Triệu Truyền và Trương Thanh Vân một người hỏi một người trả lời, hai chị em Cảnh Sương thì nơm nớp lo sợ, hai người đều cảm thấy lo lắng thay cho Trương Thanh Vân. Hai chị em Cảnh Sương biết rõ tính cách yêu ghét rõ ràng của Triệu Truyền, trước nay Triệu Truyền không thích kẻ nào thì thường giáng cho một đòn chết tươi, nếu lỡ may Triệu Truyền không vừa mắt Trương Thanh Vân thì bọn họ quả thật có chút khó xử.
- A Sương, Bưu Tử, hai em si ngốc đó làm gì? A Sương thì không nói làm gì, chồng đề xướng việc gì thì vợ cũng nghe theo. Còn Bưu Tử, tiểu tử cậu sau đầu có xương ngọc chẩm*, cậu lo lắng làm gì? Sợ tôi sẽ nuốt mất Tiểu Trương sao? Sao cậu không xem xét lại tiền đồ của chính mình... ....
Triệu Truyền tức giận hừ lạnh một tiếng.
(*: Theo nhân tướng học thì xương sau gáy, nằm đối xứng với ấn đường là xương ngọc chẩm, thể hiện quý cách của chủ nhân, người có xương này nếu không được giàu sang, phú quý, nhưng nhờ có phẩm cách, đức hạnh tốt, nên sẽ được quý nhân phò trợ để có cuộc sống sung túc.)
Cảnh Chiến vừa nghe thấy Triệu Truyền nhắc đến mình thì lập tức đứng dậy, hắn cúi đầu và không dám thở mạnh, thân thể đứng nghiêm như tượng. Cảnh Sương cũng không biết phải làm sao, nàng xấu hổ đến mức cảm thấy hai tay thừa thãi không biết đặt đâu.
- Được rồi, được rồi, rượu và thức ăn đều đã no bụng, tôi không ăn nữa, các người, đúng là mất hứng.
Triệu Truyền quăng đũa xuống bát nói:
- Bưu Tử giúp xách túi xuống nào, đưa tôi xuống lầu, sáng mai còn phải lên tỉnh thành.
Cảnh Chiến khép hai chân lại rồi vội vàng thu dọn mọi thứ, Cảnh Sương thì chạy vào phòng cầm hai hộp lễ vật đặc sản vùng núi giao cho Cảnh Chiến rồi nói với Triệu Truyền:
- Triệu đại ca, đây là đặc sản Ung Bình, Thanh Vân cố ý mang đến cho anh, anh... ....
- Đặc sản Ung Bình sao?
Triệu Truyền cười ha hả rồi nói với Cảnh Sương:
- Thấy chưa? Tôi đã nói Tiểu Trương am hiểu đầu cơ luồn cúi, các người còn không tin, bây giờ không phải đã thấy rõ rồi à? Chỉ có điều tôi nói như vậy nhưng vẫn phải thu nhận, rõ ràng đều là đồ tốt.
Cảnh Sương và Trương Thanh Vân đều nở nụ cười ngượng ngùng, đám người lại bắt đầu đưa Triệu Truyền xuống lầu.
- Hai hộp lớn đó đựng gì vậy? Tôi biết rõ trong núi Ung Bình có nhiều thứ, cậu cũng không được dùng hàng quốc cấm tặng tôi đấy nhé.
Triệu Truyền khẽ nói với Trương Thanh Vân.
- Sao như vậy được? Triệu đại ca, đây chẳng qua chỉ là thịt gà rừng, măng núi và hai đùi nai. Tất cả đều là món ăn thôn quê, cũng không vi phạm lệnh cấm.
Trương Thanh Vân cung kính nói.
Ánh mắt Triệu Truyền đột nhiên sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói:
- Ừ, tiểu tử cậu đúng là hiểu chuyện, nha đầu Giai Ngọc kia, ôi dào, đúng là đáng đánh đòn.
Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, cũng không biết Triệu Truyền có ý gì. Hắn còn chưa kịp nghĩ lại thì Triệu Truyền đã bước xuống lầu, vì vậy hắn đành phải đi theo ra ngoài.
... ....
