Chương 263: Khấu đầu nhận sai.

Đến Vọng Sơn Tân Quán, Trương Thanh Vân tự mình xách thùng nước trái cây Tiết Cao mỉm cười đi vào.

Hai vợ chồng Trần Vân Sơn đều ở bên trong, Trương Thanh Vân vội hỏi:

- Chú Trần, vốn định mua rượu bắp Ung Bình cùng chú uống vài chén, nhưng chú xem, thấy nước trái cây của Ung Bình nên mua luôn.

Trần Vân Sơn chợt ngẩn ngơ, không ngờ lời đầu tiên của Trương Thanh Vân lại thật lòng như vậy, vì vậy mà lão cũng trở nên vui vẻ. Hai bạn già đưa mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười. Đến Tang Chương được vài ngày, tuy Tang Chương thua kém Ung Bình quá xa nhưng quan phụ mẫu nơi đây lại chính là những đứa trẻ mà chính mình nhìn chúng lớn lên, cảm giác của hai ông bà rất khác biệt.

Trần Mại đã giới thiệu tình hình Tang Chương cho cha mẹ, lúc này Trương Thanh Vân rõ ràng đã nắm giữ tất cả, vì vậy nếu nói lời đơn giản thì chính đàn huyện Tang Chương không rắc rối như ở Ung Bình.

Trần Vân Sơn rất kinh ngạc với năng lực của Trương Thanh Vân, đồng thời cũng rất vui. Lão có thể thấy rõ Trần Mại làm cục trưởng công an ở Tang Chương rõ ràng thoải mái hơn năm xưa chính mình ở Ung Bình rất nhiều lần, không phải suy xét đứng thành hàng, có thể nói là vô cùng sung sướng.

- Thanh Vân, tôi và mẹ Trần Mại đến đây được một thời gian ngắn nhưng thấy điều kiện phát triển ở Tang Chương rất tốt, hơn nữa lúc này được nghỉ ngơi mà cảm thấy có chút khó thích ứng!

Trần Vân Sơn nói.

Trương Thanh Vân gật đầu, những năm vừa qua thì Trần Vân Sơn cũng coi là nhân vật sinh động trong chính đàn huyện Ung Bình, lúc này lão mới được thanh nhàn, khó thích ứng cũng là điều đương nhiên.

- Cha, cũng đừng nói những lời không vui như vậy, chúng con không nhìn rõ tâm tình của cha nhưng Thanh Vân bây giờ đang ở vào giai đoạn xuân phong đắc ý. Còn con...Hì hì, cùng Thanh Vân lăn lộn cũng khá tốt!

Trần Mại ở bên cạnh tùy tiện nói.

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã té xỉu, hắn vất vả lắm mới nói được một câu an ủi với Trần Vân Sơn, không ngờ tất cả đều bị tiểu tử Trần Mại này phá tan. Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Trần Mại, Trần Vân Sơn thì chợt ngẩn ngơ rồi cười ha hả nói:

- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, chúng tôi đã già, sau này quốc gia là của các anh!

Trương Thanh Vân cười mở thùng đưa cho mỗi người một chai nước, hắn nói:

- Mọi người uống thử xem thế nào, đây đều là nước cam của huyện Ung Bình chúng ta đấy. Cứ coi như hồi cháu còn bé đến nhà hai bác dùng cơm, hai bác cứ tự nhiên một chút.

Mấy người cùng dùng nước trái cây làm rượu rồi cụng ly, Trần Mại nói:

- Này Thanh Vân, nhà Gia Gia đi theo cậu đúng là trở nên giàu sụ, khi nào thì tôi mới được phát tài đây?

- Phát tài cái đầu cậu!

Trương Thanh Vân sẵng giọng nói:

- Cậu là nhân viên nhà nước, có muốn phát tài thì tôi tìm chú Trần và dì Phùng không tốt hơn sao?

