Chương 225: Thay đổi bất ngờ tiến vào tuyệt cảnh (235-236)

Trong phòng làm việc của Triệu Truyền, vẻ mặt hắn rất âm trầm đáng sợ, hắn đang ngồi ngay ngắn trên cạnh bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp.

- Những gì cậu nói đều là tình hình thực tế sao?

Triệu Truyền khẽ ho một tiếng rồi nói.

- Tuyệt đối là thật! Triệu Giai Ngọc nước đến chân mới nhảy nên kéo em ra làm tấm khiên che chắn.

Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói.

- Hừ!

Triệu Truyền hừ một tiếng, nói:

- Cậu biết chuyện này ảnh hưởng thế nào ở thủ đô không? Thủ đô có vài người, nhưng lúc này thậm chí tất cả đều đã biết đến tên Trương Thanh Vân, cậu cảm thấy có phúc chứ?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn nghe ra ý nghĩ trong lời nói của Triệu Truyền, rõ ràng chính mình đã gây ra thù hằn trong tình cảnh này. Nhưng việc đã đến nước này thì chính hắn cũng đã bất lực, cũng chỉ biết giữ sự trầm mặc.

Trương Thanh Vân từ trong miệng Triệu Truyền mà biết rõ chuyện hôn nhân của Triệu Giai Ngọc đã được quyết định từ khi nàng còn nhỏ, đối phương là người Cao gia. Người này đang giữ chức phó phòng bên Lĩnh Nam*, tuổi cũng không thua kém gì Trương Thanh Vân, đây là nhân tài kiệt xuất trong đám người đời thứ ba của Cao gia, là hy vọng về tương lai của Cao gia.

(*: Vùng Quảng Đông, Quảng Tây, Trung Quốc.)

Triệu gia có thế lực trong quân đội nhưng chính trị lại thua kém Cao gia, chuyện Triệu Giai Ngọc lập gia đình có ý nghĩ liên minh chính trị rất rộng, mà Triệu Giai Ngọc lại kéo Trương Thanh Vân ra, dù sự thật là thế nào cũng chính là vỗ vào mặt Cao gia.

Người duy nhất phải chịu trách nhiệm chính là Trương Thanh Vân hắn.

- Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là người của Triệu Truyền tôi, Triệu gia và cậu cũng không còn quan hệ nào khác, cậu hiểu rõ không?

Triệu Truyền quay đầu nói.

Cơ thịt trên mặt Trương Thanh Vân chợt chấn động, từ đáy lòng bùng lên một tư vị khác lạ, mình cứ như vậy mà bị Triệu Truyền đá đi sao? Khoảnh khắc này hắn cảm nhận được sự bi ai của chính mình, trong mắt những đại gia tộc và đại thế lực thì chính mình không bằng một con chó, nếu đặt trước lợi ích thì bọn họ sẵn sàng vứt bỏ chính mình, để mình tự sinh tự diệt.

Vì vậy mà trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất uể oải, tâm tình rơi xuống hầm băng, đồng thời tận sâu bên trong bùng lên ngọn lửa nóng. Hắn không cam lòng, hắn cảm thấy danh dự của mình bị xâm phạm, lời nói của Triệu Truyền đúng là một sự sỉ nhục quá lớn.

Trương Thanh Vân cố gắng để cho mình trở nên bình tĩnh, nhưng thân thể lại khẽ run rẩy. Có một vài người khi sinh ra đã được ông trời chú định là quý nhân, cả đời không làm mà hưởng, có vinh dự, có danh dự, có quyền lực nô dịch chúng sinh. Hơn nữa lại có nhiều người khi sinh ra đã là nô tài, lần đầu tiên Trương Thanh Vân sinh ra một loại cảm giác thế này, vì vậy mà đau thương từ tận sâu trong lòng.

