Chương 5: Tạo ngộ nhóm người

Thức ăn sau hai ngày nữa sẽ hỏng, Dương Vân tiếc nuối lấy ra nấu nhiều một chút, tuy rằng ăn có chút quá sức của nàng nhưng mà nàng không muốn cứ như thế bất lực nhìn những thứ này biến mất, ít nhất nó cũng phải phát huy nốt điểm tác dụng còn lại.

"Ô oa từ bốn ngày rút gọn một nửa, nếu là ta trước kia còn là nam nhân cũng có điểm miễn cưỡng."

Nhìn trên bàn ăn bày ra thành quả, thức ăn thơm phức lan khắp phòng, Dương Vân dứt khoát không quản nhiều như vậy tiểu tiết nữa, nàng ngay lập tức ngồi vào ghế cầm lên bát đũa thưởng thức, thi thoảng khóe mắt sẽ tràn ra một chút lệ.

Mấy ngày nữa, sợ rằng nàng sẽ phải ăn chay a, gặm bánh mì uống nước lọc đóng chai, tuyệt đối không hề dễ dàng.

Dọn dẹp đống thức ăn vào bụng tiêu tốn thời gian nửa tiếng, Dương Vân thỏa mãn ngả lưng sau ghế, bụng trắng nõn hơi hơi nhô lên, nàng ăn quá no tạm thời vô pháp di chuyển.

Ánh mắt nhích về phía đồng hồ treo tường, kim giờ điểm số mười hai, mới qua nửa ngày còn nửa ngày nữa đang chờ đợi nàng trải nghiệm, nghĩ đến hảo nhàm chán.

Vốn cho là nàng tiếp tục nghỉ ngơi trên ghế như vậy thêm mấy tiếng nữa, đột ngột thanh âm hệ thống vang lên khiến Dương Vân giật mình, nàng chú ý tới trước mặt hiện ra bảng nhiệm vụ với.

【Nhiệm vụ hàng ngày】

【(4): Trị liệu cho kẻ xui xẻo】

【Giới hạn: 1 tiếng】

【Mô tả: Thành viên trong nhóm bí ẩn bị kẻ xấu công kích, tính mạng lâm vào nguy kịch cần nhanh chóng chữa trị vết thương】

【Thành công: Ban thưởng 15% tiến độ sơ cấp trị liệu】

【Thất bại: Biến thành nô lệ cho kẻ xấu, chịu đựng lăng nhục ngày qua ngày】

Cái cái nhiệm vụ quỷ gì thế này, nàng nhìn nhầm sao.

Dương Vân há hốc mồm, ngón tay tinh xảo dụi dụi hai mắt, nàng bị nội dung nhiệm vụ chấn kinh rồi, chưa nói đến trị liệu cho kẻ nào nhưng mà thất bại, đúng thế thất bại thảm cảnh này nàng tuyệt đối không thể chấp nhận.

Nói đùa gì chứ nàng từ vĩ đại nam nhân thân biến thành nữ nhân thân đã là quá sức chịu đựng, bây giờ muốn thành đồ chơi của kẻ khác, cho kẻ khác phát tiết trong lòng, tuyệt đối không thể.

Hệ thống ta hoài nghi nghiêm trọng ngươi đang chơi ta.

Dương Vân chửi thầm trong lòng, nàng bất đắc dĩ đứng lên, lại bởi vì chưa biết làm gì mà lâm vào nghĩ ngợi hồi lâu.

Nàng nên làm gì tiếp theo.

Thiếu nữ tự hỏi.

Nhiệm vụ tuy rằng có mô tả nhưng chưa rõ ràng, đại khái nàng đoán được người kia hẳn ở gần phạm vi nhà trọ.

Không có cụ thể vị trí, đây là muốn nàng đi khắp nhà trọ này tìm kiếm.

Si tâm vọng tưởng, nàng tham sống sợ chết nếu ra ngoài gặp phải tang thi biết làm thế nào, ngộ nhỡ đánh động bọn chúng để tang thi kéo bầy đàn vây quét, thảm trạng này cùng với nhiệm vụ thất bại đón nhận trừng phạt có khác gì nhau.

Thật xoắn xuýt.

"Như thế nào đã trôi qua mười phút rồi, ta chỉ còn hai mươi phút nữa, chết tiệt thói quen ngẩn người này, ta không muốn làm nô lệ đâu."

Dương Vân rơi vào đường cùng, nàng bất đắc dĩ phải nhấc lên phong hiểm, chỉ còn lựa chọn ra ngoài tìm kiếm chữa trị cho đối phương.

Bị tang thi ăn thịt so với trở thành đồ chơi mặc sức chà đạp, nếu phải chọn nàng thà chọn cái đầu còn hơn, chết là hết còn hơn kéo dài đau khổ chịu đựng nhục nhã dày vò.

"Bổn tọa chưa từng ngán tang thi, các ngươi biết điều chớ có ở bên ngoài."

Dương Vân lấy hết dũng khí mở cửa, động tác nhẹ nhàng sợ phát ra tiếng động, đầu nhỏ rón rén ngó ra quan sát, hành lang có điểm ẩm thấp u ám, may mắn không có dấu hiệu tang thi xuất hiện.

Không có tang thi không có tang thi.

Dương Vân thở ra một hơi, nàng cẩn thận đóng lại cửa phòng, di chuyển hết sức cẩn thận ngó nghiêng một hồi sợ làm ra sai lầm nào.

Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, phá lệ khó chịu để thiếu nữ nhíu mày, nàng cố nén buồn nôn trong lòng, nội tâm lại thấp thỏm sợ hãi từng bước rời đi.

