Chương 226: Hào khí tranh giành Giang Nam (237-238)

Trong khách sạn thủ đô, Trương Thanh Vân tắm rửa xong thì ngồi trên ghế sa lông, hắn cầm lấy điện thoại mới phát hiện ra khá nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Ngải Gia gọi điện đến, Biện Huy Hoàng, Cảnh Sương, cha mẹ đều có gọi điện. Hôm qua là ngày Trọng Dương, người thân tất nhiên sẽ luôn hướng về Trương Thanh Vân.

Trong hộp thư có một tin nhắn đầu tiên: "Đã nghe thấy tin tức khủng bố của anh ở thủ đô, bội phục trí lực của cậu cuồn cuộn như nước sông, cậu trâu bò!" Trương Thanh Vân cười cười, tiểu tử Vi Cường rõ ràng không ra gì, giọng điệu có chút hả hê.

Xem ra Vi Cường cũng biết ảnh hưởng của vụ việc lần này.

Tin tức tiếp theo là của Hoàng Diêu, nàng cũng hỏi mình ngày Trọng Dương đi đâu, sợ rằng đang muốn ghép cho Quách Tuyết Phương. Khi đến tin tức của Cảnh Sương thì Trương Thanh Vân chợt biến sắc: "Anh không cần phải tức giận Triệu tiểu thư, chúc anh Trọng Dương vui vẻ!"

Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, Cảnh Sương đã biết rồi sao? Ai nói cho nàng? Triệu Truyền hay là Triệu Giai Ngọc. Nàng dùng một chữ tức giận khá sâu sắc, trong lòng Trương Thanh Vân có chút rối loạn.

Trương Thanh Vân lại tiếp tục đọc tin: "Mỗi năm chỉ có một ngày Trọng Dương, hôm nay là Trọng Dương, sao anh không nhận điện thoại?"

Trương Thanh Vân cười ha hả, nói gì vậy? Nha đầu Lăng Tuyết Phi không ngờ lại nói như vậy, giọng điệu ẩn giấu khó dò.

Bàn tay Trương Thanh Vân chợt động, lại có một tin nhắn: "Sau hôm nay em sẽ gọi lại cho anh!"

Khi xem tin nhắn tiếp theo thì vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi biến đổi: "Nếu cậu không chết thì đạo trời không còn!" Khi xem thì mới biết là số lạ, khóe miệng Trương Thanh Vân chợt lộ ra một nụ cười lạnh, cũng có chút suy tư.

Lại một tin nhắn: "Tôi là Vi Cường bất tử!"

Sau khi xem hết tất cả tin nhắn thì Trương Thanh Vân bắt đầu gửi lại cho từng người, cha mẹ, Biện Huy Hoàng, Ngải Gia đều phải gọi điện lại. Trương Thanh Vân cảm thấy có chút do dự với Cảnh Sương.

Trương Thanh Vân không gọi mà nhắn tin, hắn nói nàng không cần phải quá lo lắng.

Sau khi liên tục nhắn tin và gọi điện thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút mệt nhọc, hắn duỗi lưng mệt mỏi rồi đi đến bên cửa sổ nhìn ánh đèn lấp lóe và những con đường xa hoa trong thủ đô.

Người đi đường như thoi đưa, hai ngày nay Trương Thanh Vân ở thủ đô đã chính thức lột xác, sợ rằng rất nhiều người đang tồn tại chưa chắc có được những kinh nghiệm như mình, đây là họa hay phúc?

Phúc và họa luôn gắn liền vào nhau, bây giờ Trương Thanh Vân biết rất rõ đạo lý này. Hắn uể oải, cũng có chút tự tin, ông cụ nói quả thật không sai.

Trương Thanh Vân hắn bây giờ là bí thư huyện ủy đứng đầu một phương, bộ bí thư huyện ủy cấp phòng biết đâu sẽ chẳng có vài người quan tâm nhưng chính hắn phải có danh dự và khí chất.

