Cũng giống như Gauvain nghĩ vậy, chỉ khi nào liên quan đến lợi ích của bản thân, mới có thể kích thích con người phát ra động lực lớn nhất.
Nhìn thấy những người dân thường và nông nô đang chạy như bầy ong vỡ tổ, Herty cảm thấy có chút khó hiểu, mãi cho đến khi Gauvain đứng trước mặt thì cô mới phản ứng được, mang theo nghi ngờ liền hỏi, “Tổ tiên…mấy lời vừa rồi ngài nói, đều là thật sao?”
Gauvain nhìn đối phương, cười như không cười, “Cụ thể là chỉ điều gì?”
“….Nông nô có thể trở thành dân tự do thông qua mức độ hoàn thành công việc,” Herty cau mày nói, “Tất nhiên, tôi không phản đối chuyện này, bởi vì Rebecca đã ban hành sắc lệnh cho nông nô gia nhập quân đội trước đây, nhưng ngài nói những việc như làm đường, xây nhà đều có thể được xem là đóng góp và chỉ mất hai hoặc ba năm để trở thành công dân tự do ... Điều này là thật sao?”
“Đương nhiên là thật,” Gauvain nhìn đối phương, “Ngươi cảm thấy có gì không ổn sao?”
“Nếu như tất cả đều có thể dễ dàng trở thành dân tự do, chỉ sợ không bao lâu, nông nô trên lãnh địa liền biến thành thường dân,” Herty nói với vẻ mặt nản lòng, “Con của thường dân cũng sẽ trở thành thường dân, không lẽ về sau không có nơi nào của thành Cecil còn nông nô nữa?”
Gauvain vẫn nhìn cô, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, “Có gì không ổn nếu không có nông nô sao?”
Bắt đầu từ thói quen suy nghĩ và thế giới quan xuất phát từ giai cấp của mình, Herty theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng từ kiến thức và tư duy vượt xa các quý tộc cùng thời, cô lại cảm thấy rằng ngay cả khi không có nông nô, dường như vẫn không có gì sai, vì vậy đột nhiên rơi vào một mâu thuẫn.
Nhưng Rebecca cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói, "Thực ra, tôi nghĩ ... chế độ nông nô ngày nay không còn cần thiết nữa, nếu không còn nông nô nữa thì cũng không vấn đề gì cả.”
Cao Văn nhìn hậu duệ đầu sắt này có chút kinh ngạc, gật đầu: "Nói tiếp."
“Nông nô là lao động chính, mục đích của họ là lao động và cung cấp sức lao động, nhưng nếu để họ trở thành dân tự do, ngược lại có thể lao động nhiều hơn nữa, vậy tại sao còn phải giữ lại khái niệm nông nô này?” Rebecca gãi đầu một trận, “Phụ thân năm đó đã nói với ta, không được để nông nô quá tự do, bởi vì nếu bọn họ được tự do, không có roi quất thì liền lập tức lười biếng, không còn làm việc, nhưng mà tôi cảm thấy dùng roi cũng không tốt cho lắm…”
Gauvain nhìn cô hết sức tán thưởng, lần đầu tiên được lão tổ tiên cổ vũ, lá gan của Rebecca liền lớn theo, cô lưu loát nói: “Tôi cũng nhận thấy rằng nếu một nông nô được yêu cầu làm việc, họ sẽ luôn tìm cách lười biếng. Nhưng nếu hai nông nô được yêu cầu làm cùng một công việc và ai hoàn thành xong trước sẽ được thưởng một chiếc bánh mì, thì họ sẽ hoàn thành khối lượng công việc của ba hoặc bốn người cùng một lúc — giá trị còn hơn chiếc bánh mì kia nhiều. Cho nên lúc đó tôi liền suy nghĩ, thay về dùng đòn roi để họ không lười nhác khi làm việc thì ta dùng các biện khác, không chừng còn tốt hơn nhiều.”
