Chương 1041: Bí thư tỉnh ủy ngã bài.

Trần Hiểu gặp Thang Vận Quốc vốn có một bụng lời muốn nói, nhưng Thang Vận Quốc chỉ nói một câu thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, điều này làm cho hắn trực tiếp bị quấy rối. Hắn luống cuống, không biết vấn đề ở đâu ra, vì sao Thang Vận Quốc lại nói như vậy?

- Bí thư, tôi không làm tốt công tác, bây giờ hướng về anh nhận phê bình, đồng thời tôi cũng kỳ vọng anh có thể nói rõ vấn đề, tôi nhất định sẽ sửa chữa sai lầm.

Trần Hiểu nói, vẻ mặt thoải mái vừa rồi đã không còn, chỉ còn lại sự sợ hãi.

Thang Vận Quốc cau mày, hắn thở dài một hơi nói:

- Sai lầm thì không tính, cũng không cần tự phê bình, gần đây anh công tác rất cẩn trọng, nếu nói có vấn đề thì rõ ràng là soi mói.

Thang Vận Quốc dừng lại một chút rồi tiếp tục:

- Nhưng có một vấn đề liên quan đến định vị, hoặc là vấn đề về vị trí, tôi thấy anh nên nghĩ lại. Một người nhất định phải định vị được vị trí chính xác của mình, nếu lần một lần hai bày ra địa vị bất chính thì có thể hiểu, nhưng nếu cứ tiếp tục thì vấn đề rất nghiêm trọng.

Trần Hiểu nghe những lời của Thang Vận Quốc mà lấy tay lau trán, bên trên đầy mồ hôi. Hắn có chút trầm ngâm rồi nói:

- Bí thư nói đúng, tôi nhất định sẽ bày ra vị trí chính xác của mình, tôi tin sẽ làm tốt công tác định vị chính mình.

Thang Vận Quốc hì một tiếng, trên mặt là nụ cười lạnh khó che giấu:

- Phải không? Tôi thấy đó là chưa hẳn. Tôi nghe nói gần đây bên phía công viên kỹ thuật có phát sinh công tác đền bù tổn thất vài di dời, có rất nhiều người báo cáo với anh, tố khổ với anh. Trước đó đã nói rất rõ ràng, cải cách công viên kỹ thuật là quyết nghị của cả đảng ủy và chính quyền, nhưng khối chính quyền mới được phép làm ra những thao tác cụ thể.

- Chuyện này cần anh hòa giải và điều đình sao? Hơn nữa, nếu có khó khăn, có chỗ khó sao không phản ánh qua con đường chính xác? Cần gì phải xin chỉ thị của một bí thư phụ trách công tác đoàn thể? Anh giúp bọn họ tìm chính nghĩa sao? Đúng là quá bừa bãi.

Vẻ mặt Thang Vận Quốc chợt tối sầm, giọng điệu rất nghiêm khắc. Trần Hiểu đơn giản đứng lên, hắn cúi người nghe những lời của bí thư. Trong ký ức của hắn thì dã bốn năm năm rồi bí thư chưa từng nổi giận như bây giờ.

Trần Hiểu bây giờ là phó bí thư tỉnh ủy, cũng là người có thể diện, thật ra Thang Vận Quốc cũng ất chú ý đến điểm này, lão nói chuyện với Trần Hiểu, dù là phê bình cũng dùng giọng rất khách khí, nói rất uyển chuyển, tự nhiên lớn tiếng la mắng như lúc này căn bản là không có.

Nhưng hôm nay Thang Vận Quốc có vẻ tức giận sùi bọt mép, trong lòng Trần Hiểu sao không sợ?

Trần Hiểu gần đây quả thật có triển khai công tác trên vấn đề của công viên kỹ thuật. Vì công viên kỹ thuật sắp cải cách, sắp trở thành căn cứ hoạt hình ở Giang Nam, dù là quy hoạch hay chính sách cũng biến đổi.

Dưới tình huống như vậy thì đám xí nghiệp không phải là hoạt hình đã liên hợp chuẩn bị cùng bàn vấn đề đền bù tổn thất với khối chính quyền. Những đơn vị không biết chắc cũng không cam tâm, bọn họ không nghĩ rằng đến đây rồi về tay không, vì vậy mới quyết định đi gây loạn.

Tất nhiên đám người gây loạn này chủ yếu đi tìm Trần Hiểu, nguyên nhân căn bản để công viên kỹ thuật Giang Nam xuống dốc là quản lý không tốt, rất nhiều xí nghiệp và đơn vị liên quan đều là quan thương cấu kết, vì vậy chẳng phát triển ra hồn.

Bọn họ lập xí nghiệp kinh doanh và cạnh tranh không ăn ai nhưn lại muốn được hưởng chính sách và ưu đã của chính quyền, thậm chí còn có công ty chuyên môn lừa gạt các hạng mục tài chính của khối chính quyền.

