Chương 264: Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân.

Sáng sớm ngày hôm sau, hôm nay là một ngày rực rỡ khó thể có được, một chiếc xe Audi tiến vào trong sân huyện ủy Tang Chương, Trương Thanh Vân đang mỉm cười đứng đón khách.

Xe dừng lại, cửa sau chợt mở ra, Vương Bình xuống xe với vẻ mặt hồng hào, hắn cười ha hả nói:

- Ha ha, Trương Thanh Vân, anh tự mình ra nghênh đón làm tôi cảm thấy có chút băn khoăn đấy.

Trương Thanh Vân vươn tay, hai người bắt tay nhau thật chặt, hắn nói:

- Lãnh đạo cũ cứ thích nói những lời khách khí, hôm nay công trình thủy lợi của chúng tôi chính thức được khởi động, vì vậy cũng mời các bộ tham gia đại hội xuất quân. Anh có thể đến đây làm khách cũng làm tôi cảm thấy vinh hạnh.

Hai người đều cười ha hả, sau lưng Vương Bình chính là phó chủ tịch thường vụ huyện Từ Khê Thủy Càn Khôn. Trương Thanh Vân bắt tay với Thủy Càn Khôn rồi cười nói:

- Đội hình của các anh rất mạnh, nghe nói đội bóng rỗ của các anh người nào cũng cao hơn một mét tám, chúng tôi rõ ràng không so được.

Thủy Càn Khôn rõ ràng bị độ tuổi của Trương Thanh Vân làm khiếp sợ, hắn biết rõ cái tên Trương Thanh Vân. Trước đó chủ tịch Mã huyện Từ Khê cảm thấy rất chướng mắt với người này, hắn tiến công làm náo loạn Tang Chương, hơn nữa sau đó lại bị mất quan. Vì vậy Thủy Càn Khôn cũng có chút thận trọng, hắn ngượng ngùng cười nói:

- Bí thư Trương quá khiêm nhường rồi, lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là để học hỏi.

- Không nhắc đến vấn đề học tập, không đề cập đến vấn đề học tập, chúng ta cùng nhau phát triển!

Trương Thanh Vân đột nhiên nói.

Đợi đến khi hai người cùng chào hỏi những thành viên thường ủy của cả Từ Khê và Tang Chương thì Lưu Thần tiến lên dùng giọng cung kính nói:

- Bí thư, bây giờ đi đến hiện trường hay vào văn phòng ngồi trước.

Trương Thanh Vân gật đầu với Vương Bình rồi nói:

- Chủ tịch Vương, anh xem chúng ta nên làm thế nào?

- Tôi là khách, tôi thấy chúng ta nên trực tiếp đến Hoàng Liên Kiều!

Vương Bình nói.

Trương Thanh Vân lập tức dùng giọng phân phó nói:

- Vậy thì cứ theo ý chủ tịch Vương, tôi và chủ tịch Vương cùng ngồi một xe.

Đội hình đi ra lần này có vẻ rất rầm rộ, phía trước là xe của cục công an mở đường, Trương Thanh Vân và Vương Bình ngồi lên chiếc xe Audi duy nhất của xã Tang Chương, đằng sau còn có bảy tám chiếc khác. Đối với một huyện nghèo như Tang Chương thì một đội hình thế này cũng được coi như là phô trương.

- Thanh Vân, tôi thấy sĩ khí ban ngành ở Tang Chương là rất cao đấy nhé, cậu đúng là quá giỏi!

Vương Bình nói, trong mắt khó che giấu được cái nhìn hâm mộ. Hắn đã thấy lúc này Trương Thanh Vân là người có uy vọng khủng bố ở Tang Chương, điều này có thể thấy rõ ở thái độ của các ban ngành đối với Trương Thanh Vân.

Vừa rồi khi Vương Bình đến huyện ủy Tang Chương thì hầu như người nào cũng rất vui vẻ, không nhìn ra chút khúc mắc ân oán nào giữa hai huyện, đây không phải vì Trương Thanh Vân sao?

Vương Bình nghĩ đến đây mà cảm thấy có chút buồn rầu, lúc này mình ở Từ Khê căn bản còn chưa đứng vững bàn chân. Hôm nay đội bóng Từ Khê qua Tang Chương thi đấu, sau này Tang Chương đến làm khách, nếu quá trình tiếp đãi xảy ra vấn đề thì còn mặt mũi nữa sao?

