Chương 55: Ba Điều Luật Mới

Gauvain đứng trên tảng đá, nhìn xuống mấy khuôn mặt tê dại và sợ hãi bên dưới, hít một hơi thật sâu.

Dân chúng tuy không ngu muội nhưng cũng không thể nói bọn họ cái gì cũng biết.

Ngu muội là kiểu phán đoán suy luận mang theo thành kiến và thái độ xem thường, nhưng dốt nát, điều này thì hoàn toàn là thật.

Những người dân thường và tầng lớp nông nô trong thời đại ngày nay đều ngu dốt. Chính kết cấu xã hội đã quyết định rằng họ hầu như không có con đường nào để tiếp thu tri thức và hiểu biết. Hơn nữa chi phí sinh hoạt quá cao cũng khiến họ không còn sức lực để chú ý đến những thứ khác ngoài sự sống còn, do đó họ đã sống dưới tình trạng như thế này rất lâu rồi. Chỉ khi đảm bảo được sự sinh tồn của bản thân thì lúc đó, họ cũng không muốn suy nghĩ gì nữa, hoặc đôi khi sẽ có vài người ảo tưởng một đến sự “Ngu muội” này, nhưng chính cái dốt nát đã làm bọn họ không cách nào lý giải những điều quá xa vời với cuộc sống sinh hoạt thường ngày.

Cho nên không thể giảng giải những thứ giả tạo, lời nói rỗng tuếch chẳng có ý nghĩa gì, càng không thể nói đến mấy chuyện lý tưởng, đàm luận về tương lai, triển vọng đi lên của lãnh thổ hay quan hệ của chúng với sự phát triển trong sản xuất. Một khi nói tới những điều này, bọn họ sẽ lập tức đem mấy lời “Cao cao tại thượng” này ném vào vị lãnh chúa bên kia, phân giới hạn rõ ràng với mình, vì vậy cách tốt nhất là nói về những điều liên quan đến cuộc sống của họ.

“Người dân của Cecil,” Gauvain nói lớn, “Tất cả các ngươi hẳn đã biết ta là ai, vì vậy các người cũng nên biết rằng ta là người có tiếng nói nhất trong lãnh thổ này, những lời ta nói đều sẽ đại diện cho luật pháp của Cecil, ta sẽ bảo hộ người dân của mình đồng thời các ngươi cũng phải có nghĩa vụ tuân theo mệnh lệnh của ta, hiện nay chúng ta đang khai phá một vùng lãnh thổ mới, cũng cần lặp lại một số nguyên tắc mới, do đó, tại đây ta liền công bố ba điều:

“Thứ nhất, bởi vị lãnh thổ cũ đã bị hủy diệt, tất cả của cải xem như không còn, cho nên ta dùng danh nghĩa của gia tộc Cecil tuyên bố, mọi nợ nần với lãnh chúa sẽ đều xóa bỏ, mặc kệ là dân tự do hay nông nô, kể từ hôm nay, không còn ai phải chịu bất kỳ khoản nợ nào đối với lãnh chúa.”

Đám người phía dưới có chút náo động, nhưng náo động cũng không rõ quá rõ ràng, bởi vì tuy rằng thường dân và nông nô thời đại này ít nhiều sẽ mắc nợ lãnh chúa, nhưng trong công cuộc xây dựng lãnh thổ ngày nay, ai cũng không có khả năng trả nợ. Dựa vào tấm lòng nhân từ trước đây của lãnh chúa Rebecca, họ đã sớm đoán ra mình sẽ được xóa bỏ các khoản nợ nần.

