Khi Trương Thanh Vân tiến vào văn phòng huyện ủy thì mọi người lập tức vây quanh, mọi người đều chúc mừng hắn. Nha đầu Trương Thiến lại càng trở nên vui mừng, nàng là người của Trương Thanh Vân, đồng thời cũng đi theo hắn từ khi tiến vào huyện ủy, nàng tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ đi vào xã Lật Tử Bình chó ăn đá gà ăn sỏi nhưng không ngờ lãnh đạo của mình lại trở thành bí thư thị trấn Nguyệt Toàn. Lật Tử Bình và Nguyệt Toàn là hai địa phương khác biệt nhau như trời với đất, lãnh đạo của nàng có thể đến nhận chức ở một nơi tốt, tất nhiên nàng cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Vương Đào cũng cười đến mức cặp mắt híp lại thành một đường mảnh, hắn là người ồn ào bắt Trương Thanh Vân phải mời khách, cũng vì vậy mà văn phòng có chút náo loạn.
Hôm nay Trương Thanh Vân đến huyện ủy chủ yếu là muốn chuyển tiếp công tác, tân chủ nhiệm Kim Luận Thư còn chưa đến nhận chức, mà lúc này Vương Đào là người chủ trì công tác của huyện ủy nên chắc chắn phải có nhiệm vụ chuyển tiếp cho Kim Luận Thư, vì vậy lần này Trương Thanh Vân đến đây chủ yếu để đi ngang qua thăm dò chút tin tức mà thôi.
Chỉ thị bổ nhiệm của Trương Thanh Vân đã chính thức nhưng vẫn còn trong quá trình chuyển tiếp, vì vậy hắn cũng có khoảng thời gian rãnh rổi. Hôm nay Trương Thanh Vân muốn đến huyện ủy chẳng qua chỉ muốn gặp mặt Lệ Cương và Vương Bình. Bí thư Vương Bình phụ trách công tác đoàn thể muốn đại diện lãnh đạo nói chuyện với hắn.
Mà Lệ Cương thì lại càng nhất định phải đến gặp, sự kiện đề bạt của Trương Thanh Vân lần này quá mức quỷ dị, khó thể biết được Lệ Cương có ý nghĩ gì khác hay không. Lỡ may Lệ Cương cho rằng Trương Thanh Vân hắn sử dụng thủ đoạn gì đó ở sau lưng thì nhất định sẽ không hay.
- Được rồi, được rồi, mọi người cũng đừng ồn ào nữa, công tác mới đáng quan trọng. Còn vấn đề một bữa cơm, mọi người cứ yên tâm, lúc này đang bề bộn, sang năm tôi nhất định sẽ bổ sung.
Trương Thanh Vân khoát tay với mọi người rồi hét lên.
Khi Trương Thanh Vân hắn còn tại vị thì không thấy đám người này ồn ào như vậy, nhưng lúc này khi hắn vừa được miễn chức và đề bạt thì lại trở nên cực kỳ nhiệt tình. Quả nhiên khi còn làm quan huyện thì không giống như lúc này, trước đó dù là ai cũng coi mình là lãnh đạo chủ quản và kính sợ không dám làm càn. Nhưng một khi lãnh đạo đi tiếp nhận công tác khác thì tâm ý cấp dưới cũng có biến hóa, lại có can đảm nói chuyện ầm ĩ.
Nhưng sau khi Trương Thanh Vân hét lên thì mọi người cũng không còn náo loạn, hơn nữa cuối năm huyện ủy rất bề bộn vì vậy đám người lập tức tụm năm tụm ba tản đi nơi khác. Lúc này chỉ còn lại Vương Đào và Trương Thiến.
- Sao vậy? Người khác đều đã đi công tác, hai người chẳng lẽ còn đợi tôi phát bao lì xì à?
Trương Thanh Vân cười mắng.
- Không phải, không phải, nhưng sáng nay bí thư Hoàng có nói, nếu anh gặp mặt bí thư Vương xong thì nhớ ghé qua chỗ anh ấy.
Vương Đào trơ mặt nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, vẻ mặt hắn vẫn tỉnh rụi, hắn liếc mắt nhìn Trương Thiến:
- Vậy còn cô?