Hôm nay là một bí thư nhưng biết đâu ngày mai Trương Thanh Vân hắn là chư hầu một phương, hai thế lực cùng chèn ép mình sao? Giang Nam trời cao biển rộng, hai phái Triệu Cao chỉ là hai ngọn núi lớn mà thôi.

Sau khi suy xét tất cả thì kích động trong lòng Trương Thanh Vân chợt bành trướng, hắn thầm ngĩ phong ba chỉ là sương khói, càng nhiều thì mình càng có kinh nghiệm sóng gió.

Thích thì cứ đến đi! Tranh đoạt Giang Nam, nai chết về tay ai còn chưa biết được.

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xiết chặt, người gõ cửa không nóng vội, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi ra mở cửa.

Một gã quân nhân nhấc tay chào rồi nói:

- Chào thủ trưởng!

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, ánh mắt sáng bừng lên rồi cười ha hả nói:

- Cảnh Chiến, Bưu Tử à? Ha ha, vào, vào trong ngồi!

Cảnh Chiến thả tay xuống, hắn cũng cười, Trương Thanh Vân tranh thủ kéo hắn vào phòng.

Trương Thanh Vân tự tay rót một chén trà cho Cảnh Chiến rồi nói:

- Sau này cứ gọi một tiếng anh là được, cậu đã gặp chị chưa?

Cảnh Chiến cười, hắn gật đầu, có thể thấy được người này đang rất vui. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Tuân theo lệnh của lão tướng quân, sau này em sẽ là lái xe kiêm trợ lý của anh!

- Sao? Triệu tướng quân à? Cậu làm tài xế cho anh sao?

Trương Thanh Vân cau mày nói rồi chỉ vào vai Cảnh Chiến, hai gạch một sao, thiếu tá đi lái xe cho mình à?

- Lão thủ trưởng nói, nếu như anh cảm thấy uất ức cho em thì cố gắng công tác, đến lúc đó cũng có thể thuận lợi cho em thoát ly tăng cấp.

Cảnh Chiến nói.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, trong lòng cũng ấm áp lên. Hắn biết ông cụ hiểu rõ hai vợ chồng son bỏ chạy, không phải Cảnh Chiến là của hồi môn sao?

Đột nhiên trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động:

- Cậu nói đi, không phải chỉ là lái xe đơn giản như vậy chứ? Còn có ý gì khác không?

Cảnh Chiến vội vàng đứng dậy nói:

- Thật sự là lái xe nhưng cũng có thêm một nhiệm vụ chính là đưa anh đến ra mắt chính ủy và tư lệnh ở Áp Tử Hà.

Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút, Áp Tử Hà ở Vũ Đức, Cảnh Chiến từ nơi nào đi ra? Triệu Truyền cũng từng đã nhận chức ở nơi đó, ông cụ muốn giới thiệu cho mình biết về tư lệnh và chính ủy, rõ ràng có tính toán.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nổ ầm lên, hắn lập tức nghĩ đến câu nói "tú tài tạo phản" của ông cụ vào ngày hôm trước, đây không phải đưa cho mình một phần lễ lớn à?

Trương Thanh Vân vươn người đứng dậy rồi kéo căng màn cửa sổ, hắn không biết bộ đội đồn trú ở Áp Tử Hà làm gì, nhưng đây nhất định là nút thắt quan trọng của Triệu gia ở Giang Nam.

Triệu tướng quân giới thiệu Trương Thanh Vân biết được những người này thực tế chính là tạo ra chỗ dựa cho chính mình ở Giang Nam.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không khờ dại cho rằng mình sẽ chỉ huy được quân đội, nhưng quân dân một nhà, mặt chính trị cũng cần đến sự trợ giúp của quân đội.

Đặc biệt là nếu có chuyện gì xảy ra thì quân đội thường đóng vai trò rất quan trọng, nếu nghĩ sâu hơn thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể thấy rõ ý đồ của ông cụ. Tôi đưa một trăm ngàn quân giao cho anh.

