Chương 7: Bổn tọa ngầu như vậy sao

Ánh mắt lén lút nhìn lên, trông thấy thiếu nữ có vẻ thất thần, Y Phàm muốn mở miệng nói lại do dự hồi lâu, cuối cùng lấy đâu ra dũng khí cất giọng:

"Dương Vân tỷ tỷ cảm tạ ngươi cứu giúp chúng ta."

"A ngươi sao lại biết tên của ta."

Thiếu nữ kinh ngạc, trên gương mặt mỹ lệ toát ra thần sắc không thể tin nổi.

Y Phàm tận lực giảng giải.

"Trên đầu của ngươi có hiện ra thông tin, ta dựa vào đó biết được thôi, đừng ngạc nhiên kì thực mỗi người đều tồn tại thứ này."

"Xí hóa ra không phải mình ta là độc nhất."

"Dương Vân tỷ tỷ sao vậy."

"Không có gì, ta tùy tiện nói thôi đừng để tâm."

Dương Vân triệt để mất đi hứng thú, nàng quay sang chú ý tới nhiệm vụ ban thưởng.

【Nhiệm vụ hàng ngày】

【(4): Trị liệu cho kẻ xui xẻo】

【Tiến độ: Hoàn thành】

【Ban thưởng: 15% tiến độ sơ cấp trị liệu】

Ô oa mười năm phần trăm tiến độ, cộng thêm vốn có đã gần đạt tới một nửa, mang ý nghĩa rất nhanh nàng sẽ có một cái kĩ năng tiến cấp, nghe đến cũng cảm thấy rất ngầu.

Mặc dù nàng chỉ là tên mục sư.

Không đúng mục sư là hỗ trợ, hỗ trợ đạt tới thách đấu có thể coi thường được sao, tuyệt đối coi trọng được không.

Nhiệm vụ ngày hôm nay có lẽ kết thúc tại đây, còn lại khó quá mức nàng không làm được.

Dương Vân lúc này mới chú ý tới nữ tử ngủ say trong ngực của Y Phàm, nàng có chút thắc mắc dò hỏi:

"Vị Y Thần này là tỷ tỷ của ngươi sao."

"Đúng đúng là tỷ tỷ ruột của ta, không biết Dương Vân tỷ tỷ có gì thắc mắc."

"Thực ra có nhiều chuyện muốn hỏi các ngươi, chỉ là trạng thái này xem ra còn chưa ổn định, nhà ta còn nhiều thức ăn nước uống các ngươi cứ thoải mái dùng, dù sao cũng chỉ còn hai ngày nữa dùng nhiều nhiều một chút cho đỡ phí phạm, sau đó trạng thái thoải mái trao đổi thuận tiện hơn."

Dương Vân mặc kệ thiếu niên ngượng ngùng, nàng đứng lên thu dọn bát đũa trên bàn, bận rộn lau dọn sạch sẽ, nhanh chóng lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra chế biến nấu ăn một hồi, nàng đang lo lắng bản thân cố ép ăn uống quá mức gây hại cho cơ thể, vấn đề này bởi vì có thêm hai người ngược lại dễ dàng hơn nhiều.

"Nàng thật giống như hiền thê lương mẫu..."

Y Phàm một bên quan sát, đột nhiên hiện ra ý nghĩ kì quái trong đầu, hắn vội vàng phủ nhận không đúng nàng là ân nhân của hai tỷ đệ bọn hắn, sao có thể... Sao có thể... Nói đến liền ngừng đột ngột.

Kì thực thiếu niên vừa gặp nàng đã yêu, nhan sắc quá mức xinh đẹp, lại còn không nề hà cứu giúp lúc khó khăn, người như vậy có thể gả cho hắn tuyệt đối là trên trời rớt xuống bánh ngọt, lại còn là cực phẩm bánh ngọt.

"Ta đang nghĩ cái gì..."

Y Phàm không thể hiểu nổi, bản thân lâm vào nghĩ ngợi, thẳng đến mùi thơm thức ăn xộc vào mũi, trong bụng cồn cào kêu đói để hắn tỉnh táo, ánh mắt hướng về thân ảnh xinh đẹp trong bếp nấu nướng.

"Ân..."

Giọng nữ yếu ớt đột ngột cất lên, Y Phạm kinh ngạc nhìn về nữ tử trong ngực, hai mắt nàng khe khẽ nhúc nhích muốn hé mở.

"Ngô, Y Phàm chúng ta còn sống sao."

Nữ tử khôi phục một phần sức lực, nàng chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhìn xung quanh, bất tri bất giác khóa lại thân ảnh thiếu nữ trong bếp, như nghĩ ngợi cái gì quay sang đệ đệ của mình dò hỏi:

"Nàng ta là ai, chúng ta chẳng nhẽ thoát được đám súc sinh kia truy sát rồi sao, còn có tiện nữ Vũ Đồng nàng ra sao rồi ta hận không thể bóp chết nàng."

"Tỷ tỷ ngươi bình tĩnh một chút."

Y Phàm nhanh chóng giải thích cặn kẽ, từ lúc Dương Vân xuất hiện chữa trị thương thế cho nàng, lại giúp hai người thoát khỏi đám cặn bã kia truy đuổi, thành công tiến vào nơi này lánh nạn.

Thiếu nữ trước mặt chính là ân nhân của bọn họ.