Trương Thiến cười nói:
- Em thì không có gì, nhưng anh tiếp nhận công tác mới thì em và Vương Hoa Hoa thương lượng với nhau mua cho anh một món quà nhỏ, anh xem... ....
Nàng vừa nói vừa móc trong túi áo ra một vật.
Trương Thanh Vân nhận lấy rồi xem xét cẩn thận, thì ra là một chiếc mp3, vì vậy hắn không nhịn được phải cười ầm lên. Mp3 là một thứ khá hiếm vào đầu thế kỷ hai mươi, cũng phải mất vài ngàn đồng mới mua được một cái. Có lẽ Trương Thiến và Vương Hoa Hoa mua món đồ này cũng phải bỏ ra một cái giá lớn, nhưng họ mua mp3 cho mình làm gì?
- Hai người các cô đúng là tiểu quỷ, lương tháng các cô được bao nhiêu? Bỏ ra vài ngàn đồng mua món này tặng tôi thì đáng giá sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng oán trách nói.
Trương Thiến gật đầu rất chân thành, vẻ mặt cũng hơi ửng hồng, rõ ràng phần lễ vật này cũng khá nặng. Trương Thiến và Vương Hoa Hoa phải thảo luận rất lâu mới quyết định mua mp3, bọn họ là thanh niên tiêu tiền rất nhiều, hơn nữa tiền lương lại khá thấp, cũng vì mua chiếc mp3 này đã làm hai người vét hết tiền để dành.
- Các em chỉ cần có tâm là được, thứ này cứ giữ lại mà nghe, thứ này thích hợp cho thanh niên như em, anh thì không thích hợp.
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thiến trở nên ngẩn ngơ, khoảnh khắc này vừa vội vừa sợ, môi liên tục mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng.
- Em cầm lấy đi, xem như anh tặng lại cho hai em, thứ này nhẹ nhàng linh hoạt, mang theo nghe nhạc rất tiện lợi. Anh biết rõ các em rất thích nghe nhạc, mình thích cái gì đó cũng đừng dùng nó làm quà cho người khác.
Trương Thanh Vân cười nói, hắn vừa nói vừa nhét chiếc mp3 vào trong tay Trương Thiến, sau đó xoay người bỏ đi.
- Hừ, lời anh nói ra giống như mình là lão già bảy tám mươi vậy, tặng lại cho thanh niên, cũng không biết chính mình đang còn là thanh niên.
Một lúc lâu sau Trương Thiến mới khẽ lầm bầm, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc mp3 xinh xắn trong tay thì trong lòng lại vui vẻ.
- Không cần thì cũng rất tốt, tôi đây cũng không nỡ. Bản tiểu thư mua quà cho anh đã bỏ ra hết tiền vốn mà còn không được lĩnh tình cảm, chẳng lẽ chính mình không thể sử dụng?
Vừa nghĩ đến đây thì sự buồn bực trong lòng Trương Thiến cũng phai nhạt đi rất nhiều, nàng cẩn thận cất kỹ chiếc mp3 sau đó mới vội vàng quay về tiếp tục công việc.
Trương Thanh Vân gõ cửa tiến vào trong văn phòng Vương Bình, hắn rõ ràng cảm thấy đối phương có chút mất tự nhiên. Tuy Vương Bình vẫn rất chú ý cách ăn mặc nhưng cặp mắt lại thâm quầng là bằng chứng cho khoảng thời gian này hắn mất ngủ, xem ra hội nghị thường ủy lần này đã tạo ra đả kích quá lớn cho Vương Bình.
Sau khi mời Trương Thanh Vân ngồi xuống thì Vương Bình tự tay rót trà, Trương Thanh Vân cũng không biết phải làm sao, Vương Bình khoát tay nói:
- Thanh Vân, chuyện của cậu chắc chắn cậu cũng đã biết rõ, lần này tổ chức đề bạt cậu xuống làm bí thư thị trấn Nguyệt Toàn rõ ràng đã thể hiện sự tín nhiệm, đồng thời cũng đã công nhận năng lực của cậu. Tất cả đều hy vọng cậu có thể đảm nhiệm công tác, có thể làm ra thành tích không phụ lòng mong mỏi của lãnh đạo.