Trương Thanh Vân bây giờ muốn diệt trừ tận gốc những độc chất này, trên thực tế sẽ làm thương tổn đến một nhóm lớn quyền lợi, lúc này bọn họ liên hợp yêu cầu đền bù, vi vậy mà tình hình dần phức tạp.

Trần Hiểu lúc đầu bị động tham gia vào sự kiện, nhưng sau khi tham gia lại phát hiện khó thể thoát thân, đồng thời cũng không muốn thoát thân. Lần này trong công tác đền bù tổn thất ở cải cách công viên kỹ thuật Giang Nam, Trần Hiểu thấy được sự hung hãn của thế lực quyền quý, Trương Thanh Vân tuổi trẻ ngông cuồng muốn ra tay với những người này, Trần Hiểu có thể tưởng tượng ra được tình cảnh máu chảy thành sông.

Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, Trần Hiểu hòa giải với tâm tư như vậy. Hắn nghĩ rằng mình làm việc rất bí ẩn nhưng lại không ngờ Trương Thanh Vân biết rõ như lòng bàn tay, hơn nữa thái độ lại quá dữ dội.

Bị Thang Vận Quốc mắng thẳng mặt, Trần Hiểu cực kỳ sợ hãi, ngay sau đó lại là uể oải và thất vọng. Lửa giận của Thang Vận Quốc làm hắn nản lòng thoái chí, hắn không hiểu vì sao bí thư lại kiêng kỵ Trương Thanh Vân như thế? Thang Vận Quốc luôn là người cẩn thận nưng bây giờ Trương Thanh Vân liên tiếp mạo hiểm, sao dễ dàng tha thứ được?

Trần Hiểu tự cho rằng mình thấy rõ ràng ý đồ của Thang Vận Quốc, hắn chỉ dựa theo đó mà làm việc nhưng bây giờ lại nhận được phản hồi quá dữ dội, hắn không thể biết vấn đề nằm ở nơi nào?

- Bày ra vị trí bất chính sao?

Trần Hiểu thầm cười lạnh, hắn là bí thư phụ trách công tác đoàn thể, chẳng lẽ lại muốn Trương Thanh Vân múa tay ở công tác của đảng ủy, như vậy mới gọi là địa vị chính đáng sao?

Không gian rất yên tĩnh, khi Thang Vận Quốc nổi giận thì cả hai đều rơi vào trầm mặc, Trần Hiểu nghiêm mặt không lên tiếng, Thang Vận Quốc càng không lên tiếng, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua mặt Trần Hiểu.

Trong lòng Thang Vận Quốc có chút thất vọng với Trần Hiểu, trước nay Trần Hiểu là cánh tay mà lão nhờ cậy, trước kia cảm thấy sử dụng rất tốt, nhưng từ khi Trương Thanh Vân xuống Giang Nam thì Thang Vận Quốc cảm thấy điều này là không ổn.

Thang Vận Quốc hy vọng Trần Hiểu có thể kiềm chế Trương Thanh Vân, nhưng lão cũng không hy vọng Trần Hiểu không biết trời cao đất rộng mà va chạm với Trương Thanh Vân, càng không hy vọng mỗi ngày Trần Hiểu chỉ ôm phần công tác của mình, để Trương Thanh Vân cảm thấy tỉnh ủy chen chân không lọt, như vậy trăm hại mà không lợi.

Nhưng Trần Hiểu lại không hiểu rõ đạo lý này, hắn như một con trâu đực đỏ mắt, cần phải phóng lên tấn công ngay lập tức, điều này làm cho Thang Vận Quốc khó thể nhịn được nữa. Đặc biệt là bây giờ Trần Hiểu lại chen chân vào sự kiện công viên kỹ thuật Giang Nam, Thang Vận Quốc tức giận đến mức khó thể nhịn.

Trương Thanh Vân là người ra sao? Hắn là con rể Triệu gia, có hàng loạt mối quan hệ với Quách gia, Cao gia, Uông gia. Vấn đề ở Giang Nam nghiêm trọng nhất nằm ở đâu? Đó chính là sự ngang tàng hống hách của các thế lực địa phương.

Tất nhiên công viên kỹ thuật Giang Nam sẽ rất phức tạp, Trần Hiểu can thiệp với hy vọng ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, nhưng hắn là đối thủ của Trương Thanh Vân sao? Trương Thanh Vân xử lý vấn đề thế nào, Trần Hiểu có thể thấy được sao?

Trần Hiểu đưa đầu vào bên trong sẽ bị Trương Thanh Vân lợi dụng chứ không phải là ngược lại, một đạo lý đơn giản như vậy mà Trần Hiểu không nắm rõ, đúng là chỉ có thể gọi là ngu xuẩn.

