Chương 10: Lần đầu đối mặt tang thi

Ba người bước lên phía trước, thời gian sáu rưỡi sắc trời u ám, cộng thêm đèn điện không mở, bốn phía tường bích vây quanh, có chăng chút ánh sáng từ bên ngoài thông qua cửa sổ nhỏ chiếu vào, nhưng mà vẫn không đủ.

"Chỉ có thể mờ mờ thấy đường, cái cảm giác này thật mẹ nó đặc biệt."

Dương Vân kẹp giữa Y Thần Y Phàm, bởi vì nàng sợ chết cho nên không ngại mất mặt liền chen vào vị trí này, tính toàn nàng là hỗ trợ yếu gà hẳn được đặc cách bảo vệ, tuy rằng khá là ngượng ngùng.

A không đúng, liêm sỉ sao có thể so được với mạng nhỏ, chỉ cần nàng còn sống liền có thể sản sinh liêm sỉ, chết rồi cái gì cũng mất hết.

Như thể tìm ra được chân lí, Dương Vân cười cười đắc ý.

Tin tưởng như vậy nàng sẽ không còn ngại ngùng.

Lại nói trở lại, ba người thuận lợi đi tới cầu thang dẫn tới tầng một, chính là hữu kinh vô hiểm chưa từng phát hiện bất cứ tang thi nào.

Y Thần nhíu mày nhìn về căn phòng gần nhất, dưới ánh sáng yếu ớt mơ hồ thấy được đại môn bị phá toái trở nên rách nát, ngoại trừ mùi vị tanh hôi lan truyền trong không khí, còn lại tuyệt nhiên chẳng có gì khác.

Rốt cuộc an toàn đi xuống tầng một, Y Thần cho là bản thân suy nghĩ quá nhiều, đột ngột tầm mắt thay đổi, cái mũi nhăn lại hết cỡ, một mùi thối rữa nồng nặc đang từ phía trước bay qua, cái mùi này thật sự quá đặc trưng ngửi qua liền nhớ mãi cả đời.

"Chú ý giữ im lặng, có tang thi gần đây."

Y Thần nhỏ giọng, nàng cùng Y Phàm lên được mấy cấp chính là nhờ giết tang thi, cho nên đối mặt cũng không đến nỗi chân tay run rẩy, có chăng chính là gà mờ Dương Vân đang tái mét mặt mũi, trong vô thức bàn tay níu chặt góc áo của Y Phàm, tuy rằng không đủ ánh sáng nhìn rõ thế nhưng cũng có thể đoán được Y Phàm bị hành động của thiếu nữ làm cho giật mình.

Nàng đang sợ hãi sao.

Y Phàm nghĩ tới khả năng này, nội tâm xoắn xuýt một hồi cuối cùng cắn răng vươn tay ra bắt được tay nhỏ của thiếu nữ.

Đang xuất thần đột nhiên bị người khác nắm lấy bàn tay, Dương Vân bối rối theo bản năng muốn rút ra, chỉ là mùi thối rữa càng ngày càng thêm nồng nặc, khoảng cách gần còn nghe thấy vài tiếng gầm gừ, nàng bị dọa sợ không dám loạn động, cái gì bài xích chán ghét đều vất ra sau đầu.

Cảm nhận thiếu nữ chống cự nhỏ dần, cuối cùng yên tĩnh, tay nhỏ của nàng mặc sức mình nhào nặn nắm chặt, Y Phàm từ ngạc nhiên đi đến đắc ý, hắn nhếch miệng cười tươi, thân thể trong vô thức nhích lại gần thiếu nữ hơn, xúc cảm mềm mại, như có như không hương thơm nhè nhẹ át đi cái mùi khó chịu.

"Y Phàm..."

"Y Phàm..."

"Y Phàm..."

Phải đến lần thứ ba gọi lên, thiếu niên mới chú ý, hóa ra Dương Vân đang sát bên tai nói nhỏ với hắn, trong nháy mắt tinh thần gấp rút căng cứng, nàng muốn truyền đạt cái gì sao, nhưng mà khoảng cách này gần chưa từng có, hắn ngửi được hương thơm đặc hữu trên thân thể thiếu nữ, đã không còn mờ nhạt như trước mà vô cùng rõ ràng.

Thiếu niên khẽ đáp lại: "Có chuyện gì sao Dương Vân tỷ tỷ."

Dương Vân cố nén bài xích trong lòng, nàng lần đầu tiên ghé sát tai một nam nhân làm chuyện này, tuy rằng có cảm giác ngượng ngùng nhưng vẫn phải nói ra:

"Ngươi ngươi có thể đừng áp sát vào ta được không, di chuyển rất khó khăn."

Dứt lời gương mặt Dương Vân bất giác nhuộm lên một tầng phiến hồng, cái này thật mẹ nó xấu hổ mà, nếu nàng còn nam nhân thân trước kia còn cần phải nói vậy sao, trực tiếp một quyền phóng qua, đánh cho đối phương tối tăm mặt mũi.

Đều tại cái tên chết tiệt thay đổi thế giới, vì cái gì người khác đầy đủ chỉ số như vậy, còn nàng chỉ là hỗ trợ yếu gà, sức lực nhược nhược đáng thương, đối mặt nguy hiểm phải phụ thuộc vào người khác, công bằng công lý ở đâu.

