Tiếng cười quỷ dị và thân ảnh linh hoạt không ngừng trong sương mù truyền ra, như thể một người phụ nữ phù phiếm đang trêu đùa những kẻ lạc loài đang luống cuống tay chân trong sương mù, Bóng ma bị Gauvain một nhát kiếm chém thành hai khúc tan thành mây khói, nhưng một giây tiếp theo nó lại tụ thành một cái bóng khác trong màn sương mù.
Màn sương linh hồn phẫn uất này... thật ra là cố ý!
Sau khi nhận ra điều này, Herty cảm thấy trên trán mình toát ra một giọt mồ hôi lạnh.
Đầu tiên cái lớp sương mù này khiến bọn họ rơi vào ảo giác, để mọi người cho rằng tình hình không có gì nguy cấp và cố gằng tìm một cơ hội phá vòng vây. Nhưng thực tế theo thời gian trôi qua, thể lực của mỗi người đều sẽ liên tục suy yếu bởi ảnh hưởng của lớp sương mù. Chờ đến khi Gauvain và đồng đội bắt đầu công phá, trạng thái của mọi người đã bị tổn hại ở mức độ khác nhau, khi đó sương mù linh hồn phẫn uật này đột nhiên ra tay, hậu quả đều không dám tưởng tượng.
Nhưng có lẽ loại sinh vật vong linh này đã lộ ra điểm yếu, tiếng cười khẽ của nó (hoặc của chúng nó) từ trong sương mù phát ra đã phá hủy cái bẫy rập do chính mình tạo ra.
Nhưng dù là thế thì tình hình bây giờ cũng không mấy khả quan.
Rất khó để những người lính bình thường phát huy sức mạnh khi đối mặt với kẻ địch quỷ dị này, họ chỉ có thể chống lại sự ác ý và nỗi sợ hãi liên tục tỏa ra từ sương mù bằng sự kiên trì mà họ đã tôi luyện vào ban ngày. Betty người có sức chiến đấu yếu nhất được bảo vệ ở trung tâm đội ngũ. Thanh kiếm thép trong tay Hiệp sĩ Byron đang dâng trào sức nóng như thiêu đốt, với thanh kiếm này, anh ta không ngừng xua tan không khí lạnh, đồng thời chặt đứt vô số cánh tay ma nhô ra khỏi màn sương, trong khi đó dưới sự bảo vệ của anh ta, Herty và Rebecca mới có thể ổn định mà triển khai pháp thuật.
Herty niệm câu thần chú, không ngừng tạo ra các phép thuật hổ trợ xung quanh để làm suy yếu sức sức mạnh của sương mù, nhưng đòn tấn công của Rebecca đơn giản và thô bạo hơn nhiều - cô ấy sử dụng cây quyền trượng của mình, và chỉ tung ra một phép thuật từ đầu đến cuối. - Quả cầu lửa.
Những quả cầu lửa lớn nhỏ bay từ cây pháp trượng của Rebecca vào trong màn sương, gây ra một loạt vụ nổ, nhưng hiệu quả thực sự không tốt: ngọn lửa có tác dụng kiềm chế nhất định đối với loại sinh vật vong linh này, nhưng với oán linh sương mù là một thứ rất đặc biệt, nó mỏng manh mà rộng lớn, không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, một quả cầu lửa nổ ra từ bên trong lớp sương mù, lực sát thương của nó đều bị tiêu tán hơn phân nữa.
“Đừng sử dụng quả cầu lửa!” Gawain nhận thấy cách chiến đấu của Rebecca và nhanh chóng lớn tiếng nhắc nhở cô, “Sử dụng nhiều loại phép thuật khác, sức mạnh không cần lớn, nhưng phạm vi ảnh hưởng phải lớn! Nếu không, những đám sương mù này sẽ đem tất cả loại công kích này phân tán đi!”
Rebecca kêu to lên: “Thế nhưng tôi chỉ có thể tạo qua quả cầu lửa!”
Gauvain giật mình: “Cái gì?!”
