Cái khu rậm không có tên.
Tại các khu vực xa trung tâm chưa được khai phá nhiều, có thể bắt gặp những mảnh đất hay rừng không có tên tuổi này ở khắp mọi nơi, mặc dù tất cả đất đai đều thuộc về lãnh chúa nào đó, những không phải tất cả đều đã được khai khẩn.
Vương quốc không có thêm nhiều nhân lực và vật lực để phát triển các khu vực biên giới gần với Gondor Wasteland, bởi vì trước đây các tinh linh đã giúp con người xây dựng các tháp canh gác, tường thành to lớn vây quanh toàn bộ Gondar Wasteland. Các quốc gia đương thời cũng không cần thiết đổ quá nhiều binh lực ở biên giới để đối phó với vài con quái vật lang thang từ vùng đất hoang, do đó vùng biên giới cứ ngày càng suy yếu.
Không phải chỉ có một con đường từ thành Cecil đến thị trấn Danzon ở phía Bắc, nhưng xuyên qua khu rừng chính là con đường gần nhất, hoặc có thể vòng qua toàn bộ lục địa này, xuyên qua nhiều khu vực nguy hiểm, này cũng không phải là sự lựa chọn sáng suốt nhỉ.
Càng đi sâu vào cánh rừng, bầu trời lại càng thêm tối tăm, lá bị mục rửa chất đầy dưới mặt đất khiến cho người dẫm phải cũng khó chịu. Nơi này cũng không thể coi là khu rừng lớn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu bị con người xâm lấn và phát tiển một cách tự nhiên và giữ được vẻ hoang dã vốn có khiến ho Gauvain mở rộng tầm mắt. Đời trước, hắn đã từng đi vào một khu rừng nhân tạo từ xi măng cốt thép, sau khi xuyên việt, lại nhiều năm chỉ đứng quan sát thế giới này từ góc nhìn quá xa, do đó, ngay thời khắc này khi thật sự đặt chân lên, hắn mới ý thức được mức hiểu biết và tưởng tượng của mình về môi trường tự nhiên còn quá nông cạn.
Nhưng may mắn là hắn đang dần quen thuộc với thân thể này, thể chất mạnh mẽ cũng khả năng toàn diện giúp hắn dễ dàng đối mặt với thử thách sinh tồn trong vùng hoang dã. Bên cạnh là hiệp sĩ Byron và Amber cũng không thiếu kinh nghiệm đi qua các vùng hẻo lánh khác cho nên lần lên đường này cũng không quá khó khăn.
Chỉ có Herty là chịu khổ một chút, kể cả khi gia tộc Cecil có suy sụp thì đây vẫn là một gia đình quý tộc có lịch sử lâu đời và trung thành với nhà vua. Hơn nữa xuất thân của Herty là quý phu nhân cao quý, trong giới quý tộc cô cũng được xem là người có chức vị đã trải qua sự rèn luyện nghiêm túc và chăm chỉ. Tuy nhiên, đối diện với thử thách trong tự nhiên, cô ấy còn cần một số kỹ năng khác.
Bên cạnh đó, một pháp sư có nhiều thể lực là điều không thể.
Ngược lại, biểu hiện của Rebecca lại khiến Gauvain có chút ngoài ý muốn: cô gái trông giống như một nữ sinh trung học trên trái đất này không hề bị tụt lại phía sau, thậm chí khi trong khu rừng không có đường đi, cô bé còn chạy giỏi những người lính cao to bên cạnh. Gauvain không nhịn được tò mò liền hỏi, lúc này Rebecca ngượng ngùng trả lời: “Lúc nhỏ tôi thật sự rất nghịch ngợm, rất thích cũng mấy đứa con trai chạy loạn khắp nơi, thậm chí còn đi vào sâu trong rừng để thám hiểm. Khi đó tôi còn chưa có biểu hiện ra thiên phú pháp thuật, lúc đó cha tôi còn nghĩ có khả năng tôi sẽ trở thành một hiệp sĩ…kết quả lại khiến cho ông ấy thất vọng. Nhưng dù không thể trở thành hiệp sĩ, bình thường ta vẫn chú ý rèn luyện, muốn là một lãnh chúa có thể bảo vệ người dân thì cần có cơ thể khỏe mạnh…”
Gauvain yên lặng gật đầu, được cháu gái thứ N+1 này đôi khi hơi ngớ ngẩn nhưng thật ra rất giản dị và ngay thẳng.
Điều này cũng hiếm gặp trong giới quý tộc.
Đứa cháu gái thứ N mệt đến sắp tắt thở bên cạnh còn không mau nhìn mà học hỏi.
“Có thể có vài con quái vật ở sâu trong khu rừng này, nhưng chúng sẽ không mạnh lắm đâu.” Hiệp sĩ Byron dùng thanh kiếm dài để nhặt một khối đen lên khỏi mặt đất, khối đen nhanh chóng trở nên trong suốt dưới mũi kiếm rồi dần biến mất trong không khí, “Có rất nhiều yếu tố bóng tối được nuôi dưỡng, bên trong khu rừng này sẽ tồn tại thứ ma thuật tư nhiên, nhưng có vẻ nó hơi yếu.”
