Mỗi tháng một lần trăng tròn đã là đủ tệ, cảnh sát trưởng Jackson Brody cay đắng nghĩ; hai lần trăng tròn một tháng là ngoại lệ không thể chấp nhận. Quy luật sinh tồn phù hợp với tự nhiên đã là quy luật tối cao nhưng lại bị con người phủ nhận, nhờ vào tiến bộ của y học hiện đại và quan niệm cố hữu thông thường rằng mọi cuộc sống đều đáng được cứu, và kết quả là ngoài đời có rất nhiều những con người cực kỳ kỳ cục, và/hay ngu xuẩn, và tất cả bọn họ đều có vẻ như cùng xuất hiện lúc trăng tròn.
Ngài cảnh sát trưởng đang có tâm trạng không tốt lắm sau khi giải quyết một vụ đâm xe ngoài đường. Là một cảnh sát trưởng, nhiệm vụ của hắn được giả định là không bao gồm làm việc với những vụ đâm nhau, nhưng khốn kiếp là mỗi lần trăng tròn hắn lại thấy mình đang thực hiện chính cái việc đó. Hạt này nhỏ và nghèo, phần lớn là nông thôn, và không thể chu cấp để có được đủ các nhân viên cảnh sát mà hắn cần, vì vậy hắn luôn luôn phải cân đối lại các kế hoạch và thời gian. Sự điên rồ khi trăng tròn bổ sung thêm cho một đồn cảnh sát luôn thiếu nhân lực, và thế là mọi vấn đề đều bị nhân lên nhiều lần.
Vụ đâm xe mà hắn vừa mới giải quyết làm hắn điên tiết tới nỗi hắn phải cố gắng tột cùng để không quát vào mặt những người có liên quan. Hắn không thể gọi họ là nạn nhân được, trừ khi đó là do sự ngu xuẩn của chính họ. Một nạn nhân duy nhất là cậu bé đáng thương ở ghế hành khách của chiếc xe.
Tất cả bắt đầu khi người lái chiếc xe thứ nhất, một xe bán tải, tỉnh ngủ và nhận ra ông ta đã bỏ qua chỗ rẽ của mình quá khoảng ¼ dặm. Thay vì tiếp tục lái và tìm chỗ cho phép quay đầu xe, thằng ngu đó bắt đầu lùi xe, đi bừa xuống một đường hai làn hẹp, quanh một khúc cua khó nhìn. Đó chính là nơi tai nạn thường xảy ra, và cũng chẳng phải đợi lâu. Một phụ nữ đến quá nhanh nơi khúc cua, hơn 60 dặm/giờ trên con đường quy định tốc độ tối đa là 35 dặm/giờ, và cày nát vào phía sau của chiếc xe bán tải. Cô ta không đeo dây bảo hiểm. Đứa bé bốn tuổi ngồi ở ghế trước cũng không đeo dây bảo hiểm. Tương tự, người lái xe bán tải cũng không đeo dây bảo hiểm.
Thật kì diệu là cả ba đã sống sót, mặc dù cậu bé bị thương nặng và Jackson đã gặp nhiều nạn nhân các vụ tai nạn nên biết cơ hội của cậu bé không hơn 50-50. Ít nhất thì trong xe có túi khí đã giúp giữ cho hai người trong xe không bay qua kính chắn gió.