- Chủ tịch Vương, huyện Tang Chương chúng tôi không thể nào so sánh với Từ Khê, nếu chúng tôi mà không có sĩ khí thì Tang Chương còn gì hy vọng nữa?

Trương Thanh Vân nói.

Vương Bình khẽ hì một tiếng, Trương Thanh Vân nói ra một câu rất bình thản nhưng hắn lại nghe thấy rất tự tin, đây là sự tự tin của toàn bộ huyện Tang Chương. Vương Bình thầm nghĩ mình đoán không sai, lúc này Tang Chương thật sự là của Trương gia.

Vương Bình nghĩ đến đây thì cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, Trương Thanh Vân có thể nói là cán bộ mà chính mình nhìn phát triển lên, bây giờ nhìn thái độ tự nhiên phóng khoáng của người mà mình vẫn còn mò mẩm ở Từ Khê, đúng là quá khập khiễng. Lý Hướng Hoa ở Từ Khê quả nhiên không thèm coi trọng mình, trong hội nghị thường ủy đầu tiên thì chính mình không có cơ hội lên tiếng. Nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì rõ ràng người và người quá chênh lệch.

- Chủ tịch Vương, Tang Từ* lần này đối thoại rất tốt, mối quan hệ giữa Tang Từ cũng đã hòa hoãn, không những có lợi cho vấn đề liên hệ lẫn nhau mà còn có lợi cho quá trình phát triển! Nói một câu mà anh khó tin, nếu quan hệ giữa Tang Từ mà có thể hòa hoãn thì sẽ có lợi rất lớn cho vấn đề xúc tiến hạng mục du lịch dân tộc ở huyện Từ Khê!

Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói.

(*: Tang Chương và Từ Khê.)

Vương Bình chợt ngẩn ngơ, hắn vội vàng phục hồi tinh thần lại trong lúc sau nghĩ miên man rồi thầm mắng mình hồ đồ, không biết nặng nhẹ. Khoảnh khắc này hắn cũng tự nhiên sinh ra chút cảm giác ghen ghét.

Vương Bình suy nghĩ về lời nói của Trương Thanh Vân mà trong lòng không khỏi động đậy, tuy hắn không hiểu rõ ý nghĩ nhưng đây không phải là lần đầu tiên liên hệ với Trương Thanh Vân, hắn biết rõ tiểu tử này không có chuyện thì không nói, hơn nữa lại làm kinh tế rất tốt, điều này cũng đã chứng thực ở sản nghiệp cam của Ung Bình.

Mà chủ đề của Trương Thanh Vân đã gãi đúng chỗ ngứa của Vương Bình, Từ Khê bây giờ là một huyện mới bắt đầu dùng du lịch làm trung tâm, nếu bây giờ Vương Bình hắn có thể làm tốt được vấn đề du lịch thì không nói cũng biết lợi ích là như thế nào. Hắn vừa nghĩ đến đây thì lập tức hỏi:

- Thanh Vân, ý của cậu là?

Trương Thanh Vân dùng giọng đầy ẩn ý nói:

- Nói thật với anh nhưng cần phải giữ bí mật, tập đoàn giải trí Vân Sơn ở thủ đô đang chuẩn bị đầu tư ở Tang Chương, hạng mục tạm thời được giữ bí mật. Đầu tư không phải là Tam Môn Dục thì cũng là Tê Ngưu Bình, điều này cần phải khảo sát mới biết được. Nếu như là tuyến Tam Môn Dục thì anh nói xem hai huyện có được cơ hội hợp tác không?

Vương Bình đột nhiên nhảy dựng lên, hắn nói:

- Cậu nói thật sao? Cậu nói tập đoàn gì? Tập đoàn Vân Sơn sao?