Đây không phải đã giải quyết những lo lắng cho mình rồi sao? Cổ vũ Trương Thanh Vân hắn mặc sức ra tay, vài tên lưu manh du côn chỉ là tôm tép nhãi nhép, có bộ đội giúp sức thì sao không tóm được vài tên lưu manh?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tâm lý chưa từng thấy cảm giác thiết thực như lúc này. Bầu trời đầy mây đen u ám đã biến mất, không sai, mình là một bí thư huyện ủy.

Đây là trách nhiệm của Trương Thanh Vân, hắn phải thay mặt chính quyền diệt trừ khối u ác tính, phải khôi phục lại thế giới huyện Tang Chương.

- À, anh, em đi nghỉ trước, em ở ngay bên cạnh, vé máy bay em cũng đã đặt sẵn rồi, ngày mai chúng ta đến Vũ Đức!

Cảnh Chiến nói.

Trương Thanh Vân giật mình thanh tỉnh.

Sáng sớm, hai người Trương Thanh Vân và Cảnh Chiến đến Vũ Đức, sau đó cả hai cùng nhau đến Áp Tử Hà. Tư lệnh viên và chính ủy Áp Tử Hà nhiệt tình bày tiệc chiêu đãi Trương Thanh Vân.

Tư lệnh Áp Tử Hà tên là Lý Khôi Ngô, người cũng như tên, cao lớn, giọng điệu trầm và rất lớn, mày đậm như mực, mười phần vũ phu. Chính ủy là Phùng Tiểu Thôn, rất lịch sự, có trên mặt là một cặp kính, nhưng khí chất quân nhân cũng không kém Lý Khôi Ngô.

Hai bên ngoài dùng cơm thì cũng không nói quá nhiều lời thừa thãi, cả hai đều biết lòng dạ lẫn nhau. Lý Khôi Ngô nói ở bên cạnh huyện Tang Chương phía tây Hoàng Lĩnh có một cánh quân, sắp tới hắn sẽ phái một tiểu đoàn đến tập luyện, thể nghiệm cuộc sống, diễn tập và giúp địa phương xử lý những tình huống xấu có thể xảy ra.

Trương Thanh Vân đối mặt với những lời nói trực tiếp của Lý Khôi Ngô cũng sinh ra chút cảm giác khó thích ứng, phải biết rằng mỗi thành phố đều có tiểu khu, bình thường đều có bộ đội vũ trang, còn phải phiền đến cánh quân này sao?

Phùng Tiểu Thôn híp mắt nhìn Trương Thanh Vân giống như hiểu rõ những điều này, hắn mỉm cười nói:

- Bí thư Trương, tiểu khu ở thành phố Vũ Lăng khác biệt hẳn so với chúng tôi nhưng tuyệt đối sẽ không sinh ra xung đột. Anh cứ yên tâm, tiểu khu bên kia cũng ra sức giúp đỡ chính quyền địa phương.

Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn hiểu ý của Phùng Tiểu Thôn, ý hắn là tiểu khu bên kia cũng là người một nhà, mình có thể yên tâm.

- Bí thư Trương, chúng tôi hiểu rõ tình huống ở huyện Tang Chương, bên đó quả thật tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng liên quan cũng rất phức tạp, đặc biệt là vấn đề đầu tư ở thành phố Vũ Lăng. Tang Chương và Vũ Lăng có chế độ hoàn toàn khác nhau.

- Điều này là đương nhiên, Tang Chương hầu như ở vào trạng thái bán tự trị, nhưng bệnh nặng cần thuốc mạnh, cần phải nắm chắc vấn đề mới có thể xử lý.

Trương Thanh Vân gật đầu nói.

Trương Thanh Vân đã biết rất rõ các vấn đề của huyện Tang Chương liên quan chặt chẽ đến xã hội. Đầu tiên là sự hiểu biết và giác ngộ của dân chúng có vấn đề, không thể nào giải quyết được trong ngày một ngày hai.

Nhưng nếu tình huống này mà đánh mạnh thì khó thể được, chỉ có thể đánh rắn dọa khỉ, đánh một đám kéo một đám, chậm rãi mới thay đổi được thế cục vua địa phương. Sau đó tiếp tục phát triển mạnh kinh tế làm người trong núi hòa nhập với bên ngoài, người bên ngoài cũng đi vào đầu tư, như vậy mới có thể hòa hợp dân tộc.

