Một đĩa thịt nướng thực ra chỉ có năm sáu miếng thịt ba chỉ, Dương Đức Quang vung đũa mấy hồi, một nửa trong đó liền nằm gọn trong bát Thạch Giản Nhân, trọng điểm gia vị cay mặn lắng bên dưới, ăn rất vào cơm.
Sau đó là đậu hoa trắng nõn chấm với nước mắm cay, đưa tới bên mồm lẫn với cơm trắng tạo ra kích thích vị giác cực cường liệt, càng ăn càng ngon.
Người nghèo ăn cơm không quá để ý tới khẩu cảm, vị đạo hay thực tài, chỉ cần ăn vào cơm là được.
Hết khả năng nuốt xuống càng nhiều cơm với lượng thức ăn có hạn, thì mới có sức mà đi khuân vác.
Thạch Giản Nhân không lệ nóng doanh tròng, không nghẹn ngào kích động, cười gật gù bắt đầu ăn cơm, song lại lắc đầu cự tuyệt Dương Đức Quang mời rượu, bởi vì rõ ràng chất lượng bát rượu trắng đổ ra thực sự quá kém, thậm chí khả năng tỷ lệ cồn công nghiệp rất lớn, thanh niên đã quen uống mỹ tửu tụ ủ khó mà thuyết phục chính mình uống loại rượu này, cũng không khuyên Dương Đức Quang, sau này mình chú ý nhắc nhở hắn ít uống loại này là được.
Nhưng Dương Đức Quang nhìn qua có vẻ thật thà lại cũng có lúc giảo hoạt, lão bản nương mập ú vòng eo như thùng phi bưng ra bát rượu trắng sau cùng, nói kháy bảo hai người chỉ gọi một đĩa thịt nướng, nhất định là muốn ăn thật nhiều cơm trắng của nàng, vừa xoay người đi, hắn liền chớp chớp mắt gắng sức ra hiệu Thạch Giản Nhân nhìn ra bên ngoài:
-Con gái bà này xinh lắm!
Bên cạnh có người nghe thấy, lập tức len lén cười trộm.
Trong miệng Thạch Giản Nhân còn ngậm nửa miếng thịt nướng, kinh ngạc nhìn phong cách ăn nói đột nhiên biến chuyển của hắn, chưa kịp mở miệng tiếp lời, chợt nhìn thấy lão bản nương hình như cũng nghe thấy lời này, phản ứng mẫn tiệp hoàn toàn không hợp với thể hình, quay lưng nhảy vọt tới cầm khăn lau trong tay nện lên đầu Dương Đức Quang:
-Xinh hay không liên quan c.. gì đến mày!
Dương Đức Quang cười ha ha không phản kháng, nâng bát rượu nhấp một ngụm, nhai miếng thịt nướng, hưởng thụ cực!
Thạch Giản Nhân chuyên tâm và cơm, lúc hắn ăn đến chén thứ ba, Dương Đức Quang mới uống xong rượu trắng, ăn xong đồ nướng, cũng bắt đầu bưng bát và cơm liên tục, đợi Thạch Giản Nhân kìm nén xung động ăn tiếp một bát, thích đáng mà dừng nâng nước đậu thừa lại trong chén uống sạch, nhấm nháp vị ngọt thanh mỹ vị mà mấy ngày nay không được thưởng thức, chợt thấy một thân ảnh lanh lợi nhảy vọt tới, lời trong miệng nói ra vừa vội lại vừa nhanh:
-Mỹ vị quán chúng ta là chính tông nhất! Tuyệt đối xứng là đặc trưng của món ăn Trùng Khánh, bảo chứng mọi người ăn rồi nhớ mãi!
