Chương 11: Mất mặt chưa từng có

Tí tách! Tí tách!

Chẳng biết bao giờ trên trán thấm đẫm mồ hôi, chảy xuôi theo sườn mặt xuống dưới cằm, từng giọt lại từng giọt rơi xuống sàn nhà, thanh âm va chạm không lớn tại không gian yên tĩnh phá lệ vang vọng.

"Tang thi rời đi rồi, nó cứ thế bỏ qua cho chúng ta như vậy sao."

Y Thần vô cùng kinh ngạc, nàng mười phần hoài nghi bản thân bỏ qua chi tiết nào, tang thi vốn điên loạn giống hung thú khát máu, ngoại trừ khuyết điểm không có lý trí ra, hoàn mĩ là cỗ máy giết người tự động.

Sự việc có chút ngoài dự kiến.

"Trời sắp tối rồi chúng ta nên đi nhanh, đợi chốc nữa càng khó di chuyển hơn."

Dương Vân sớm lấy lại tinh thần, nàng vội vàng nhắc nhở Y Thần, muốn cất bước đi tiếp lại phát hiện bản thân đang bị thiếu niên ôm vào trong ngực, hai mắt mờ mịt cảm xúc bối rối nháy mắt ngập tràn trong óc.

A đây là cái tư thế quỷ gì.

Nàng nghĩ tới trước kia từng xem qua vô số phim ảnh, tựa hồ cũng nhìn rất nhiều nam nữ ôm nhau, đúng thế là chuyện rất bình thường, bình thường cái quỷ, nữ kia chính là nàng được không.

"Ta làm sao lại bị hắn ôm rồi, cố gắng nhớ lại nào."

Dương Vân một bộ suy tư, chỉ là rất nhanh mặt đều đen lại rồi, nàng biết được bộ dáng xấu hổ bây giờ của mình làm sao mà thành, bởi vì tang thi đáng chết dọa nàng sợ hãi run rẩy đến nỗi vô thức dịch sát lại gần đối phương, còn có thỏa mãn thưởng thức úp đầu vào ngực hít thở mùi thơm cơ thể.

Cái này cái này, mặt mũi của nàng muốn mất hết.

"Sao lại trở nên nhục nhã như vậy."

Dương Vân cảm giác toàn thân nóng ran, từ lúc biến thân nữ nhân đến nay, rất nhiều thói quen đều bị thay đổi vô thức, nàng rất khó chịu muốn một quyền phát tiết vào người thiếu niên, cuối cùng lý trí không cho phép làm vậy, nói thế nào vẫn là nàng sai trước, thật mẹ nó xoắn xuýt vô cùng.

Thiếu nữ miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nàng tưởng tránh thoát tư thế xấu hổ này, lại sợ hãi Y Phàm phát hiện bản thân biến hóa khác thường, cho nên từ bỏ ý định, chuyển hành động sang lời nói, thanh âm phảng phất đang run rẩy:

"Y Phàm thật xin lỗi đã làm phiền ngươi, hiện tại có có thể buông ta ra được không, như thế này rất khó di chuyển."

Nàng có cảm giác nam nhân tự tôn của mình mất sạch sành sanh, đã không làm được gì còn phải xin lỗi đối phương, quá biệt khuất lại không thể nói ra tiếng lòng.

"Là ta không có chú ý, mong Dương Vân tỷ tỷ đừng giận."

Tức khắc Y Phàm buông thiếu nữ trong ngực ra, trên mặt không dấu nổi vẻ tiếc nuối, hắn chậc lưỡi vài cái lưu luyến giai nhân còn lưu hương thơm trên áo, hai tay ôm lấy thân ảnh nhỏ xinh kia, xúc cảm mềm mại tựa như lưu thủy mát mẻ, thật sự không nỡ rời xa.

"Có lẽ tương lai còn có cơ hội đâu..."

Y Phàm lẩm bẩm trong miệng, rất nhanh quay trở về thực tại, trước mắt còn chuyện quan trọng cần hắn lưu tâm.

Ban đêm chính là thời điểm tang thi hoạt động mạnh mẽ nhất, lúc trước hắn cùng tỷ tỷ đánh giết tang thi đã chân thực trải nghiệm, bọn hắn dù trốn ở trong tòa nhà, chắc chắc bản thân đã an toàn, thông qua cửa kính nhìn ra vẫn lưu lại cảm xúc khó tả cực kì.

Tại ban ngày tang thi có thể nguy hiểm nhưng mà hoạt động chậm chạp, chỉ cần đêm vừa buông xuống, bọn chúng giống như đổi toàn bộ đặc tính vậy, di chuyển nhanh nhẹn tầm nhìn viễn siêu người bình thường, chưa nói đến một đám du tẩu khắp mọi ngõ ngách, chỉ cần động tĩnh nho nhỏ liền như ruồi muỗi bu một dạng, thân hãm tuyệt đối là đón lấy cái chết.

Bây giờ có thể coi như nửa cái ban đêm, cho nên tang thi ban nãy mới có thể di chuyển nhanh hơn bình thường một điểm.

"Không còn lưu lại nhiều thời gian."

Sắc mặt Y Phàm biến trầm trọng, hắn nhớ rõ Dương Vân có nói tiệm tạp hóa kia cách nơi này ba bốn trăm mét, bình thường chạy nhanh cũng phải mấy phút mới tới nơi, chưa nói đến điều kiện không có thuận lợi như vậy, khắp nơi đề phòng tang thi xuất hiện công kích.