- Hai chuyện này cậu phải bắt buộc đi làm, chuyện đầu tiên chính là cậu phải đến khu nghĩ dưỡng của cán bộ cao cấp để gặp ông nội tôi, chuyện thứ hai...Không nói nữa.

Triệu Truyền vừa nói được một nửa thì cũng phất tay dừng câu chuyện, hắn cũng không quay đầu nhìn Trương Thanh Vân.

Triệu Truyền dùng tay gõ gõ lên mặt bàn, cửa phòng được mở ra, hai tên lính cần vụ đứng bên ngoài. Trương Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, cuối cùng cũng đảo mắt nhìn bóng lưng của Triệu Truyền, lúc này lính cần vụ đã đứng chào, hắn Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu rồi kiên quyết bước ra ngoài.

Trương Thanh Vân đi đến dưới lầu thì Triệu Giai Ngọc đến chào đón:

- Thế nào rồi?

Trương Thanh Vân dùng một loại ánh mắt cực kỳ phiêu hốt nhìn Triệu Giai Ngọc, hắn không nói lời nào mà bước nhanh ra ngoài.

- Anh!

Triệu Giai Ngọc gọi một tiếng, sau đó cũng đi theo. Trương Thanh Vân đột nhiên quay đầu, ánh mắt như đao, Triệu Giai Ngọc không tự chủ được phải lui về phía sau vài bước, nàng cảm giác được thân thể Trương Thanh Vân bùng lên một luồng sát khí kinh người.

Triệu Giai Ngọc mấp máy môi, nàng đang định nói điều gì đó thì Trương Thanh Vân cũng đã đi ra khỏi cổng. Triệu Truyền đứng lên văn phòng trong biệt thự nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân, mãi đến khi hắn lên xe hơi phóng đi thật xa.

Một lúc lâu sau Triệu Truyền kéo màn cửa lại, sau đó vung tay chụp giá sách ném xuống đất.

Cửa phòng đột nhiên được mở ra, vợ Triệu Truyền và hai gã lính cần vụ tiến vào. Vợ Triệu Truyền định mở miệng nói điều gì đó thì hắn đã gào lên:

- Cút, tất cả cút ra ngoài cho tôi.

Ba người chợt kinh hoàng rồi vội vàng lui về phía sau đóng cửa lại. Triệu Truyền xiết chặt nắm đấm, hắn đấm mạnh xuống bàn, toàn thân run rẩy, mắt hổ trợn trừng, thậm chí còn có chút nước mắt tiết ra ngoài. Chính trị làm người ta giống như chó qua đường, chính nghĩa ở đâu? Tình nghĩa ở đâu? Hắn biết rõ vừa rồi mình đã ra tay ném đi một người được mình coi trọng nhất, vứt bỏ đi một con rồng.

Nhưng Triệu Truyền như vậy thì những gia tộc khác sẽ như vậy sao? Nếu tất cả mọi người thấy tình cảnh quyết liệt với Cao gia thì hy vọng của chú Bốn càng ngày càng xa vời. Triệu gia có thể tránh khỏi áp chế của nhà khác nhưng chỉ có thể nói là giữ vững mức độ lúc này, mà nguyên nhân chính là tội nhân Triệu Giai Ngọc, mà Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một người ngoài.

Trương Thanh Vân bỏ lại khu nhà khách 81 ở sau lưng, hắn quay về khách sạn như tượng gỗ, một mình đi vào phòng rồi đóng ầm cửa lại, thân thể không thể gắng gượng thêm mà ngã ngồi xuống ghế sa lông.

Cái nhục ngày hôm nay thì ngày sau phải báo, nhưng đầu tiên phải xem xét quy tắc của đột biến lần này, mình rốt cuộc đã cương quyết với Triệu gia nhưng đắc tội với Cao gia, sau này biết đến khi nào mới có công danh đây?

