Chương 38: Chương 38

Ngụy Tứ Lang cười híp mắt, hai tay mở rộng ra để nhận.

Các huynh đệ khác cũng phản ứng lại, ào ào xông lên.

"Nhị thúc, con cũng muốn."

"Con muốn, cho con đi."

"Cho con, nhị thúc thiên vị!"

Ngụy Nhị gia chưa bao giờ biết mình lại được yêu thích đến thế, ngơ ngác một chút: “Các ngươi làm gì vậy, không phải chỉ là hai viên đất sét sao, đợi lát nữa tới bên hồ nhỏ nặn cho các ngươi một trăm hai trăm viên, chẳng phải đủ chơi sao? Cãi nhau làm gì?"

Nhóm Tiểu Lang đã im lặng một cách kỳ lạ, không hẹn mà cùng ghét bỏ bĩu môi: “Ai muốn chơi bùn chứ. Chẳng phải trẻ con nữa, chỉ có Ngụy Tiểu Bát mới thích thôi."

Ngụy Nhị gia càng buồn bực hơn.

Đúng lúc này, Ngụy Tô Dẫn và Ngụy Tiểu Bát chạy chậm hơn cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa, hừ lạnh một tiếng với ca ca đệ đệ trong nhà.

Tổ mẫu mới nói, anh chị em phải giúp đỡ lẫn nhau, nhóm người vô tâm này, biết có đồ tốt thì chạy nhanh hơn cả thỏ!

Ngụy Tô Dẫn: "Nhị thúc, đừng cho bọn họ! Họ lừa người đấy!"

Ngụy Nhị gia: "Cái gì?"

Ngụy Tiểu Bát chạy đến bên đầu gối của cha, hai bàn tay mập mạp chống lên người, nói: "Phụ thân, con mèo trắng ban đầu là như thế này." Cô bé nghiêng đầu, lè lưỡi, mắt trắng dã, trông như sắp chết.

Rất nhanh sau đó, cô bé lại trở nên nghiêm túc, nhẹ nhàng kêu một tiếng "meo": “Sau khi uống viên thuốc giải độc thì nó đã trở nên như thế này..."

Ngụy Nhị gia ôm con gái nhỏ, mơ hồ không hiểu, cuối cùng Di An trưởng công chúa hỏi, nhóm huynh đệ cao thấp không đều lần lượt kể lại từ đầu đến cuối, mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

Ngụy Nhị gia một chút cũng không tin mấy tiểu tử ranh mãnh xung quanh, quay đầu nhìn về phía Ngụy Tô Dẫn ổn định nhất, có chút kinh ngạc hỏi: "Con mèo trắng thực sự đã khỏe lại?"

"Thực sự khỏe lại! Cháu đã cho nó ăn viên giải độc hoàn, bây giờ nó đã có thể đứng dậy đi được vài bước, còn chịu ăn nữa."

Ngụy Tô Dẫn khẽ cắn môi nói, ánh mắt sáng ngời, đầy tinh thần.

Nàng cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy, rõ ràng trước đó đã suy nghĩ sai, cô ngoại tổ mẫu của mình quả thực giỏi hơn ông cố ngoại nhiều!

Con gái của Tam đệ từ trước đến nay không biết nói dối, Ngụy Nhị gia suy nghĩ, không khỏi ngạc nhiên: “Thật sự kỳ diệu vậy sao?"

Sư lão gia tử liếc mắt, lạnh lùng nói: "Đã nói với ngươi là đồ tốt, hai mắt không nhìn được hàng, thật đần."

Ngụy lão phu nhân cũng gật đầu: “Đúng vậy, đứa con ngốc của ta ơi."

Ngụy Nhị gia: "…"

Di An trưởng công chúa, ngón tay trong tay áo nhẹ nhàng run rẩy, trong đôi mắt bình tĩnh của nàng nổi lên những gợn sóng nhỏ.

Nàng đã nổi lên ý định nhờ Ninh Hoàn xem bệnh cho Ngụy Lê Thành, và sau sự việc này, ý định càng mạnh mẽ hơn.

Do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Ông ngoại, mẫu thân…"

Sư lão gia tử hiểu ý nàng, bệnh tình của Lê Thành không tìm ra nguyên nhân, bệnh nặng năm này qua năm khác, đã thử mọi cách, uống hết mọi loại thuốc mà vẫn không có tác dụng, đứa trẻ tốt đẹp bị hành hạ đến không còn hình người.

Mỗi lần ông nhìn thấy cũng lòng đau như cắt, sợ rằng một ngày nào đó sẽ phải chứng kiến cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Lão nhân gia tóc bạc phơ thở dài một tiếng: “Thử xem sao..."

...

Ngày hôm sau trời âm u, sáng sớm mù sương mịt mờ, cây lê già trong sân đã nở hoa, một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa rơi như tuyết.

Sau khi ăn sáng, Ninh Hoàn không có việc gì nên ngồi trên tảng đá xanh dưới gốc cây, thong thả vẽ phác thảo, tiếp tục quy hoạch cho ngôi nhà.

Vân Chi hôm qua đi Phương gia ở thành phía tây mua nhà, Phương phu nhân không suy nghĩ lập tức gật đầu đồng ý.

Danh tiếng ‘quỷ trạch’ đã lan truyền khắp kinh thành, những năm này không nói đến việc bán đi, cho thuê giá rẻ như mười văn một tháng cũng không ai dám bước chân vào, chỉ có thể để đó bám bụi.

Hiếm có kẻ ngốc nào sẵn lòng trả tiền mua, Phương phu nhân vui mừng vỗ tay, lập tức lấy ra khế ước nhà đến quan phủ làm thủ tục, không chậm trễ chút nào.

Chưa đầy nửa ngày, căn nhà này không còn mang họ Phương, mà đã đổi thành họ Ninh, bây giờ cô muốn phá cái gì thì phá, muốn xây thế nào thì xây.

Ninh Hoàn viết viết vẽ vẽ trên giấy, phát hiện ra công trình này thật sự không nhỏ, tính ra phải tốn khá nhiều bạc, may mắn là trang sức Vệ phu nhân đưa đến còn khá nhiều, đủ để chi trả.

Như vậy, Vệ Tam và Vệ phu nhân thực sự đã giúp đỡ rất nhiều.

Ninh Hoàn cúi đầu, cầm bút cười nhẹ, cho đến khi thợ đến cô mới đứng dậy, đưa bản phác thảo đã vẽ cho người đàn ông trung niên dẫn đầu.

Gần trưa, Ninh Hoàn như thường lệ mang theo hòm thuốc, thong thả đi đến phủ tướng quân.

Trân Châu như mọi khi đứng đợi ở cửa phụ, khác biệt hôm nay là bên cạnh nàng còn có một tiểu cô nương khoảng mười ba, mười bốn tuổi.