Chương 89: Phiên Ngoại 3 [1]

Thầy chủ nhiệm gần đây tựa như ôn dịch cứ bám lấy tôi, cứ muốn tôi giới thiệu Tiếu Vĩ cho thầy, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy ai cơ khát như thế. Nói thật, tôi căn bản không cho rằng thầy chủ nhiệm lớp chúng tôi có thể có gì gì đó với Tiếu Vĩ, cho dù là bạn bè cũng có chút khó khăn, câu nói tuổi tác không thành vấn đề nói rất hay, bởi tuổi cách nhau quá xa thì còn có gì để suy nghĩ nữa, căn bản không thành vấn đề là đúng rồi.

5.000 tôi mượn thầy tôi cũng đã trả lại cho thầy, tôi và Biên Nhược Thủy đã được hưởng 2 ngày cuộc sống giàu có, rồi lại lâm vào khủng hoảng kinh tế. May mắn trông nom tiền là em, nếu là tôi, hai người chúng tôi đã sớm chết đói.

Liên lạc rất nhiều bạn học, không ai biết rõ số di động của Tiếu Vĩ hiện tại, cậu ta gần như không liên hệ với ai. Thế nhưng cuối cùng tôi lại biết số di động của Tiếu Vĩ từ Biên Nhược Thủy, Tiếu Vĩ chỉ nói số di động của mình cho Biên Nhược Thủy.

Vì vậy tôi gần như nghẹn nguyên một ngày, giữa trưa cơm đều không ăn, một mình chạy ra ngoài chơi đến tối mới về. Trở về chứng kiến Biên Nhược Thủy đang ngồi trên băng ghế dài trong tiểu khu chờ tôi, trên người dính không ít lá cây, phỏng chừng tìm khắp tiểu khu này đều không có ai ngốc hơn em.

“Ngồi đây để muỗi đốt à? Sở thích của em cũng độc đáo nhỉ?” Tôi vỗ vỗ đầu Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy lập tức mỉm cười, ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Anh không tức giận ?”

Tôi hướng mỹ nữ cách đó không xa chu môi huýt sáo một tiếng, vẻ mặt không sao cả nhìn nhìn Biên Nhược Thủy nói: “Anh tức giận? Anh vì sao tức giận?”

“Số di động kia là cậu ấy cho em từ rất lâu rồi, em không biết cậu ấy có thay số mới không, anh nếu cần … thì … gọi … gọi thử xem.”

Biên Nhược Thủy chú ý tới sắc mặt của tôi, thanh âm càng ngày càng nhỏ, nếu em lẽ thẳng khí hùng thì ok, chứng minh em vô tâm. Nhưng em càng như vậy tôi lại càng nghĩ lung tung, bởi vì dù sao tôi và em đã từng tách ra hai năm, ai biết hai năm qua em có liên lạc với Tiếu Vĩ hay không.

Về đến nhà, Biên Nhược Thủy đi thẳng vào bếp, đem thức ăn bỏ vào lò vi ba hâm nóng. Em đang bận rộn ở trong bếp, còn tôi một mình ngồi ngây người ở trên ghế sa lon, nghĩ cái gì chính mình cũng không biết.

Buổi tối tôi cũng không ăn nhiều cơm, bởi vì trời quá nóng làm cho người ta cũng biếng ăn. Biên Nhược Thủy xới cho tôi một chén cơm lớn, đưa đến trước mặt tôi, còn gắp rất nhiều món ăn bỏ vào chén, kết quả tôi chỉ ăn được có nữa chén.

“Ăn thêm chút đi, giữa trưa anh cũng chưa ăn cơm.” Biên Nhược Thủy vẻ mặt ôn hòa khuyên tôi.

“Anh no rồi, trời nóng, nuốt không trôi.”

“Vậy cũng ráng ăn thêm chút đi!”

“Anh ăn no còn ăn gì nữa? Anh giúp chúng ta tiết kiệm thức ăn em còn không vui sao? Em cho anh là heo sao? Heo cũng biết đau lòng vì chủ nhân a.”

“Vậy cũng ráng ăn thêm chút đi!”