Tiếng phổ thông mang đầy sắc thái Tứ Xuyên, Thạch Giản Nhân vừa nhìn liền đoán là con gái lão bản nương mà Dương Đức Quang vừa kể dẫn theo du khách tới. Khác với Dương Đức Quang lập tức len lén quay đầu nhìn mông đít căng đầy và bộ ngực tròn trịa của cô gái trẻ, ánh mắt Thạch Giản Nhân chỉ dạo một vòng trên khuôn mặt hẳn chưa đến hai mươi tuổi kia, trong đầu hắn vốn không phân đẹp xấu, chỉ dừng lại thoáng chốc nơi lông mi và tròng mắt đối phương, vừa khéo cô nương kia cũng quay sang nhìn hắn, ánh mắt ấy rất đặc biệt khác hẳn với người thường, hơi ngẩn ra thoáng chốc liền cầm bản thực đơn trong tay quất đánh trên đầu Dương Đức Quang, tinh chuẩn chẳng kém gì mẹ nàng:
-Lén la lén lút nhìn cái gì đấy! Lại có đồng hương tới kiếm ăn?
Dương Đức Quang không chút giác ngộ bị người đánh, ngước đầu ưỡn ngực nói:
-Đây là a Nhân! Bọn tôi cùng làm với nhau, sau này cũng làm chung...
Hắn định nói thêm mấy câu, cuối cùng lại chẳng biết nói gì, chung quanh ồ lên một mảnh cười vang.
Thạch Giản Nhân gật đầu cười cười với cô gái, rồi lại cúi gằm mặt xuống tiếp tục uống nước đậu, nước đậu không mất tiền, hắn múc liền mấy bát, nhấm nháp như thể được uống canh tổ yến, thoải mái tự tại vô cùng. Ăn cơm chỉ cần no bảy phần, sau đó chầm chậm uống chút canh, đây là nguyên tắc dưỡng sinh cơ bản, trong điều kiện có thể, Thạch Giản Nhân luôn tuân thủ không biến, lão đầu tử sống hơn trăm tuổi chính là chứng minh.
Bởi thế tiểu cô nương kia mới nhìn hắn thêm một cái, lại quay đầu so đối với Dương Đức Quang ừng ừng ực ực chuốc nước đậu với cơm thừa vào mồm, năm ngón mở ra vuốt vuốt khuôn mặt, khoái tốc quay đầu tiếp tục nghênh đón khách khứa.
Vẫn là tiếng phổ thông nửa sống nửa chín sang sảng giới thiệu:
-Tuyệt đối mang phong vị Trùng Khánh, cơm đậu hoa, cá chiên, thịt nướng, tiết canh, tôm xào, cá chiên! Vị đạo đảm bảo khiến mọi người mãn ý... Danh tiếng ở bến cảng đã được mấy chục năm!
Thân hình cao, ánh mắt dáo dác nhìn quanh, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc Thạch Giản Nhân một cái.
Thanh niên vẫn đang chậm rãi uống canh, bộ dáng ấy giữa đám bổng bổng thật như hạc giữa bầy gà, chẳng lẽ là bởi tóc đã dài còn vuốt sang hai mái?
Ở đây đầu tóc bóng dầu không có gì là hiếm lạ, có bổng bổng nào mà không rách rưới lôi thôi.
Nhưng khí phái quân tử như ngọc ấy, dù tiểu cô nương này không hiểu, thì cũng có thể dễ dàng phân biệt với đám bổng bổng chung quanh.
Có vẻ như được đến ám hiệu nào đó, đám bổng bổng vốn đang chúi đầu ăn cơm bất chợt náo nhiệt lên, cao đàm khoát luận việc làm hôm nay, tiếng địa phương vang thành một mảnh, khiến lữ khách bên ngoài đi tới cảm thấy nơi đây làm ăn rất thịnh vượng, thế là bèn tìm bàn ngồi xuống.
Tiểu cô nương tay chân nhanh nhẹn lau bàn dâng bát đũa lên, lúc đi qua bàn đám người Dương Đức Quang khe khẽ cầm ngón tay gõ gõ cạnh góc.