Sau khi tiễn Triệu Truyền đi thì ba người Trương Thanh Vân quay về phòng với vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, lúc đi lên lầu Cảnh Chiến vươn tay ra bắt chặt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Anh rể, anh thật là khí phách, lại dám chế ngạo Triệu tiểu thư trước mặt thủ trưởng. Em tưởng rằng anh chết chắc, nào ngờ thủ trưởng lại không trách anh, hì hì, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu người rớt cằm xuống đất.
Trương Thanh Vân khẽ cười, trong lòng hắn cũng thầm kêu may mắn, tình huống trước đó hắn cũng không suy tính rõ ràng mà chỉ biết hiếu thắng. Không ngờ Triệu Truyền rất cưng chiều em gái, thiếu chút nữa Trương Thanh Vân hắn đã chọc vào ổ kiến lửa.
- Thanh Vân cũng thật là, sau này anh nói chuyện phải chú ý một chút, Triệu tiểu thư là người thế nào? Anh nói lời của cô ấy có thể nghe mà không nên tin, như vậy Triệu đại ca không bực bội sao được? Cũng may mà tâm tình Triệu đại ca hôm nay khá tốt, nếu không cũng chẳng biết nên xử trí thế nào cho phải.
Cảnh Sương dùng ánh mắt oán trách liếc Trương Thanh Vân.
- Chị, chị cũng đừng trách anh rể, em thấy có lẽ anh rể cảm thấy bực bội vì Triệu tiểu thư nói anh ấy đầu cơ luồn cúi, anh rể đã nói lời thật lòng, cũng là một hán tử. Nếu trong quân thì những người như thế này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, anh rể mà lăn lộn trong quân thì không biết đã đến cấp độ nào rồi.
Cảnh Chiến cười ngây ngất nói.
Cảnh Sương trợn trừng mắt, nàng liếc xéo Cảnh Chiến rồi tức giận nói:
- Em thì biết gì, chỉ biết đưa ra những biện pháp không hay, hôm nay nếu không phải Triệu đại ca đại nhân độ lượng thì chắc chắn sẽ rất khó sắp xếp, để xem lúc đó còn lớn tiếng được không?
... ....
Mấy người cãi nhau về đến tận phòng, Trương Thanh Vân cũng dần lấy lại tâm tư vui vẻ, trong lòng cũng bắt đầu suy tính về chuyện mình được điều động. Chuyện điều động vừa rồi quá mức khó ngờ, hắn cũng không biết hội nghị thường ủy hôm nay đã xảy ra vấn đề gì, vì sao chỉ trong khoảnh khắc mình đã trở thành bí thư thị trấn Nguyệt Toàn? Vậy thì ai sẽ đảm nhiệm chức bí thư xã Lật Tử Bình? Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy đầu choáng mắt hoa, hắn cũng không ngồi yên được nữa mà nói với hai chị em Cảnh Sương:
- A Sương, Bưu Tử, tối nay anh sẽ chạy về Ung Bình, bên kia đã xảy ra chuyện. Bưu Tử khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, điều này... ....
- Có chuyện gì xảy ra? Vấn đề điều động có chuyện sao?
Vẻ mặt Cảnh Sương chợt biến đổi, nàng kinh ngạc nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xin lỗi, hắn vỗ vai Cảnh Sương rồi nói:
- Không nên suy nghĩ lung tung, không có chuyện gì xảy ra cả. Chẳng qua là chuyện tốt nhưng lúc này anh phải trở về Ung Bình mới được.
- Nhưng...Nhưng...Đã trể như vậy... ....
Cảnh Sương dùng giọng có chút lo lắng nói, Cảnh Chiến ở bên cạnh lập tức chen vào:
- Anh rể, nếu không thì em chở anh về!
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Không cần, nơi đây quay về Ung Bình cũng không bao xa.
Trương Thanh Vân biết Cảnh Sương và em trai sum họp với nhau cũng là chuyện không dễ dàng gì, hơn nữa chuyện của mình hai chị em Cảnh Sương cũng không giúp gì được. Nếu đã như vậy thì không bằng để hai chị em Cảnh Sương tiếp tục sum họp, chuyện của Trương Thanh Vân hắn thì phải tự mình đi xử lý.