- Đúng, chính là Vân Sơn nhưng lúc này vẫn đang ở vào giai đoạn tiếp xúc sơ lược, thành bại cũng khó nói trước.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

Ý nghĩ trong lòng Vương Bình thay đổi rất nhanh, Trương Thanh Vân càng hời hợt thì trong lòng hắn càng ngứa. Hắn đã nghe nói qua về tập đoàn Vân Sơn, tập đoàn này nổi tiếng về các sân golf, có một sân golf đỉnh cấp quốc tế ở thủ đô. Nếu thật sự tập đoàn Vân Sơn muốn đến đầu tư ở Tang Chương thì đúng là hỏa thiêu trường thành.

Vương Bình có chút cảm giác không tin điều này là sự thật, Trương Thanh Vân thật ra cũng là bịa chuyện, Quách Tuyết Phương có đến hay không thì hắn cũng còn chưa biết, nhưng nếu nhìn qua thì rõ ràng hạng mục này khó thể tưởng tượng. Nhưng Vương Bình ngược lại thì cũng có vài phần tin, nếu không Trương Thanh Vân chỉ cần nói những lời tầm thường là được, cớ sao lại động đến một con cá sấu như tập đoàn Vân Sơn?

Một lúc lâu sau Vương Bình vẫn còn há miệng, hắn đang định nói chuyện thì đã thấy Trương Thanh Vân chậm rãi hạ cửa sổ xuống, đã đến Hoàng Liên Kiều.

Hôm nay Hoàng Liên Kiều đầy người, tất cả nhân dân ở làng xã và thị trấn xung quanh đều tập trung về đây, vì mọi người biết rõ chuyện ngày hôm nay rất có ý nghĩa, công trình thủy lợi rất đặc biệt, đây là tin vui lớn cho tất cả nhân dân quanh vùng.

Chuyện ngàn năm ở Tang Chương thường được nhắc đến chính là thiếu nước, vấn đề về nước sinh hoạt và tưới tiêu đã đeo bám biết bao thế hệ người Tang Chương. Ngay cả Hoàng Liên Kiều thì vào mùa khô dân chúng phải đi vài kilomet mới lấy được nước về nấu cơm và sinh hoạt, có thể thấy được tâm tình của nhân dân lúc này kích động thế nào.

Khắp nơi trên đường xã Hoàng Liên Kiều đều được giăng đèn kết hoa, bầu không khí lễ hội bừng bừng, những biểu ngữ được treo lên đều có nội dung "Công trình thủy lợi, công lao nghìn thu!" "Tập trung nguồn lực xây dựng công trình!"

Đoàn xe tiến vào ủy ban xã Hoàng Liên Kiều, dân chúng chen chúc kéo đến, Cảnh Chiến phải giảm tốc độ, rất nhiều người can đảm chạy theo xe. Trương Thanh Vân hạ cửa sổ xuống thấp hơn thì nhân dân bên ngoài đã hô lớn:

- Chào bí thư, chào bí thư!

Trương Thanh Vân phất tay nói vài câu chào hỏi thì nhân dân lập tức hoan hô vang dội.

- Bí thư, tôi đưa đến vài trái trừng gà!

Một giọng nói ngượng ngùng vang lên, Trương Thanh Vân còn chưa kịp hiểu có điều gì xảy ra thì một chiếc túi được ném vào cửa sổ xe, hắn giật mình.

Trương Thanh Vân mở túi ra, thì ra bên trong là trứng gà luộc được sơn màu, đây là tập tục của người Thổ khi mừng có con dâu! Vẻ mặt Trương Thanh Vân không khỏi hơi hồng lên, hắn tranh thủ kéo cửa sổ lên một chút.

Cảnh Chiến phía trước chợt phì lên rồi bật cười.

- Cười, có gì đáng cười chứ?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói.

Cảnh Chiến lúc này mới phát hiện ra mình đã thất thố, còn có người ngoài ở trong xe! Vì vậy mà mặt mũi Cảnh Chiến trở nên căng thẳng, nhưng nếu nhìn qua thì rất cổ quái làm người ta cảm thấy không được thoải mái.

- Ha ha, Thanh Vân, cậu làm bí thư mà con gái người ta phải mất hồn!

Vương Bình cười nói, hắn lại phải cảm thán vì lực hiệu triệu và uy vọng của Trương Thanh Vân. Người này mới đến Tang Chương không lâu nhưng đã có được hình tượng như vậy, rõ ràng là không tầm thường. Dù biết là không nên nhưng trong lòng Vương Bình vẫn có chút chua xót và ê ẩm không thể xóa nhòa.