Thạch Giản Nhân đang chuẩn bị cùng theo Dương Đức Quang đứng dậy thì bị đồng bạn mới quen kéo tay lại, nhìn hắn lần nữa ngồi xuống cầm đũa mài quẹt chút cơm thừa canh cặn còn dư.
Thạch Giản Nhân tự tiếu phi tiếu cúi thấp đầu, cũng trầm mặc chơi đùa đôi đũa.
Quả nhiên, lữ khách mới tới ăn cơm xong, tiểu cô nương đã quay về sau tủ quầy, đổi thành lão bản nương eo như thùng phi tới tính tiến, nhìn qua thực đơn dính đầy dầu mỡ rồi báo giá:
-Của ba vị tổng cộng là 328 đồng!
Ba người đàn ông tới từ nơi khác tức thì tạc nồi:
-Gì? Một đĩa cá chiên mới chỉ 15 đồng, rõ ràng vừa nãy lúc điểm món chỉ mất mấy chục đồng, sao giờ tính ra lại 328? !
-Ăn cơm nhà hàng mấy trăm đồng thì còn nghe được, chứ cái quán rách nát ven đường này mà cũng dám báo giá vậy à? !
Trên bàn chỉ có ba đĩa thức ăn mà thôi!
Lão bảo nương khí định thần nhàn:
-Anh nhìn cho rõ ràng, trên thực đơn ghi rõ là một con cá chiên 15 đồng, bàn này của các anh có tổng cộng 12 con...
Ba người đàn ông vóc người cao lớn đến từ phương bắc lập tức hiểu ra mình chui vào hắc điếm, mắng to muốn lật bàn, lại thấy chung quanh đột nhiên đứng đầy người, toàn là thanh niên trai tráng vóc người kiện thạc, cơ thịt gồ hết cả lên, đếm đếm ít nhất có hai mươi người!
Không ai nói chuyện, nhưng biểu tình trầm mặc hung hãn, tiện tay đặt hờ lên gậy trúc thô to bằng nắm tay liền đủ khiến bọn họ nói không ra lời!
Đây rõ ràng là lừa đảo!
Đưa thì đưa, không đưa thì đánh cho đưa mới thôi!
Ba lữ khách hít sâu một hơi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, từ trong ví lấy ra bốn tờ tứ nhân đầu* chen đến tủ quầy vừa đưa tiền vừa mắng:
-Tiểu cô nương ngươi không thành thật...
Chỉ riêng Thạch Giản Nhân là không đứng dậy, lông mày nhíu lại, liếc một cái, quả nhiên nhìn thấy tiểu cô nương kia cầm hai tờ tiền mặt trong đó, trời sáng trưng lại hạ xuống dưới đèn lắc lắc nói:
-Ai nha, thiếu góc, hai tờ đều thiếu góc, ngân hàng cũng không thu, làm phiền đổi giùm...
Lữ khách đã tâm phiền ý loạn căn bản không chú ý thấy trong nháy mắt hai tờ tiền mặt đã bị tráo thành tiền giả, phẫn nộ tiếp lấy nhét vào trong ví tiền, đổi sang hai tờ khác, tiểu cô nương cầm nguyên một xấp tiền lẻ thối lại từng tờ, mười ngón tay trắng nõn tung bay cả lên:
-Đây, mười đồng, hai mươi đồng, hai mươi lăm đồng...
Nhìn từng tờ từng tờ tiền mặt đặt ở trên bàn, nhưng đầu ngón tay vung lên che khuất tờ tiền, lúc đặt xuống liền linh xảo vạch đi một tờ, rơi xuống khe hở thiết kế đặc biệt nơi tủ quầy!
Sau cùng lấy đến tay chẳng qua chỉ là hai mươi tờ một đồng!
Một bữa cơm, lại bị lột nguyên ba tầng da!
Đây là thế đạo mà Thạch Giản Nhân cảm nhận được trong ngày đầu nhập thế.