Chương 1042: Người phụ nữ cô đơn

Số liệu kinh tế quý thứ ba của Giang Nam đã ra lò, năm nay được mùa cam, thủy sản và lương thực, hơn nữa chỉ tiêu về kinh tế cũng tăng mạnh. Trong quý ba, toàn tỉnh Giang Nam đạt được tổng giá trị ba ngàn không trăm mười tám tỷ, cộng với tăng trưởng hơn mười phần trăm. Trong quý ba này thì giá trị gia tăng công nghiệp, tổng giá trị xuất nhập khẩu và tỷ số tăng trưởng lần lượt lầ 18.3%, 34.9%, 16.9%.

Căn cứ vào số liệu của ủy ban cải cách, vào quý ba, tổng giá trị sản xuất toàn tỉnh, tổng giá trị đầu tư và mức độ tiêu phí xấu nhập cảng cũng tăng lần lượt là 3.6%, 6.5%, 3.3%, 1.5%, kinh tế ở vào xu thế tốt như mong muốn.

Nếu xem xét từ số liệu thì kinh tế tỉnh Giang Nam phát triển ở mức độ khá cao, ngoài tổng giá trị sản xuất thì tất cả các chỉ tiêu còn lại không kém Giang Bắc. Nếu xét theo tổng giá trị thì cực kỳ xấu hổ, Giang Nam chỉ cao hơn tỉnh Cán Giang và Dự Nam, xếp vị trí thứ tư trong sáu tỉnh Trung Nguyên, hơn nữa khoảng cách với những tỉnh đứng hàng đầu là không xa, điều này biểu hiện kinh tế Giang Nam đang đi về phía ổn định.

Ngay trong ngày các số liệu được công bố ra ngoài xã hội, chủ tịch Giang Nam Trương Thanh Vân lập tức nhận được phỏng vấn của Cctv. Người sắp xếp là Thẩm Di, tất nhiên ý đồ phỏng vấn là rất rõ ràng, muốn nhân cơ hội để làm cho các giới xã hội ở Giang Nam đều tin tưởng, đồng thời làm cho địa vị của Trương Thanh Vân ở Giang Nam ngày càng vững chắc, làm cho nhiều người ở Giang Nam hiểu Trương Thanh Vân, đảm bảo ý chỉ của hắn có thể được quán triệt thông suốt.

Trong lúc phỏng vấn, Trương Thanh Vân luôn cường điệu sự tốt đẹp đương nhiên trong kinh tế quý ba của Giang Nam, điều này cũng không quá liên quan đến hắn. Giang Nam có cơ sở tốt trong số sáu tỉnh Trung Nguyên, đây là căn bản, mặt khác Giang Nam là tỉnh nông nghiệp, quý ba là mùa thu hoạch nông nghiệp, vì thế mà nông nghiệp kéo các số liệu khác, sản phẩm công nghiệp bị bỏ qua. Vì vậy nếu xét từ góc độ này, kinh tế Giang Nam vẫn chưa được giải vây như trước, vẫn rất nguy hiểm.

Trương Thanh Vân nói rõ vấn đề, hạch tâm kinh tế của Giang Nam chính là đầu tư, vấn đều quy phạm và thiết lập trật tự các xí nghiệp. Những năm gần đây đầu tư cơ bản ở Giang Nam đã bị lũng đoạn, có rất ít xí nghiệp, có rất ít ngành sản xuất có được cơ hội đầu tư.

Trên phương diện kêu gọi đầu tư, Giang Nam càng không có cảm tình với các nhà đầu tư, có địa phương thậm chí còn có những tiêu chuẩn không ra gì, chính thức hạn chế sự phát triển của chính mình. Hơn nữa tính biệt lập của các xí nghiệp nhà nước là quá mạnh, xí nghiệp nhà nước sợ cạnh tranh công bằng, rất nhiều nơi tạo chế độ bảo hộ, vì vậy mà chủ nghĩa bảo vệ khu vực là rất mạnh.

Cuối cùng là trật tự kinh tế hỗn loạn, các cấp chính quyền khắp nơi thiếu ý nghĩ về quy hoạch kinh tế, các nơi trùng lặp đầu tư, trùng lặp xây dựng rất nghiêm trọng, giữa thành phố và Thành phố xuất hiện những cạnh tranh không lành mạnh, đấu đá bên trong quá nghiêm trọng, hao tổn rất nhiều nhân vật lực.

Trương Thanh Vân cường điệu kinh tế Giang Nam muốn vượt qua khốn cảnh thì phải bắt tay vào làm từ những phương diện này, hoàn toàn vứt bỏ những suy nghĩ truyền thống, tư duy hẹp hòi, cần phải phát triển kinh tế, triệt để quét sạch những chướng ngại và độc dược còn dư âm, để hoàn cảnh phát triển kinh tế Giang Nam biến đổi lớn.

