Khi lao tới con quái vật dữ tợn với thanh kiếm trong tay, trong lòng Gauvain không hề khẩn trương, cũng không có do dự và sợ hãi, nếu có thể nói điều gì đó, thì chính là cảm giác có chút hốt hoảng và không chân thật.
Hắn còn nhớ rõ thời điểm mình bị tai nạn máy bay.
Hắn cũng nhớ rất rõ bản thân đã bị treo lơ lửng trên không khung ở cái thế giới này mấy vạn năm.
Hắn vẫn chưa thích nghi tốt với thân phận từ trên trời giáng xuống, Gauvain Cecil này.
Tuy nhiên, vào lúc này, hắn nắm chặt thanh kiếm cổ của gia tộc, bổ nhào về hướng con quái vật không biết là ác ma hay xác sống kia.
Ầm!
Một âm thanh to lớn nặng nề từ lưỡi kiếm truyền đến, tất cả những suy nghĩ vớ vẫn trong đầu đều nháy mắt tan thành mây khói.
Với phản ứng gần như là bản năng, hắn tránh thoát được móng vuốt càn quét của con quái vật, Gauvain xoay nữa thân trên của mình thành nữa vòng tròn nhỏ, lưỡi kiếm phát ra một luồng ánh sáng trong không khí, hung hăng chém một nhát vào bả vai của quái vật, mà đồng thời lúc lưỡi kiếm bổ xuống, hắn tận lực cố gắng phát huy sức mạnh chứa trong cơ thể này, và đem sức mạnh đó vào thanh trường kiếm trong tay.
Một sợi mỏng manh một đỏ nhạt dưới gốc cửa lưỡi kiếm bùng lên ánh sáng đỏ tươi dưới dự kích thích của sức mạnh, và lan tràn mãnh liệt theo lưỡi kiếm như một ngọn lửa, dưới sức nóng như bị thiêu đốt, ngay cả không khi xung quanh cũng bắt đầu biến dạng.
Con quái vật thân cao ba mét kia dưới nhiệt độ cao của lưỡi kiếm mà cảm nhận được sự uy hiếp, dùng cái thân hình khổng lồ hoàn toàn không phù hợp mà có thể nhanh nhẹn đột nhiên ngả ngửa ra sau, kết quả cú chém của Gauvain bị lệch một chút mà thất bại.
Lần đầu tiên từ trong tay phóng ra loại sức mạnh siêu phàm như ma thuật này, trong lòng Gauvain không khỏi cảm thấy xúc động và hưng phấn. Có lẽ chính do giây phút hưng phấn này khiến hắn không thể năm bắt tốt lần công kích đầu tiên này, nhưng ngay sau đó hắn liền điều chỉnh tâm lý, một lần nữa đem sức mạnh tập trung trên thanh trường kiếm.
Những kỹ năng và tri thức trong trí nhớ của Gauvain Cecil quả nhiên có thể sử dụng, thân thể này không quá yếu đến mức không thể phát huy được khả năng sức mạnh của mình. Mặc dù hắn không biết có thể phát huy được bao nhiêu phần thực lực, nhưng giờ phút này Gauvain đã có thêm nhiều sự tự tin.
Hắn bắt đầu hòa mình chiến đấu, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để chuyển đổi kinh nghiệm chiến đấu không thuộc về mình hóa thành sức mạnh mà bản thân có thể sử dụng.
Một mặt khác, Byron đã đang lâm vào một trận chiến khó khăn.
Kỵ sĩ cấp trung này được xem là một trong những cao thủ số một tại Cecil, kinh nghiệm chiến đấu của anh ta trước khi vào phục vụ cho gia tộc Cecil cũng giúp anh ta tích lũy được khả năng chiến đấu phi thường. Tuy nhiên, người kỵ sĩ này đã tiêu hao quá nhiều sức lức cho trận chiến với quái vật trước đó, cộng với việc bị ma lực quỷ dị của đám quái vật ăn mòn, những vết thương tiềm ẩn trên người đã làm giảm đi năng lực chiến đấu của anh ta, khiến cho 100% hiệu quả chiếu đấu giờ chỉ còn có thế phát huy được 40 đến 50 phần mà thôi.