Không những phải tiến bước đúng chỗ mà liên quan quá rộng, thực tế còn kéo cả thị ủy Vũ Lăng vào bên trong, đưa đến những rung động xã hội tất yếu, sẽ không tốt.

Trương Thanh Vân rời khỏi Áp Tử Hà quay về khách sạn Lệ Cảnh, đến tối còn mời khách dùng cơm. Lý Phong Sơn cùng Trần Mại, Vũ Lăng và Vũ Đức là hàng xóm, trong anh có tôi, trong tôi có anh.

Người Tang Chương muốn đến Vũ Lăng thì có thể chạy qua Vũ Đức, Trương Thanh Vân căn cứ vào biến hóa của thế cục, một khi quyết định ra tay thì đầu tiên phải là đạn pháo, Vũ Lăng chính là cửa khẩu quan trọng cần phải đột phá.

Đến tối Trương Thanh Vân mỉm cười đứng ở cửa khách sạn, Trần Mại và Lý Phong Sơn cùng chạy xe hơi đến, từ xa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì Trần Mại liên tục vẫy tay.

Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên chào đón, đột nhiên hắn khựng người lại khi phát hiện một hình bóng quen thuộc đi sau lưng Lý Phong Sơn, Lệ Cương sao?

- Thanh Vân, huyện thái gia! À, sao hôm nay lại đến Vũ Đức thế?

Trần Mại cười ha hả nói, hắn hôm nay từ huyện Nham Môn chạy đến vì muốn gặp Trương Thanh Vân, sau một thời gian không gặp mà Trần Mại hình như đã mập ra.

- Cậu, cậu đúng thật là, sao lấy vợ mà không nói cho tôi?

Trương Thanh Vân tức giận nói, sáng nay hắn đã gọi điện thoại cho Trần Vân Sơn, Trần Mại đã kết hôn vào tháng trước.

Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn cảm thấy rất xấu hổ, nửa ngày sau mới mở miệng:

- Cũng muốn nói với cậu nhưng nghe nói chuyển công tác đến huyện Tang Chương, điều này. Ôi, dù sao hôn lễ cũng rất đơn giản, cũng không có gì bận tâm... ....

Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy trường hợp này có chút không đúng, khi quay đầu thì nhình thấy Lệ Cương, hắn đang định mở miệng thì Lệ Cương đã nói trước:

- Thanh Vân, tôi xem như không mời mà đến, chẳng biết cậu có hoan nghênh hay không?

Trương Thanh Vân cung kính gọi một tiếng thư ký trưởng, sau đó nói:

- Anh là lãnh đạo của tôi, đang định mời một bữa tiệc riêng, nhưng nếu anh theo anh Lý đến đây thì tất nhiên tôi sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.

- Ha ha!

Lệ Cương cười dài một tiếng, vẻ ảm đạm trong mắt chợt lóe lên:

- Nghe nói cậu đang ở Tang Chương nên tôi mới đặc biệt đi đến, nơi đó là địa phương khá hỗn loạn.

Những lời nói của Lệ Cương khá trầm trọng, mơ hồ còn có chút lo lắng, xem ra hắn vẫn còn canh cánh bên lòng vì vụ việc Tang Ung lần trước. Hắn đang là một vị bí thư huyện ủy thì bị đám lưu manh du côn gây náo loạn kéo xuống, cũng không thể trách hắn quá hẹp hòi.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn rất thông minh không nhắc đến vấn đề này, hắn bắt tay với Lý Phong Sơn rồi nói:

- Vấn đề Tang Chương sớm muộn cũng sẽ được giải quyết, anh Lý cũng nên giúp tôi vài phần.

Lý Phong Sơn chợt sững sờ, Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn dùng một tay đắp lên nói:

- Anh yên tâm, sẽ không bắt anh đi vào hang hổ, chỉ cần anh ở Vũ Đức chú ý chút tình hình là được.