Nàng chú ý mọi chi tiết, ánh mắt lộ ra thất kinh, bên cạnh phòng của nàng mấy căn phòng kia, đại môn đều bị phá toái, dấu vết bên trên tuyệt đối là thứ gì sắc nhọn cào ra, bên trong tối om để nàng hoảng sợ không dám nhìn vào, e rằng thảm trạng vô cùng khó coi.

Cũng không phải phòng nào cũng bị phá cửa, nàng suy đoán có thể người rời đi, hoặc là giống như nàng dùng thủ đoạn chặn được tang thi đánh hơi.

Dương Vân thuê phòng ở tại tầng hai, nàng đi hết hành lang dãy nhà, cũng chưa phát hiện ra dị thường, ngoại trừ càng xuống dưới mùi máu càng thêm nồng nặc.

Nàng dừng cước bộ trước cầu thang, trong lòng tự hỏi vẫn là đi lên hay đi xuống đây, lưu lại cho nàng còn rất ít thời gian, đại khái trên dưới mười mấy phút, chậm trễ mà nói nhiệm vụ sẽ thất bại.

"Một ba một ba một ba, chọn cái nào đây, đối phương đi theo đoàn đội tuyệt đối là đang săn giết tang thi."

Nếu là tầng ba mà nói nàng tuyệt đối sẽ nghe thấy chút động tĩnh, như vậy chỉ có thể ở bên dưới.

Nàng quả nhiên cơ trí, lập tức hướng về tầng một, đi tới nửa đoạn đường liền đột ngột dừng lại, cũng không phải nàng tạo ngộ tang thi, bên tai có thanh âm đâu đây, giống như là giọng nói trao đổi.

"Chẳng lẽ là..."

Dương Vân vội vàng tiến sát về góc tường, nàng rón rén dựa tai vào nghe ngóng.

Giọng điệu này, là đang cãi nhau.

Nàng hơi chút ngó đầu ra, ánh mắt bắt gặp tại lối vào hành lang dãy một, cách nàng rất gần, hơn nữa nhóm này còn chia thành hai phe, bao quát nhân số có bảy người.

Tuy rằng thời gian đang rút ngắn, nàng vẫn lựa chọn tại chỗ quan sát một hồi.

Thả chậm hô hấp, Dương Vân nghe rõ hơn một chút.

"Vương Chu, trang bị kia chúng ta đã đưa cho ngươi, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt, theo chúng ta tới tận đây."

Người nói là một vị nữ tử, trạng thái của nàng trông rất thê thảm, cánh tay ôm cặt phần bụng nhiễm đầy huyết, sắc mặt tái nhợt hai mắt phẫn hận nhìn năm người trước mắt, nhất là trông về thiếu nữ đứng sau cùng bất giác quát lớn:

"Đồ tiện nhân, tỷ đệ chúng ta thu lưu ngươi giúp ngươi sống sót, vậy mà ngươi lại bán đứng chúng ta, khốn nạn."

Nàng nói dứt liền ho liên tục, tầm mắt đã có chút mơ hồ, bên cạnh là thiếu niên ôm nàng thật chặt, hàm răng trắng siết chặt, hai mắt đẫm lệ phẫn hận nhìn phía trước, mộ bộ hung thần ác sát hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Thiếu niên run rẩy, hắn nhìn sức sống tỷ tỷ ngày càng trôi đi trong tâm rỉ máu, là hắn quá mức anh hùng cứu mĩ nhân, cứu giúp tiện nhân kia để rồi hại cả hai rơi vào thảm trạng này, cuối cùng rất là không muốn vẫn bất đắc dĩ cầu xin:

"Vũ Đồng xin ngươi nể tình chúng ta trước kia, tha cho tỷ đệ chúng ta một mạng, đều là chúng ta không tốt nên ngoan ngoãn giống như súc vật như các ngươi bảo."

Nói đến lòng bàn tay siết chặt, thậm trí móng tay xuyên thủng da, huyết nhục mơ hồ đỏ ửng.

"Ta nhìn ngươi vẫn không thành thật."

Vũ Đồng cười vũ mị, dáng người yểu điệu chậm rãi dựa vào trong lòng nam nhân cao lớn, đối phương ngược lại vui vẻ vươn ra bàn tay thô ráp, trực tiếp luồn vào trong cổ áo bắt được bạch thỏ, hung hăng trảo trảo lợi hại, thiếu nữ bởi vì kích thích phát ra thanh âm rên rỉ.

Một nam một nữ làm ra hành động xấu hổ, như thể trêu tức một dạng, thiếu niên bên kia ôm chặt tỷ tỷ, hai mắt chằng chịt tia máu muốn bắn ra đạn, hắn phẫn nộ cả người run bần bật, tiện nữ chết tiệt sao hắn không nhận ra bộ mặt của nàng sớm hơn, hắn đáng ra không nên anh hùng cứu mĩ nhân, hắn đáng ra nên nghe lời tỷ tỷ bỏ nàng lại.

"Đủ rồi, cho ngươi sống tới bây giờ đã là nể mặt Vũ Đồng."

Nam tử cao lớn nhếch miệng cười lạnh, hắn nhìn thiếu niên ánh mắt lộ ra vài tia chán ghét, nhìn vào nữ tử trong lòng đối phương, bất giác nụ cười càng đậm, nữ tử này có chút tư sắc, hắn liền vẫy vẫy tay ra lệnh:

"Nam có thể giết, nữ các ngươi giữ lại hưởng thụ chút tác dụng cuối cùng, hôm nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây thuận tiện tìm chỗ ở thích hợp."