Chương 95: Phiên Ngoại 4 : Khai Giảng [1]

Một việc khiến tôi vô cùng buồn bực – đó là Biên Nhược Thủy khai giảng so với tôi sớm hơn một tháng, mới đầu tháng tám, thầy chủ nhiệm đã gọi điện thoại báo cấp 3 bắt đầu khai giảng. Tuy nghĩ hè cứ dính vào nhau thì cũng có chút chán, thế nhưng đột nhiên nghe nói em phải khai giảng, ngược lại tôi cảm thấy có chút khó chịu.

Thầy chủ nhiệm bóng gió muốn để Biên Nhược Thủy trọ ở trường, như vậy chờ tôi khai giảng, em cũng không cần ở nhà một mình. Thế nhưng tôi lại không muốn em ở KTX – nơi hỗn tạp rất nhiều người, tính tình em lại tốt, nhất định sẽ bị người ta khi dễ. Huống hồ tôi và em quen nhau là do sống cùng KTX, vạn nhất xuất hiện người thứ 3 thì sẽ thế nào, chỉ mới nghĩ đã khiến tôi rùng mình.

Mà điểm quan trọng hơn là – tình huống của em không giống như trước, em đã học chậm 2 năm. Một mình em ở trong trường – lại còn là học sinh lưu ban, chắc chắn em sẽ cảm thấy áp lực. Nếu lại để em sống trong hoàn cảnh ăn ngủ như thế, tôi sợ em lại bị chứng tự kỷ.

Kết quả khi tôi đem suy nghĩ của mình nói cho Biên Nhược Thủy, em nghe xong lại nở nụ cười, vẻ mặt thoải mái nói – em sẽ không vì thành tích học tập thua người ta mà sẽ tự ti. Tựa như vị trí thay đổi, tôi biến thành kẻ lải nhải, còn em biến thành người tùy tiện.

“Sống chung với anh lâu ngày, tâm lý của em đã thay đổi rất tốt.”

Tôi nghe Biên Nhược Thủy nói thế, liền chỉ vào ót em chất vấn: “Em đang bóng gió chửi anh à? Ý của em là bình thường em rất vị tha với anh sao?”

“Không đúng không đúng…” Biên Nhược Thủy cười hì hì nói: “Là vì cảm thấy tính cách của anh rất tốt, cho nên ám chỉ mình phải học tập theo phương hướng của anh.”

Tôi thở dài một hơi, cầm tay Biên Nhược Thủy quan sát một hồi, vốn trẻ nhỏ ở cái tuổi này bàn tay nên trắng trắng mềm mềm, kết quả tay em lại có chút thô ráp. Tôi còn nhớ rõ lúc ở trung học – lần đầu tiên nắm tay em cảm giác rất thon mượt, thế nhưng sống ở đây ba năm, em thay đổi rất nhiều, mà tôi cũng thay đổi rất nhiều.

Bất quá cũng cuộc sống đối với chúng tôi cũng rất vị tha, dù sao chúng tôi còn có chỗ ở, ăn uống no đủ. Còn có người sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi, chứng chỉ dựa vào năng lực của chúng tôi, có lẽ đã giống như lời của ba tôi nói, chúng tôi đành phải thõa hiệp.

Thầy chủ nhiệm dạy chính là lớp lưu ban, thế nên Biên Nhược Thủy tất nhiên là học lớp của thầy. Ngày em tựu trường, tôi đi theo em, tự nhiên thấy được không ít gương mặt quen thuộc. Những bạn học kia chứng kiến tôi giúp Biên Nhược Thủy chạy đông chạy tây làm thủ tục, đều cho rằng em là bà con của tôi, tôi cũng hùa theo ý của bọn họ, mở lời hi vọng bọn họ sẽ giúp tôi chiếu cố em.

Trong đội bóng rỗ của chúng tôi có một thành viên gọi là Hoàng Thụy, trong lớp lưu ban này tôi quen Hoàng Thụy nhất. Tôi để Biên Nhược Thủy ngồi cùng bàn với Hoàng Thụy, sau đó kêu Hoàng Thụy ra ngoài, dặn dò cậu ta một phen.

“Nhớ kỹ, nếu trong lớp có ai khi dễ cậu ấy, cậu giúp tôi xem chừng dùm một chút, sau đó nói lại cho tôi biết. Chờ khi tôi nhập học tôi sẽ mua điện thoại, sau đó bảo Biên Thủy Nhược báo cho cậu biết số của tôi. Về sau cậu báo lại cho tôi biết tình huống của cậu ấy, kể cả ăn cơm, hoạt động hằng ngày, quen bạn bè nào. Đặt biệt chú ý dùm tôi vấn đề yêu đương của cậu ấy, nếu cậu ấy tiếp xúc quá thân mật với bạn học nữ nào thì cậu nhất định phải báo cho tôi biết, nhất là loại con gái mạnh mẽ …”

Vẻ mặt Hoàng Thụy đầy mơ hồ, nhìn nhìn tôi nói: “Cậu ta là ai vậy? Nghe cậu nói thế tôi cũng không dám ngồi cùng bàn với cậu ta, đầu óc không được bình thường sao?”