Lúc này trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy chán ghét đến cực điểm đối với thế lực họ Triệu hay họ Cao và những thế lực khác, hơn nữa lúc này tương lai cũng mờ mịt đến mức vô cùng. Hắn đang lần mò trong Tang Chương nhưng không ngờ quay về thủ đô lại gặp phải biến đổi kinh hoàng thế này, hai lượt đả kích làm hắn sinh ra cảm giác không thể thở nổi, sinh ra một cảm giác rã rời nói không nên lời, linh hồn giống như bị một thứ gì đó kéo bớt ra ngoài.

Trương Thanh Vân si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hắn nhớ đến hôm nay là ngày Trọng Dương, khoảnh khắc này cảm thấy trái tim mình bị người nào đó kéo xuống, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi. Đường đi quá khó, đường thênh thang lên tận trời, hôm nay hắn đã đụng phải núi đá cản đường, chính hắn giống như không có phương pháp nào để đi qua.

Không biết đã trải qua bao lâu, Trương Thanh Vân vẫn ngồi lẳng lặng như vậy, tâm tình cũng dần trở nên cứng chắc như sắt thép. Ông trời không tuyệt đường con người, mình là người của hai thế giới, ông trời để lại cho mình một con đường, hắn cũng không tin mình trở thành chó nhà tang của Triệu gia.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trên mặt lộ ra cái nhìn tàn nhẫn, trong đầu liên tục tính toán về cục diện ở Tang Chương vào lúc này, trong đầu cũng lóe lên những con người ở Tang Chương. Hắn biết rõ tâm động không bằng hành động, mình nhất định phải nắm bắt trận địa ở Tang Chương, dù liều mạng cũng phải kéo những tên khốn kiếp ra ánh sáng.

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức trở nên thông suốt, hắn vội vàng vào phòng ngủ thu dọn hành lý, ngày mai sẽ quay về Tang Chương. Mình sẽ đấu một trận với Hoàng Lĩnh nhị tàn, không phải ngươi chết thì ta sống, để kết quả chứng minh tất cả.

Sau khi thu dọn xong hành lý thì Trương Thanh Vân gọi điện đặt vé máy bay, hắn hẹn giờ nhận vé ở sân bay rồi xuống lầu bắt xe phóng về phía phi trường.

Trương Thanh Vân chạy thẳng đến quầy ve, hắn đăng ký, khi quay đầu thì nhìn thấy hai người quân nhân bộ dạng thô kệch đang đứng ở phía sau.

- Các anh muốn làm gì?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn lạnh lùng nói.

Hai gã quân nhân căn bản không thèm để ý đến lời nói của Trương Thanh Vân, cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu dùng tốc độ sét đánh khống chế Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng gào lên, sân bay lập tức hỗn loạn.

- Chuyện gì? Có chuyện gì?

Hai gã cảnh sát trong sân bay lập tức chạy đến rồi hét lớn.

Vẻ mặt hai gã quân nhân không chút thay đổi, một người móc túi lấy ra một chiếc bóp, hắn mở bóp lắc lư trước mặt hai tên cảnh sát. Sau đó hai gã quân nhân cũng không để người khác kịp trấn định tâm thần mà xách theo Trương Thanh Vân ra ngoài như một con gà con, sau khi ném Trương Thanh Vân vào trong một chiếc xe quân dụng màu xanh thì phóng đi như tia chớp.

- Các anh là ai? Sao lại bắt tôi?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói, sau khi kích động đi qua thì hắn dần bình tĩnh trở lại. Hắn biết rõ nếu là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì khó tránh khỏi, hắn không tin mình đường đường là một bí thư huyện ủy, nhưng tiến vào thủ đô lại bị người ta cho biến mất không một lời giải thích.

Trương Thanh Vân hỏi liên tiếp ba tiếng nhưng giống như ném đá xuống biển, hai người đều nghiêm mặt không nói gì. Hai gã quân nhân ngồi phía trước và ba gã phía sau, Trương Thanh Vân bị bọn họ kẹp chặt mà cảm thấy rất khó chịu, hắn nói:

- Đừng áp sát như vậy, tôi còn có thể chạy mất sao?

