Cửa mở, thì là là Vương Chiêm Dân. Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy khó chịu, hắn nói:
- Có chuyện gì? Lén lén lút lút!
Vương Chiêm Dân thoáng trở nên sững sờ, sau đó lập tức dùng giọng bình tĩnh nói:
- Tôi nghe nói hôm nay là ngày mừng thọ mẹ của bí thư Liêu tám mươi tuổi, sẽ tổ chức tiệc ở khách sạn Tiên Tử, không thu tiền biếu!
Trương Thanh Vân nhướng mày, chính mình đến Vũ Lăng đã gặp sự kiện này sao? Hắn biết mình không đi không được, nhưng khi nghĩ đến chuyện liên quan đến Lỗ Thúc Thư thì trong lòng có chút vướng mắc.
- Anh nghe đâu ra tin tức này?
Trương Thanh Vân nói.
Vương Chiêm Dân không nói gì nhưng vẻ mặt càng thêm cung kính, khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân hòa hoãn trở lại thì mới nói:
- Tối qua tôi nghe chủ tịch Chu nói!
Tròng mắt Trương Thanh Vân khẽ híp lại, hắn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Vương Chiêm Dân. Lúc này Vương Chiêm Dân cũng vội hỏi:
- Thật ra tôi có mối quan hệ với chủ tịch Chu!
Lần này Trương Thanh Vân kinh ngạc không nhỏ, hắn thật sự không ngờ Vương Chiêm Dân có liên quan đến chủ tịch Chu. Đây là Chu Xương Lực quản lý về kế hoạch hóa gia đình, văn hóa và vệ sinh ở thành phố Vũ Lăng. Nhưng phó chủ tịch ở Vũ Lăng có quá nhiều, Trương Thanh Vân cũng chưa từng nghe nhiều tin tức về những vị này.
Sau một thời gian ngắn quan sát Vương Chiêm Dân thì Trương Thanh Vân cảm thấy người này không tệ. Năng lực múa bút khá tốt, cũng hiểu khá sâu về quan trường, một người như thế này mà phải núp ở Tang Chương quả nhiên có chút uất ức, có lẽ cũng liên quan đến nguyên nhân nào đó.
Hôm nay ở khách sạn Tiên Nữ có rất nhiều loại xe xa hoa, khi Trương Thanh Vân đến khách sạn thì bãi đổ xe đã đầy, người vẫn đi lại tấp nập trước cửa khách sạn như đèn kéo quân, đúng là tình cảnh náo nhiệt.
Khi thấy tình cảnh như vậy thì Trương Thanh Vân cũng chỉ biết xuống xe cho Cảnh Chiến về trước. Trương Thanh Vân rất lạ lẫm với vòng quan trường ở Vũ Lăng, tuy người đến đây đều có thể là dự tiệc nhưng hắn cơ bản không nhận ra người nào. Nếu chỉ nhìn vào những dàn xe xa hoa thì hắn biết người đến đây hôm nay không phải chỉ là quan chức, có lẽ đủ tất cả hạng người.
Không thu lễ sao? Trương Thanh Vân cười cười, hắn thầm nghĩ thu hay không thì có liên quan gì? Khách đến chỉ cần ký tên sau đó bổ sung không được à? Nhưng Trương Thanh Vân thật sự không có ý nghĩ này, nếu Vương Chiêm Dân là quạ đen thì chính mình sẽ mất mặt.
Khi Trương Thanh Vân tiến vào sảnh đường thì lập tức có người tiến ra dùng giọng khách khí chào đón, là một cô gái khá trẻ, nàng cười nói:
- Tiên sinh, xinh hỏi anh là?
- Tôi là Trương Thanh Vân!
Cô gái chợt có chút lúng túng, Trương Thanh Vân cũng có chút nghi ngờ, thầm nghĩ không cần phải ký tên sao? Hắn cẩn thận nhìn lại thì có được chút manh mối, dòng người phân ra ba hướng khác biệt, đi những chiếc thang máy khác biệt.