- Không có gì, Phong Sơn bây giờ là phó cục trưởng thường vụ, vấn đề Vũ Đức hoàn toàn có thể yên tâm.

Lệ Cương ở bên cạnh chen lời nói.

Đám người đều cười ha hả, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không tránh khỏi nói vài câu chúc mừng Lý Phong Sơn lên chức, sau đó ba người cùng tiến vào trong phòng.

Trong phòng, Cảnh Chiến đứng như tượng gổ sát bên cửa, tuy không mặc quân trang nhưng bộ dạng không tránh đi đâu được.

- Thanh Vân, đây là... ....

Trần Mại dùng giọng nghi ngờ nói.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng:

- Bưu Tử, cậu cứ về phòng nghỉ ngơi đi, chỗ này không có chuyện gì.

- Vâng!

Cảnh Chiến khép hai chân lại nói, Trương Thanh Vân cảm thấy rất xấu hổ, nghĩ thầm sau này phải bắt Cảnh Chiến thay đổi một chút thói quen mới được.

- Ha ha, đây là vệ sĩ của cậu sao Thanh Vân? Ôi, chẳng lẽ huyện Tang Chương đã loạn thành như vậy rồi à?

Trần Mại nói.

- Loạn cái đầu cậu!

Trương Thanh Vân sẵng giọng nói, sau đó lập tức mời mọi người vào phòng rồi gọi món ăn.

Lệ Cương lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân, khi hắn biết rõ Trương Thanh Vân đến đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy Tang Chương thì nghĩ rằng sẽ muốn gặp qua một lần. Người này trước kia là thư ký cho mình, không ngờ bây giờ mỗi cử chỉ hành động đều không còn giống như xưa, nghiễm nhiên đã có khí độ và sự tự tin bao trùm một phương.

Tang Chương là một huyện nằm sâu trong góc của Giang Nam, là địa phương rất thần bí, là củ khoai lang phỏng tay nhất ở Giang Nam. Hắn còn nghĩ rằng Trương Thanh Vân vào đó nhất định sẽ sứt đầu mẻ trán, nào ngờ vẻ mặt đối phương rất rạng rỡ, bộ dạng rất hòa nhã, công lực này cũng làm Lệ Cương phải mặc cảm.

Rượu và thức ăn được dọn lên đầy đủ, Trương Thanh Vân trước hết giơ chén rượu mời mọi người. Ngoài lúc đầu còn nhắc đến vài vấn đề về Tang Chương, sau khi vào bàn cơm hắn tuyệt nhiên không đả động đến. Hắn cấn Lý Phong Sơn hỗ trợ nhưng người ta chỉ có tác dụng phòng hờ từ bên ngoài, tình trạng huyện Tang Chương lúc này như thế nào, Trương Thanh Vân không thể nói rõ cho người ngoài.

Trương Thanh Vân nâng chén, Lý Phong Sơn và Trần Mại đều là người quen thuộc với hắn, vì vậy mọi người trò truyện rất sôi nổi, bầu không khí dần trở nên hòa hợp.

Lệ Cương nói chuyện không nhiều lắm nhưng Trương Thanh Vân luôn biết lợi dụng thời cơ thích hợp để mời rượu, vì vậy mà cũng không làm cho đối phương cảm thấy xấu hổ. Lệ Cương là người đầu tiên coi trọng mình, có ơn giác ngộ với chính mình, dù kết quả có chút không phải nhưng chén rượu giải thù, vì vậy mọi thứ cũng nên chấm dứt.

Người trong quan trường thì luôn luôn thị phi, có thị phi thì sẽ có đấu tranh, có đấu tranh sẽ có thù hằn. Nếu kẻ nào cứ canh cánh trong lòng thì chắc chắn sẽ rơi xuống tiểu thừa, nếu lòng dạ không rộng mở thì tầm mắt cũng hạn hẹp, cuối cùng khó thành ngọc quý.

Trương Thanh Vân đã qua nhiều mưa gió, kinh nghiệm nhiều thì đả kích gặp phải càng lớn, hắn cảm thấy mình đã có cái nhìn ngược. Nếu muốn làm chuyện lớn thì phải mạnh mẽ, mình đã chọc vào thế lực họ Triệu, còn có gì không làm được?

