Đợi khi Cảnh muội tử gặp lại Thạch Giản Nhân, mới kinh ngạc phát hiện hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác!
Đại thể là Dương Đức Quang phải dìu Thạch Giản Nhân ra quán dùng cơm!
Trước ngực áo sơmi mới tinh giờ đã loang lổ vết bẩn, tóc tai lông mày thiếu đi không ít, nhưng dễ thấy nhất là đôi tay bị quấn chặt bằng vải rách, vô lực giơ ở trước ngực, rung rung không ngừng!
Tiểu cô nương bị dọa cho nhảy dựng, ném menu trong tay nhảy tới chất vấn Dương Đức Quang:
- Chuyện gì! Tiên nhân bản bản, sao vậy?!
Dương Đức Quang một mặt vô tội:
- Anh đợi cậu ấy về dùng cơm, khi về thì thấy thế này!
Chung quanh có không ít bổng bổng đứng xem náo nhiệt, sắc trời bên ngoài bắt đầu xẩm tối, trừ ai còn phải đi làm tối, đại bộ phận đã xem như kết thúc một ngày lao động, không thiếu tâm tình để nhìn trò vui:
- Đây chẳng phải Thạch oa tử mới tới, bị sao thế?
- Té?
- Nhìn trên đầu giống như là bị thiêu?
Thạch Giản Nhân kiên trì chắp tay cảm tạ mọi người quan tâm:
- Không sao không sao... Khuân đồ thoát lực thôi!
Nghe vậy những người kia mới cười cười, bàn tán đôi ba câu rồi tản ra, riêng hắn được Dương Đức Quang và Cảnh muội tử dìu đến ngồi xuống cạnh mép bàn, chân rõ ràng còn đứng vững, tay lại run run liên hồi!
Đối mặt truy hỏi từ hai đồng bọn, Thạch Giản Nhân cười khổ:
- Tí chết, một buổi chiều dùng máy chà đánh mài đánh mài gỉ sét ngoài xác tủ lạnh... Biết không, chạy bằng điện, vừa án công tắc là cạch cạch xoay vòng, run một buổi chiều!
Nói đến đây, trên mặt hắn lại treo lên biểu tình hưng phấn:
- Mới đầu dùng tay chùi, mệt chết người, đến sau bọn họ dạy anh dùng máy chà, nhanh hơn nhiều! Chỉ là hơi nguy hiểm, thiếu chút là đứt tay, may anh... thông minh học được, ha ha! Hôm nay nhất định phải uống chút rượu trắng, thư hoạt gân cốt, sau cùng bọn họ còn trả công hai mươi đồng!
Cảnh muội tử khó mà tin tưởng:
- Anh dày vò một buổi chiều thành thế này, chỉ vì kiếm hai mươi đồng! Đắc ý nhỉ?! Tóc tai, quần áo thì sao?? Tiên nhân bản bản nhà anh!
Ngữ khí rõ ràng không khác mấy tiểu thê tử trách mắng trượng phu, khá là điêu ngoa, thực dụng, nhưng nhìn qua lại có mấy phần khả ái.
Đáng tiếc Thạch Giản Nhân chỉ tiếc rẻ mỗi quần áo mới, giơ cổ áo lên nhìn:
- Tia lửa máy chà tóe lên đây... Anh không để ý, trên mặt hơi đau, cũng may, cũng may đã nắm giữ được, ngày mai sẽ đỡ thôi.
Cảnh muội tử cầm menu quất đánh lên người hắn:
- Cần gì phải thế! Đây chính là nỗ lực của anh đấy hả? Đi học dùng máy chà? ! Học cái tiên sư...
Dương Đức Quang nhìn hắn bị đánh, vui vẻ phụ họa:
- Đúng a, máy chà thì cần gì học! Tớ cũng biết...
Thạch Giản Nhân hai tay run rẩy kẹp lấy chén trà miễn phí, lại vẫn run đến nỗi nước hắt cả ra:
- Ở khu chợ này, trừ học mở quầy bán hàng, anh cảm thấy nơi có thể học được nhiều thứ nhất chính là chợ đồ cũ, đặc biệt là mấy cửa hàng đồ điện ở mặt sau... Bọn họ sửa TV, máy giặt, tủ lạnh, còn có... Còn có điện thoại di động, đặc biệt nhất là, cửa hàng mà hôm nay anh đến tìm biết sửa cả Computer, Computer, biết không? Đấy là máy móc quan trong nhất thời đại bây giờ!
Hai thanh thiếu niên chưa từng nghĩ qua xem xem thế giới bên ngoài bến cảng tiến hóa thành dạng gì không khỏi trợn tròn mắt:
- Sao... Sao anh (cậu) biết?
Thạch Giản Nhân thản nhiên chỉ chỉ tờ báo cũ dùng để bọc đồ đặt trên mặt bàn:
- Đọc sách xem báo, trên báo mới nhất mỗi ngày không phải đều nói rất rõ ràng? Trong phần quảng cáo cũng có rất nhiều quảng cáo về Computer, có cả quảng cáo về lớp dạy sử dụng Computer, học cách sử dụng Computer là kỹ năng tất phải có của xã hội này, tốn một hai ngàn đồng đi học Computer là rất bình thường, anh đến cửa hàng đồ điện kia làm học đồ không phải chỉ mỗi kiếm tiền, còn có thể học được kỹ thuật?
Dương Đức Quang nghĩ hồi lâu, song vẫn rất khó lý hiểu được vì sao mình phải đi học hoặc giả nói cảm thấy mình căn bản không năng lực học được cách sử dụng thứ kia, chỉ biết tán thán:
- Cậu... Giỏi thật!
