- A Nhân... Con có thể xuống núi được rồi...
Thanh âm già yếu không còn nghe thấy bao nhiêu sức sống:
-Cầm lấy phong thư này đi tìm Từ đại nhân, phụ tá hắn...
-Sư phụ, ngài đừng càm ràm nữa, con nghe hơn mười năm, kiêm tế thiên hạ mà, trước con phải kiêm tế ngài cái đã, tới, uống chén thuốc này, nhân sâm mới đào hôm nay...
-Con đã nói với ngài, con thật sự rất thông minh, tay nghề đào nhân sâm giờ lão luyện lắm, mùi vị khỏi chê... Lão đầu nhi, ngài đáp lại một tiếng nào...
-Sư phụ? Di, sư phụ? ! Lão đầu tử? Tử lão đầu? ... Chết …thật rồi? !
-Người an nhạc trường mệnh trăm tuổi, ngài tính ra đâu chỉ trăm tuổi... Xem như thọ chung chính tẩm, nhận của con một xá... Tới tới tới, chôn đi!
...
Một tháng sau, thanh niên bán hai củ sâm núi làm lộ phí mới lờ mờ xuất sơn, gian nan trằn trọc đi tới đại đô thị phồn hoa, nhìn xe người như nước, tay cầm một phong thư mài đến cạnh góc nhăn nhúm, khốn hoặc lẩm bẩm:
-Số 201 đường Nhân Dân... Chậc, sao đến số 199 lại hết rồi?
Thanh niên men theo biển số nhà tìm đến địa chỉ ghi trên thư, kinh ngạc nhìn bậc thềm cự đại rộng tới mấy trăm thước trước mặt, nhìn kiến trúc dị hình kết hợp giữa gương mà inox không rỉ trên bậc thềm cao cao, tựu như vô số thứ mình gặp được trên đường tới đây, hoàn toàn xa lạ chẳng giống gì sơn thủy ngàn năm không biến nơi hắn ở trước kia, bất giác nuốt ngụm nước bọt thật sâu, đói a.
Chung quanh thỉnh thoảng lại có ánh mắt sá dị quét qua.
Sơmi trắng nhìn qua tuy còn chỉnh khiết, nhưng tay áo rõ ràng là may thêm thủ công, cổ áo còn móc đến trên cổ, thời đại này có áo nào mà không viền cổ đâu, vừa nhìn liền biết là người dưới quê, quần dài xanh đen dưới chân có vẻ hơi ngắn, ngược lại phù hợp với trào lưu, nhưng vẻ mài mòn nhăn nhúm chứng tỏ chất liệu rất kém, càng không cần nói đôi giày cao su rách mấy lỗ lộ ra cổ chân dưới ống quần, sau cùng phối hợp với bọc nhỏ treo trên côn gỗ đen thui nơi đầu vai... Đây là giỡn xiếc khỉ chắc?
Đương nhiên cũng có cá biệt nữ tính khả năng sẽ dừng mắt lại trên khuôn mặt lược hiển ngăm đen kia, mũi cao mắt to, miệng vuông môi dày, bộ dạng đến từ nông thôn có vẻ thật thà, lại thêm ánh mắt trầm tĩnh, tử tế nhìn khá là đẹp trai, có điều đầu bù tóc rối mang theo chút dầu nhầy khiến người trong thành vốn quen để ý sạch sẽ vừa bắt gặp liền không thoải mái, ghét bỏ tránh ra xa xa.
Nếu phải nói về cảm nhận qua ánh nhìn đầu tiên, thì là ôn hòa, ôn tĩnh tường hòa.
Thanh niên điềm nhiên thuận theo bậc thềm bước lên, ngửa đầu quan vọng, vừa đi vừa lẩm bẩm:
-Giờ nha môn quan phủ đều khí phái thế này? Thôn xóm với huyện thành dưới núi nào có khoa trương như vậy? Thú vị thật!
Mang theo biểu tình đầy hứng thú kia, đi qua cửa lớn khí phái sáng ngời, tất nhiên liền bị bảo an trước cửa ngăn cản:
-Quần áo lôi thôi, không được vào trong!
Thanh niên ngạc nhiên cúi đầu nhìn quần áo trên người:
-Chỉnh tề mà, nút thắt gài đàng hoàng, lôi thôi ở đâu!
Bảo an chỉ chỉ đôi giày cao su rách nát, không thèm nói chuyện.
Thanh niên lại chẳng hề có biểu tình tự ti vì bị người ghét bỏ, khẽ gật đầu nhường đường không cản trở người khác, chắp chắp tay:
-Thế liệu có thể giúp tôi hỏi một tiếng, tôi tới đây là để gặp Từ Thiếu Liên Từ lão tiên sinh.
Hai thanh niên nam nữ đi qua bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng, mắng:
-Đồ thần kinh!