Mọi người trong phòng đều cười to, bầu không khí tương phùng rất hòa hợp. Mẹ Trần Mại họ Phùng, Trương Thanh Vân cũng gọi bà là dì Phùng, bà tiến lên kéo tay Trương Thanh Vân rồi sờ đầu Trần Mại nói:

- Trước đây thật sự có nằm mơ cũng không ngờ hai đứa các cậu trở thành lãnh đạo, nếu so sánh với lúc anh Trần làm cục trưởng công an thì hai cậu rõ ràng đã trưởng thành lên rất nhiều rồi.

Trần Mại cười hì hì nói:

- Vì vậy mới nói tương lai của cha sao rộng mở bằng chúng con được, già rồi mới lên chức, như vậy tổ chức sao có thể cân nhắc cho được?

- Tiểu tử cậu cũng thật là, dám nói cha như vậy sao?

Dì Phùng sẵng giọng nói, nhưng trên mặt bà lại là nụ cười vui mừng.

Lúc này nhân viên khách sạn cũng bưng đồ ăn lên, đây chính là nơi mà Trương Thanh Vân vào ra thường xuyên, vì vậy mà tất cả đều biết hắn, vẻ mặt nhân viên rất cung kính, đặc biệt chú ý hành động.

Bầu không khí trong phòng chợt thay đổi, Trần Mại cũng thu hồi nụ cười, rõ ràng là hai người khác biệt so với vừa rồi. Trần Vân Sơn ngồi bên cạnh mà thầm gật đầu, thầm nghĩ đúng là kết bạn phải xem người, tiểu tử nhà mình may mắn, Thanh Vân tương lai vô hạn, được Thanh Vân giúp đỡ thì tương lai của con phải hơn mình rất nhiều.

- Mạnh Tử à, tôi điều Sở Cảnh xuống phòng tuyên truyền, lúc này khối tư pháp đang do bí thư Dư kiêm nhiệm. Cậu cần phải tôn trọng chị ấy, không nên làm việc quá đáng!

Sau khi ăn vào được vài miếng thức ăn thì Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói.

Trần Mại gật đầu, khi thấy Trương Thanh Vân nhắc đến công tác thì hắn cũng không dám nói đùa, bộ dạng rất nghiêm.

- À!

Trương Thanh Vân gắp một miếng thức ăn rồi nói:

- Lúc này trong các ban ngành có hai vị trí thiếu khuyết, thứ nhất chính là chủ nhiệm huyện ủy, thứ hai chính là bí thư tư pháp. Cậu rất có năng lực đảm nhiệm bí thư tư pháp, nhưng nếu xét về mặt lý lịch thì có vấn đề.

- Vì vậy lúc công tác phải ổn định, chỉ cần không phạm sai lầm thì trước khi nhiệm kỳ mới tôi sẽ nâng cậu lên!

Trần Mại đang cầm lấy chai nước trái cây uống một ngụm mà vẻ mặt trở nên đỏ ửng, rõ ràng đang kích động vì được đề bạt. Phải biết rằng tiến vào làm thành viên ban ngành huyện ủy chính là tầng cao nhất, tuy cấp bậc chỉ là phó nhưng thân phận lại cách xa một trời một vực.

Trần Vân Sơn và vợ đưa mắt nhìn nhau, tiến vào ban ngành huyện ủy chính là nguyện vọng phấn đấu hơn nữa đời người của Trần Vân Sơn nhưng không được thành công, không ngờ Trương Thanh Vân nói ra thì quá mức hời hợt.

- Tiểu tử cậu còn không biết cám ơn Thanh Vân nữa sao? Đúng là chỉ biết tùy tiện.

Dì Phùng ấn đầu Trần Mại xuống nói, giọng điệu có chút kích động. Lúc này bà mới kịp phản ứng, Trương Thanh Vân cũng không phải một tiểu tử nữa rồi, người ta đã là bí thư huyện ủy nắm thực quyền trong tay.