Sau khi từ biệt hai chị em Cảnh Sương thì Trương Thanh Vân xuống lầu gọi một chiếc taxi, hắn bàn luận giá cả rồi leo lên xe chạy về Ung Bình.
... ....
- Alo, chú Trần à? Đã trễ rồi, không biết có làm phiền chú không?
Sau khi leo lên xe thì Trương Thanh Vân vội vàng gọi điện thoại cho Trần Vân Sơn.
- À, Thanh Vân, chú đã có tuổi nên cũng không nghỉ ngơi được sớm, ngược lại thì cậu không lên tiếng thì thôi, nếu đã lên tiếng thì đột nhiên nổi tiếng, cậu đã nghe chuyện hôm nay chưa? Tôi cũng phải chúc mừng cậu, thị trấn Nguyệt Toàn là nơi thu vào gần một phần tư tài chính của huyện Ung Bình, lúc này cậu có thể nắm trong tay phần gia nghiệp như vậy thì rất đáng chúc mừng.
Trần Vân Sơn cười ha hả nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày nói:
- Chú Trần, lời chúc mừng chưa thể nói trước được, cháu vẫn chưa biết gì về vấn đề này. Bây giờ cháu đang ở trong thành phố Vũ Đức, đang chuẩn bị chạy về trong đêm.
- Sao?
Trần Vân Sơn kinh ngạc nói.
- Sao lại như vậy được? Tôi còn tưởng rằng cậu đang vận động sau khi biết kết quả. Lần này đúng là cậu đã nổi danh, hiện nay tất cả cán bộ cao thấp trong huyện Ung Bình đều đang bàn tán xôn xao về vấn đề cậu tiến vào thị trấn Nguyệt Toàn... ....
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn nhạy cảm phát hiện ra vấn đề này không ổn. Trước đó Vương Bình đã tìm hắn nói chuyện, trong lời nói của Vương Bình đã chắc chắn về tương lai Trương Thanh Vân sẽ đến Lật Tử Bình. Hơn nữa Lệ Cương cũng đã nhiều lần đưa ra ám hiệu, khi hội nghị công tác kinh tế cuối năm mở ra thì hắn cũng được sắp xếp ngồi với cán bộ xã Lật Tử Bình, tại sao lại đột nhiên có sự thay đổi khủng bố như vậy?
Sau khi kết thúc đợt nói chuyện với Trần Vân Sơn thì Trương Thanh Vân lại gọi thêm vài lượt liên tiếp. Vạn Quốc Thư và Hào Liệt cũng liên tục chúc mừng, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Nhưng Trương Thanh Vân cũng vì vậy mà biết được khá nhiều vấn đề trong hội nghị thường ủy lần này.
Vấn đề Trương Thanh Vân đi đến thị trấn Nguyệt Toàn là sự sắp xếp của phòng tổ chức, Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi cũng hết lòng đồng ý. Khi Vương Bình và Lệ Cương còn chưa kịp tìm lời thích hợp để phản đối ý kiến thì hội nghị đã bắt đầu tiến hành biểu quyết. Kết quả là đa số tán thành, vì vậy mà vấn đề công tác của Trương Thanh Vân được quyết định.
Mà chức vị bí thư đảng ủy xã Lật Tử Bình thì được Hào Liệt đảm nhiệm, nguyên bí thư đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn Kim Luận Thư được đề bạt lên chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cũng là nhân tuyển của thường ủy.
Sau khi biết được kết quả như vậy thì Trương Thanh Vân cảm thấy rất phức tạp. Kết quả lần này rõ ràng là thủ đoạn cân đối thế lực cực kỳ cao siêu của Hoàng Tung Sơn, Kim Luận Thư là người trong thế lực chính thống của Hoàng Tung Sơn, đề bạt Kim Luận Thư vào thường ủy sau đó nhét mình vào vị trí đang bỏ trống ở Nguyệt Toàn đã chính thức che miệng Lệ Cương, kiềm chế Vũ Đức Chi, vì chủ tịch thị trấn Nguyệt Toàn là Đàm Vân Quốc, đồng thời là người của Vũ Đức Chi.