Hắn đưa ra vài lời chỉ trích người phụ nữ về việc lái xe thiếu thận trọng, không đeo dây bảo hiểm, và không đảm bảo an toàn cho đứa bé của cô ta, và cô ta bắt đầu thét vào mặt hắn: Hắn đã bao giờ thử bắt một đứa trẻ 4 tuổi ngồi xuống và đeo dây bảo hiểm chưa? Thứ đáng nguyền rủa đó chà xát làm dị ứng cái cổ đáng nguyền rủa của cô ta, và không phải việc của chính quyền bảo ban dân chúng về việc gì họ có thể làm đối với tài sản riêng của cá nhân, có nghĩa là cái xe của cô ta, và cái xe dù sao cũng có túi khí an toàn do vậy cũng chẳng cần có cái dây bảo hiểm, vân vân và vân vân…
Cô ta đó, với đôi mắt ốc nhồi và đầu tóc rối bù, một bằng chứng sống động cho quyền lực tệ hại của gen lặn, đang rít lên vì việc phải nhận một vé phạt trong lúc đứa trẻ đang la hét của cô ta được đưa lên xe cấp cứu.
Riêng tư mà nói, Jackson nghĩ loại người như cô ta chẳng có vẻ gì là có một đứa trẻ để mình chăm sóc, nhưng hắn thể hiện một nỗ lực anh hùng và giữ nhận xét đó cho riêng mình. Sau đó, người lái xe bán tải, kẻ có một cái bụng bia và hơi thở sẽ đốn ngã một con nai sừng tấm ở khoảng cách 50 bước chân, chen vào ý kiến của ông ta rằng ông ta nghĩ cô nàng phải bị tước bằng lái vì tất cả lỗi là tại cô ta khi đâm đằng sau anh ta.
Khi Jackson chỉ trích ông ta về việc lái xe thiếu thận trọng và lái sai làn đường, ông ta nổi điên lên. Tai nạn không phải lỗi của ông ta, ông ta rống lên, và khốn kiếp nếu ông ta bị mắc kẹt với phí bảo hiểm cao hơn bởi vì một tay cảnh sát trưởng thôn quê ngu ngốc không biết một tai nạn luôn luôn do lỗi của người đâm từ phía sau.
Bất kỳ người ngốc nghếch nào cũng có thể nhìn vào nơi xe tải của ông ta bị đâm và nói ai là người có lỗi ở đây. Jackson chẳng quan tâm đến việc giải thích sự khác nhau giữa mui xe tải đang chỉ hướng bên phải, trong khi bản thân cái xe lại đang đi hướng ngược lại. Hắn chỉ viết phiếu phạt và điền vào biên bản tai nạn rằng cả hai tài xế đều sai, và nghiêm túc cân nhắc đến việc có nên bắt giữ hai kẻ này vì sự an toàn của thế giới hay không. Sự ngu dốt cùng cực không có trong sách cẩm nang về các lỗi cần phạt tiền lái xe, nhưng theo ý hắn thì nó nên có. Nhưng hắn lại tự kiềm chế mình, và giám sát việc đưa cả hai kẻ lái xe giận giữ đến bệnh viện địa phương để kiểm tra, và việc đưa khỏi hiện trường các xe hư hỏng.
Khi hắn cuối cùng cũng bò trở lại vào cái xe Jeep Cherokee của mình thì đã quá bốn giờ chiều, qua bữa trưa lâu rồi. Hắn mệt, đói, vừa tức giận vừa chán nản.
Nói chung là hắn yêu thích công việc của mình. Đó là một công việc mà hắn có thể tạo nên sự khác biệt trong cuộc sống của người dân, trong xã hội. Phải thừa nhận đó là thường là một công việc đơn điệu; hắn phải làm việc với những gì tệ nhất của xã hội, trong khi vẫn phải rón rén chông chênh như trên hai đầu ngón chân để thực hiện công việc qua một mớ lộn xộn của luật và quy định. Nhưng khi mọi thứ được thực hiện xong và một kẻ buôn ma túy bị bắt và giam giữ vài năm, hoặc một kẻ giết người biến mất mãi mãi, hoặc một băng nhóm trộm cắp bị tóm và bà cụ già sống bằng an sinh xã hội lấy lại được cái ti vi 19 inch của bà ta, thì tất cả mọi thứ đều có ý nghĩa.