Một thường ủy huyện, chậc chậc, năm xưa anh Trần nhà mình thường nhắc đi nhắc lại về điều này, nhưng sau vài chục năm cũng không thành. Lúc này Trương Thanh Vân chỉ tùy tiện nói một câu mà thành toàn cho Trần Mại, đúng là quyền lực quá mạnh.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Chú Trần, nếu nói thật thì cháu ở huyện Tang Chương chỉ muốn cố gắng để tất cả mọi người có được tư tưởng đơn thuần, có thể thì đều được cất nhắc, không ẩn giấu như Ung Bình để làm mọi người mệt mỏi. Chú thấy sao?

- Như vậy thì rất tốt!

Trần Vân Sơn nói nhưng trong lòng thầm nghĩ nói thì dễ, ai mà chẳng muốn được đơn giản? Hầu như tất cả bí thư ở Ung Bình đều có ý nghĩ như vậy, nhưng kẻ nào có thể thực hiện được?

Vì ý nghĩa của hai chữ đơn thuần chính là tư tưởng mọi người thống nhất ở một mức độ cao, nếu muốn nói đến vấn đề này, nếu muốn đạt đến kết quả thì phải có hạch tâm, mọi người phải đoàn kết chung quanh trung tâm, nếu không sao có thể thống nhất tư tưởng?

Vấn đề này chỉ xuất hiện khi có một bí thư huyện ủy dùng cường thế ép tất cả, Thanh Vân nói ra lời này xem ra những gì Trần Vân Sơn lão nghĩ về thế cục huyện Tang Chương vẫn là quá thấp, Tang Chương bây giờ rõ ràng đang nằm trong vòng càn khôn độc đoán của Trương Thanh Vân.

Trần Vân Sơn nghĩ đến đây thì chợt há mồm, nhưng sau đó lão lại nói:

- Uống nào, lần này tôi đến Tang Chương rõ ràng có thu hoạch lớn.

Mấy người cùng cụng ly, cùng uống một hơi cạn sạch. Trần Vân Sơn vừa rồi muốn nhắc nhở Trương Thanh Vân nhưng lời vừa lên đến miệng thì nuốt ngược trở về. Người thanh niên kia đi từ Ung Bình và chém giết lên tận tỉnh ủy, sau đó hắn bắt đầu đứng vững đâm rễ xuống Tang Chương, một người đã trải qua nhiều sóng gió như vậy còn cần lão nhắc nhở làm việc đúng chừng đúng mực nữa sao?

Với chút năng lực như Trần Vân Sơn lão thì hoàn toàn không được như người ta, nếu đổi vị trí lại cho nhau, nếu chính lão được tổ chức điều xuống làm bí thư huyện ủy Tang Chương, sợ rằng bây giờ đã chưa nhất định đứng vững bàn chân.

Sau đó mọi người không tiếp tục bàn về công tác, vì không có rượu nên bữa cơm cũng kết thúc khá nhanh.

Đúng tám giờ thì bữa cơm kết thúc.

Sau khi trừ biệt hai ông bà Trần Vân Sơn, Trương Thanh Vân và Trần Mại đi xuống lầu, hai người vừa đi vừa cười nói, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gọi:

- Trương...Bí thư Trương!

Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn nhìn ra thì đây không phải là người phụ nữ trung niên mình gặp trong siêu thị sao? Tên thanh niên kia cũng đang cúi đầu đứng bên cạnh.

- Ủa, Dì, không phải dì sẽ đến nhà chị Dư sao?

Trương Thanh Vân dùng giọng kỳ quái nói.

Người phụ nữ nở nụ cười ngượng ngùng, tên thanh niên đứng bên cạnh ngẩng đầu lại nhìn thấy Trần Mại, vẻ mặt hắn lập tức trắng không còn chút máu:

- Trần...Cục trưởng Trần!

Trần Mại cũng nhướng mày, hắn nói:

- Tiểu Vạn sao? Muộn thế này còn đứng đây làm gì?