- Tôi là người huyện Tang Chương đến!
Trương Thanh Vân vội vàng nói, cô gái gật đầu rồi nhiệt tình dùng tay chỉ đường:
- Tiên sinh, mời anh đi bên này.
Trương Thanh Vân đi theo lối bên trái, hắn phát hiện ra mình đi đến đúng địa điểm tụ họp của quan chức, người giống mình có rất nhiều. Xem ra đây đều là quan chức địa phương và thành phố Vũ Lăng.
Trước cửa thang máy có sổ ký tên, Trương Thanh Vân vung bút ký tên rồi phát hiện ra có vài người phía sau dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình, vì vậy cũng không khỏi nhíu mày.
Đám người nở nụ cười ngượng ngùng, cũng có chút ý tốt, chân lại bước nhanh hơn.
Thang máy đi lên lầu ba, đây là một đại sảnh tổ chức tiệc tùng, tất cả đều là bàn tiệc, không gian huyên náo.
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, dù không thu tiền biếu nhưng Liêu Vĩ này quả thật quá đường hoàng, phô trương lớn thế này phải xài hết bao nhiêu tiền đây?
Trương Thanh Vân cảm thấy đần độn vô vị, hắn tiến về phía trước thì nghe thấy có người liên tục nói:
- Chào anh, chào mừng đến dự tiệc, mời vào bên trong!
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn vội vàng tiến lên phía trước, thì ra ở cửa ra vào có vài người tiếp khách, không phải có Lỗ Thúc Thư sao? Mẹ của Liêu Vĩ chính là bà ngoại của hắn, hôm nay nhiều khách, phân ra nhiều cửa, hắn đến đây đón khách cũng là hợp lý.
Ngoài Lỗ Thúc Thư thì vẫn còn vài người, Trương Thanh Vân không nhận ra được người nào khác, có lẽ đây cũng là những thế hệ con cháu của Liêu gia.
- Chào anh, hoan nghênh... ....
Lỗ Thúc Thư tiếp tục mở lời nhưng chợt khựng lại, hắn ngây người, miệng há hốc, mặt đỏ bừng.
- Anh Lỗ, sao vậy?
Một cô gái bên cạnh Lỗ Thúc Thư chợt nhíu mày nói, nàng nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với Lỗ Thúc Thư, có lẽ cũng hơn hai mươi.
- Bí...Bí thư Trương!
Lỗ Thúc Thư lúng túng nửa ngày mới vươn tay ra rồi mở lời với Trương Thanh Vân.
- Ừ!
Trương Thanh Vân gật đầu bắt tay với Lỗ Thúc Thư:
- Hôm nay mừng lễ đại thọ của cụ nhà, đúng lúc tôi đến thành phố dự họp thị ủy, vì vậy mới đến đây chúc mừng. Tiếp khách cũng khổ cực rồi.
Vẻ mặt Lỗ Thúc Thư cực kỳ khó coi, hắn cố nặn ra nụ cười nhưng quá khó khăn. Đám người bên cạnh cũng hiểu rõ nguyên nhân, cô gái khi nãy lại nói:
- Anh là Trương Thanh Vân bí thư huyện ủy Tang Chương sao?
Trương Thanh Vân quét mắt nhìn cô gái rồi gật đầu, vẻ mặt đám người chợt biến đổi, đều rất khó coi. Trương Thanh Vân cau mày, hắn chuẩn bị bước vào thì cô gái lại nói:
- Anh chờ chút!
Trương Thanh Vân quay đầu lại, hắn không lo đám người này sẽ nói điều gì quá phận. Nếu nề nếp nhà bí thư Liêu mà không đàng hoàng thì rõ ràng quá mất mặt.
- Phía dưới tiếp khách sao lại ẩu tả như vậy!
Cô gái dùng giọng giận dữ nói, trong ánh mắt có chút xảo quyệt, nàng cười:
- Bí thư Trương, mời anh đi bên này, anh là khách quý, tôi tự mình đưa anh đi!