Trương Thanh Vân rất trưởng thành và tiêu sái trên tivi, mỗi hành động giơ chân nhấc tay đều làm người ta sinh ra cảm giác trầm ổn, cảm giác mạnh mẽ, so với các lãnh đạo khác thì Trương Thanh Vân tuổi trẻ bùng ra một sức quyến rũ rất đặc biệt.

Người ngồi đối diện với Trương Thanh Vân chính là người dẫn chương trình Thủy Minh nổi tiếng của Cctv. Người này nổi tiếng làm các phóng sự về kinh tế, đặc điểm là chuyên nghiệp và sắc bén, rất nhiều người được nàng phỏng vấn và có ấn tượng rất sâu, thực tế thì tiếp nhận một cuộc phỏng vấn như vậy cũng không dễ dàng gì.

Vì Trương Thanh Vân trả lời câu nào cũng có liên quan đến Giang Nam, phóng sự này được phát hình không biết sẽ tác động đến thần kinh của bao nhiêu người. Nếu như nói Trương Thanh Vân mới đến Giang Nam, mọi người cho rằng hắn còn thiếu chỗ dựa, như vậy sẽ có thái độ hoài nghi.

Bây giờ không ai nghi ngờ Trương Thanh Vân sắp vung tay dẹp loạn ở Giang Nam, tất nhiên hắn sẽ cầm lái con tàu Giang Nam, toàn bộ Giang Nam sẽ lật bài với người chưởng khống là Trương Thanh Vân. Một nhân vật như vậy thì dù là bất kỳ hành động nào cũng được chú định được mọi người chú ý đặc biệt, bây giờ hắn trả lời phỏng vấn thì được rất nhiều người chăm chú xem xét, đặc biệt là các lãnh đạo cấp cao của phe phái con nhà quan.

Sau khi làm xong chuyên mục phỏng vấn của Cctv thì mọi người đều mệt mỏi, Thẩm Di gần đây hay tăng ca cũng được về nhà sớm hơn.

Thẩm Di có một bồn rửa chân đặc biệt, nàng đặt chân trong bồn và dựa người lên ghế sa lông để bảo trì một tư thái cực kỳ thoải mái. Lúc này nàng đang dùng ánh mắt chuyên chú để quan sát chuyên mục Cctv vừa làm vào buổi chiều.

Thẩm Di là người trực tiếp chỉ đạo chuyên mục này, nàng cùng liên hệ với người của Cctv, hầu như tất cả đều do nàng hoàn thành. Thật ra nàng cũng đã rất quen thuộc với những chuyên mục thế này, hơn nữa sau khi Cctv biên tập và hoàn thành thì nàng còn đặc biệt xem qua. Nếu nói một cách không khoa trương, nếu nàng không gật đầu thừa nhận thì dù là Cctv cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng tuy đã xem qua rất nhiều lần nhưng lúc này Thẩm Di vẫn xem rất nhập thần, nàng có thể tưởng tượng có rất nhiều người đang cùng xem chương trình này với mình, nàng rất muốn biết những người kia có chuyên chú như mình hay không.

Không thể phủ nhận trong mắt Thẩm Di thì Trương Thanh Vân coi như là một người lý tưởng nhất, là một người đàn ông hoàn mỹ nhất. Tuy người đàn ông này đã chú định không xuất hiện trong đời sống tình cảm của Thẩm Di, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự tán thưởng của nàng cho hắn.

Tâm tư của phụ nữ rất kỳ quái, ví dụ như Thẩm Di bây giờ, nàng thân là trưởng ban tổng hợp của Trương Thanh Vân, hầu như phải suy xét tất cả vấn đề cho lãnh đạo. Tuy những thứ này đều là bổn phận công tác của nàng, nhưng không thể không thừa nhận, từ sâu trong lòng Thẩm Di vẫn có sự quấy phá của tình cảm.

Thẩm Di là một người phụ nữ lý tính, tất nhiên năng lực khống chế của nàng cũng rất mạnh. Chỉ khi nàng về đến nhà, khi đối diện với chính mình thì nàng mới phục hồi lại bản tính.

Nước trong bồn tự động chảy róc rách ma xát da thịt tạo nên những chấn động nhỏ, Thẩm Di cảm thấy cực kỳ thoải mái và thả lỏng. Một ngày mệt nhọc, bây giờ trầm tĩnh lại thì trong khung sinh ra cảm giác lười biếng nói không nên lời.

Thẩm Di thích ngâm chân cũng vì học tập theo Trương Thanh Vân, vài lần nàng đến nhà và thấy Trương Thanh Vân được hầu hạ ngâm chân, khi đó nàng thấy một mặt tùy ý của lãnh đạo. Đồng thời nàng cũng không ngờ, một vị lãnh đạo với tinh thần sáng láng, lưng thẳng tắp, hình tượng mạnh mẽ lại bộc lộ ra một khía cạnh lười biếng và thanh thản như vậy.