Những lời này rốt cuộc cũng có hiệu quả, hai người ở bên cạnh xê ra, trong lòng Trương Thanh Vân thở phào một hơi, hắn thầm nghĩ tình huống này không xấu như những gì mình tưởng tượng.

Xe hơi phóng về phía bắc, những người trong xe không nói lời nào, trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy bị đè nén, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm tình cũng dần bình tĩnh.

Con đường này đi đến trung tâm an dưỡng và câu lạc bộ Dưỡng Phong Giáp Đạo của các cán bộ cao cấp, khoảnh khắc này hắn biết mình sắp được đưa đến gặp Triệu tướng quân.

Xe chạy rất nhanh nhưng cũng rất ổn, cũng không đỗ xe lại như bình thường mà phóng thẳng vào trong, bảo vệ ở cửa đứng nghiêm cúi chào, sau đó vội vàng mở cổng.

Sau khi đi xuyên qua câu lạc bộ Dưỡng Phong Giáp Đạo thì Trương Thanh Vân thấy được tòa nhà quen thuộc, cũng vì vậy mà tâm tình hắn rất phức tạp, có hàng ngàn mối suy nghĩ.

Sau khi xe dừng lại thì Trương Thanh Vân theo hai gã quân nhân xuống xe, cửa ngoài của căn nhà được mở ra, hai tên lính cần vụ cúi chào nói:

- Lão thủ trưởng đang ở trong sân, mời!

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nhìn tình cảnh xung quanh, hai gã quân nhân cao lớn đã nhanh chóng kẹp lấy hắn vội vàng tiến vào cửa chính. Khi đi đến phòng khách thì cuối cùng Trương Thanh Vân cũng nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Triệu tướng quân.

Ông cụ đang loay hoay với bàn quân kỳ, bên cạnh là Triệu Giai Ngọc, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt nàng tái nhợt, cũng lập tức đứng dậy.

- Báo cáo thủ trưởng, cảnh vệ Lưu Xuyên và Chu Hiểu phụng đã đưa người đến!

Hai gã quân nhân cao lớn đồng thời mở miệng.

- Các anh ra ngoài đi!

Triệu tướng quân đứng dậy có hơi run rẩy, Triệu Giai Ngọc vội vàng tiến lên đỡ lấy người ông cụ. Triệu tướng quân xoay người lại, Trương Thanh Vân nhìn thẳng rồi đột nhiên chạm phải ánh mắt, thân thể như điện giật, hắn mấp máy môi muốn mở miệng nhưng không nói được một lời.

Lần đầu tiên Trương Thanh Vân cảm nhận được Triệu tướng quân sinh ra cho người khác áp lực khủng bố, cặp mắt ông cụ như núi cao, rất trầm trọng làm người ta nhìn vào sinh ra cảm giác thở không ra hơi.

Triệu tướng quân chậm rãi vung tay chỉ Trương Thanh Vân rồi nói:

- Hoang mang lo sợ, mất hết thần hồn, đâu còn phong độ của một vị quan nắm quyền một phương.

Trương Thanh Vân chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn ông cụ rồi chợt cúi đầu. Trong đầu hắn nghĩ đến rất nhiều loại khả năng khi gặp Triệu tướng quân, nhưng những gì ông cụ nói ra lại nằm ngoài dự đoán của hắn.

Triệu tướng quân nhìn rõ tâm tình của hắn vào lúc này, hoang mang lo sợ, mất hết thần hồn không phải đã khắc họa rõ ràng hình ảnh của chính mình sao? Câu nói thật tình là Trương Thanh Vân cảm thấy hỗ thẹn, sau khi liên tục tiếp nhận đả kích thì chính hắn cảm giác được mình là kẻ vô năng, lại quên mất mình là quan phụ mẫu nắm quyền một phương.