Hắn là một cảnh sát trưởng tốt, mặc dù hắn ghét khía cạnh chính trị của nó, ghét việc phải tranh cử cho chức vụ này. Hắn mới chỉ ba mươi lăm tuổi, trẻ cho chức vụ này, nhưng hạt này quá nghèo để có thể chu cấp cho một người vừa tốt và vừa có nhiều kinh nghiệm, vì những người đó sẽ bỏ tới nơi được trả tốt hơn. Mọi người trong cộng đồng đã trao cho hắn một cơ hội hai năm trước và hắn đã làm tốt nhất cho công việc mà hắn yêu thích. Không nhiều người có được cơ hội như hắn. Nhưng khi trăng tròn, hắn lại nghi ngờ sự đúng đắn đó.
Hắn hẳn phải là một kẻ ngu ngốc hoặc khờ dại, hoặc cả hai, mới mong muốn một công việc luôn đẩy hắn lên hàng đầu trong khi những sự kỳ quặc lan tràn. Cả cảnh sát và nhân viên phòng cấp cứu đều có thể làm chứng cho sự điên cuồng luôn đến cùng với kỳ trăng tròn.
Một y tá ở bệnh viện địa phương, sau khi đọc một báo cáo rằng các chuyện cũ rích về trăng tròn chỉ là huyền thoại, rằng tỷ lệ tai nạn thực sự không tăng, đã lưu trữ các báo cáo trong một năm. Không những chỉ số lượng tai nạn tăng lên, mà còn đó chính là lúc mà họ có những vụ hết sức kỳ lạ, như một gã đã lấy đinh đóng dính hai tay lại với nhau để vợ của gã không thể bắt hắn giúp đỡ làm việc nhà trong ngày nghỉ của hắn. Hiển nhiên đối với họ là: một người đàn ông không thể làm việc được tốt với hai tay của anh ta bị dính vào nhau, đúng không nào? Điều kinh hoàng nhất trong vụ này là cả hai người bọn họ đều là người hết sức điềm đạm.
Do vậy một lần trăng tròn mỗi tháng là tất cả mà Jackson cảm thấy chấp nhận được cho bất cứ ai. Trăng tròn lần thứ hai trong tháng, trăng xanh, nằm ngay ở hàng đầu của sự ngu ngốc hành hạ bất thường.
Và vì đây là một kỳ trăng xanh, hắn chẳng hề ngạc nhiên khi hắn liên lạc bộ đàm để báo rằng hắn đã xong với vụ tai nạn và bắt đầu tìm cái gì đó để ăn, thì điều phối viên nói “Anh có thể tạm ngưng vụ thức ăn, và kiểm tra đường dây liên lạc an toàn trước đã”.
Jackson bóp nghẹt một âm thanh rên rỉ. Một vài manh mối bảo hắn rằng hắn thật sự không muốn biết vụ này là cái gì. Vì một điều là, mặc dù sóng điện đàm thường là để dùng cho công việc, vì lợi ích của những công dân tốt khi họ lỡ nghe được điều gì trên máy thu sóng của mình, điều phối viên thường nói những chuyện bình thường trên sóng này. Và họ không bận tâm sử dụng đường dây an toàn trừ khi có một cái gì đó đang diễn ra mà họ không muốn những người khác có thể nghe được để biết về nó, điều này có nghĩa là hoặc một cái gì đó rất nhạy cảm như một người cha trong thị trấn đang hành động quá đà, hoặc cái gì đó rất riêng tư. Hắn hy vọng là vấn đề nhạy cảm, bởi vì hắn chắc chắn là không thích giải quyết một cái gì đó riêng tư bây giờ, như là mẹ hắn đang mất kiểm soát trong cuộc chơi bingo thứ tư hằng ngày của bà.
Hắn nhặt điện thoại di động của mình lên và kiểm tra hắn có sóng điện thoại ở khu vực này của hạt không; có sóng, mặc dù không phải là tín hiệu sóng khỏe nhất. Hắn mở nắp điện thoại và gọi điều phối viên. “Đây là Brody. Chuyện gì vậy?”