Sự lười biếng và thanh thản lại hoàn toàn làm cho hình tượng của Trương Thanh Vân thêm đầy đủ, cho đến khi Thẩm Di đi siêu thị và được nhìn thấy loại bồn rửa chân tự động, nàng chợt sinh ra một xúc động mua sắm trước nay chưa từng có. Sau khi nàng mua và sử dụng vài lần, cuối cùng tạo nên thói quen.

Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Trương Thanh Vân bắt tay với người dẫn chương trình thì tiết mục kết thúc, Thẩm Di thu hồi ánh mắt, nàng khẽ duỗi lưng mệt mỏi, ánh mắt nhìn lên không trung.

Tuy công tác rất vất vả, còn thường xuyên thức khuya nhưng làn da và dáng người của Thẩm Di vẫn được bảo dưỡng rất tốt. Một người phụ nữ ở nhà một mình thường rất cô đơn, đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng không muốn ở một mình, có thói quen thức đêm tăng châu âu

Thẩm Di có thể tưởng tượng ra Trương Thanh Vân nhất định sẽ không cô độc, nàng biết Trương Thanh Vân không chỉ có một vợ, hình như còn có vài vị hồng nhan tri kỷ khác. Nếu xét từ khía cạnh công tác, mỗi ngày trong đầu Trương Thanh Vân đều là những chuyện lớn của tỉnh, hắn cũng không buồn tẻ như Thẩm Di, dù là công tác hay cuộc sống thì Trương Thanh Vân sẽ không buồn tẻ và cô độc... ....

Thẩm Di suy nghĩ miên man, tư duy càng khác thường, những tìn cảnh nàng tiếp xúc với Trương Thanh Vân trong công việc chợt hiện lên trong đầu, điều này làm nàng càng rối loạn, trong lòng càng sinh ra cảm giác mê man.

Điện thoại vang lên, Thẩm Di nhanh chóng bừng tỉnh, nàng giật mình rồi luống cuống tìm túi xách đặt bên cạnh, nàng lấy điện thoại ra bấm nút nghe.

- Alo, thư ký trưởng Thẩm phải không?

Trong điện thoại là một giọng nữ, Thẩm Di có chút sững sốt:

- Tôi là Thẩm Di, xin hỏi chị là?

- Tôi là Hề Mai Ngọc chủ nhiệm công viên kỹ thuật Giang Nam, là thế này, sự việc khẩn cấp, tôi muốn báo cáo với chị.

- Chủ nhiệm Hề sao?

Thẩm Di chợt kinh ngạc, nàng ngồi thẳng người. Hề Mai Ngọc đồng cấp với Thẩm Di, hơn nữa còn là lãnh đạo hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật Giang Nam, cũng là nhân vật lớn, đứng trước mặt Hề Mai Ngọc thì Thẩm Di không thể quá mức kiêu ngạo.

Tất nhiên quan trọng là Hề Mai Ngọc lại chính là người thuộc dòng chính của Trương Thanh Vân, Thẩm Di là một trưởng ban tổng hợp của Trương Thanh Vân, tất nhiên sẽ biết những tình huống này.

Hề Mai Ngọc có vẻ rất gấp trong điện thoại, nàng không đợi Thẩm Di trả lời mà nói:

- Là thế này, vì nguyên nhân công viên kỹ thuật cải cách mà gần đây có khá nhiều tin đồn bịa đặt, nói rằng khối chính quyền muốn giải tán những xí nghiệp trong công viên kỹ thuật, đồng thời còn bắt một vài xí nghiệp khác giảm biên chế.

- Trong công viên kỹ thuật có biết bao nhiêu xí nghiệp, nếu như giảm biên chế... ....

Hề Mai Ngọc nói được một nửa thì bên trong điện thoại đã vang lên những âm thanh ầm ĩ, Hề Mai Ngọc lớn tiến hỏi một câu "Có chuyện gì?", sau đó điện thoại giống như được đặt xuông, Thẩm Di có thể nghe thấy những âm thanh ầm ầm, có lẽ là cửa kiếng bị phá võ.

Không biết bao lâu sau, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói dồn dập của Hề Mai Ngọc:

- Thư ký trưởng Thẩm, hôm nay chỉ nói như vậy, chuyện tôi lo lắng đã xảy ra, một đám người thất nghiệp đến hiệp hội quản lý gây rối, tôi phải đi xử lý ngay.

- Á... ....

Trong điện thoại vang lên một tiếng thét lớn, điều này làm Thẩm Di sợ đến mức đứng thẳng người lên làm bồn rửa chân tự động văng nước tung tóe. Trong lúc bối rối Thẩm Di đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ, muộn như vậy vẫn còn người đến gây rối sao?

Thẩm Di nghĩ đến đây mà toàn thân chợt trở nên mạnh mẽ, nàng đeo giày, gọi xe, sau đó bất chấp tất cả mà đến hiện trường