Giờ phút này, đối mặt với sự tấn công liên tục của quái vật, anh ta chỉ có thể nắm chặt thanh kiếm cố gắng duy trì, một bên tận lực tiết kiệm thể lực, mặt khác cố gắng tìm ra sơ hở của đối thủ.
Rebecca tập hợp sức mạnh của mình, quả cầu lửa nóng rực cỡ một cái đầu bay ra từ pháp trượng và hướng về phía trước, va chạm dữ dội với mũi tên hắc ám trong không khí của quái vật bắn ra, tạo ra vụ nổ kinh thiên động địa. Sau đó cô liền một hơi thở dốc, đồng thời chú ý đến cục diện nguy hiểm phía bên Byron, lớn tiếng hô với ba tên binh sĩ bên cạnh: “Ba người các ngươi, mau qua đó giúp Byron!”
Một tên lính hơi do dự: “Thế nhưng lãnh chúa…”
Rebecca một bên tạo ra quả cầu lửa mới, một bên hét to: “Bên này tạm thời chúng ta không có việc gì, nhưng nếu Byron ngã xuống thì mọi chuyện liền kết thúc, ta dùng thân phân của lãnh chúa ra lệnh cho các ngươi!”
Ba tên lính chỉ có thể nhận mệnh, cùng Byron chiến đấu với quái vật đáng sợ đó.
Gauvain dần dần thích nghi với trận chiến, trí nhớ và kinh nghiệm không phải của mình dần dần chuyển hóa thành thứ thuộc về mình. Hắn cũng cải thiện được khả năng điều khiển cơ thể này, quá trình này mang đến cho hắn cảm giác thành tựu, chờ hắn thoát khỏi trạng thái đắm chìm này liền phát hiện con quái vật trước mắt đã bị mình đè xuống đánh.
Cái cơ thể dị dạng đầy “bùn nhão” này không phải là bất khả xâm phạm,
Nếu bị chặt thì vẫn bị thương, bị chém liên tục thì sẽ chết, tuy là bọn chúng có lợi thế về sức mạnh và hình thể, nhưng chỉ cần nắm vững được phương pháp đối kháng, con người như trước đây vẫn có thể tiêu diệt chúng nó.
Đây là kinh nghiệm của 700 năm trước.
Móng vuốt quái vật quét qua đầu hắn, Gauvain cuối thân xuống, trở tay đem thanh kiếm đâm vào đùi đối thủ, nó rốt cục phát ra một tiếng gầm vẩn đục, thân thể mất khống chế mà ngã sang một bên, thừa cơ hội này, Gauvain la lớn với Byron: “Tập trung đánh vào phần bụng cùng chi dưới của chúng, đừng tấn công ngực, bọn quái vật này không có trái tim!”
Sau đó hắn thừa dịp con quái vật đang mất cân bằng, vặn người qua một bên về phía sau đối phương, giơ kiếm đâm vào eo của con quái vật: “Ngoại trừ khoang bụng, bọn chúng còn có một nhược điểm khác chính là phía sau! Thắt lưng sau!”
Nghe tổ tiên của gia tộc Cecil chỉ dẫn, Byron lập tức nâng cao tinh thần, với sự hợp tác của ba tên lính khác, anh ta nhanh chóng kiếm chế được hành động của con quái vật, và cái giá phải trả là áo giáp trên vai của anh bị xuyên thủng bởi móng vuốt sắc nhọn, trực tiếp từ dưới hông đối phương chui ra, quay người một kiếm đâm trúng vào chổ yếu.
Và một giây trước khi Byron giải quyết kẻ địch, con quái vật trước mặt Gauvain cũng bị hạ gục.
