Chương 37: Chương 37

Thái độ của tiểu hoàng tử khi lớn lên vẫn chưa rõ, một số chuyện liên quan đến hoàng gia đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, càng khó lường được phúc họa, cần phải cảnh giác hơn.

Người ta nói, nhìn trẻ ba tuổi có thể đoán biết tương lai, cô biết rõ sư đệ của mình, nghe những lời nói xa gần kia, cô hiện giờ có lẽ đang được bao phủ bởi vầng sáng thế ngoại cao nhân.

Nếu vậy, cô sẽ theo hướng đó, còn tốt hơn là bị coi như yêu quái.

Giả bộ? Cô rất giỏi việc đó.

Ninh Hoàn không cảm thấy lo lắng hay hoảng hốt, bất kể lúc nào tự làm mình rối loạn cũng là điều cấm kỵ.

Cùng lắm thì học thêm vài kỹ năng từ trong tranh vẽ mà thôi.

Ninh Hoàn đặt hộp thuốc xuống, lấy ra vài món trang sức bằng vàng do Vệ phu nhân gửi đến, đưa cho Vân Chi: “Muội cầm những thứ này đến tiệm cầm đồ, sau đó đến nhà họ Phương một chuyến, mua lại căn nhà này…”

“À thuê thêm thợ mộc, thợ xây. Cả bên trong lẫn bên ngoài ngôi nhà này đều cần được sắp xếp lại từ đầu."

Kể từ lần đi chân núi Thiên Diệp cùng nhau, Vân Chi đối với Ninh Hoàn là nói cái gì nghe cái đó, nàng nhận lấy đồ cất trong ngực và chạy ra khỏi cửa.

Ninh Hoàn cũng không nhàn rỗi, lấy ra giấy bút, nhíu mày suy nghĩ, cố gắng tìm cách cải tạo ngôi nhà sao cho thể hiện được khí chất cao nhân của mình.

...

Trong phủ tướng quân, bữa trưa đã kết thúc, Sư lão gia tử và Ngụy lão phu nhân nghiêm chỉnh yêu cầu nhóm tiểu bối không được bàn luận lung tung về chuyện hôm nay, sau đó chia phần Giải Độc Hoàn mà Ninh Hoàn để lại, rồi cho lũ trẻ ra ngoài chơi.

Ngụy Tiểu Bát là cô bé nhỏ tuổi nhất trong nhóm tiểu bối Ngụy gia, năm nay chỉ mới sáu tuổi.

Cô bé ngồi bên cạnh đình lục giác, ôm một chùm hoa tử đinh hương mà ca ca hái từ cây cho mình, đang nghịch một viên đen nhánh nhỏ xíu.

Đó là thứ mà cô ngoại tổ mẫu để lại, chia cho phụ thân ba viên, nhưng phụ thân chỉ để lên bàn mà không mấy quan tâm. Cô bé lén lấy một viên để chơi.

Ông cố ngoại nói đó là viên giải độc hoàn, một loại thuốc, nếu cảm thấy không khỏe do trúng độc thì chỉ cần nuốt xuống là sẽ đỡ.

Ngụy Tiểu Bát nuốt nước bọt, cô bé vừa ăn no, bụng cảm thấy căng tròn, có lẽ nên nuốt viên này?

"Tiểu Bát, muội đang làm gì vậy, trong tay là cái gì?"

Một tiểu cô nương khoảng mười hai, mười ba tuổi bước tới, mặc chiếc váy lụa hoa sen, tóc đen như lụa, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ.

Cô bé nghiêng đầu, đưa tay cho nàng xem: “Tam tỷ, đây là viên giải độc hoàn mà cô ngoại tổ mẫu cho."

Ngụy Tô Dẫn vén lại làn váy, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Tiểu Bát, chọc vào đầu nhỏ của cô bé rồi nghiêm mặt dạy dỗ: "Cái gì mà cô ngoại tổ mẫu, nghe thôi đã đành, ta thấy chín phần mười là lừa đảo đấy."

Ngụy Tiểu Bát mím môi: “Ông cố ngoại nói là thật, tổ mẫu cũng nói là thật, không phải lừa đảo."

Cô bé bắt chước dáng vẻ của Sư lão gia tử, lắc lắc đầu: “Đứa nhỏ ranh mãnh, không được nói bậy!"

Ngụy Tô Dẫn không nhịn được mà cười run rẩy vì cô bé tinh quái.

Hai tỷ muội vui vẻ, mấy huynh đệ tỷ muội khác cũng tụ tập lại nói chuyện.

"Cái tên viên giải độc hoàn này nghe có vẻ giống như trong bản thoại giang hồ vậy."

"Các ngươi nghĩ nó thực sự có thể giải độc không? Sao trông giống viên đất sét vậy, ngửi còn có mùi hôi hôi."

"Chưa ăn thử làm sao biết, không thì Nhị ca huynh thử xem."

"Ta không dám."

"Ta cũng không dám..."

Ngụy Tiểu Bát nỗ lực giơ tay: “Ta đến ta đến, bụng cảm thấy căng tròn, Tiểu Bát ăn!"

Ngụy Tô Dẫn vỗ một cái đẩy cô bé trở lại, đảo tròn con mắt, đưa ra ý kiến cho mọi người: "Con mèo trắng mà Ngụy Nhị gia nuôi không phải ăn nhầm thứ gì đó sao, đại phu nói chỉ sống được vài ngày nữa thôi? Sao không thử cho nó ăn xem hiệu quả thế nào?"

Mọi người bàn bạc một hồi, đều thấy khả thi, Ngụy Tô Dẫn bế Ngụy Tiểu Bát, cùng mọi người đến viện của Ngụy Nhị gia.

Khoảng hai khắc sau, mọi người lại vội vã chạy trở lại, xông vào Phúc Xuân Đường, xếp hàng đứng trước bàn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào viên thuốc mà Ngụy Nhị gia vô tình để trên bàn.

Ngụy Nhị gia bực bội: "...Làm gì vậy?"

Đám nhóc này chẳng lẽ điên rồi à?

Người đầu tiên mở miệng là Ngụy Tứ Lang, gãi đầu: “Ngụy Nhị thúc, hai viên giải độc này có thể cho con không?"

Ngụy Nhị gia nắn nhẹ hai viên thuốc đen, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cần cái này làm gì?"

Tiểu Lang tròng mắt đảo quanh, biết rõ Nhị thúc không coi trọng hai viên thuốc này, vội vàng tiến lên hai bước, nâng bình sứ lên ân cần rót rượu, nói một cách nghiêm túc: "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ cầm chơi thôi, cứ cho con đi."

"Chơi cái này có gì vui? Cứ đào một cục đất là có thể nặn ra vài cái, mùi còn thơm hơn cái này."

Ngụy Nhị gia có chút ghét bỏ sở thích kỳ lạ của cháu mình, nhưng thấy ánh mắt của mấy tiểu tử đều rất háo hức, vẫn giơ tay đưa chúng qua, nói: "Này, cầm lấy đi, nhưng đừng nuốt lung tung vào miệng đấy."