"Là như vậy, nàng ta tên Dương Vân."

Y Thần mang theo thần sắc không thể tin nổi nhìn hướng nhà bếp, chưa nói đến giúp bọn hắn tránh thoát nguy hiểm, quan trọng nhất thương thế tại phần bụng nàng hiểu rõ hơn ai hết, chính là do tiện nữ Vũ Đồng phản bội đâm lén nàng một đao, có thể nói một đao này đâm xuyên cơ quan nội tạng trọng yếu, sợ rằng quay về thế giới trước cũng khó lòng cứu được.

Vậy mà.

Thiếu nữ trước mặt có thể dễ dàng chữa trị cho nàng, đây là như thế nào làm được.

Y Thần sờ sờ xuống phần bụng, nàng khẽ vén áo lên, nhìn rõ vết thương liền lại, sờ sờ cảm nhận làn da rất tốt cũng không có đau đớn, thần sắc kinh ngạc chưa từng tiêu tan, phảng phất chỗ bụng của nàng vốn đã như vậy, nào có vết thương chí mạng gì.

Rất nhiều câu hỏi cần giải đáp.

Song phương im lặng, thẳng đến Dương Vân nấu ăn hoàn tất, vui vẻ bưng thức ăn lần lượt ra bàn, xong xuôi hết thảy nàng cười nói:

"Y Thần tỷ tỷ, Y Phàm các ngươi có thể ngồi xuống ăn một chút khôi phục trạng thái thể lực, sau đó chúng ta thoải mái trao đổi một chút thông tin."

"Dương Vân tỷ tỷ ngươi không ăn sao?"

"Xin lỗi trước đó ta ăn no rồi."

"Cảm tạ Dương Vân muội muội, như vậy chúng ta không khách sáo nữa."

Y Thần đầu tiên là mở miệng cảm ơn, nhưng nàng nhìn đến chân chính diện mục của thiếu nữ, nội tâm trở nên sôi trào vô cùng, thiếu nữ này thực sự quá đẹp, toàn bộ phương diện trên người sợ rằng cả nàng lẫn tiện nữ Vũ Đồng kia gộp lại cũng không bằng, chẳng trách đệ đệ từ đầu tới cuối một mực thẹn thùng.

Y Thần chú ý tới mái tóc bạch kim, bất giác hỏi một câu:

"Dương Vân muội muội, mái tóc của ngươi là do nhuộm sao, còn có con mắt màu lam thực đặc biệt."

"Không phải, kì thực là trời sinh đã vậy, ta cũng không biết lí giải thế nào."

"Trời sinh tự nhiên, là bạch tạng sao."

Y Thần buột miệng nói, bên cạnh thiếu niên rốt cuộc không nhịn được, hắn khẽ cau mày nhắc nhở: "Tỷ tỷ thương thế ngươi mới khôi phục, cần ăn nhiều một chút bồi bổ, chớ có chú tâm vào việc đâu đâu."

"A là ta quá lời rồi thật xin lỗi, mong Dương Vân muội muội đừng để ý." Nàng cũng nhận ra mình sai sót vội vàng sửa chữa, may mắn là bầu không khí vẫn thoải mái như cũ, hai người thở ra một hơi liền tiến tới bàn ăn, mắt thấy la liệt thức ăn phảng phất sơn hào hải vị tái hiện, nội tâm càng thêm biết ơn Dương Vân.

"Tỷ tỷ ngươi còn chờ cái gì mau ăn, thức ăn đều sắp nguội hết."

"Ngươi đúng là không biết lễ phép, phải mời chủ nhà trước tiên."

"Nhưng mà Dương Vân tỷ tỷ đã nói ăn no rồi sao, còn cần phiền phức như vậy."

"Ngươi ngươi đúng là hết nói nổi, ăn đi ta cũng lười quản ngươi."

Dương Vân ngồi giường một bên nhìn đôi tỷ đệ ăn uống ngon lành, nàng trông thấy khóe mắt đối phương phảng phất muốn trào lệ, đây là ngon quá muốn khóc sao, ahaha nàng dù sao cũng rất tự tin tay nghề của mình, từ nay về sau sợ rằng phải thêm cho nàng cái danh hiệu đệ nhất đầu bếp.

Cảnh tượng này, bổn tọa nấu nướng thực sự quá ư là ngầu lòi, chết tiệt người ta ăn đều bị ngon phát khóc thế kia.

Thiếu nữ mơ mộng trên giường, cái miệng cười lớn không khép vào được, nhưng mà nàng không biết rằng, kì thực hai người bọn họ ăn ngon như vậy chủ yếu vẫn là quá đói, phối hợp sau khi tinh thần mệt mỏi dẫn tới cảm giác thèm ăn.

Y Thần tỷ đệ ăn xong liền xoa xoa cái bụng căng tròn, vô ý thức dựa lưng sau ghế một bộ hưởng thụ nhân sinh khoái hoạt.

"Các ngươi ăn xong rồi cứ ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, ta dọn dẹp sạch sẽ một hồi liền quay lại trao đổi thông tin."

Dương Vân nhanh nhẹn rời giường, mặc kệ Y Thần có chút lưỡng lự can ngăn, động tác của nàng thuần thục đem bát đũa cốc chén vào trong bếp, bận bịu rửa sạch xắp xếp đồ vật gọn gàng.