Sau khi giải quyết xong hai con quái vật, Gauvain lập tức ngẩng đầu nhìn về phía con quái vật ở đằng xa đang dùng mũi tên hắc ám va vào quả cầu lửa của Rebecca mà nổ tung. Ngay tại thời điểm hắn vừa muốn xông qua, con quái vật đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú thê lương, sau đó toàn thân liền ngã xuống đất.
Thân ảnh của Amber xuất hiện đằng sau lưng con quái vật, trên tay là hai con dao bằng thép đã tẩm độc: “Đâm hoa cúc, tôi rất am hiểu nha”
Rebecca để cây pháp trượng xuống, gương mặt bởi vị liên tục thi triển pháp thuật mà có chút đỏ, hít vài hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó nghiêm túc sửa lại: “Tổ tiên đại nói là sau lưng, không phải hoa cúc.”
Amber nhanh chóng xoay con dao găm trên tay mình hai lần, cái còn lại không biết đã bị cô giấu đi từ lúc nào, cô vượt qua thi thể của đám quái vật, vừa đi vừa bĩu môi: “Thật là, một chút hài hước đều không có.”
Sau khi những con quái vật đó chết, chúng cũng bắt đầu tan rã, cái bùn nhão không ngừng phun chảy trên thân thể chúng đã ngừng lại, sau đó khô cứng dần và xuất hiện hàng loạt các vết nứt nhỏ, mà với sự thay đổi biến dị này “Máu thịt” mục nát và tróc ra, chúng liền biến thành một bộ xương khổng lồ màu máu với tốc độ rất nhanh.
Gauvain đứng cạnh con quái vật mà anh ta đã giết, nhìn xuống toàn bộ quá trình, như tự nói với chính mình: “Thì ra là những con quái vật này đã tấn công vương quốc Cecil sao…”
Herty tò mò nhìn hắn: “Tổ tiên, ngài có biết lai lịch của bọn chúng?”
Gauvain trong lúc chiến đấu đã tiết lộ sự hiểu biết sâu sắc của mình về đám quái vật này, thậm chí còn chỉ dẫn Byron làm sao đối phó với chúng, vì vậy đương nhiên hắn không thể che giấu điều này mà bản thân hắn cũng không muốn che giấu.
“còn ở lại đây có khả năng sẽ lại gặp phải chúng, chúng ta mau nhanh chóng tiến vào đường hầm, có vài thứ trong đường hầm bí ẩn có khả năng trấn áp đám quái vật này, chúng sẽ không thể tùy tiện đi vào,” Gauvain nói khi đang tiến về phía trước, “tính huống rõ ràng, trên đường đi ta sẽ nói với các ngươi.”
Sau khi tiến vào đường hầm cổ đại được một lúc, Gauvain mới đánh vỡ sự yên lặng: “Năm đó ta đã từng đối phó với bọn chúng, thật ra chúng ta hồi đó chủ yếu là đối phó với bọn chúng. Các ngươi chắc là biết đến sự sụp đổ của đế quốc Gondar và lịch sử khai phá lần thứ hai đúng không?”
“Dĩ nhiên biết” Rebecca lập tức gật đầu, Lịch sử này có thể nói là một khóa học bắt buộc đối với cô khi còn là một đứa trẻ quý tộc. "Hơn 700 năm trước, chỉ có một vương quốc loài người ở lục địa Loren, và đó là Đế chế Gondor nằm ở trung tâm lục địa, theo ghi chép lịch sử, đây là đế quốc hùng mạnh nhất đại lục lúc bấy giờ, ngay cả đế quốc Bạch Ngân do tinh linh xây dựng ở phía nam đại lục cũng không dám dễ dàng tấn công. Nhưng sau này, đại dương bao phủ xung quang lục địa này phát sinh rung chuyển mạnh. Nó gây ra một trận thảm họa được gọi là 'Thủy triều quỷ'. Điểm bùng phát của thảm họa là ở vùng nội địa của Đế chế Gondor - gần như chỉ sau một đêm, thủ đô và một phần ba của Đế chế Gondor đã bị nuốt chửng bởi Thủy triều quỷ. Và bị phá vỡ bởi sức mạnh nguyên tố gia tăng ..."