Khóe miệng tên thanh niên chợt co quắp trông còn khó coi hơn khóc, mẹ hắn tiến lên phía trước nói:

- Bí thư Trương, anh là đại nhân đại lượng không cần để ý đến tiểu nhân, anh cho Dũng Tử nhà tôi một cơ hội được không?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn cảm thấy rất khó hiểu. Trong lòng Trần Mại chợt khẽ động, hắn chợt hiểu rõ ngọn nguồn, vì vậy tiến lên nói:

- Vạn Dũng, cậu gây ra náo loạn rồi sao? Có phải đã dùng ngôn từ không cung kính với bí thư hay không?

Vẻ mặt tên thanh niên trở nên vô cùng khổ sở, nước mắt cũng chảy ra, mẹ hắn ở bên cạnh cũng bị dọa cho sợ hãi muốn kéo con dập đầu nhận lỗi. Trương Thanh Vân trở nên kinh hoàng, hắn trừng mắt nhìn Trần Mại nói:

- Anh quát tháo làm gì? Không để dì đây nói rõ ngọn nguồn sao?

Trần Mại nở nụ cười ngượng ngùng, hắn không dám cự lại, người phụ nữ trung niên nói:

- Chúng tôi đã qua nhà chị Dư...Tôi nói chuyện đã xảy ra với chị ấy, chị ấy...Chị ấy mắng Dũng Tử một chặp, sau đó cũng bắt Dũng Tử... ....

Trương Thanh Vân cau mày, rõ ràng cũng vì câu nói cuối cùng của mình trước khi đi mà mọi người kinh hoàng. Những thứ này hắn không để vào trong lòng, lúc ấy chỉ tùy tiện nói một câu, không ngờ Dư Hán Anh cũng quá mức chăm chú.

Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác thì rõ ràng Dư Hán Anh đã biết rõ bản tính của tên thanh niên này, nếu thật sự muốn bao che thì đã sớm gọi điện thoại cho mình rồi. Dư Hán Anh làm như vậy với một mục đích chính là ngã một lần mới khôn ra. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thản nhiên nói:

- Được rồi, chuyện này cứ như vậy thôi, nhưng sau này cũng đừng để xảy ra những chuyện như vậy nữa. Sau này cũng đừng tự đề cao mình và hạ thấp nhân dân, phải có bộ dạng của cảnh sát nhân dân, hiểu rõ chưa?

- Rõ, rõ!

Tên thanh niên dùng giọng lắp bắp nói, hai chân cũng run rẩy.

- Cảm ơn bí thư, cảm ơn bí thư, lần này tiểu tử sẽ nhất định nhớ kỹ, sau này sẽ không phạm sai lầm!

Mẹ Vạn Dũng đứng bên cạnh nói, thiên ân vạn tạ.

Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, đáng thương cho tâm ý của cha mẹ trong thiên hạ, chỉ mong Vạn Dũng kia có thể hiểu được hy vọng tha thiết của mẹ, nếu không với tính tình của hắn thì sau này sẽ còn nhiều chuyện náo loạn.

- Theo tôi trở về!

Trần Mại trầm giọng nói, tên thanh niên chợt giật mình, hắn vội vàng đi theo sau lưng Trần Mại.

Người phụ nữ há miệng muốn nói nhưng lại thôi, một lúc lâu sau nàng mới dùng giọng ngượng ngùng nói với Trương Thanh Vân:

- Bí thư, anh nói một câu...Cục trưởng sẽ không đánh Dũng Tử nhà tôi đấy chứ?

Trương Thanh Vân chợt ngây ra, trong lòng thật sự có chút cảm động, hắn nói:

- Dì yên tâm, chúng tôi thường dùng miệng giáo dục cán bộ, dì cứ yên tâm!

Người phụ nữ vẫn còn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Trương Thanh Vân, lại nghĩ đến vẻ sững sờ của Trần Mại khi bị bí thư quát, trong lòng cũng dần thả lỏng.