Tất nhiên cũng có thể nói Trần Hiểu ương ngạnh, nếu nói hắn là ương ngạnh thì hoàn toàn có trách nhiệm của Thang Vận Quốc. Nếu không phải Thang Vận Quốc dung túng Trần Hiểu, hắn sao có thể không hiểu cục diện? Vào thời điểm mấu chốt này Trần Hiểu chẳng những không giúp được gì, hơn nữa còn làm cho Thang Vận Quốc lo lắng.

Thang Vận Quốc vẫn luôn đảo mắt qua mặt Trần Hiểu, lão và đối phương liên hệ suốt mười tám năm, tất cả những cá tính thậm chí suy nghĩ trong lòng của Trần Hiểu đều khó giấu được lão. Lúc này lão có thể thấy được sự uể oải và thất vọng của Trần Hiểu, từ một cảm giác tự đắc đột nhiên bị người ta cho một gáo nước lạnh.

Thang Vận Quốc đối mặt với Trần Hiểu cũng chỉ còn cách thở dài, lão biết trong lòng Trần Hiểu đang trách mình, nhưng nổi niềm khó xử của Thang Vận Quốc mấy ai hiểu được?

Sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam, hắn từng bước ép sát, hơn nữa ra tay không theo quy luật thông thường, mỗi lần có động tác đều vượt quá sự phán đoán của Thang Vận Quốc. Điều này làm cho Thang Vận Quốc hoàn toàn không dự đoán được động tác tiếp theo của đối phương.

Sau khi trải qua vài sự kiện thì Thang Vận Quốc không thể không thừa nhận sự lợi hại của Trương Thanh Vân, người nổi danh không phải kẻ tầm thường, Trương Thanh Vân xử lý vấn đề tuyệt đối là già dặn. Hơn nữa năng lực khống chế cục diện là cực kỳ mạnh mẽ, lúc này mới được vài tháng mà hắn đã vượt qua chướng ngại, đã có thể quán triệt ý chỉ trong tỉnh.

Dù Thang Vận Quốc có nhiều lần không ủng hộ Trương Thanh Vân trên phương diện nhân sự, nhưng dưới tình huống hiện tại lão rất khó phản đối Trương Thanh Vân. Trong vấn đề này không ngoài nguyên nhân Trương Thanh Vân đã đứng vững bàn chân, quan trọng là hắn đã khống chế được cục diện.

Quan trọng là Trương Thanh Vân có sự giúp đỡ của trung ương, hắn về thủ đô vừa rồi vốn chỉ là chào hỏi các bộ và ủy ban trung ương, nhưgn dù là như vậy cũng được thường ủy bộ chính trị trung ương, phó thủ tướng Lăng Tổ Hồng tự mình tiếp đón. Hai người nói chuyện hơn nửa giờ.

Tín hiệu này rất mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức Thang Vận Quốc không thể không giúp cho hành động của Trương Thanh Vân.

Thật ra với quan hệ giữa Thang Vận Quốc và Trần Hiểu, hôm nay lão không cần ra vẻ, trực tiếp nói rõ vấn đề với Trần Hiểu là được. Nhưng lão ngại Trần Hiểu không cảm thấy kinh sợ, không biết lợi hại, sợ hắn sẽ đâm dao sau lưng Trương Thanh Vân.

Nói thật nếu mâu thuẫn giữa Trương Thanh Vân và Trần Hiểu trở nên gay gắt thì Thang Vận Quốc khó thể đảm bảo sẽ giữ được Trần Hiểu. Nếu nói không khoa trương, hai người bọn họ va chạm, ai đúng sai sai, Trần Hiểu là kẻ phải đứng sang bên cạnh.

Nếu đã như vậy thì Trần Hiểu có tích cực cũng còn ý nghĩa gì? Chỉ là tự mang nhục mà thôi.

Tất nhiên Thang Vận Quốc cũng không pải loại người dễ dàng gì, nếu chỉ vì chút nguyên nhân này mà nghĩ rằng lão sẽ bó tay bó chân thì quá ngây thơi. Lão quyết định mắng Trần Hiểu, để Trần Hiểu làm theo quy cũ, thật ra lão cũng đưa ra quyết định ở mặt khắc. Trên đất Giang Nam, Thang Vận Quốc là bí thư tỉnh ủy, lão có quy tắc riêng, kẻ nào khinh thường, dù là Trương Thanh Vân cũng không được.

Trong lúc trầm mặc thì Thang Triêu lại đến mời cha tham gia tiệc tối, lúc này bên dưới có không ít bao nhiêu người đợi Thang Vận Quốc giá lâm.

Thang Vận Quốc khoát tay:

- Anh không cần theo, ở lại với chú Trần, tôi sẽ quay lại ngay