“Cũng không phải là trong vòng một đêm, trên thực tế là quá trình kéo dài gần một tháng, các pháp sư của triều đình Gondor đã không thể làm gì được trước Thủy triều quỷ,” Gauvain cát ngang một lát, rồi ra hiệu cho đối phương tiếp tục nói, “Bất quá kết quả vẫn vậy, cũng không kém bao nhiêu, ngươi tiếp tục nói,”
“A…A,” Rebecca mặt đỏ lên, nói một cách thận trận giống như thể cô bé đang bị phụ huynh kiểm tra bài tập, “Từ đó về sau, thủy triều quỷ tiếp tục lan tràn về bốn phía của tòa thành đế quốc Gondar, sau cùng phá hủy toàn bộ đất nước…Đây chính là sự sụp đổ của đế quốc Gondar. Mà sau này, biển Ether cũng dần dần lắng xuống, sức mạnh của thủy triều quỷ bắt đầu gảm xuống. Những người sống sót của để chế Gondor về sau bắt đầu xây dựng lại nền văn minh của họ vì đất liền là khu vực trung tâm của Thành phố đã bị xói mòn và không còn thích hợp cho sự sinh tồn của con người, vì vậy dưới sự lãnh đạo của một nhóm người tiên phong, họ rời khỏi đế chế đã trở thành phế tích và mở ra bốn hướng nam, đông, bắc, tây. Lịch sử được gọi là sự khai phá lần 2.Thưa ngài, ngài là một trong những hiệp sĩ tiên phong nổi tiếng nhất. "
“Chà, Lịch sử hay đấy, không sai,” Gauvain khen một câu, “Vậy chắc ngươi có nghe qua, sau khi ma triều kết thúc, bên trong tàn dư của đế chế Gondar chiếm một số lượng lớn quái vật được sinh ra từ ma triều, quái vật là một những mối đe dọa lớn nhất mà nhân loại phải đối mặt trong quá trình khai phá thứ hai."
Herty mở to hai mắt: “Ý ngài là…”
“Không sai, năm đó chúng ta đã chiến đấu với những con quái vật đó,” Gauvain thở dài, “Chúng được tạo ra từ trong thủy triều quỷ, có ngoài hình gần giống con người, nhưng tuyệt đối không phải là con người. Năm đó khi đế quốc Gondar sụp đổ, hàng loạt những con quái vật từ tàn dư của tòa thành đế quốc cũ nổi lên, lan ra khắp bốn phương tám hướng, truy đuổi và giết chết những người còn sống sót vào thời điểm đó, cho nên một nữa quá trình khai phá lần hai chính không thể nói lần sự tiên phong mà gọi là hành trình bỏ trốn. Và thậm chí sau đó Bọn ta đã tách ra khỏi vùng đất hoang của đế chế cũ và thành lập một vương quốc mới ở rìa lục địa. Tuy nhiên những con quái vật đó vẫn không dừng lại. Chúng tiếp tục tràn ra khỏi vùng đất hoang của đế chế cũ, thường xuyên tấn công vào tuyến phòng thủ của thế giới văn minh ... Trong mười năm, hầu như ngày nào ta cũng đối phó với bọn chúng."
Rebecca trợn trọn mắt, dường như là bị những câu chuyện truyền thoại và cổ xưa này hấp dẫn: “A, vậy liệu vương quốc Assu mười năm sau nữa có bị những con quái vật kia quấy phá?”
Gauvain cười cười, duỗi tay vuốt ve mái tóc của cô bé, nở một nụ người nai tơ ngốc nghếch: “Đứa nhỏ ngốc này, lão tổ tiên của người về sau đã ngoẻo rồi nha…”
Rebecca: “…”
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