“Ngạch… Cậu mới bị điên đó! Cậu ấy là bà con của tôi… con trai của dì ruột tôi, dì tôi mất sớm, tôi sợ cậu ấy đi sai đường. Cậu đừng nói tôi dặn dò cậu với cậu ấy nhé, lòng tự trọng của cậu ấy rất mạnh mẽ, nếu biết sẽ lại nghĩ lung tung…”

“Ok, chẳng phải chỉ là việc nhỏ thôi sao?” Hoàng thụy vẻ mặt thống khoái.

“Đúng thế, chỉ việc nhỏ thế thôi, hôm nào sẽ mời cậu ăn cơm a!” Ta vỗ vai Hoàng Thụy thuận miệng nói.

Hoàng Thụy rất khinh bỉ nhìn nhìn tôi, “Với tôi mà còn khách khí … Ân… Đi đâu ăn a?”

“Đến lúc đó tùy cậu chọn, cậu giúp tôi giám sát tốt, muốn ăn gì cũng ok hết…”

“Cảm tình thật tốt, hắc hắc…”

Hoàng Thụy cười ha hả đi vào, tôi một mình đứng ở cửa ra vào rất xấu hổ, một đám người quen, dù sao cũng phải giải thích một phen. Thầy chủ nhiệm đang họp, vốn muốn đợi thầy đến đây, để thầy giúp tôi an tâm. Kết quả cứ gặp người quen hỏi đi hỏi lại, tôi đành phải về nhà trước vậy.

Trước khi đi tôi lại nhìn Biên Nhược Thủy vài lần, em ngồi ở bên cạnh Hoàng Thụy, đang tập trung đọc sách. Thỉnh thoảng em cũng quay đầu lại nhìn tôi, luôn ý bảo tôi trở về đi, nhưng khi nhìn đến bộ dáng lẻ loi của em, trong lòng tôi lại không yên.

Kỳ thật cũng không có gì để lo lắng, trước kia khi em chuyển vào lớp chúng tôi, cũng chẳng quen biết ai, về sau giao lưu với bạn học cũng rất ổn. Chính là tính cách của em hơi hướng nội, lại quá hiền lành, nên thường xuyên bị bạn bè trêu chọc. Cho nên vừa nghỉ đến tình cảnh kia, trong lòng tôi đã cảm thấy sợ, sợ loại chuyện đó sẽ phát sinh, sợ em bị ăn hiếp, mà thực tế có bị ăn hiếp em cũng sẽ không nói ra.

Đi một mình trên đường, lại có chút không quen, trong khoảng thời gian này đã quen sinh hoạt cùng Biên Nhược Thủy, hiện tại đột nhiên cảm thấy như thiếu một cánh tay, hoặc mất đi một chân vậy. Tôi biết cuộc sống sau này sẽ kéo dài như thế một đoạn thời gian, trong lòng lại nhịn không được có chút thương cảm.

Em không phải là cái bóng của tôi, không có khả năng vĩnh viễn đi theo tôi, sẽ có một ngày, cảm thấy sống cùng nhau quá đơn điệu tẻ nhạt. Hiện tại cảm giác như thời gian đáng quý đã trôi đi – cùng nhau thức dậy, cùng nhau đạp xe đạp đi làm thêm, cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ … Hiện tại đều chỉ còn mình tôi.

Một ngày nghỉ chẳng tính là gì, tuy dài nhưng thoáng cái liền trôi qua. Tôi đáp ứng Biên Nhược Thủy sẽ dẫn em đi chơi, thế nhưng đến khi em nhập học tôi cũng chưa dồn đủ tiền. Về sau hơn phân nữa thời gian của em đều sẽ không ở cạnh tôi, chế độ trường học đó tôi rất tinh tường, trời chưa tối đen thì chưa tan học, người như Biên Nhược Thủy lại càng không dám trốn học, buổi tối về nhà đã 9, 10 giờ, sáng hôm sau đã phải đi sớm …

Càng bi kịch hơn là – chờ khi tôi khai giảng, phỏng chừng hai chúng tôi càng khó gặp nhau. Thời gian một năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, chính là dư sức phát sinh nhiều chuyện, có lẽ sẽ có chuyện xấu, mà cũng có lẽ cứ theo một đường thẳng.