Bảo an cũng trợn trắng mắt:
-Nơi này không có Từ thiếu lão Từ thiếu nhi gì hết! Cậu tìm lầm chỗ rồi!
Thanh niên cả kinh lùi ra nửa bước, quay đầu xem xem hai bên:
-Nơi này không phải là số 201 đường Nhân Dân, thành phố Trùng Khánh? Tôi thấy bên kia là số 199, lại qua nữa là số 203, nơi này hẳn là 201, tôi không có nói sai, đúng không? Trên đây viết nơi này là nhân dân chính phủ a!
Bảo an trợn trắng mắt quát:
-Phiền cậu mở to hai mắt xem xem... Đây, hai ngày nay đang duy tu, biển bị che khuất, đây là viện bảo tàng tự nhiên thành phố Trùng Khánh! Trước kia đúng là nhân dân chính phủ, nhưng sớm đã dọn ra để xây viện bảo tàng, chuyện này từ đời thủa nào rồi!
Thanh niên trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh không khỏi ngốc trệ:
-Hả? Trên thư này viết...
Đám người trước mắt có vẻ ghét bỏ là chuyện đương nhiên, hắn không mấy để ý, nhưng giờ đưa mắt vào trong nhìn thấy vật kiện trên bàn bị vải hồng che lại, chẳng lẽ đúng là viện bảo tàng tự nhiên Trùng Khánh? Thanh niên vẫn hay thầm khen mình thật thông minh không khỏi trợn tròn mắt.
Bảo an cuối cùng động tay:
-Đưa tôi xem xem...
Trong phong thư chẳng có gì, bề ngoài là loại phong thư viền hồng từ đời thủa nào, mặt trên chỉ có một chuỗi dài địa chỉ nơi đến viết bằng chữ tiểu Khải trơn tròn, trung gian là “Mai Trường huynh thân khải”, góc dưới quả nhiên viết “Từ Thiếu Liên, số 201 đường Nhân Dân thành phố Trùng Khánh”, lật xem mặt sau liền bất chợt cười ra tiếng:
-Dấu bưu điện từ năm 1987! Năm nay là năm bao nhiêu rồi! Cậu đến từ thời nào thế hả! Không khéo bảo tàng chúng ta còn có thể sưu tầm, đi đi đi... Đừng quấy rối ở đây, nơi này không có Từ thiếu lão gì hết, luôn luôn không có!
-Vừa nhìn là biết người nông thôn bị lừa tới đây.
Thanh niên trợn to mắt nhìn sâu vào trong bảo tàng, nhưng bởi hành lang quang co, hắn tự nhiên không thấy được trên tường đá rộng rãi ở phía cuối hành lang có một bức thư pháp khắc dấu “Tự Nhiên phú”, hành giai tiêu sái thương kình, lạc khoản bên dưới là hai chữ cuồng thảo “Thiếu Liên” !
Mỗi ngày thành trăm hơn ngàn người đi qua bức tường này, nhưng có thể nhận ra hai chữ cuồng thảo đó thật đúng là phượng mao lân giác, huống hồ là một tên bảo an?
Bảo an đã mất hết nhẫn nại, nhét trả phong thư, nói:
-Được rồi được rồi, đừng quấy rối, thanh niên trai tráng thì tìm việc gì đó mà làm, đừng suốt ngày lười nhác du đông du tây.
Thanh niên ngửa đầu cười mắng một câu:
-Lão đầu chết tiệt, gần chết còn trêu mình!
Trong lòng vừa động, quay đầu:
-Thế làm phiền hỏi một câu, có thể tới đâu tìm việc, nơi này của các anh còn tuyển người không?
Bảo an hừ lạnh một tiếng, giật nhẹ vạt áo chế phục đen xám, rất giống đó là chiếc áo hoa quý nhất trên đời này:
-Cậu nằm mơ đấy à! Người như cậu, thị trường nhân tài đều không ai muốn! Tự mà đi thị trường lao động!
Thanh niên chẳng có vẻ gì là tức giận, gấp phong thư nhét vào trong túi áo, cười lên chắp chắp tay:
-Tạ tạ anh chỉ điểm...
Xoay người khiêu côn gỗ đen nhánh thuận theo bậc thềm rộng rãi bước xuống mặt đường!
Thế này thì làm sao mà kiêm tế thiên hạ? Lão đầu tử ngươi gạt ta tới nhập thế à?
Lời là nói vậy, song thanh niên vẫn mỉm cười hướng phía chân trời ôm ôm quyền, như thể ánh mắt từ tường nuôi dưỡng hắn từ nhỏ vẫn đang không ngừng dõi theo.
Vậy lại nhập thế thôi!
Có vẻ thú vị...
Chỉ là bụng đói ùng ục..