Bên cạnh.

Y Phàm nghe hết câu, ngắn ngủi ngẩn người, hắn vội vàng nói xin lỗi giữ lên khoảng cách với Dương Vân, chỉ là bàn tay vẫn như cũ nắm chặt tay nhỏ của nàng, dù sao nàng chỉ nói đừng áp sát mà thôi, cũng không đề cập tới chuyện khác, hơn nữa lâu ngày cảm nhận xúc cảm mềm mại như này, hắn có chút mê mẩn không nỡ rời xa.

"Coi như đây là tiền công đi, bị hắn chiếm một ít tiện nghi thì cần phải bảo vệ an toàn cho ta, có qua có lại cũng không thiệt thòi chỗ nào."

Dương Vân nghĩ như vậy tâm tư trở nên thoải mái, nàng không còn để ý tay nhỏ đang bị thiếu niên nhào nặn, tầm mắt lại mở rộng hết cỡ, nàng cố gắng nhìn lên phía trước muốn phát hiện ra thứ gì.

Mùi thối rữa càng lúc càng nồng nặc, đạt đến trình độ Dương Vân phải dùng tay bóp chặt cánh mũi, thần sắc kinh nghi bất định.

Hành lang tầng một ngổn ngang đồ vật, ánh sáng tốt hơn bên trên nhiều lắm, đã có thể nhìn rõ vài chi tiết, tại Dương Vân chăm chú, nàng giật mình khi thấy thân ảnh xa lạ chầm chậm tiến lại đây, đối phương lắc lư lắc lư quỷ dị, dáng người siêu vẹo không giống bình thường.

Tuyệt đối là tang thi.

Dương Vân bất giác nhìn lên Y Thần ở trước mặt, tựa hồ vị tỷ tỷ này cũng không dám loạn động, thả chậm hô hấp, xem ra làm tốt chuẩn bị đối phó tang thi.

Mười mét, tám mét, bảy mét,...

Khoảng cách liên tục rút ngắn.

Thẳng đến một cỗ sát khí khó thể hình dung kéo tới, giống như tang thi phát giác đồ ăn của nó ngay tại phụ cận, lập tức rít gào dữ tợn muốn lao vào phương hướng ba người, tốc độ phá lệ nhanh nhẹn.

Rống!

Một cỗ tanh tưởi mang theo khí tức nguy hiểm đập vào mặt, Dương Vân run rẩy toàn thân, lần đầu tiên nàng chứng kiến tang thi hàng thật giá thật, chính là dáng vẻ xấu xí lệnh người kinh hãi, huyết nhục trên thân thể bị xé rách, vài chỗ nát vụn thậm trí ruột gan nội tang gì đó đều bị rớt ra bên ngoài.

Nàng có cảm giác chịu không nổi, dạ dày quay cuồng, một cỗ buồn nôn ghê tởm từ trong muốn bộc phát, cố nén sợ hãi kêu lên thành tiếng, nàng lấy tay che miệng xoay người nhích sát lại gần Y Phàm, muốn nấp sau người của hắn không ngừng hít sâu, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Y Phàm, nàng mới dễ chịu hơn chút.

"Thật ghê tởm, thứ này còn đáng sợ hơn cả trong phim ảnh."

Thiếu nữ sợ hãi, thanh âm có phần run rẩy.

Nhận ra Dương Vân trở nên khác lạ, rất nhanh Y Phàm phản ứng kịp buông ra tay của nàng, lại trực tiếp vòng ra sau ôm lấy thiếu nữ vào trong ngực, không ngừng nói nhỏ trấn an nàng.

"Dương Vân tỷ tỷ đừng sợ, chỉ có một đầu tang thi mà thôi sẽ không gây lên nguy hiểm gì, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."

Tựa hồ Y Phàm trấn an có hiệu quả, Dương Vân bớt run hơn trước, nàng bình tĩnh trở lại, quay đầu mở ra hai mắt muốn quan sát cảnh vật.

Tốc độ tang thi không giảm, cách ba người chỉ còn mấy mét ngắn ngủn.

Y Thần khẽ định thần, nàng ra hiệu đệ đệ ở yên bảo vệ tốt thiếu nữ, còn bản thân một mình lên trước xử lí đầu tang thi này.

Chỉ còn chưa tới hai mét.

Bất ngờ đầu tang thi này vậy mà đình chỉ hành động, nó vẹo đầu sang một bên gầm gừ đám người, thật lâu không có ý định lao tới tấn công.

Làm Y Thần cũng khựng lại một nhịp, có chút kinh ngạc chưa hiểu ra làm sao.

Theo lý tang thi hẳn phải một bộ điên cuồng săn giết con người mới đúng, như thế nào mà đầu tang thi trước mặt biểu hiện lạ lùng như vậy.

Rống!

Tang thi tựa hồ không cam lòng, cuối cùng nó bỏ qua đám người chuyển hướng bước lên cầu thang, chẳng mấy chốc biến mất dạng trong bóng tối.

"Phương hướng này, lẽ nào nó bị thứ tại tầng ba ảnh hưởng sao."

Dương Vân tỉnh táo chưa từng có, nàng như ẩn ẩn đoán được thứ gì, bất giác nuốt nước bọt một cái không dám nghĩ tiếp, mọi chuyện càng lúc càng thêm đáng sợ.