“Em nói lại câu đó lần nữa có tin anh tát em không?” Tôi làm bộ giơ tay lên, hướng trên mặt Biên Nhược Thủy khoa tay múa chân .

Biên Nhược Thủy một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại còn đưa sát mặt vào tay tôi, một bên ép sát một bên cọ cọ, dính sát lấy tôi không chịu đi.

Tức giận trong lòng tôi tiêu hết phân nữa, kỳ thật không phải tôi hoài nghi Biên Nhược Thủy, bởi vì tôi cảm giác được em không bao giờ có khả năng ngoại tình. Nhưng chính trình độ coi trọng của em đối với tôi mới sinh ra vấn đề, tôi sợ chính là thái độ của em, nếu ngày nào đó em thật sự không hề cố kỵ cảm thụ của tôi, tôi còn không bằng chết đi. Bởi vì tôi biết rất rõ, trừ Biên Nhược Thủy ra, không có ai có thể chịu được tôi.

Ăn cơm tối xong, tôi và Biên Nhược Thủy – hai người nhìn chằm chằm vào một dãy số điện thoại trên di động thật lâu, một mực do dự có nên gọi không. Biên Nhược Thủy ủng hộ tôi gọi cho Tiếu Vĩ hỏi thăm sức khỏe, nhưng không ủng hộ tôi bắt cầu nối cho Tiếu Vĩ cùng thầy chủ nhiệm. Tôi cũng không muốn nói chuyện này, nhưng dù sao thầy chủ nhiệm cũng là ân nhân của tôi, nên việc nằm trong phạm vi năng lực của tôi tôi không có đạo lý nào không giúp thầy. Huống hồ thầy cũng không phải kẻ bắt cóc, cho dù tôi có giúp thầy, thì cũng không phải đem Tiếu Vĩ đưa vào miệng hổ. Mà Tiếu Vĩ cũng rất có đầu óc, hơn nữa, biết đâu chừng bây giờ cậu ấy lại thích con gái thì sao…

Cuối cùng tôi hít sâu một hơi, bấm số Tiếu Vĩ. Rất nhanh trong điện thoại truyền đến tính hiệu đã chuyển được cuộc gọi, mồ hôi trán của tôi tuôn ra không ngừng. Biên Nhược Thủy ở bên cạnh hỏi tôi có muốn để em nói chuyện thay cho không? Lại bị tôi đẩy ngã ra trên ghế sa lon.

“Alo?”

“Tiếu Vĩ sao?”

“Là tôi!”

“Tôi là Tống Thiên Lộ.”

“Đã biết…”

Giờ này tôi cũng không biết nên hỏi cái gì, thật không nghĩ tới cảm giác không bao giờ muốn gặp lại người này của hai năm trước vào lúc này lại liên lạc nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa tôi nghe được tham âm bên kia không hề có tia kinh ngạc hoặc vui mừng nào, tựa như cậu biết sẽ có ngày tôi sẽ liên lạc với cậu vậy.

“Cậu hiện tại thế nào?”

Ta nhìn nhìn Biên Nhược Thủy, hướng trong điện thoại nói: “Vẫn ổn a, sống cũng tạm tạm.”

“Tôi nghe bạn học trước kia nói cậu thi vào một trường Đại Học khá tốt, thật không nghĩ tới con rùa đen còn có thể nằm ngửa ngồi dậy !”

“Cậu so sánh gì kỳ thế?” Tôi oán hận mắng một câu, hơn hai năm không gặp, cậu một chút cũng không thay đổi, cách điện thoại nói chuyện mà cứ muốn chui vào trong điện thoại đánh cậu một trận.

Tôi cùng Tiếu Vĩ nói chừng hơn nửa giờ, đều là một ít lời nói râu ria, cũng không nhắc đến thầy chủ nhiệm. Tiếu Vĩ không muốn tới tìm tôi, vì cậu nghĩ tôi đã về nhà sống, sau đó tôi nói tôi sống ở bên ngoài cậu có chút buồn bực. Tôi chưa nói tới vấn đề cần nói, thì đúng lúc điện thoại của cậu báo tin có ba của cậu gọi tới, cậu cũng không nói nhiều liền cúp máy, trước khi cúp máy cậu nói ngày mai sẽ tới tìm tôi chơi.