Jo Vaughn đã làm điều phối viên trong mười năm, và hắn chẳng thể nghĩ đến ai khác hắn thích để cho làm cho việc đó hơn cô ấy. Cô ấy không chỉ biết về mỗi người dân của hạt nhỏ này ở phía nam Alabama, điều đã trợ giúp hắn rất nhiều, nhưng cô ấy còn có một bản năng chính xác kỳ lạ xác định việc gì khẩn cấp, việc gì không. Đôi khi các công dân có liên quan không đồng ý, nhưng Jackson thì luôn luôn thấy thế.
“Tôi có cảm giác xấu đấy.” cô thông báo. “Shirley Waters nhìn thấy Thaniel Vargas kéo cái thuyền đáy phẳng của hắn ta xuôi xuống đường Old Boggy. Chưa có gì sai hết trừ việc đó là nơi ở của gia đình Jones, và anh biết Thaniel như thế nào rồi đấy.”
Jackson mất một khoảnh khắc suy nghĩ. Đây là một trong những lần mà việc lớn lên ở tây Texas thay vì nam Alabama thực sự là một khiếm khuyết. Hắn biết đường Old Boggy ở đâu, nhưng chỉ do hắn đã dành nhiều ngày xem bản đồ hạt và ghi nhớ đường xá. Tuy vậy hắn chưa bao giờ thực sự tới đường Old Boggy. Và hắn biết Thaniel Vargas là ai; một kẻ gây sự cứng đầu, loại có thể tìm thấy ở mỗi cộng đồng dân cư. Thaniel nóng tính, có một chút tàn bạo, và hắn thích bia của mình quá nhiều. Hắn đã gặp một số rắc rối với luật pháp, nhưng không cái gì nghiêm trọng hơn mức vài vé phạt và vài lời cảnh báo. Tuy vậy, ngoài những cái đó Jackson chả biết gì hơn. “Cô phải chỉ dẫn thêm giúp tôi thôi.”
“Ừ thì, anh biết hắn mê tín đến mức nào mà.”
Hắn nhướng lông mày. Hắn không trông mong cái này. “Không, tôi không biết,” hắn nói khô khốc. “Chuyện gì làm hắn phải lôi cái thuyền của hắn xuống đường Old Boggy, và ai là gia đình Joneses thế?”
“Jones,” Jo chữa lại. “Hiện giờ chỉ có một người thôi, từ khi ông già Jones chết đi bốn – không, xem nào, đó là ngay sau khi chồng của Beatrice Marbut chết trong toa xe mooc của bồ ông ta, do vậy nó phải là năm năm trước-”
Jackson nhắm mắt lại và kiềm chế không hỏi có gì khác về việc ông già Jones đã chết được bao lâu. Thúc giục một người miền Nam bỏ qua một câu chuyện giống như là cố thử kéo căng một cái dây thừng, nhưng đôi khi hắn vẫn không thể không thử.
“- và Delilah đã sống một mình từ đó.”
Hắn cố gắng hết sức để nắm được điều làm cho Jo lo lắng.
“Và Thaniel Vargas không thích bà Jones?”
“Cô thôi. Cô ấy chưa bao giờ lập gia đình.”
Nỗ lực của hắn chả được gì. “Vậy thì ông già Jones là-”
“Cha cô ấy.”
“Okay.” Hắn cố thử lần nữa. “Tại sao Thaniel lại ghét cô Jones?”
“Ồ, tôi không nói là hắn không thích cô ấy. Đúng hơn là hắn sợ cô ấy đến chết.”
Hắn hít một một hơi sâu. “Bởi vì…?”
“Bởi vì những chuyện phù thủy, tất nhiên.”
Vậy đó. Một vài thứ chỉ không đáng để đấu tranh. Jackson đầu hàng và để cho mình cũng trôi theo mạch câu chuyện.