“Rebecca chỉ biết tạo ra quả cầu lửa!” Âm thanh của herty có chút bực bội, “Năm năm, chỉ học được chiêu này!”
Rebecca đỏ mặt lên, khó chịu vì sự ngu ngốc trong năng khiếu ma thuật của chính mình. Cô đem sức mạnh tập hợp lại, và gần như là đem toàn bộ sức mạnh pháp thuật hợp thành một khối lớn, sau đó vung cây pháp trượng, một qua cầu lửa to như cái chậu rửa mặt…bay về phía vùng dày đặc nhất của lớp sương mù.
Một lực phản công đột ngột, chưa hề xảy ra trước đó.
Loại này vượt xa tiêu chuẩn của quả cầu lửa, gây ra một vụ nổ kinh thiên động địa, thậm chí sương mù phía trước bọn họ đã trở nên mỏng hơn một chút, nhưng ngay lập tức lại bị lấp đầy và càng dày đặc hơn. Mà thứ tệ nhất đã xảy ra, Gauvain đột ngột nghe thấy âm thanh sợ hãi cùng phẫn nộ từ sau lưng truyền tới.
Đôi mắt của một người lính đỏ như máu, và sức mạnh tiêu cực được truyền từ cơn thịnh nộ bên trong lớp sương mù cuối cùng hoàn toàn nghiền nát linh hồn của anh ta, và sự tổn thương của linh hồn ngay lập tức phản ánh lên cơ thể: da anh ta nhanh chóng trở nên co lại như giấy da khô, Xanh xao, cả người như phát điên lên trong tiếng hú, anh ta giơ kiếm lên cao và bắt đầu chặt chém điên cuồng, như thể có kẻ thù ở mọi hướng.
Hai người lính khác ở gần đó kịp thời phản ứng, và sau khi tránh được đòn tấn công lung tung của vật thể không rõ bên trong sương mù, họ xông lên và hạ gục anh chàng tội nghiệp đã phát điên.
Người binh sĩ bị đè lại điên cuồng giãy dụa, toàn thân vặn vẹo kịch liệt như sắp rời khỏi cơ thể, lửa giận lan rộng, cuối cùng khàn giọng hét lên: "Giết ta! Giết ta!"
Tuy nhiên, trong mắt của hai binh sĩ kia, huyết sắc đang dần dần tụ lại như một đám mây, cũng không hề đáp lại yêu cầu của đồng đội.
Họ cũng sắp mất trí rồi.
Gauvain thấy thế liền lập tức dùng sức đâm thanh kiếm tiên phong xuống mặt đất, huy động sức mạnh nguyên bản của cơ thể theo phương thức ghi lại trong đầu: "Chấn động tâm trí!"
Đây là một trong số ít khả năng mà hiệp sĩ có thể tác động lên linh hồn. Một ý chí mạnh mẽ sẽ quét ra khắp chiến trường, gây áp chế tinh thần mạnh mẽ lên tất cả các kẻ thù, và nó cũng có tác dụng truyền cảm hứng mạnh mẽ đối với binh lính của mình.
Dưới sự ảnh hưởng của “Chất động tâm trí”, hai người lính ngay lập tức thoát khỏi trạng thái sợ hãi, nhưng anh chàng tội nghiệp bị ép trên mặt đất đã bị phá hủy hoàn toàn bởi sương mù của những linh hồn phẫn uất, sau khi giãy dụa mấy lần thì triệt để không động đẩy nữa.
Đôi mắt của Gauvain lướt nhanh qua chiến trường, và anh thấy lớp sương mù xung quanh, thay vì có dấu hiệu suy yếu đi, lại ngày càng dày đặc hơn trong cuộc tấn công của Herty và Rebecca. Ở vị trí ban đầu của ba người lính, Betty đã biến mất không thấy đâu.
"Betty đâu ?!" Trái tim Gauvain thắt lại, và anh hét lên, "Betty!"
Amber nhảy ra khỏi bóng tối gần đó: “Tôi vừa nhìn thấy cô gái đó chạy vào trong màn sương mù, giống như là bị mộng du vậy!”
