Chương 15: Cuối cùng thì ai mới là dê béo

Cảnh Hải Yến tưởng là đám tỷ muội của mình chọc giận Thạch Giản Nhân:

- Bọn họ vốn đã thế, thích bỡn cợt không phân lớn nhỏ gì cả, nhưng em bảo chứng! Tuyệt đối không dám cởi quần anh, chỉ cần dám chạm vào, em nhất định đánh cho mông đít nở hoa!

Thạch Giản Nhân đã đi ra ngoài nhà kho, dừng chân lại, thiếu nữ bước nhanh theo sát phía sau lập tức đụng vào lưng hắn, kinh ngạc nhìn hắn quay mặt lại, vui sướng nhận ra hắn không có vẻ gì là tức giận:

- Sao thế, người có văn hóa bọn anh đúng là hay so đo, một bộ quần áo... Sơmi hai mươi đồng, quần dài ba mươi đồng, giày hai mươi đồng, em trả trước rồi, nếu anh muốn trả thì trả, không trả em càng vui, có gì to tát đâu?

Thạch Giản Nhân lấy ra bảy mươi đồng:

- Trừ đồ sư phụ mua cho, đây là lần đầu tiên anh mặc quần áo mới, hơn nữa còn cảm thấy rất thoải mái, rất hợp thân, em có lòng, cảm tạ.

Cảnh Hải Yến nhăn mũi đắc ý, rất không khách khí lại gần ngửi ngửi:

- Em nghe bọn bạn nói ở khu nhà lều lúc trời sẩm tối anh đều tắm rửa đánh răng, ừ, điểm này hơn hẳn đám Quang oa tử, bọn họ hôi rình!

Thạch Giản Nhân tự nói:

- Nhưng nam nữ có khác, chúng ta... Cái gì? Anh tắm rửa mà các nàng cũng biết?

Thanh niên đi ra từ trên núi sợ ngây người, trước kia ở trong núi bảo trì thói quen vệ sinh vốn không khó, sau lưng miếu nát có đầm nước trong veo, đi tới đây lại là khu nhà lều bẩn thỉu, duy trì được thói quen này vốn đã không dễ, hơn nữa hắn cảm thấy mỗi lần mình đều làm rất kín đáo.

Cảnh muội tử đắc ý:

- Hừ! Ở khu nhà lều mà bọn anh ở, có chuyện gì mà em không biết? Tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, Quang oa tử, Trần lão tam, tiểu Tây Qua... Bọn họ có ai không ngày ngày la liếm sau lưng bạn em, muốn hỏi gì mà chả được!

Ngón tay Thạch Giản Nhân giơ lên run rẩy không thôi:

- Lễ độ, quy củ... Các ngươi...

Biểu tình thất thái khó được hiện lên trên mặt hắn.

Cảnh muội tử lại có vẻ rất thản nhiên:

- Ai nha, anh đúng là điểm nào cũng tốt, chỉ tội hơi so đo, như ông thầy đồ.

Nói rồi lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, thành thạo đẩy ra một điếu:

- Anh hút không?

Thạch Giản Nhân cố gắng để mình tâm bình khí hòa:

- Cảm ơn, anh không hút.

Lúc này hắn đã cảm thấy mình không biết khuyên giải thế nào mới phải, xoay người tiếp tục đi tới.

Cảnh muội tử châm thuốc, thở ra một vòng khói rồi mới bước nhanh đuổi theo:

- Em biết không ít người rít thuốc để làm bộ tiêu sái, ngón tay anh dài, rít thuốc nhất định rất tuấn tú!

Thạch Giản Nhân khoát khoát tay không tiếp chuyện.

Cảnh Hải Yến tăng nhanh nhịp chân, tiến lên trước nửa bước, quan sát biểu tình hắn:

- Anh không thích em rít thuốc?

Thạch Giản Nhân lắc đầu:

- Mỗi người đều có lựa chọn cũng như yêu thích của riêng mình, anh chỉ có thể ước thúc chính mình, không đi can thiệp chuyện của người khác.

Cảnh muội tử ấm ức ném bỏ nửa điếu thừa lại trong tay:

- Vừa nhìn là biết anh không thích.

Thạch Giản Nhân liếc mắt hai bên, tuy trên đường rất bẩn rất loạn, song vẫn tiến lại nhặt tàn thuốc kia lên, ném vào trong thùng rác gần đó.

Thiếu nữ mười bảy tuổi lặng lẽ đứng trong dòng người đến người đi, nhìn thanh niên vác theo khúc côn làm xong hết thảy rồi quay về đi tiếp, đè thấp giọng nhỏ nhẹ nói:

- Có phải anh chê em rất không lễ độ? Rất thô lỗ? Mới... Mới nói em không phải lương xứng?

Thạch Giản Nhân suy nghĩ một chút mới phủ định:

- Không phải, cái đó không trách em, là bởi cha mẹ em không làm tròn trách nhiệm, thậm chí không giáo dục em ngươi phải nên làm người thế nào.

Câu này so với lời khẳng định thì càng thêm thương người, Cảnh muội tử ngẩn ngơ:

- Em... Em kém cỏi vậy ư? Không đáng cho anh để vào mắt? Thật sự không xứng chút nào?

Hai người thuận theo đường phố đi đến ngoài chợ đồ cũ, Thạch Giản Nhân đứng lại quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cảnh muội tử, nói:

- Em là người có phúc khí, ít nhất là đỡ hơn anh, song thân còn khoẻ mạnh, hơn nữa ngươi rất thông minh, làm việc lưu loát gọn gàng, nhưng trọng điểm cũng ở chỗ này, thông minh mà không đi lên chính đạo thì càng dễ xảy ra chuyện, đây là thực tế được chứng minh qua bao giáo huấn từ xưa đến nay, vậy nên anh mới nói, như quả... Em thật sự xem anh là bạn thì nghe cho lọt câu này, đừng làm chuyện hại người lợi mình, đừng làm chuyện có lỗi với lương tâm, đây là lần sau cùng anh cảnh cáo em, bằng không em nhất định sẽ phạm pháp, bị quan phủ bắt đi, khi ấy đừng trách là anh không nhận em.