“Chuyện phù thủy,” hắn lặp lại. Lần thứ hai trong một phút Jo làm hắn ngạc nhiên.
“Anh thật chưa bao giờ nghe thấy chuyện này à?” Giọng Jo nghe có vẻ ngạc nhiên.
“Chẳng có lấy một từ.” Hắn ước gì hắn chưa nghe về nó lúc này.
“À thì, dân gian tin rằng cô ấy là phù thủy. Không phải tôi nghĩ thế đâu, nhưng tôi có thể thấy mọi người trở nên khó chịu lúc
nào và ở đâu.”
“Tại sao lại thế?”
“Ồ, cô ấy rất giữ mình, hiếm khi xuống thị trấn. Và ông già Jones thì lạ thường, chẳng cho ai đến gần xung quanh. Thậm chí cả thư tín cũng chỉ được giao đến bằng thuyền, vì không có đường để đến chỗ nhà Jones. Cách duy nhất để tới chỗ họ là đi bộ vào, hoặc từ con sông.” Nền tảng đã được thiết lập, cô ấy bám chặt vào giải thích của mình. “Bây giờ, nếu Thaniel đi câu cá, chỗ câu cá tốt nhất là ở hạ nguồn, không phải thượng nguồn. Chảng có lý do gì hắn bắt đầu đi thuyền từ bến Old Boggy trừ khi hắn đi tới thượng nguồn, và ở thượng nguồn thì chẳng có gì ngoài chỗ ở của nhà Jones. Hắn chẳng hề có gan trừ khi hắn đã uống say, bởi vì hắn cực kỳ sợ Delilah, do vậy tôi nghĩ anh nên tới đó và đảm bảo rằng hắn không làm gì tai hại.”
Jackson tự hỏi bao nhiêu cảnh sát trưởng bị chỉ huy đi vòng quanh bởi điều phối viên của họ. Hắn tự hỏi hắn phải làm cái chết tiệt gì đây, vì Jo vừa mới bảo với hắn cách duy nhất đến được chỗ nhà Jones là bằng thuyền. Và hắn tự hỏi, không phải lần đầu tiên, hắn có thể sẽ sống sót qua được cái kỳ trăng xanh khốn kiếp này hay không.
Vậy là hắn có việc phải làm cho đến khi nó giết chết hắn. Hắn đánh giá tình hình và bắt đầu giải quyết vấn đề trước mắt nhất. “Gọi Frank ở đội cứu hộ và nói anh ấy gặp tôi ở chỗ bến trên Old Boggy-”
“Anh sẽ không muốn có một chiếc thuyền nào của đội cứu hộ đâu,” Jo cắt ngang. “Thuyền của họ quá chậm, và cả đội đang bận bịu với việc dọn dẹp tại một vụ đâm nhau giữa hai xe đầu kéo ở xa lộ rồi, dù sao thì tôi đã gọi Charlotte Watkins. Chồng cô ấy là người đánh cá vược – anh biết Jerry Watkins chứ hả?”
“Tôi đã gặp cả hai vợ chồng họ,” Jackson nói.
“Anh ấy có một chiếc thuyền thật sự rất nhanh. Anh ấy đang đi công chuyện ở Chattanooga, nhưng Charlotte sẽ đi lấy thuyền và mang tới bến. Cô ấy chắc sẽ tới đó cùng lúc với anh đấy.”
“Okay,” hắn nói, “Tôi đang trên đường tới đó đây.” Hắn day day trán ở giữa hai lông mày, cảm giác một cơn đau đầu đang hình thành. Hắn ước hắn có thể bỏ qua trực giác của Jo, nhưng trực giác của cô quá chính xác đến mức hắn không thể nghi ngờ cô. “Gọi ai đó đến hỗ trợ tôi ngay khi có người rảnh. Và làm thế nào để tôi tìm được chỗ ở của gia đình Jones đấy?”