Một bữa cơm khách chủ đều tận tâm, Trương Thanh Vân tiễn Lý Phong Sơn và Lệ Cương bỏ đi, tất nhiên Trần Mại sẽ ở lại. Sau khi xa cách quá dài, mãi đến bây giờ hai người cũng chưa nói được vài lời tri tâm, vì vậy chắc chắn sẽ nói chuyện cả đêm.

Sau khi tắm rửa thì Trương Thanh Vân tiến vào phòng khách thấy Trần Mại đang nhìn chằm chằm vào ti vi, hắn nhìn lên mà thiếu chút nữa đã té xỉu, tiểu tử Trần Mại đang xem phim Hàn Quốc.

- Ôi, toàn thân đều là mùi rượu, đi tắm đi!

Trương Thanh Vân cau mày nói.

- Nóng vội làm gì, xem hết tập phim này đã, sao sao hôm nay cũng không muốn ngủ sớm.

Trần Mại tùy tiện nói.

Trương Thanh Vân đột nhiên tiến về phía trước hai bước, nhắn nhấn nút tắt ti vi, sau đó nói:

- Xin cậu ra vẻ trưởng thành một chút được không? Xem cái gì cũng được, nhưng phó cục trưởng công an mà xem phim đàn bà, như vậy còn ra thể thống gì.

Vẻ mặt Trần Mại chợt trở nên mất hứng, hắn lầm bầm vài câu, sau đó ánh mắt chợt sáng rực lên:

- Đúng rồi, Thanh Vân, hôm nay cảm giác rất sướng. Lệ Cương trước kia diễu võ dương oai ở Ung Bình, lúc này cậu rốt cuộc đã đứng ngang hàng với hắn, có phải rất đắc ý không?

Trương Thanh Vân ném một chiếc gối về phía Trần Mại, sau đó mới nói:

- Trong đầu cậu nghĩ về điều gì vậy? Bí thư Lệ dù sao cũng có ơn tri ngộ với tôi, sao lại có tâm tư như vậy được?

Trần Mại co quắp khóe miệng, hắn trợn mắt nói:

- Có hay không thì ai mà biết, dù sao tôi cũng cảm thấy cậu bây giờ dối trá hơn so với trước kia.

Trương Thanh Vân không nói gì, nếu gặp Trần Mại dù mình làm thủ tướng thì đối với hắn cũng không thay đổi. Trần Mại chìa tay mời ngồi rồi cười nói:

- Tôi không định học theo cậu, nếu một ngày nào đó có thể lên bí thư huyện ủy thì những kẻ ngày xưa ức hiếp tôi sẽ bị giẫm lên đầu, để bọn chúng cực khổ mà chết.

- Nếu có tâm tư như vậy thì cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ lên được bí thư huyện ủy. Đúng rồi, chức vụ cục trưởng của cậu cũng lớn, có phải trước nay thường làm những chuyện này hay không?

Trương Thanh Vân trợn trừng mắt nói.

- Oan uổng, oan uổng, tôi là một người có tâm kính sợ, những gì cậu dạy bảo tôi vẫn nhớ rất kỹ.

Trần Mại nói.

- Vậy sao cậu còn ngồi đây nói nhảm? Trở thành bí thư huyện ủy còn có thể nói bậy được sao?

Trương Thanh Vân tức giận nói.

Trần Mại nở nụ cười ngượng ngùng, hắn đột nhiên đứng dậy vứt chiếc gối lên không rồi kêu lên:

- Nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất bất bình, cậu nói xem cậu và tôi đều là người, sao cậu có thể làm bí thư huyện ủy mà tôi chỉ là một phó cục trưởng nho nhỏ? Đạo trời đâu hết rồi? Ông trời à, biết bao giờ ông mới mở mắt để tôi bay cao một lần, lúc này tôi rất nghiện cảm giác này.

Trần Mại nói liên tục, Trương Thanh Vân cũng không biết làm sao cho phải.