Mình là bí thư huyện ủy, phải có uy nghiêm và khí độ của bí thư huyện ủy, đây là những gì mà ông cụ muốn nói.

- Chuyện của cậu tôi cũng không biết nhiều, nhưng rõ ràng cũng có chút liên quan đến Giai Ngọc... ....

Ông cụ nói, giọng điệu rất uy nghiêm, khoảnh khắc sau đã trở nên rất có lực, tuy vẫn nồng đậm thổ âm nhưng rất có uy thế.

Trương Thanh Vân quả thật cảm thấy ngạc nhiên, Triệu tướng quân sao có thể biết được, Triệu Giai Ngọc nói sao?

- Hừ, con cháu Triệu gia không biết cẩn thận và an tâm làm việc, lại thích sử dụng quyền mưu tiểu thuật, sa vào chủ nghĩa cá nhân, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn của đế vương phong kiến, hài kịch như thế mà cậu cũng muốn theo sao?

Ông cụ lại nói.

Trương Thanh Vân ngẩng đầu, lúc này hắn không biết phải nói thế nào. Ông cụ cười cười, cuối cùng cũng run rẩy ngồi xuống, sau khi ổn định thì phất tay:

- Bày cờ, để tôi và tiểu tử cậu làm hai ván.

Triệu Giai Ngọc không lên tiếng mà lập tức chuyển động, nàng chuyển bàn cờ đến trước mặt ông cụ, Trương Thanh Vân cũng cung kính đến ngồi ở phía trước.

Bàn cờ đã được bắt đầu nhưng tâm tư của Trương Thanh Vân lại không nằm trên quân cờ, tâm tình hoảng hốt, nhưng sau khi đánh vài ván cũng có thắng có thua. Ông cụ đánh cờ rất chăm chú, chốc chốc lại dừng để suy tư, vẻ mặt hồi phục lại chút khờ dại như những đứa trẻ, bộ dạng chất phác, rõ ràng khác biệt hẳn so với vừa rồi.

Ba thắng hai thua, Trương Thanh Vân không ngờ lại thắng, ông cụ khoát tay nói:

- Hôm nay như vậy thôi, nghe nói cậu đến Tang Chương làm bí thư huyện ủy, tôi thấy cậu nhiều mưu nhưng thiếu đường, có chuyện gì xảy ra à?

Trương Thanh Vân đứng dậy, ông cụ khoát tay nói hắn ngồi xuống:

- Nắm quyền một phương thì phải quả quyết và dũng mãnh, quan trọng là thể hiện mình.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, trong lòng vô cùng hỗ thẹn, đột nhiên nghĩ đến vấn đề nếu Triệu tướng quân đã nói như vậy thì mình nên làm việc quả quyết như thế nào? Vừa nghĩ đến đây thì hắn lập tức nói ra chút tình hình hiện nay ở Tang Chương, tất nhiên lời nói cũng có chút mập mờ.

Vẻ mặt ông cụ không chút biến đổi, ông cụ chỉ khẽ à một tiếng rồi nhìn Trương Thanh Vân nói:

- Thư sinh mặt trắng, chỉ là vài tên du côn đã dọa cho sợ bể mật.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ lên, hắn vội hỏi:

- Cháu cũng muốn hành động nhưng không có người, cũng không thể không do dự.

Ông cụ dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Trương Thanh Vân, trên mặt lộ ra nụ cười như những đứa trẻ:

- Anh dám động sao? Hừ, tú tài tạo phản sẽ không biết nên lâm trận thế nào.

Ông cụ lập tức xoay chuyển lời nói:

- Cậu có rất nhiều mưu ma chước quỷ, giúp Ngọc Ngọc nghĩ kế làm khó tôi. Từ nhỏ Ngọc Ngọc đã có số khổ, cha mẹ chết sớm, theo tôi sống trong quân ngũ.