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn vừa muốn từ chối thì cô gái đã nháy mắt với đám người bên cạnh. Một người tiến lên nói:
- Bí thư Trương, bên dưới có quá nhiều người nên chậm trễ, mong anh thông cảm.
Trương Thanh Vân cau mày nhìn người vừa mở miệng rồi lại nhìn cô gái, hắn không nói gì mà gật đầu đi theo nàng.
- Cô là con gái của bí thư Liêu sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng tùy ý nói, hắn biết rõ những người này có tâm tư xảo quyệt. Khóe miệng cô gái chợt co quắp, nàng gật đầu, nàng dùng giọng cười nhưng không cười nói:
- Tôi đứng hàng thứ ba(kế hoạch hóa gia đình cho các dân tộc thiểu số, thường được sinh hơn hai con), tên là Liêu Bắc Yến, cha tôi rất hay nhắc đến anh!
Trương Thanh Vân cười cười, cô gái này khá biết bịa đặt lời nói, mình và Liêu Vĩ có gặp qua vài lần, thường xuyên nhắc nhở mình được sao? Nhìn cử chỉ của cô gái thì có chút xảo quyệt, thế nào cũng thấy chút tinh linh cổ quái, trông kém xa cô gái ở dưới cửa khách sạn, vì vậy mà Trương Thanh Vân phải xem xét lại độ tuổi của nàng.
Đến lầu bốn quả nhiên là một gian phòng khác, nhưng đám người nơi đây rất ầm ĩ, mọi người chơi trò và ca hát không ngừng, tất cả đều là thanh niên nam nữ. Chỉ cần xem cách ăn mặc thì biết những người này có gia cảnh rất tốt.
Phản ứng đầu tiên của Trương Thanh Vân thì đây chính là một ổ con nhà quan, vì vậy mà không thể nhịn cười. Nãy giờ hắn tưởng rằng Liêu Bắc Yến muốn chơi trò gian trá gì, thì ra muốn đưa hắn lên đây.
Loại cảm giác này đúng là quá chán nản, mình đường đường là bí thư huyện ủy, nếu ở cùng với đám con nhà quan này thì còn ra thể thống gì? Trương Thanh Vân chợt nghĩ đến những năm tháng ở Thành Đô, đó là chuyện của nhiều năm trước, chẳng lẽ hôm nay sẽ cảm giác lại dư vị năm cũ?
Liêu Bắc Yến mở cửa, rất nhiều người quay đầu nhìn, anh chị em kêu lên ầm ĩ. Lúc này Trương Thanh Vân đã được chú định là vịt con của Liêu Bắc Yến.
- Bí thư Trương, anh xem gian phòng này có thoải mái không?
Liêu Bắc Yến quay đầu lại nói.
Trương Thanh Vân định nói: "Nếu cô sắp xếp tôi ở đây thì cha cô sẽ cạo đầu cô!" Nhưng hắn nghĩ lại thì thôi, dạo này dây đàn quá căng, buông lỏng thân thể cũng rất tốt. Đã hơn nữa năm hắn làm việc điên cuồng, hắn cảm thấy tâm tính của mình ngày càng già cỗi, thôi thì lúc này tìm đến chút tuổi xuân cũng tốt.
- Chào mọi người, mọi người cứ tiếp tục vui đùa!
Trương Thanh Vân phất tay cười cười với mọi người rồi tiến vào cửa. Liêu Bắc Yến chợt ngẩn ngơ, vừa rồi thấy Trương Thanh Vân rất cỗ lỗ sĩ, vì sao chỉ trong nháy mắt đã biến đổi mãnh liệt thế này?
Liêu Bắc Yến vốn định bày ra tình cảnh một kẻ cố chấp bị đám chị em trêu chọc, bị đùa giỡn. Lúc này rõ ràng cảm thấy không đúng, người này đúng là có quá nhiều mặt.
- Ui da, Tiểu Xuyên Tử, còn tưởng cô vì sao tự mình lên lầu, thì ra dẫn theo một anh chàng đẹp trai. Hai người bắt đầu khi nào, giới thiệu cho mọi người biết một chút có được không?