Nói xong liền xoay người tiến vào trong chợ, nhưng vừa đi được mấy bước lại lộn trở về:

- Được rồi, vừa nãy em kêu lão công gì đó trước mặt đám tiểu tỷ muội, ta hiểu là em đang cố khoe khoang trước mặt các nàng, vậy nên mới không phủ nhận ngay lúc đó, nhưng anh hi vọng chuyện như thế sau này không được tái diễn, hơn nữa, anhphải nhắc nhở em, nếu ngày sau em lấy chồng, tuyệt đối đừng gọi hắn lão công, bởi vì thời cổ cái tên đấy là để gọi thái giám hoạn quan, rất bất nhã.

Nhưng lần này hắn vừa cất bước tới cửa chợ, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng gào khan vang dội, tiếp đó là tiếng khóc tê tâm liệt phế liên miên không dứt!

Thanh niên sá dị quay đầu, Cảnh Hải Yến đứng ở ven đường kêu gào khóc lớn, từng giọt nước mắt thuận theo khuôn mặt tiếu lệ lăn xuống, tấn tốc tập kết thành từng giọt trĩu nặng, rơi rụng lả tả!

Ánh mắt chúng nhân chung quanh giờ này cơ hồ đều tập trung hết lên người thiếu nữ, nhìn xuân trang rực rỡ kia, rồi căn cứ theo tầm nhìn của cô nương, tự nhiên mà vậy liên hệ đến trên thân Thạch Giản Nhân, ánh mắt tựu như dao găm sưu sưu bay tới, có người ở quán ven đường trực tiếp mắng nói:

- Này! Thanh niên, gì đấy, làm bạn gái khóc rồi không quản? Mày có phải đàn ông không!

Cái lúc này nhìn thấy thiếu nữ khóc lóc thảm thương như thế, mặc ai đều cũng đồng tình đứng về phía nàng.

Thạch Giản Nhân gắng sức dùng năm ngón xoa xoa mái tóc, như thể làm vậy mới ép được cảm giác da đầu như muốn nổ tung, trong lòng không khỏi bội phục về tâm đắc mà sư phụ dốc lòng truyền thụ: “Nữ nhân! Chính là thứ phiền toái nhất trên thế giới này, còn phiền toái hơn cả kiêm tế thiên hạ!”

Quay về lại trước mặt Cảnh muội tử, thấp giọng nói:

- Sao, hả?

Mỗi câu mỗi chữ đều là thành quả tu tâm dưỡng tính gần hai chục năm nay mới có được.

Cảnh muội tử lại ngao ô một tiếng, vung cánh tay trực tiếp ôm chặt eo hắn, tiếp tục tựa ở trên ngực khóc lớn, nước mắt chẳng mấy chốc đã tẩm ướt sơmi mới thay, hơn nữa càng đang lan tràn ra. Thạch Giản Nhân hết cách, chỉ biết hai tay chống nạnh, gắng không để tâm tới càng nhiều ánh mắt dồn tới chung quanh, chờ đợi thiếu nữ ngưng tiếng khóc.

Quá trình khóc lóc bạo phát có một cái đỉnh, tính là khóc một trận thống khoái sau đó mới rút chậm nức nở, cuối cùng kéo lấy sơmi dùng làm khăn lau, Thạch Giản Nhân nhìn chiếc sơmi đắt nhất từ trước tới nay của mình dính một mảnh tím tím đỏ đỏ, hơn nữa còn đúng vào lúc hắn cần gấp hai trăm đồng, tâm lý hơi đau lòng, song vẫn nhẫn nại đứng chờ.

Kỳ thực từ góc độ người qua đường mà nhìn, nam tuy trên lưng vác khúc gỗ quấn vải trắng hơi là lạ nhưng cũng cao lớn suất khí, cô gái chỉ đến ngang ngực hắn, tính là tổ hợp tình lữ tương xứng, nhìn khá là vừa mắt.

Mãi lâu sau mới nghe thiếu nữ thút thít nức nở:

- Trước giờ... Trước giờ không có ai nhặt tàn thuốc cho em, trước giờ, trước giờ không ai giảng mấy câu kia cho em cả, làm sao em biết lão công là để gọi thái giám! Trước giờ, trước giờ không có ai dạy em nên làm người thế nào, em cũng muốn làm người có lễ độ, có giáo dưỡng, nhưng mà... Nhưng mà...

Nói tới đây lại có dấu hiệu sắp sửa khóc lớn.

Thạch Giản Nhân vội ngăn lại:

- Chỉ cần có tâm, bắt đầu lúc nào cũng không muộn, còn kịp!

Chỉ cần cô nãi nãi này đừng khóc lớn trước đại đình quảng chúng thì cái gì cũng được.

Lúc này thiếu nữ mà còn không thừa thắng truy kích chẳng phải uổng gần chục năm trà trộn nơi bến cảng:

- Anh phải dạy em!

Thạch Giản Nhân gật đầu như giã tỏi:

- Được, được!

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt như hoa lê sau cơn mưa, nước mắt mang cười:

- Anh đáp ứng rồi thì không thể đổi ý!

Nhìn thiếu nữ thị tỉnh trước nay nhất quán vui cười giận mắng, cơ hồ mỗi ngày đều phải thịt một hai con dê béo, Thạch Giản Nhân đột nhiên cảm thấy hình như mình cũng đã trở thành dê béo!