Trương Thanh Vân cúi đầu không nói, trong lòng bùng lên chút cảm giác cổ quái, cũng biết rõ có chuyện gì xảy ra. Trước nay Triệu Giai Ngọc có tính tình lạnh lùng cao ngạo, không ngờ từ nhỏ đã không còn cha mẹ và phải ở với ông nội.

Ông cụ này nhất định ép hỏi Triệu Giai Ngọc là kẻ nào đưa ra phương pháp như trên, tất nhiên nàng sẽ phun Trương Thanh Vân hắn ra. Điều này cũng tốt, ông cụ lại dùng loạn điểm uyên ương phổ để chỉ bảo chính mình, đồng thời cũng giáo dục lại đám con cháu.

Ông cụ giáo huấn Trương Thanh Vân hắn rất sâu, đồng thời cho chính mình biết được độ nặng nhẹ của các phe phái, có thể nói là vừa cảnh tỉnh vừa đưa mình vào tuyệt cảnh.

- Cơm phải tự mình ăn, đường cũng phải tự mình đi, người khác không đáng tin.

Ông cụ tiếp tục nói, sau đó chỉ tay vào Triệu Giai Ngọc:

- Cậu đi Giang Nam rồi đưa Ngọc Ngọc theo, nó cũng là đứa cô đơn, một ông lão như tôi cũng không sống được thêm vài năm. Cậu đã giúp nó nghĩ kế thì đã nói lên tâm tình, tôi giao phó nó cho cậu.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nổ ầm một tiếng, hắn không nhịn được phải đứng dậy. Hắn cảm thấy lời lẽ của ông cụ có chút hoang đường nhưng lại chẳng thể phản bác, chính mình đưa ra ý kiến cho Triệu Giai Ngọc, nàng lại dùng nói làm tấm khiên che chắn.

Trong lòng ông cụ cũng có chút xúc động, rõ ràng Triệu Giai Ngọc không còn nơi nương tựa mà chính lão cũng không còn sống được bao lâu, vì vậy mới giao phó cho mình.

Mà giao cho mình chẳng khác nào gả Triệu Giai Ngọc cho mình, điều này và bỏ trốn có khác gì nhau? Trương Thanh Vân há hốc mồm không biết phản bác như thế nào, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc cũng biến đổi, đỏ hồng nhưng không cúi đầu. Đã đến nước này mà nàng cũng không nói lời nào sao? Trương Thanh Vân đúng là hoàn toàn không còn gì để nói.

- Triệu...Triệu đại ca... ....

Trương Thanh Vân ấp úng một lúc lâu mới mở miệng nói.

- Hừ!

Ông cụ hừ một tiếng:

- Cậu nói A Truyền sao? Nếu nó đáng tin thì cậu còn phải đưa ra ý kiến giúp Ngọc Ngọc à?

Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, hắn cảm giác mình đã trải qua một tình cảnh vớ vẩn nhất thế giới. Trong lòng hắn khẽ động, ý niệm xoay chuyển rất nhanh nhưng đầu lại trống không. Lúc này cửa phòng khách lại được mở ra, hai gã lính cần cụ đi theo phía sau hai vị bác sĩ tiến vào bên trong.

Ông cụ phất tay nói:

- Hôm nay đến đây thôi, những vị lãnh đạo đã đến, các anh chị cũng nên đi thôi.

Ông cụ nói xong thì hai gã bác sĩ cũng mỉm cười nói:

- Đây là nhiệm vụ bắt buộc.

Hai gã bác sĩ nhấc tay làm lễ chào, sau đó kêu lên một tiếng chào thủ trưởng rồi chậm rãi dìu ông lão đi về phía trước.