Sau khi tôi cúp điện thoại thì không thấy Biên Nhược Thủy đâu, mới vừa nãy còn ở trên ghế sa lon bám lấy cổ tôi nghe ngóng, lúc này ngay cả cái bóng cũng biến mất. Tôi đoán là em đi tắm, muốn đến phòng tắm tìm em.

Kết quả trong phòng tắm không có ai, nhưng mặt đất lại ẩm ướt, Biên Nhược Thủy đã sớm tắm rửa xong. Tôi trở lại phòng ngủ, chứng kiến em – một đầu tóc ướt sũng nằm ở trên giường, bọc chăn, nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.

“Dậy chơi với anh một lát!” Tôi thả dép leo lên giường, hai tay túm lấy cánh tay em kéo em ngồi dậy. Biên Nhược Thủy sắc mặt không tốt lắm, bị tôi lôi kéo có chút không vui, tôi đặt em ngồi lên đùi tôi em cũng vẫn không nhúc nhích, chiếu theo thường ngày em đã sớm giãy dụa lên.

“Thủy?”

“Sau khi tắm xong hình như có chút cảm …”

“Thật sao?”

“Thật!”

“Thật là thật sao?”

“Thật là thật!”

Tôi xoay người Biên Nhược Thủy lại, mắt nhìn thẳng em, hỏi tiếp: “Lập lại lần nữa, thật hay giả?”

Biên Nhược Thủy hừ một tiếng, nắm tay nện nhẹ lên ngực tôi, rồi lại nằm trở về trên gối đầu, bất quá sắc mặt đã tốt lên nhiều.

“Bây giờ em đã cảm nhận được cảm giác cả ngày nay của anh rồi chứ!” Tôi cũng nằm xuống, nghiêng đầu nhìn Biên Nhược Thủy nói.

Biên Nhược Thủy mỉm cười, tựa như vui đùa nói với tôi: “Không phải anh nói anh không tức giận sao?”

Tôi giữ lấy cổ Biên Nhược Thủy, dùng sức búng lên đầu em một cái, oán hận nói: “Nhóc con ngon nhỉ, ngay cả gia cũng dám đùa giỡn…”

Biên Nhược Thủy cười khanh khách, tôi cùng Tiếu Vĩ nói chuyện với nhau hơi lâu một chút, em cũng không so đo với tôi. Đây chính là điểm tôi thích nhất ở Biên Nhược Thủy, không bao giờ so đo tính toán ở những việc nhỏ nhặt, nếu ngẫu nhiên để tâm vào chuyện vụn vặt, không cần tôi dỗ cũng có thể nghĩ thông suốt.

Buổi tối khi ngủ tôi còn một mực nghĩ – nghĩ ngày mai nếu Tiếu Vĩ nhìn thấy tôi cùng Biên Nhược Thủy ở cùng một chỗ sẽ có phản ứng gì. Mà cậu đang theo trường học chính quy, phỏng chừng chắc cũng có chút tiến bộ đi, bất quá nghe ngữ khí nói chuyện của cậu thì cậu vẫn là cái đức hạnh kia.

Tôi nhớ tới khoảng thời gian học trung học kia, liền có chút thương cảm. Chỉ chớp mắt chúng ta đều đã lớn, nếu vẫn còn là một đứa trẻ không lo không nghĩ thì tốt biết mất. Có đôi khi nhìn cuộc sống chật vật của tôi cùng Biên Nhược Thủy cũng sẽ không cam lòng, không cam lòng vì cái gì chính mình lại trôi dạt đến nông nỗi này. Đại khái đây là nghiệt duyên a, là ông trời chỉ định 3 năm trước tôi phải gặp một tên ngốc, sau đó bị tên ngốc đó khiến cho mê muội, cuối cùng ôm lấy tên ngốc đó sống trong căn chòi mà nóng đến độ có thể nướng bánh, thế nhưng lại vẫn có thể vui thích mà đùa giỡn tán gẫu.