Trong đám người chợt có một cô gái dùng giọng dịu dàng nói, có lẽ cũng vì gia giáo mà trang phục của cô gái không chút kỳ quái, nhưng lời nói lại của đám con nhà quan.
Cô gái này vừa nói dứt lời thì tất cả chợt ồn ào, vẻ mặt Liêu Bắc Yến chợt đỏ lên, nàng dùng ánh mắt hung hăng liếc Trương Thanh Vân. Khi nàng định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã nói:
- Cái người đừng ồn, đừng ồn nữa. Bắc Yến tiểu thư là bị ép, cha cô ấy cố ý dặn dò tiếp đãi tôi, điều này không... ....
Trương Thanh Vân nói chuyện rất nghiêm trang, vẻ mặt không có nụ cười.
Nhưng cũng vì bộ dạng của Trương Thanh Vân mà đám người lập tức liên tưởng, nhưng tiếng ồ náo nhiệt vang lên chấn động, có người kêu lớn:
- Ha ha, ép duyên, ép duyên, hay, rất hay! Tôi cũng nhớ lần trước nhà mình có tình huống thế này nhưng đáng tiếc là không có cơ hội.
Lần này người mở miệng là một thanh niên, miệng hắn như bôi mỡ, lời nói khá mập mờ.
Liêu Bắc Yến cảm thấy khóc không ra nước mắt, nàng nghĩ thầm mình căn bản lại trở thành người bị kẻ khác trêu chọc, vì vậy vẻ mặt phát lạnh, trong lòng bực bội. Trương Thanh Vân dùng giọng nghiêm túc nói:
- Đừng giận, cũng cần phải xem ngày, hôm nay tôi đến chúc thọ bà ngoại của cô!
- Hì hì, ha ha!
Đám người bên cạnh lại cười rộ lên, Liêu Bắc Yến không nhịn được nữa, nàng giẫm mạnh chân xuống, Trương Thanh Vân co chân lại. Một giẫm của Liêu Bắc Yến rơi xuống khoảng không rồi giậm xuống đất vang lên một tiếng phịch, đám người lại càng giễu cợt.
Trương Thanh Vân thấy Liêu Bắc Yến đã tức giận nên vội vàng khoát tay nói:
- Đừng đùa nữa, mọi người cũng không nên vây quanh ở đây làm gì!
Sau đó Trương Thanh Vân lập tức đứng dậy, hắn tự rót cho mình một ly rượu rồi uống một ngụm.
- Liêu tiểu thư, cô sắp xếp chỗ này làm tôi rất hài lòng, quả nhiên tốt hơn bên dưới rất nhiều.
Đợi đến khi tất cả mọi người hồi phục lại như thường thì Trương Thanh Vân nói.
- Hừ, để xem anh còn kiêu ngạo được bao lâu!
Liêu Bắc Yến dùng giọng tức giận nói, đột nhiên nàng nhướng mày, cặp mắt sáng ngời. Nàng chợt trở nên nhu hòa rồi tiến lên dịu dàng nói:
- Bí thư Trương, ha ha, hôm nay quả nhiên đường đột, anh cũng đừng nghe những lời cha tôi nói. Tôi chẳng qua chỉ nông nổi nhất thời, bây giờ tôi sẽ đưa anh lên tầng trên, nghĩ rằng...Nghĩ rằng... ....
- Muốn cho tôi xấu mặt sao?
Trương Thanh Vân giương mày nói.
- Hì hì!
Liêu Bắc Yến cười ngây ngốc rồi ngượng ngùng nói:
- Anh họ tôi là con độc nhất của bác gái, anh đối xử với anh ấy như vậy, tôi có chút...Hì hì... ....
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt hăng hái nhìn Liêu Bắc Yến mà thầm nghĩ Liêu Vĩ quả nhiên có chút ý tứ, bị tên Lỗ Thúc Thư kia ảnh hưởng thì Liêu Bắc Yến còn ra gì nữa đây?