“Nguy rồi…cô ấy đã bị điều khiển tâm trí,” Gauvain giật nảy cả mình, “Màn sương linh hồn phẫn uất này sao lại quỷ dị đến vậy?”
Amber mặt mũi tràn đầy kinh hãi: “Tôi không biết nó kỳ quái như thế nào, nhưng tình hình bây giờ thật sự nguy cấp lắm rồi!”
"Không có dấu hiệu nào cho thấy màn sương của những tinh linh phẫn uất sẽ tiêu tan cả. Đáng nhẽ là sau khi bị tấn công quá lâu, sương mù dù có mạnh đến đâu thì cũng nên suy yếu đi một chút", Gauvin nhanh chóng nói ra nhận định của mình, dựa trên kiến thức trong đầu, mặc dù những ký ức đó không phải của mình, nhưng hắn thấy rằng chỉ cần tích cực vận động, chúng sẽ dễ dàng sử dụng như kiến thức và kinh nghiệm của bản thân. “Mà trước đó chúng ta cũng có thể phán đoán qua, ma lực của nơi này không hề mạnh, với loại ma thuật bình thường này làm sao lại tạo ra cái thể loại sương mù oán linh này, thậm chí là có tạo ra tâm trí riêng của nó?”
Amber rất thông minh mà chỉ ra một điểm rất rõ ràng: “"Ý của ngài là sương mù này không phải tự nhiên sinh ra? Có nguồn năng lượng nhân tạo hay thứ gì đó để duy trì nó không?"
"Nó không nhất thiết phải là một nguồn năng lượng nhân tạo, nhưng có thứ gì đó chắc chắn đang duy trì nó -" Gauvain cau mày và nhìn chằm chằm vào màn sương, như thể hắn muốn xuyên qua màn sương bằng mắt và nhìn rõ bản chất của nó, "và điều đó đang duy trì nó đáng lẽ phải ở quanh đây, nhưng chúng ta che mù các cảm giác và không thể nhìn thấy nó! "
"Nhưng cô Herty đã sử dụng bùa chú phát hiện các biến dị hay sao..." Amber bối rối nói, rồi đột nhiên mở mắt ra, "...Không lẽ là ở cấp độ cao hơn?!"
Chưa kịp dứt lời, Gauvain đã nhìn thấy cô gái bán yêu tinh đột nhiên nhảy lùi lại, cả người cô ta biến mất trong không khí mỏng manh.
À không, cũng không có hoàn toàn biến mất.
Gauvain nhận thấy rằng có những cái bóng bất thường nổi trên mặt đất gần đó. Đó là một hình bóng mơ hồ của giống như người, lờ mờ có thể nhận ra là hình dáng của Amber. Nó chỉ có bóng mà không có cơ thể này giống như một nhà dịch chuyển tức thời. Nhảy và chuyển động giữa các mặt phẳng khác nhau, đôi khi xuất hiện trên bề mặt, đôi khi xuất hiện trên các thân cây gần đó, và thực sự hoàn toàn mất dấu sau khi nhảy thêm vài lần.
Đó không phải là một cái bóng thực, mà là một "hình ảnh phản chiếu" của Amber đang chạy nhảy trong trạng thái bóng tối phản xạ vào thế giới thực.
Một khả năng đơn giản, thô lỗ và mạnh mẽ như vậy đã khiến Gauvain được một phen trố mắt.
Cái tên bán yêu tinh này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Trước khi Gauvain thoát ta khỏi suy nghĩ của bản thân, bóng dáng của Amber lại đột nhiên xuất hiện trên không trung, cô lao đến bên này, ngay khi Gauvain muốn hỏi thăm tình hình, hắn đã bị cánh tay bên kia nắm lấy, sau đó bị cô kéo mạnh.
Gauvain loạng choạng, và sau đó cảm thấy mình đã vượt qua một hàng rào ảo giác lạnh lẽo, khi mắt hắn tập trung trở lại, môi trường xung quanh đã thay đổi.