“Khẳng định là rất yếu,” Amber xoay trong tay một con dao găm nhỏ, cẩn thận nhìn bốn phía, “Nếu có nguồn ma pháp dồi dào, thì mảnh rừng này đã sớm được hội pháp thuật và các pháp sư công bố là lãnh thổ của họ từ thời cổ đại. Hơn nữa nhìn cây cối xung quanh…không có sự biến dị nào, cho thấy rằng sức mạnh ma pháp ở đây thậm chí còn không ảnh hưởng đến hoa cỏ.”
Gauvain nhìn hai chuyên gia sinh tồn trong lĩnh vực này mà không khỏi bất ngờ: “Các người biết rất rõ sao?”
Rebecca liếc nhìn Byron: "Trước khi trung thành với cha tôi, Chú Byron từng là lính đánh thuê. "
Byron cũng không có thói quen nhắc lại chuyện quá khứ: “Đều là chuyện quá khứ rồi, thưa tiểu thư.”
Amber càng vui vẻ mà quay con dao nhỏ trong tay: “Hừ, cùng một mảnh đầy thăng trầm, mấy ai mà chưa đi qua?”
Mặc dù trên mặt của cô gái này đều tràn đầy “Quá khứ của tôi cũng rất lợi hại đấy, các người mau hỏi ta đi”, nhưng Gauvain cũng không có ý định phối hợp diễn chung với cô bé. Sau khi trải qua một đoạn tiếp xúc ngắn ngủi thì hắn cũng đã biết tính nết của đối phương như thế nào. Với kinh nghiệm sinh tồn tại nơi hoang dã, tám chính phần là vì bị đội tuần tra truy sát, nên không cách nào mà chạy đến khu rừng hoang này để rồi rèn luyện ra khả năng sinh tồn. Nhưng nếu thật sự hỏi cô, thì nhất định cô bé sẽ không nói ra chuyện đó mà sẽ tạo dựng nên một câu chuyện tráng lệ và li kỳ cho người khác nghe, rằng ví dụ như một lần đi khám phá lục địa này cùng với vua của giới yêu tinh…
Trong khi nói chuyện, họ đã đi một đoạn dài về phía sâu hơn của khu rừng, cây cối xung quanh mọc dày đặc hơn, và giếng trời chiếu qua tán cây xuống mặt đất cũng có vẻ thưa thớt lại.
Gauvain ngẩn đầu nhìn lên, mấy cái điểm sáng lờ mờ ở giữa các tán cây, cái mặt trời lớn kia bị chia thành những điểm sáng nhỏ, giống như một cái đĩa to lớn bị úp ngược trên bầu trời, nhiệt độ trên người hắn cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Betty, người yếu nhất về thể chất, không nhịn được mà hắt hơi, cô cảm thấy tay mình lạnh đến mức cái chảo gần như rơi xuống đất.
Amber dừng động tác quay con dao trên tay, và đột nhiên cúi thấp người xuống, đôi mắt sáng trong lộ ra vẻ cảnh giác, cô nhìn về phía Gauvain, vừa mở miệng liền nhả ra một làn khỏi trắng: “Mọi người có cảm thấy hay không…hiện tại nhiệt độ không khí đã giảm xuống rất thấp?”
Ánh mắt Herty chợt lóe, sự mệt mỏi khi đi đường đột ngột bị dập tắt, cô giơ quyền trượng đập mạnh xuống đất, đồng thời nhanh chóng niệm chú: Phát hiện biến dạng.
Đây là một pháp thuật thông dụng, một pháp sư cấp hai đã bắt đầu có khả năng luyện tập chúng, lên đến cấp chín đều sẽ dễ dàng thực hiện các pháp thuật tương tự, loại pháp thuật này không có tính công kích, chức năng của nó là phát hiện ra các biến dạng dị thường trong phạm vi nhất định, ví dụ như các cái bẫy ma thuật hay trường năng lượng vô hình. Trong trường hợp triển khai pháp thuật hoàn chỉnh, thần chú này có thể phát hiện được các dấu vết năng lượng của một pháp sư có cấp độ cao nào đó, mà Herty chính là một pháp sư cấp ba.
Xét về trình độ chuyên môn chung, Herty, pháp sư cấp ba (giai đoạn cao nhất của cấp thấp) yếu hơn Byron, người đã bước vào trình độ trung cấp (tuy chỉ là sơ cấp), nhưng từ sự tiện lợi và linh hoạt của ma pháp, phép thuật của cô ấy có thể đóng một vai trò lớn hơn cả vũ lực.
Khi thần chú phát huy được khả năng, Gauvain phát hiện ra lớp sương mù xung quanh mình.
Không, nó không phải là sương mù, mà là năng lượng của một linh hồn được ẩn chứa trước đó, nó dần mạnh lên và ảnh hưởng đến thế giới vật chất.