Sau khi rời khỏi căn nhà thì Triệu Giai Ngọc đi theo sau lưng Trương Thanh Vân, bầu không khí xấu hổ đến cực điểm, Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không ngờ mình lại nhặt được một cô vợ như hoa như ngọc.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc, hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngoài màu hồng, bên dưới là váy dài, giày cao gót, vẻ mặt có hơi đỏ nhưng cũng coi như bình thường.

- Ý của ông nội cô chính là muốn tôi đưa cô bỏ trốn, cô có biết không?

Trương Thanh Vân cuối cùng cũng không nhịn được mà phải mở miệng.

Triệu Giai Ngọc cau mày, nàng ra vẻ xấu hổ, trầm mặc một lúc lâu mới nói:

- Xe ở bên ngoài câu lạc bộ, chúng ta phải đi bộ một đoạn đường.

Trương Thanh Vân cảm giác mìn đấm vào một khối bông, Triệu Giai Ngọc nói:

- Tôi có thể sống được ở Giang Nam, tất cả cổ phần của anh trai ở công ty Khánh Kỵ đều chuyển sang cho tôi, anh thấy... ....

Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn nhạy cảm phát hiện ra trong giọng nói của Triệu Giai Ngọc có chút run rẩy. Hắn quay đầu nhìn và thấy vẻ mặt nàng vẫn như trước nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình bất đắc dĩ. Chính hắn có thể cảm nhận được vẻ mặt của nàng vào lúc vừa rồi, rất thảm thiết, thương tâm đến mức làm lòng người rung động.

Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm nhận được tâm tình của Triệu Giai Ngọc, ngoài một ông nội và chút sản nghiệp thì nàng hoàn toàn trắng tay. Tuy lúc này trong mắt người khác thì nàng vẫn là cong chúa Triệu gia kiêu ngạo nhưng lại là người sống sót cuối cùng trong thế giới của mình, biết đâu trong thế giới của Triệu Giai Ngọc toàn là băng tuyết trắng xóa?

- Chúng ta ngồi đây một lát!

Hai người tiến vào trong khoảng sân của câu lạc bộ Dưỡng Phong Giáp Đạo, Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào một chiếc ghế đá rồi nói. Lúc này đã là hoàng hôn, trong sân có những tốp nhỏ ba năm người đang chậm rãi đi bộ.

Triệu Giai Ngọc gật đầu, nàng ngồi xuống, Trương Thanh Vân rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh nàng, điều này lại làm nàng có chút mất tự nhiên. Nhưng nàng cũng chỉ hơi rụt người rồi khựng lại, sau đó chậm rãi làm cho khoảng cách quay về như lúc ban đầu.

Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, những biến hóa liên tục đã tạo ra những đả kích triền miên, giờ khắc này hắn ngồi đây nhìn mặt trời lặn sau núi, cùng Triệu Giai Ngọc ngồi trên một chiếc ghế, tâm tình cũng dần bình thản.

Lần đầu tiên Trương Thanh Vân cảm thấy khoảng cách giữa mình và Triệu Giai Ngọc cũng không quá xa, dưới lớp dung nhan lạnh lùng của nàng chính là một tâm tình cô độc, bất đắc dĩ và tràn đầy thương cảm. Trong lòng nàng cũng không phải chỉ là loại trạng thái này, nàng cũng có rất nhiều ước mơ nhưng thế gian này người hiểu nàng lại có quá ít.

Sau khi cha mẹ Triệu Giai Ngọc chết vì tai nạn thì lúc đó nàng mới vài tháng tuổi, khi ba tuổi đã cùng ở trong quân với ông nội, bầu không khí trong quân doanh đã hun đúc nên một tính cách của Triệu Giai Ngọc vào lúc này.

Triệu Giai Ngọc rất thông minh, biết được rất nhiều thứ nhưng cũng không biểu lộ nội tâm của mình. Nàng có đau khổ, có thương tâm nhưng chỉ biết yên lặng thừa nhận, bên ngoài không đổ lệ nhưng nước mắt chảy xuôi trong lòng.