Cảnh muội tử lại tập trung hết vào bộ dạng tơi tả của Thạch Giản Nhân:
- Người ta đâu dễ cho anh học như vậy? Học thứ kia cũng không phải ngày một ngày hai, anh muốn học bao lâu? Sau đó thì sao?
Tay Thạch Giản Nhân dần dần khôi phục như thường, chỉ chỉ đầu mình nói:
- Anh rất thông minh, hơn nữa cuối cùng có thể học được cái gì cũng không trọng yếu, trọng yếu là không thể chỉ làm việc bằng khí lực, phải học tập càng nhiều kỹ năng, trước kia dưới nông thôn anh đã rất hứng thú với đồ điện, nhưng trong miếu chỉ có một bóng đèn, huyện thành cũng không cơ hội học, giờ cuối cùng đã có cơ hội tiếp xúc học tập, có kỹ năng, liền thành người hữu dụng, người hữu dụng với người khác, chứ không phải chỉ có thể bán sức lao động chân tay...
Điều hắn không nói là, nắm giữ những kỹ năng cơ bản để dung hợp cùng xã hội này rồi, thì những năng lực nhìn qua có vẻ tách rời với xã hội hiện đại mà hắn mang trên mình mới có nơi dùng, bằng không giờ liệu có ai cho một tên bổng bổng ăn mặc rách nát cơ hội làm quân sư mưu sĩ?
Tiểu cô nương cơ trí trầm mặc, lẳng lặng nhìn chăm chăm Thạch Giản Nhân mấy lần, mãi tới khi tiếng mắng chửi của mẹ nàng từ trong quán vọng ra mới cầm theo menu chạy đi kiếm khách.
Dương Đức Quang chỉ biết làm theo chỉ điểm của Thạch Giản Nhân,một bên múc thức ăn một bên nhỏ giọng báo cáo:
- Tớ hỏi qua Phan nhị nương với hai cửa hàng kia rồi, các nàng nói chỉ cần chúng ta đưa tiền trước, nàng đồng ý cấp hàng... Làm vậy liệu có được không?
Thạch Giản Nhân cũng không dám chắc:
- Cái gì cũng phải thử qua mới biết, thật ra cái này rất đơn giản, trước tích tiền, tích đủ hai trăm đồng rồi tính... Ai, hôm nay tự dưng đi mua bộ quần áo này, mất bảy mươi đồng... Chẳng qua “tái ông thất mã nào biết không phải phúc”, không mặc bộ này, chưa chắc đã thuận lợi được cửa hàng điện tử kia nhận vào làm, ha ha!
Hắn nghĩ rất thoáng.
Dương Đức Quang nghe không hiểu cái gì đã mất ngựa lại còn phúc, hiếu kỳ nhìn quần áo trên thân Thạch Giản Nhân, cảm thấy đợi lúc nào mình tích đủ tiền, cũng phải đi làm một bộ, xem ra thói quen kiếm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu trước kia phải sửa.
Hai người rì rầm thảo luận, rất nhanh liền xử lý xong một bát rượu trắng cay xè, chưa kịp động đũa vào bát cơm đậu, đã thấy Cảnh muội tử dẫn một nhà ba người tiến vào quán.
Như trường cảnh từng diễn qua vô số lần, Cảnh muội tử thành thạo giới thiệu:
- Nơi này của chúng ta là đặc sản Trùng Khánh chính tông...
Hơn mười bổng bổng ăn cơm chiều ở đây không hẹn mà cùng bắt đầu đề cao thanh âm trò chuyện nhằm tô đậm không khí, quả nhiên khiến người khách cảm thấy nơi này làm ăn không sai, bèn thuận thế ngồi xuống gọi món.
Kỳ thực loại nhà hàng nhỏ xung quanh giàn giụa nước cống như này, vừa nhìn qua đủ biết điều kiện vệ sinh cực kém, hoàn toàn là bởi ngay bên cạnh trạm xe, bến cảng, một ít khách lỡ đường tới từ ngoại địa thời gian cấp bách hoặc chưa quen thuộc hoàn cảnh mới tùy tiện ăn cho qua bữa, ai có thể ngờ đây thật ra lại có không ít bẫy rập.
Có điều hình như khu vực phụ cận trạm xe lửa, bến cảng ở các nơi trên toàn quốc đều thế cả, ngay như trong cơ trường chẳng qua là đóng gói cao đẳng hơn một ít thôi.
Nhưng hôm nay lại rất thần kỳ, khi bà chủ quán mập mạp vừa đánh mắt cho con gái, mọi người lại nghe thấy tiểu cô nương mời khách kia ngọt ngào nói:
- Ai nha, hai anh chị mang theo con nhỏ, một người gọi một đĩa trứng xào cơm, hâm thêm ít thịt, tổng cộng mười tám đồng, được không?
Giá này cao hơn một chút so với quán phổ thông ven đường, nhưng cũng có thể chấp nhận, một nhà ba người kia gật đầu đáp ứng.
Tận mấy tên bổng bổng kinh ngạc quay đầu nhìn Cảnh muội tử, hôm nay sửa kịch bản à?
Làm thế lấy đâu ra không gian để thao tác nữa!
Trong khi đại đa số bổng bổng phối hợp theo tập quán, ngước đầu nhìn TV treo nơi góc tường, Thạch Giản Nhân lại không khỏi cảm thấy an vui.
Nhưng hắn vừa bất giác ngó qua chỗ bà chủ, phát hiện khuôn mặt kia đang đanh lại nhìn chằm chằm về phía mình!
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, xem ra lần này mình chọc lửa thiêu thân rồi!
Nữ nhân đúng là rất phiền toái!