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, hắn dùng giọng cung kính nói:
- Thật ra tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ đối với quyết định xuống làm bí thư thị trấn Nguyệt Toàn, nhưng cũng không có vấn đề gì. Tổ chức sợ rằng sẽ tạo ra cho tôi áp lực quá lớn nên không phái đến Lật Tử Bình, tôi cũng rất hiểu điều này, dù sao thì đồng chí Hào Liệt có kinh nghiệm phong phú hơn tôi rất nhiều. Tôi đảm bảo sẽ tuyệt đối không phụ lòng lãnh đạo.
Cặp mắt Vương Bình khẽ chuyển động, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, lời nói của Trương Thanh Vân quá khéo léo và giữ lại thể diện cho Vương Bình hắn. Chuyện chọn xã Lật Tử Bình làm nơi thí điểm quả nhiên rất quan trọng, như vậy rõ ràng những công tác của Vương Bình trước đây cũng có giá trị, là một thủ đoạn khảo sát cán bộ, sợ rằng đảng ủy đã bày mưu cho hắn làm như vậy.
- Cậu có thể suy xét vấn đề như vậy làm tôi cảm thấy rất vui mừng. Khoảng thời gian này cậu cũng nên bỏ ra chút thời gian đi đến khảo sát tình hình ở thị trấn Nguyệt Toàn, để công tác không bối rối. Các ban ngành lãnh đạo bên thị trấn Nguyệt Toàn thường có những truyền thống không được tốt lắm, lại không đủ đoàn kết. Tôi hy vọng sau này cậu đến công tác sẽ thay đổi được những vấn đề kể trên.
Vương Bình trầm ngâm một lúc lâu rồi cười nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, Ung Bình có ba thị trấn, thị trấn Thành Quan, thị trấn Thanh Hà, thị trấn Nguyệt Toàn, Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi đều chiếm mỗi người một trấn, chỉ còn lại thị trấn Nguyệt Toàn là các phương thế lực cài người như răng lược, chuyện các ban ngành không đoàn kết là đương nhiên.
Đối với vấn đề này thì Trương Thanh Vân cũng chỉ biết vỗ ngực nhận lời nhưng trong lòng lại có những ý nghĩ khác hẳn. Vương Bình rõ ràng đã thầm ra hiệu cho Trương Thanh Vân muốn hắn hoàn toàn phát triển thị trấn Nguyệt Toàn. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không phải ngu ngốc, Hoàng Tung Sơn phái Trương Thanh Vân đến thị trấn Nguyệt Toàn chẳng qua cũng chỉ vì chính sách cân đối thế lực, nếu hắn phá hư cục diện thì không nói đến Vũ Đức Chi, ngay cả Hoàng Tung Sơn cũng không cho phép vấn đề này xảy ra.
Hễ là người làm quan thì có một căn bệnh chung chính là mình có thể lục đục với nhau nhưng cấp dưới thì không được học theo. Thực tế thì những lãnh đạo thôn xóm thường rất thân thiết với nhân dân, nếu có quá nhiều thủ đoạn thì chính là tối kỵ, sợ rằng dân chúng sẽ cảm thấy quan trường hắc ám, nếu như vậy thì con đường làm quan của anh sẽ chấm dứt ngay lập tức. Vì vậy đối với các cán bộ lãnh đạo xã và thị trấn thì bắt buộc trung tâm phải vững, như vậy mới ổn định và phát triển.
Tuy nói vậy nhưng Trương Thanh Vân cũng biết rõ chắc chắn sẽ có đấu tranh, mình đi đến thị trấn Nguyệt Toàn cũng không phải là vùng đất lành, nhưng phương pháp đấu tranh sẽ hoàn toàn khác biệt với lúc ở trong cơ quan.