Mọi thứ đã mất đi màu sắc, trên thế giới này chỉ có hai màu đen trắng và một lớp sương mỏng bao phủ thế giới lạnh lẽo này, nhưng lại không có sức mạnh đoạt đi sự sống như làn sương mù của linh hồn phẫn uất.
Gauvain nhìn xung quanh và thấy khu rừng rậm rạp đã biến mất, nhưng trên mặt đất xung quanh lại có những gốc cây khô nối tiếp nhau, vị trí của những gốc cây đó hoàn toàn khớp với vị trí của những cái cây trong rừng.
Và tất cả mọi người, bao gồm cả Herty, đang đứng cách hắn không xa, nhưng họ vẫn đứng yên tại chỗ như thể bị trúng ma thuật hóa đá.
Vị trí của Rebecca gần Gauvain nhất. Cô ấy giữ một tư thế căng thẳng nắm chặt lấy cây quyền trượng của mình, nhưng đôi mắt của cô ấy không có biểu cảm gì cả. Cô ấy đã biến thành một "bức tượng" màu trắng xám, cô ấy nhìn phía trước một cách trống rỗng, làn da tựa như một vật gì thô ráp như gốm sứ.
Những sợi sương mù đen bốc lên từ mặt đất gần đó, ăn sâu vào cơ thể họ, và tạo ra những vết nứt nhỏ trên thân gốm của họ.
Cảnh tượng kỳ quái và đáng sợ này khiến Gauvain vô thức nhìn vào đôi tay của mình, sau khi xác nhận rằng đôi tay này vẫn là tay chân của con người, anh khẽ thở dài, sau đó anh siết chặt thanh kiếm tiên phong và bước nhanh về phía Rebecca, sẵn sàng cắt đứt màn sương đen rõ ràng là nguy hiểm này…
Nhưng vừa đi được nửa bước, Amber đột nhiên xuất hiện bên cạnh, tiểu yêu tinh ôm chặt lấy cánh tay của hắn: "Đừng lại gần, ngoại lực không giúp được bọn họ, vô tình sẽ làm cho tình hình tồi tệ hơn. "
Gauvain kinh ngạc nhìn Amber vào lúc này - cô ấy thực sự đã biến thành một bộ dạng khác trong các thế giới đen trắng này.
Tóc cô ấy dài ra và bồng bềnh phía sau như thể không trọng lượng, nhưng đôi mắt nâu nhạt lúc này lại lấp lánh ánh vàng mờ ảo, và một đám khói đen, giống như ngọn lửa, tụ lại dưới chân cô ấy và không ngừng lặp lại quá ngưng tự và tiêu tán.
Không có điều gì tương tự đã từng xảy ra trong trí nhớ của Gauvain Cecil để có thể giải thích được
"Đừng hỏi tôi quá nhiều thứ, sẽ rất xấu hổ nếu ngài hỏi mà tôi lại không nói - đặc biệt là nếu tôi chỉ mới vừa đào mộ của ngài, điều đó sẽ khiến tôi cảm thấy có lỗi", Amber nhanh chóng nói, "Thời gian của chúng ta có hạn, lần đầu tiên để tôi đi vào một nơi "sâu" như vậy, và sau đó mang ngài theo, có trời mới biết có thể duy trì được bao lâu.”
“Đây là nơi nào?” Gauvain hỏi câu hỏi mình quan tâm nhất.
"Ám ảnh giới" Amber nói một cách yếu ớt, và chỉ vào nơi mà Herty và những người khác đang đứng. "Nhìn xem đi.”
Nới Betty và mấy người lính đứng trước đó, người lính lúc nãy ngã trên mặt đất đã biến thành một khối vụn tái nhợt, như thể là mảnh vỡ của đồ sứ, mà những người khác thì giống như Rebecca, vẫn còn duy trì trạng thái đối mặt với sương mù linh hồn phẫn uất.
Chỉ là dưới chân của Cô hầu gái nhỏ Betty, có một loạt ánh sáng nhạt nhỏ như dấu chân kéo dài về phía trước…
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