Gauvain lại nói tiếp: “Thứ hai, tất cả nông nô trong lãnh thổ đều có cơ hội trở thành dân tự do - lãnh chúa sẽ đưa ra một loạt các nhiệm vụ, chẳng hạn như xây nhà, xây đường, đào mỏ và gia nhập quân đội. Tất cả những nhiệm vụ này đều sẽ có cách đối ứng kết quả cụ thể, chỉ cần hoàn thành công việc tương ứng theo đúng yêu cầu thì có thể tích lũy cống hiến. Sau khi đạt đủ tiêu chuẩn cống hiến, nông nô có thể trở thành dân tự do. Đối với người đã được trả tự do, họ có thể nhận được mức thù lao tương ứng sau khi hoàn thành các nhiệm vụ này. Cụ thể ta sẽ công bố phương pháp tính thù lao trong thời gian tới. Ta có thể đảm bảo với các ngươi rằng bất kỳ nông nô siêng năng và đáng tin cậy đều có thể trở thành người tự do nếu hắn làm việc chăm chỉ trong hai hoặc ba năm tới và một người tự do khi làm việc chăm chỉ trong năm hoặc sáu năm, hắn có thể xây dựng nên một ngôi nhà của riêng mình!”

Lần này, huyên náo phía dưới triệt để biến thành các cuộc thảo luận sôi nổi không thể đè nén được.

Nông nô trở thành dân tự do, đối với thời đại này chính là một thách thức không hề nhỏ. Mặc dù trong pháp luật của quốc gia Assu không nghiêm ngặt cấm đoán nông nô trở thành dân tự do, ngay cả các quy tắc bên trong của lãnh địa quý tộc cũng không có quy định này. Nhưng trên thực tế, không có mấy quý tộc nào muốn để nông nô trở thành dân tự do, đối với bọn hắn mà nói, nông nô mang ý nghĩa thấp kém, có thể tùy tiện bị ép đến giọt máu cuối cùng mà không có bất kỳ gánh nặng nào. Những quý tộc chỉ biết liên tục tăng thuế, tăng giờ lao động để vơ vét của cải, căn bản không thể nghĩ đến việc để nông nô được tự do thì sẽ thu được lợi ích gì.

Rebecca cũng từng gây náo loạn khi đề xuất giải phóng nông nô bằng cách gia nhập quân đội, nhưng lần này rõ ràng Gauvain đã có một bước tiến xa hơn.

Về phần được trả công khi làm việc, thậm chí mua được nhà…bản thân dân tự do còn khó tin được.

Làm việc cho lãnh chúa lại còn có thể nhận được tiền công? Ai mà tin a!

Gauvain không cho họ thời gian để tiếp tục thảo luận, thay vào đó, hắn tiếp tục nói điều thứ ba:

“Thứ ba, những cái lều và hàng rào đã được dựng lên ngày hôm nay, cũng như rãnh thoát nước trong trại, là những nhiệm vụ đầu tiên mà lãnh chúa giao cho các người đều sẽ nằm luật mới. Ta đã yêu cầu người ghi chép lại phần phụ trách của từng người. Chỉ những người hoàn thành công việc theo đúng yêu cầu của ta mới được coi là đã hoàn thành công việc. Ngoài ra, để khích lệ tinh thần làm việc chăm chỉ, mười người hoàn thành công việc đầu tiên sẽ có thịt ăn.”

Sau khi nói điều này, Gauvain cũng không quan tâm đến phản ứng bên dưới, hắn liền nhảy khỏi hòn đá và quay trở lại nơi Herty và Rebecca đang đứng.

Những người dân thường và nông nô đang tập hợp, sau một lúc choáng váng, đột nhiên la hét và lao vào trại tưởng như đã được xây dựng xong, họ bắt đầu gia cố lại dây thừng và đinh đang lỏng lẻo cũng như lùa hàng rào cắm sâu vào trong đất!

Đối với họ, việc tích góp các cống hiện, tiêu chuẩn chấm điểm và những thứ tương tự mà Gauvain vừa đề cập vẫn còn quá khó khăn, bọn họ cũng không tin rằng những người lính và kỵ sĩ phụ trách giám sát sẽ thực sự giúp họ tính toán công việc một cách nghiêm túc, tuy nhiên có một câu họ có thể hiểu được: Ban đêm sẽ có thịt ăn!

Chỉ những người hoàn thành công việc trước thời hạn và phải hoàn thành công việc của mình một cách nghiêm túc mới được ăn thịt!

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