Chương 72: Chương 72

Nhân viên quán nói hôm nay Biên Nhược Thủy không đến làm, cậu đã xin nghỉ từ trước rồi. Tôi thấy lạ, vội vào danh bạ điện thoại, tìm cái người mấy hôm nay Biên Nhược Thủy đả động tới. Tìm thấy số điện thoại của Vương Trung Cường, tôi nhấn nút gọi luôn.

“Gì đấy?” Đầu dây bên kia rõ ràng nóng như lửa.

Tôi cũng cáu tiết, chẳng thừa hơi so đo, hỏi thẳng Biên Nhược Thủy có đến tìm anh ta không.

Vương Trung Cường cứng nhắc nói không rồi cúp điện thoại luôn. Tôi cảm giác anh ta nói dối nên gọi lại, lần này thì máy bận. Tôi lo lắng gập di động, tuy cậu lớn tướng rồi nhưng tôi không thể không nghĩ lung tung được.

Điện thoại lại réo, là Vương Trung Cường. Tôi vừa nghe máy đã bị anh ta mắng một tràng vuốt mặt không kịp, toàn nói mấy cái không đâu. Gì mà tôi bỏ đi không lo đến Biên Nhược Thủy, gì mà tôi ngang ngược không ai ưa, gì mà anh ta biết tôi và Biên Nhược Thủy sẽ sớm xong phim…

Đã đang tức thì chớ lại bị cha nội này mắng té tát, đầu tôi nổ đến nơi. Tôi cụp điện thoại cái rụp để tỉnh táo lại chút.

Nếu không đi tìm Vương Trung Cường, Biên Nhược Thủy nhất định là đang đi tìm tôi, cậu không thể tự dưng tự lành đổi nơi làm thêm được. Tôi nên nghĩ ra từ đầu mới phải, chắc chắn là cậu nghe tôi bảo “Nếu cậu đứng ngoài nhìn tớ lại càng run” nên mới lo lắng, lén đi tìm tôi.

Đến trường thi mà đi xe bus phải bốn, năm tiếng mới tới nơi, đi tàu điện ngầm cũng phải chuyển vài bến, còn phải đi bộ một đoạn, chắc mất không ít thời gian, nhưng để thuận đường, có lẽ cậu sẽ đi tàu điện.

Nếu trở về cùng lúc với tôi thì giờ này chắc cậu vẫn trên đường, chỉ sợ cậu không thấy tôi ở trường lại không biết khi nào thi xong nên vẫn ngồi đó chờ, còn một khả năng thảm hại hơn, đó là cậu đến nhầm địa điểm…

Tuy cậu dạn dày hơn tôi, cũng từng đi không ít nơi nhưng tôi vẫn lo cậu gặp chuyện. Nhỡ cậu lỡ chuyến tàu, cả một đoạn đường dài như thế, nửa đêm may ra mới mò về đến nhà. Hơn nữa biết đâu cậu mang thiếu tiền, không về được lại tìm chỗ nào sạch sạch ngủ thẳng cẳng luôn cũng không chừng.

Giờ tôi mới thấy bạn bè có số di động của nhau thật là tốt, dù là cậu gọi cho tôi cũng tốt, ít nhất tôi cũng biết cậu đi đâu. Tôi lúc này chỉ biết ngồi đoán này đoán nọ, ai đó giống kiểu bạn bè cậu không có, cũng không dám gọi cho tôi, chắc chắn là đang lủi thủi một mình.

Tôi bắt tàu ngầm quay ngược trở lại đại học thể dục, đến bến nào cũng đổ xuống tìm, người đông như nêm, thời gian tàu dừng có tẹo nên dọc đường đi tôi chẳng sao thấy bóng dáng Biên Nhược Thủy. Di động trong tay tôi không ngọ nguậy, nhìn đến mới nhận ra là đã chín rưỡi tối, tôi bắt đầu thấy sợ.

Tôi lại gọi về nhà Biên Nhược Thủy, không ai nghe máy. Hai bến nữa là đến trường tôi thi, mắt thấy mười giờ rồi mà một cú điện thoại cậu cũng không gọi cho tôi, chẳng lẽ cậu không nghĩ là tôi sẽ lo lắng sao?

Lúc xuống bến mẹ gọi điện cho tôi, tôi cứ tưởng Biên Nhược Thủy ở nhà tôi, ngờ đâu mẹ chỉ hỏi tôi thi cử thế nào.

Hy vọng vừa dấy lên đã lại bị dập tắt, tôi đứng ở sân ga giữa cả đống người mình chẳng muốn tìm, sợ đừng hỏi. Nghĩ đến Biên Nhược Thủy đã hai lần biến mất, tôi lại không thể không nghĩ gở.

Bây giờ nhiều trò lừa đảo bán hàng đa cấp, ngộ nhỡ cậu bị lừa đi thì làm sao tìm? Bệnh đau dạ dày lại tái phát thì sao? Lúc này lại không có ai ở bên cạnh chăm sóc. Sao cậu khó bảo thế không biết? Ngoan ngoãn vài ngày thì chết được à?

Tôi đi tiếp, tìm thấy một điểm đứng đợi. Giờ này hầu như không có người, người làm ca đêm cũng đi rồi. Tôi chăm chú quan sát mấy người qua lại trước mắt, ai cũng muốn đi nhanh hơn một chút, chẳng ma nào là Biên Nhược Thủy.

Cửa hàng cũng đóng cửa nghỉ hết rồi, tôi mệt rũ người bắt xe về, di động vẫn im như thóc, tôi lại gọi về nhà, tiếp tục không có ai nhấc máy.

Giờ này mà vẫn chưa về thì chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất là cố tình không về, thứ hai là bị lạc, trong người lại hết tiền, đành chui vào xó nào đấy chờ trời sáng. Nguyên nhân thứ ba thì không có khả năng…

Về tới nhà cậu, đèn sáng, tôi hoảng hốt lao đến. Hóa ra là trước khi đi tôi không tắt đèn để nhắc Biên Nhược Thủy là tôi đang chờ.

Đã ba giờ sáng, tôi không biết làm gì hơn, đành gọi điện báo cảnh sát, kể rõ tình hình.

Tôi gọi chưa được nửa tiếng sau thì có tiếng mở cửa. Tôi giật bắn, ngẩng đầu lên đúng lúc Biên Nhược Thủy mệt mỏi bước vào.

Biên Nhược Thủy thấy tôi nằm ở đi văng chờ cậu, đầu tiên là sửng sốt rồi lại gượng gạo cười, thều thào hỏi: “Cậu thi có tốt không?”

Tôi cảm giác toàn thân đã bốc lửa ngùn ngụt rồi, cậu rụt rè nhìn tôi, còn muốn giải thích qua loa.

“Hôm nay… Hôm nay tớ xui xẻo quá, cậu không biết chứ…”

Không đợi cậu trình bày xong, tôi túm lấy cổ áo cậu. Tôi tính nếu tự cậu về nhất định sẽ cho cậu một bạt tai, cuối cùng vẫn không ra tay được. Áo cậu bị tôi kéo căng, rơi ra một ít tiền lẻ, tôi nhìn mấy đồng này mà mất trí.

“Sao cậu không lấy tiền ấy gọi điện cho tớ?”