Chúng từ tứ phía tụ lại, không ngừng dày đặc và ngày càng mạnh hơn, lúc này đã dày đặc đến mức gần như không thể nhìn thấy cây cối cách xa hàng chục mét, trong làn sương mù nhàn nhạt cuộn trào, mơ hồ có thể nhìn thấy một số bóng người lóe lên.
Betty hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, xém nữa thì hét toáng lên, liền bị Gauvain lấy tay bịt miệng: “Xuỵt, đừng lên tiếng, nó sẽ làm kinh động đến bên trong lớp sương mù.”
Cô gái mở thật to hai mặt, nước mắt đã muốn chạy ra, một bên cầm chặt cái chảo, một bên cố gắng gật đầu nhẹ.
Gauvain không khỏi lắc đầu, trước đó khi nhìn thấy Rồng thì không bị dọa khóc, lúc này lại bị dọa sợ tới như vậy, thật sự là người với người đến nhược điểm cũng khác nhau.
“Những thứ này là gì?” Rebecca có chút sợ hãi, cô nắm chặt cây pháp trượng của mình, một số tia lửa nhỏ xuất hiện ở đầu mũi nhọn, “Chúng ta từ lúc nào…đã bị những thứ nào bao vây?”
“Oán linh sương mù, gặp quỷ rồi,” herty cắn răng, “Sao lại xuất hiện những thứ này tại đây cơ chứ?”
Oán linh sương mù, trong trí nhớ, Gauvain liền tìm thấy cụm từ này, nó là một loại được sản sinh từ tự nhiên hoặc do con người tạo thành, trong đó từ tự nhiên là phổ biến nhất: Các vong linh lang thang tụ họp lại tại nói có năng lượng bóng tối dày đặc, sương mù ma quái này rất hiếm khi xuất hiện. Nó là một phần của môi trường bóng tối, nhưng khi bị ảnh hưởng bởi hơi thở của vong linh, nó sẽ tạo ra sức hủy diệt lớn. Loại sương mù này lúc mới xuất hiện đều không thể dễ dàng nhìn thấy, nó sẽ hình thành và lớn mạnh trong thế giới tâm linh, còn với thế giới thực, con người sẽ không nhìn thấy dấu vết của chúng.
Trừ khi nạn nhân đã bước vào vực sâu của sương mù.
Nó sẽ vô tình giết chết nạn nhân một cách từ từ, bằng cách thông qua quá trình giảm nhiệt độ và xâm nhập vào đầu óc từ đó tạo ra các ảo ảnh và nổi sợ hãi chiếm lấy tâm trí họ. Nếu người bình thường lạc vào đó, đến chết nhiều khi họ sẽ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bởi vì họ không thể nhìn thấy gì cho đến khi chết.
Màn sương mù dày đặc sẽ không xuất hiện cho đến thời điểm linh hồn của họ rơi vào thế giới bóng tối, và sẽ chiếm giữ tất cả những ký ức sắp chết của họ.
Con người cũng có thể tạo ra lớp sương mù chết chóc này, nhưng điều điện để tạo ra quá khắc nghiệt, người làm phép phải có trình độ cực cao, mà đôi khi hiệu quả lại không tốt bằng các pháp thuật cùng cấp khác, bởi vậy những pháp sư hắc ám sẽ không lãng phí thời gian để tạo ra nó.
Gauvain đã rút thanh kiếm tiên phong của mình, nhưng hắn ta không thực hiện bất kỳ cuộc tấn công nào: Oán linh sương mù rất đặc biệt. Mặc dù nó sẽ gây sát thương miễn cho những ai đi vào phạm vi của nó, nó sẽ không chủ động tấn công ngay từ đầu. Những sát thương đó chỉ là một thuộc tính cố hữu của “mặt trái môi trường ”, chỉ khi bị những thứ vật thể bên trong lớp sương mù quấy nhiễu, nó mới có thể bắt đầu cuồng bạo.
Và cơn thịnh nộ của màn sương tồn tại những linh hồn phẫn uất rất khó đối phó.
Gauvain không rõ là bên trong lớp sương mù này có bị các vong linh quấy nhiễu hay chưa, cho nên vẫn không hạ lệnh tấn công, hắn cẩn thận quan sát tìm kiếm điểm của lớp sương mù này, để chuẩn bị thời cơ phá vòng vây thoát ra ngoài, thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hành động, một tiếng cười nhẹ nhàng linh hoạt đột nhiên phát ra từ nơi sâu nhất của sương mù truyền vào tai hắn.
Mẹ ơi, đây là đang bị lớp sương mù này đùa giỡn!
Gauvain lập tức giơ cao thanh kiếm, chém một nhát thẳng vể hướng âm thanh truyền ra, một ngọn lửa đỏ sậm bay ra từ lưỡi kiếm, tách lớp sương mờ thành hai phần mờ nhạt.
“Tấn công cái bóng người màu trắng đang ẩn hiện bên trong đám sương mù kia!”
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