Trương Thanh Vân từ trong văn phòng Vương Bình đi ra, lúc này văn phòng của Hoàng Tung Sơn thì ở trên lầu mà của Lệ Cương thì ở dưới lầu. Trương Thanh Vân do dự đứng nơi cầu thang, cuối cùng cũng phải bước chân lên lầu. Chắc chắn đến văn phòng Lệ Cương sẽ mất rất nhiều thời gian, như vậy phải tranh thủ đến văn phòng Hoàng Tung Sơn càng nhanh càng tốt.
Trương Thanh Vân cảm thấy khá quen thuộc đối với Hoàng Tung Sơn, trước đây những ảnh hưởng của lão đối với Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là làm nặng hại nhẹ. Nhưng sau khi trải qua sự kiện lần này thì Trương Thanh Vân cũng không dám coi nhẹ Hoàng Tung Sơn, từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác kính sợ đối với Hoàng Tung Sơn.
Thử nghĩ mà xem, một người không có bối cảnh có thể leo lên chức vị bí thư huyện ủy, nếu không có sở trường mưu hay kế giỏi mà làm việc lỗ mãng và dựa vào vận may thì rõ ràng là điều không thể.
Trương Thanh Vân gõ cửa phòng Hoàng Tung Sơn rồi đẩy cửa đi vào, hắn lập tức sững sờ, Hoàng Tung Sơn lúc này đang thưởng thức một bài Kinh Kịch từ một chiếc radio lỗi thời đặt trên bàn. Khi Hoàng Tung Sơn thấy Trương Thanh Vân tiến vào thì lập tức gật đầu tỏ ý bảo hắn ngồi xuống, lão thì tiếp tục ngồi rung đùi nghe nhạc.
(*: Kinh kịch hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc được hình thành và phát triển tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh.)
- Anh đang ở ngoài quan ải... ....
Đây là bài "Không Thành Kế", Trương Thanh Vân kính cẩn ngồi trên ghế nhìn Hoàng Tung Sơn với vẻ mặt say mê. Trương Thanh Vân thầm nghĩ biết đâu bài kịch này chính là tâm tình của Hoàng Tung Sơn vào lúc này. Đứng trên cổng thành cầm quạt lông đầu đội khăn vấn nhìn đối thủ bị mình đùa giỡn trong tay, đối với người trong quan trường thì đây chính là một loại hưởng thụ cực kỳ cao.
- Thanh Vân đến đấy à!
Sau khi nghe xong bản kịch "Không Thành Kế" thì Hoàng Tung Sơn đứng dậy tắt nguồn điện của radio rồi nói.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy và tỏ ra khá kính cẩn, Hoàng Tung Sơn híp mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới vung tay tỏ ý không cần đa lễ. Lão nói:
- Thanh Vân, gần đây cũng không có được bao người như vậy, hơn hai mươi tuổi thì đã là bí thư đảng ủy một trong ba thị trấn của huyện Ung Bình, như vậy cũng coi như rất hiếm gặp. Lần này rõ ràng danh tiếng của cậu không phải nhỏ.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên trì trệ, hắn ấp úng không biết nên mở miệng thế nào. Đúng lúc này Hoàng Tung Sơn lại cười nói tiếp:
- Vì vậy tôi hy vọng cậu có thể đứng vững giữa áp lực, nhanh chóng làm quen với công tác, tương lai phải dùng những hành động thực tế để làm cho những người nghi ngờ thấy được năng lực của cậu, để bọn họ ngậm miệng lại.
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, hắn cũng biết lời nói của Hoàng Tung Sơn rất có đạo lý. Lúc này Hoàng Tung Sơn híp mắt nhìn làm Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác không được thoải mái, giống như không phải Hoàng Tung Sơn đang nhìn một người mà đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
- Thanh Vân, lần này cậu được đề bạt đều có sự quan tâm rất lớn từ phía trưởng phòng Lưu, lần trước cậu tiến vào huyện ủy cũng được các đồng chí phòng tổ chức tiến cử. Tổ chức đảng chúng ta cự tuyệt với những vấn đề tham ô ung nhọt, nhưng vẫn rất coi trọng đạo lý đối nhân xử thế, vì vậy cậu cũng phải đến gặp các đồng chí lãnh đạo phòng tổ chức xem như cảm tạ người ta.