Đợt bổ nhiệm cán bộ lần này đã hoàn toàn cho thấy sự cáo già của Hoàng Tung Sơn, trước đó lão ăn ý với Lệ Cương, cổ vũ Lệ Cương phát triển cây trà, tiến thêm một bước làm suy yếu lực ảnh hưởng của Vũ Đức Chi.
Lúc này Hoàng Tung Sơn cũng không làm cho Lệ Cương được đắc ý, không cho phép Lệ Cương hoàn toàn dùng người một nhà, phòng ngừa chuyện kéo bè kết cách quá lớn. Hoàng Tung Sơn lại bắt tay với Vũ Đức Chi đang lo lắng vì bị cho ra rìa để tiếp nhận đề nghị "chọn địa phương làm nơi thí điểm". Một chiêu này đã hoàn toàn ngăn chặn sự liều lĩnh của Lệ Cương, lại nhận được sự giúp đỡ của Vũ Đức Chi để kéo Kim Luận Thư lên con đường quan trường rộng mở.
Những chiêu liên hoàn như phân hóa, lôi kéo, tấn công đã hoàn toàn thể hiện sự không chế huyện Ung Bình vào trong lòng bàn tay của Hoàng Tung Sơn, hơn nữa lão còn làm mạnh thêm cho thế lực của chính mình. Nếu nói về mưu kế và quyền lợi thì hoàn toàn là kinh điển, Trương Thanh Vân cũng không khỏi chậc lưỡi.
Hơn nữa từ trong sự kiện lần này thì Trương Thanh Vân cũng phát hiện hai người Vương Bình và Lưu Vạn Hà là những nhân vật mấu chốt. Từ khi Vương Bình phụ trách chức vụ bí thư công tác đoàn thể thì sự kiện lần này chính là một đòn giáng thẳng vào đầu. Vương Bình vừa muốn ngẩng đầu lên, vừa muốn tiến một bước gia tăng lực ảnh hưởng của mình trong huyện Ung Bình thì lập tức bị Hoàng Tung Sơn cho một gậy cúi đầu xuống, bắt buộc phải dùng mặt quét rác.
Mà Lưu Vạn Hà cũng căn bản không thèm quan tâm đến một bí thư phụ trách công tác đoàn thể như Vương Bình. Sau sự kiện lần này có thể thấy Vương Bình đã biến thành một quân cờ để ba người Hoàng Tung Sơn, Vũ Đức Chi, Lưu Vạn Hà liên thủ lại và liên tục điều khiển, cuối cùng trở thành một trò cười cho thiên hạ.
Đúng lúc này thì Hoàng Tung Sơn cũng thể hiện sự chua ngoa của mình, lão sẽ tuyệt đối không nói đến chuyện tình cảm với những phần tử trong thế lực của mình không có ý nghĩ an phận. Sau sự kiện lần này thì Vương Bình bắt buộc phải tự khôi phục lại nguyên khí, nếu không sẽ chính thức ngủ đông và không biết thời gian là bao lâu.
Trương Thanh Vân nghĩ thông suốt những vấn đề này mà cực kỳ cảm khái, cũng không có mấy kẻ biết được vấn đề hắn xuống công tác ở thị trấn Nguyệt Toàn lại có quá nhiều chuyện như vậy. Chỉ là một vị lãnh đạo thị trấn được bổ nhiệm mà có quá nhiều bí mật, nếu muốn lên huyện, lên thành phố, lên tỉnh, thậm chí là lên cao hơn nữa thì sẽ có bao nhiêu vấn đề, bao nhiêu kẻ cáo già đây?
- Tiên sinh, đã đến Ung Bình, xin hỏi anh muốn xuống xe ở đâu?
Trương Thanh Vân chậm rãi hạ cửa xe, một luồng khí lạnh ùa vào làm thân thể hắn chấn động. Hắn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang chạy trên đường cái tây thành Ung Bình. Lúc này đã vào khuya, trên đường có rất ít người, chốc chốc mới có một chiếc xe chạy qua dưới ánh đèn mờ nhạt, bầu không gian khá yên tĩnh, rõ ràng cả Ung Bình đều đang chìm trong giấc mộng.
- Bác tài, dừng lại ở đây, đây là tiền xe!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn tiện tay đưa cho tài xế hai trăm đồng rồi mở cửa xe bước xuống