Cảnh Chiến lái xe rất cẩn thận, cuối cùng cũng đến được ủy ban xã, trước cửa ủy ban xã là một biểu ngữ: "Nhiệt liệt chúc mừng lễ khởi công xây dựng công trình thủy lợi huyện Tang Chương!"

Phía dưới biểu ngữ còn có một tấm hoành phi: "Hoan nghênh cán bộ huyện Từ Khê đến tham dự lễ khởi công!"

Trương Thanh Vân cười cười chỉ tay vào biểu ngữ nói:

- Chủ tịch Vũ, đây chính là thành ý của cán bộ và nhân dân huyện Tang Chương chúng tôi đấy nhé.

Vương Bình nở nụ cười ngượng ngùng, hắn liên tục gật đầu nhưng trong lòng thầm kêu khổ. Lần sau cán bộ Tang Chương đến Từ Khê, chính mình cũng phải làm sao cho phù hợp, nếu xảy ra chuyện thì mất hết mặt mũi, như vậy sẽ chứng tỏ Từ Khê không rộng lượng bằng Tang Chương.

Khi xe tiến vào sân ủy ban thì bên trong đã sắp sẵn bàn ghế và trải khăn đẹp đẽ, vì chuẩn bị cho lễ tuyên thệ xuất quân lần này mà chính quyền Hoàng Liên Kiều quyết định đập tường gạch bao quanh bên ngoài ủy ban, dùng vùng đất rộng bên ngoài mới chứa đủ số lượng nhân dân quá đông đảo.

Đài chủ tịch đã sớm được hoàn thiện, nhân viên công tác dẫn Trương Thanh Vân xuống xe và đi lên, Vương Bình theo sát phias sau, tất cả đều ngồi trên đài chủ tịch.

Cách sắp xếp trên đài chủ tịch cũng được chú ý rất cao, mỗi chiếc ghế đều có sẵn bảng ghi chép tên tuổi và chức vụ. Khi Trương Thanh Vân đến nơi thì thấy Tư Bình đang tự mình chỉ huy, vì vậy mà không khỏi thầm gật đầu, chỉ cần nhìn những hành động lần này của Tư Bình thì Trương Thanh Vân biết lần trước mình giết gà không uổng tiết.

Sau khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì tiếng người huyên náo và ồn ào không dứt, lúc này cục công an của Trần Mại cũng khó vãn hồi được trật tự, vẻ mặt Dư Hán Anh có chút không thể nhịn, nàng đang định đi lên tự mình sắp xếp.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Bí thư Dư, không nên vội, lúc này nhân dân kích động nhưng chút nữa sẽ ổn!

Trương Thanh Vân rất có kinh nghiệm với những hoạt động thế này, trước đây quy mô lễ hội văn hóa cam ở Nguyệt Toàn còn hơn thế này gấp năm sáu lần. Lúc đó cũng xảy ra tình hình tương tự nhưng sự thật chứng minh chỉ cần có điều gì đó hấp dẫn sự chú ý của mọi người thì khống chế đại cục rất dễ dàng.

Khi thấy Dư Hán Anh có chút do dự thì Trương Thanh Vân tranh thủ lấy ra túi trứng mà cô gái lúc này đã tặng nói:

- Mọi người cùng ăn mỗi người một quả trứng vui mừng nào.

Mọi người chợt ngẩn ngơ, khi thấy bí thư ổn định như vậy thì trong lòng kẻ nào cũng trở nên bình tĩnh, những vấn đề trước khi tuyên thệ sẽ được Khương Vĩ chủ trì. Lúc này Khương Vĩ nhận lấy một quả trừng vui mừng bỏ vào trong ngực rồi đi lên đài cầm lấy micro, hắn chỉ cần nói vài câu thì nhân dân bên dưới đã dần dần không còn ồn ào.

Tất cả nhân dân đều không kìm được phải nhìn về phía Trương Thanh Vân đang ngồi ở trung tâm đài chủ tịch, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác tin phục đến khó hiểu. Bí thư đúng là bí thư, ổn định như núi đá, vì vậy mà mọi người không khỏi cảm thấy cung kính.