- Cô có biết quan hệ giữa Cảnh Sương và tôi không?

Trương Thanh Vân ngẩng đầu nói.

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc khẽ động, nàng gật đầu nói:

- Chuyện này rõ ràng làm anh không dễ chịu, A Sương và em... ...

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Triệu Giai Ngọc rồi nói:

- Em và Cảnh Sương liên lạc với nhau rất nhiều phải không?

Triệu Giai Ngọc gật đầu nói:

- Chị ấy rất khổ, cũng không khác gì em.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, lần đầu tiên hắn nghe thấy Triệu Giai Ngọc nói ra một câu như vậy, nếu là trước kia thì hắn sẽ cười đến mức rụng răng nhưng bây giờ lại khác. Tâm tình Trương Thanh Vân dần biến hóa, chỉ cần nghiêng đầu là thấy gương mặt tuyệt mỹ của Triệu Giai Ngọc, cặp mắt phượng ánh lên màu đỏ của hoàng hôn, khoảnh khắc này làm tất cả đàn ông thế gian phải khờ dại.

- Đi Giang Nam thôi, dù tôi đang phải ở Tang Chương nhưng em có thể thường xuyên gọi điện cho tôi, nếu cảm thấy buồn, nếu mất hứng cứ gọi cho tôi.

Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn vươn người đứng dậy:

- Đi, hai chúng ta đều là chó nhà tang bị Triệu gia vứt bỏ, bỏ trốn thì bỏ trốn, ha ha!

Trương Thanh Vân cười hai tiếng rồi chợt cảm thấy trong lòng có một cảm giác thoải mái và tươi sáng chưa từng thấy, tất cả những khó khăn đều bị vứt qua đầu. Nhiều năm qua hắn cứ liên tục nặng đầu suy nghĩ, thế giới này lúc nào cũng là như vậy, chỉ có thực lực mới là tất cả.

Khoảnh khắc này mắt phượng của Triệu Giai Ngọc chợt sáng ngời, lông mày cũng hơi nhăn. Trương Thanh Vân chợt nói:

- Xấu hổ thì đỏ mặt, mất hứng thì nhăn mày, em biết chứ?

Triệu Giai Ngọc chớp chớp mắt nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân lại cười nói:

- Nhớ kỹ nhé, nhớ phải đỏ mặt cho tôi xem.

Trên mặt Triệu Giai Ngọc xuất hiện vẻ bối rối, nàng cất bước nói:

- Em...Em đi lấy xe.

Trương Thanh Vân khẽ động, hắn đứng chắn trước mặt Triệu Giai Ngọc rồi nó:

- Không đỏ mặt thì không được lấy xe, tôi dạy em một biện pháp, em nhìn vào trong mắt tôi, chỉ một lát sau sẽ đỏ mặt cho mà xem.

- Anh!

Triệu Giai Ngọc vừa mở miệng thì Trương Thanh Vân đã cắt ngang:

- Không được nhíu mày.

Triệu Giai Ngọc chợt ngẩn người, vẻ mặt cuối cùng cũng đỏ ửng, Trương Thanh Vân liên tục vỗ tay nói:

- Đúng rồi, đúng rồi, đúng là bộ dạng này, sau này phải nhớ kỹ nhé.

- Anh!

Triệu Giai Ngọc trở nên bối rối, sau đó nàng dùng tay gạt Trương Thanh Vân rồi bước ra cổng. Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng nàng mà cười ha hả, những buồn bực trong lòng đã sớm theo gió về phương xa.

"Cơm phải tự mình ăn, đường phải tự mình đi!"

Những lời này của ông cụ rất có ý nghĩa, có lẽ đây là những gì được tổng kết của cả một đời. Trên thế giới không có bất kỳ điều gì ngăn cản bước tiến của con người, chỉ cần chiến thắng chính mình thì có để đạp bằng tất cả.