“Chỉ việc đi về phía thượng nguồn, anh sẽ không bỏ qua chỗ đó đâu. Chừng khoảng 5 dặm. Căn nhà khó nhìn thấy được, kiểu như là nó hòa lẫn vào xung quanh, nhưng nó thật sự ở ngay phía trước và anh sẽ nghĩ là anh đang chạy thẳng vào nó, nhưng sau đó dòng sông uốn cong rất ngặt sang phải và trở nên quá nông để có thể đi xa hơn nữa. Ồ, và phải cẩn thận với những cây cọc dưới lòng sông đấy nhé. Nhớ luôn đi ở giữa sông.” Cô hơi ngưng lại. “Anh biết lái thuyền chứ hả?”
“Tôi sẽ thử xem sao,” hắn nói, và gập nắp điện thoại lại để cắt cuộc gọi. Cứ để mặc kệ cô ấy một lúc, băn khoăn tự hỏi liệu cô ấy có gây ra một sai lầm tệ hại khi điều ngài cảnh sát trưởng một mình đến giải quyết một tình huống có thể nguy hiểm, trên một dòng sông mà hắn không biết và trên một thiết bị mạnh mẽ hắn chẳng biết cách điều khiển. Hắn đã lái thuyền lần đầu tiên vào năm 11 tuổi, nhưng Jo không biết điều đó, và thật là tốt khi cô ấy nhận ra rằng cô ấy chẳng có quyền lực tuyệt đối.
Hắn không dùng đèn hay còi ưu tiên, nhưng hắn nhấn mạnh đôi bốt của mình xuống chân ga và giữ nguyên đó. Hắn ước lượng mình còn cách đường Old Boggy ít nhất là 15 phút nữa, và hắn chẳng có tý khái niệm nào về khoảng cách từ đường xuống đến bến. Một khi đã ở trên mặt nước hắn có thể dễ dàng đạt tới tốc độ 60 dặm/giờ trên một con thuyền cao tốc, cho phép hắn đến chỗ gia đình Jones trong khoảng 5 phút hoặc ít hơn. Như vậy là hắn mất ít nhất 20 phút để tới được đó, hoặc có thể còn lâu hơn. Nếu Thaniel Vargas có khả năng làm gì đó xấu, Jackson sợ rằng hắn có dư thời gian để hoàn thành việc đó.
Hắn chợt cảm thấy sự dâng trào của adrenaline, sự dâng trào mà mỗi nhân viên thi hành luật pháp cảm thấy khi đang tới một tình huống nguy hiểm tiềm tàng. Tuy vậy, hắn hy vọng hắn sẽ chẳng tìm thấy cái gì khác thường hết. Hắn thực sự hy vọng là không, bởi vì nếu có, điều có có nghĩa là cô Jones – có phải Jo đã nói tên cô ấy là Delilah không nhỉ? – đã bị thương hoặc chết.
Phù thủy á? Tại sao chưa bao giờ hắn nghe bất cứ điều gì về nó trước đây nhỉ? Hắn đã sống ở đây được 3 năm, làm cảnh sát trưởng hai năm, và trong thời gian đó hắn nghĩ rằng hắn đã biết hết về mọi công dân khác thường của hạt. Dù vậy, chưa từng có một lời tiết lộ nào về Delilah Jones, không hề có từ những người cảnh sát viên của hắn, không hề có từ thị trưởng hay thư ký của bà ta, người phụ nữ thích tám chuyện nhất mà Jackson từng gặp, không hề có từ đám đông ở quán rượu hay những phụ nữ mà hắn cặp, không hề có từ những đám đông chơi bingo, thậm chí không hề có từ Jo. Hắn không bỏ qua một điểm là Jo có vẻ rất thông thạo khi chỉ cho hắn làm thế nào để đến được chỗ gia đình nhà Jones.