Hiểu được điều này, ba người thuần thục chạy khỏi tòa nhà, ngoài ý muốn thuận lợi đến khó tin, xuyên qua tầng tầng rào cản liền ra được đại lộ.

Thế giới thay đổi đã năm ngày, Dương Vân lần đầu tiên chứng kiến cảnh vật bên ngoài, trên đường ngổn ngang máy móc phương tiện, phần lớn hư hại thậm trí một số vẫn đang bốc lên vài đạo khói trắng, phóng nhãn rộng hơn nữa liền thấy lượng lớn kiến trúc sụp đổ, tòa nhà còn nguyên vẹn vậy mà đếm trên đầu ngón tay.

"Đây khác nào mạt thế giáng lâm đâu, thật đáng sợ."

Nàng lấy tay che miệng, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng.

Đi đoạn đường nhỏ, Dương Vân bộc lộ thể chất kém cỏi, nàng chật vật thở hổn hển, miễn cương giơ tay lên muốn nói mình chạy không nổi.

Đáng chết mới chỉ chạy có hơn trăm mét mà thôi, theo lý nàng chưa thể mệt thành dạng này chứ, thân thể nữ nhân này thật nhược đến phát sợ.

"Tiểu Vân không sao chứ, nhìn ngươi giống như không thể tiếp tục đi được nữa."

"Xin lỗi ta thật sự hết đi nổi rồi, hai chân run rẩy đến lợi hại." Dương Vân bất lực muốn khóc, nàng ngoại trừ mệt mỏi chính là buồn ngủ, không có tâm tư để ý đến xưng hô bản thân bị thay đổi.

Y Thần lo lắng lại gần thiếu nữ, lại ghé sát người nàng cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng ran, Y Thần ngẩng đầu nhìn quanh, bốn phía u ám gần như chìm trong bóng đêm, phía tây cũng chỉ còn lấp ló phần nhỏ ánh sáng mặt trời chưa có lặn hết.

Tiếp tục chậm trễ ở đây Y Thần có dự cảm tang thi sẽ kéo tới, bọn chúng đánh hơi rất giỏi, nhất là hương thơm người sống của ba người tụ lại vô cùng nồng đậm, một hai cá thể biến dị xuất hiện tỷ đệ bọn họ còn đối phó được, thế nhưng kéo cả đàn, số lượng lít nhít coi như hao hết nội tình cũng khó thoát, muốn nhanh chóng nghĩ biện pháp.

"Để ta cõng nàng đi, dù sao thể lực của ta vẫn còn nhiều."

Đột nhiên Y Phàm mở miệng nói, cả người rạo rực, lần nữa được tiếp xúc với Dương Vân gần như vậy, vẫn là va chạm da thịt, khụ khụ là thông qua quần áo, cơ hội ngàn năm có một làm sao hắn bỏ qua được.

Nhất là lý do hợp tình hợp lý, đảm bảo không nhìn ra bất cứ vết xước nào.

"Ngươi... Thôi bỏ đi"

Muốn nói cái gì, cuối cùng Y Thần thở dài cho qua, đệ đệ ngốc của nàng nghĩ cái gì, thân là tỷ tỷ lớn lên từ nhỏ tới lớn sao có thể không nhìn thấu được chứ.

Ý muốn thiếu niên rõ ràng, nhưng mà nàng không tự quyết được, cho nên vẫn phải hỏi một câu.

"Tiểu Vân, Y Phàm muốn cõng ngươi đi tiếp mấy quãng còn lại, không biết ý ngươi thế nào, kì thực đứa nhỏ này thiên sinh sức khỏe hơn người, không cần bởi vì vấn đề này mà nghĩ nhiều."

Bị người khác cõng trên lưng sao.

Còn có vị tỷ tỷ này tựa hồ hiểu theo ý nào đó thì phải.

Dương Vân miễn cưỡng nhìn sang thiếu niên bên cạnh đang tươi cười mong chờ, nàng cảm giác bất lực, rất muốn bảo để cho Y Thần cõng mình, nhưng mà thân là nam nhân tự tôn sao lại mở miệng nói câu như thế được.

Nhưng mà chần chừ chần chừ quá tốn thời gian, sợ rằng một lúc nữa tang thi kéo tới, cả đám liền xong con nghé, nên là nàng còn có thể lựa chọn được sao.

Dương Vân khóc không ra nước mắt, nàng khé mím chặt môi anh đào, bất đắc dĩ gật đầu vài cái biểu thị mình chấp thuận.

Thấy thế Y Thần thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Đồng ý là tốt rồi."

"Mong Dương Vân tỷ tỷ không chê."

Thiếu niên Y Phàm bên cạnh vui sướng không chờ được nữa, hắn quay lưng cúi thấp người, nội tâm mong chờ thẳng đến có hai đoàn to lớn mềm mềm dán vào lưng mình, nhiệt độ ấm áp, toàn thân cương khí nháy mắt bùng nổ, hắn cố nén xúc động, hai tay chắp lại đỡ lấy thân ảnh nhỏ xinh phía sau, điều chỉnh hô hấp bình ổn mà nhanh chóng đứng lên.