“Đây là một giác ngộ tốt.” Gauvain nhịn không được mà cười rộ lên, tuy mấy suy nghĩ này rất đơn giản và dễ hiểu nhưng ở thời đại này, không có ai đi quan tâm đến nó cả. Thực tế các quý tộc sẽ không quan sát nông nô và thậm chí cả thường dân dưới quyền cai trị của họ đã làm việc như thế nào và không có khái niệm về thống kê hiệu quả công việc. Sử dụng roi và cử binh lính giám sát là cách duy nhất mà bọn họ dùng để kiểm soát và cai trị, còn với Rebecca…
Chỉ có thể nói rằng, tử tước nhà quê nghèo rớt mồng tơi này, ngày thường thực sự rất nhàn rỗi.
Cũng may do quá nhàn rỗi mà cô mới có thể nghĩ ra những thứ này.
Chỉ là cô chỉ có thể nghĩ ra những điều này dựa trên quan sát còn nông cạn của bản thân. Thực tế, Gauvain rất rõ ràng cho rằng sự xuất hiện hay xóa bỏ chế độ nô lệ không phải chỉ là vấn đề "roi vọt và bánh mì". Lý do sâu xa hơn là liệu năng suất hiệu quat có đủ hay không và xã hội thực sự đã đến mức cần được thay đổi.
Qua khoảng thời gian quan sát này, hắn tin rằng ít nhất trong tầm mắt của mình, hệ thống nông nô không còn phù hợp với phương thức sản xuất của thế giới này Một số lượng lớn con người bị dồn vào các công việc cấp thấp cứ lặp đi lặp lại và kém hiệu quả. Dựa vào số lượng con người ở tầng lớp thấp sản xuất các vật liệu khác nhau để hỗ trợ tầng lớp thượng lưu, hơn hết những tầng lớp này sẽ không bao giờ có cách để vươn lên. Rõ ràng những người thuộc tầng lớp trên tinh thông phép thuật đã bước vào giai đoạn xem pháo hoa và nghe nhạc trong lâu đài, thắp sáng bằng đèn huỳnh quang (ma thuật), còn những người dân thường dưới đáy cũng chẳng khá hơn người nguyên thủy là bao, còn toàn bộ xã hội thì gần như dị dạng.
Trên trái đất, đã sớm có những thay đổi đến long trời lỡ đất ở giai đoạn này rồi, nhưng tại đây, sự tồn tại của các sức mạnh siêu nhiên đã ngăn cản quá trình này.
Bởi vì 100 thường dân cầm vũ khí đứng lên cũng không thể đánh nổi một pháp sư hoặc kỵ sĩ, ngay cả khi họ không sợ chết, thì con số đó cũng không thể nhân đôi được.
Có thể thế giới này sẽ tiếp tục phát triển và sự bế tắc này sẽ bị phá vỡ vào một ngày nào đó, nhưng Gauvain không định chờ đợi nữa, hắn phải thay đổi tất cả những điều này trước, sau đó bắt đầu phát triển kế hoạch lớn của riêng mình.
Bởi vì hắn có một cảm giác, thứ gọi là ma triều đó có thể sẽ đến một lần nữa.
Trong thời kì hưng thịnh của đế chế Gondor cũng không thể kiểm soát được ma triều. Bây giờ, tất cả các vương quốc đang dần bị sự ngu dốt của thời trung cổ này làm thoái trào gần như hầu hết các phương diện, thì liệu rằng nếu ma triều xảy ra một lần nữa, họ có thể gánh vác sao?
Và cho dù không tính đến vấn đề ma triều, Gauvain cũng có những thứ khác cần quan tâm.
Những "đôi mắt" trên bầu trời mà hắn còn chưa biết hết
Một thế giới lạc hậu vào thời Trung cổ rất khó thoát khỏi trọng lực, nếu bị trọng lực bóp nghẹt, thậm chí còn không đủ tư cách để nhìn lên bầu trời chứ đừng nói đến việc nghiên cứu bí mật của các vì sao.
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