Chương 70: Chương 70

Cuối cùng, hôm thứ Năm tôi cũng gặp được thầy chủ nhiệm, cánh tay tôi bị trầy, phải lấy thuốc xịt để trong ngăn kéo. Lúc tôi bước vào lớp, thầy đang trên đứng trên bục giảng nói gì đó, thấy tôi, thầy thoáng ngừng lại. Sau thầy lại quay đi, tiếp tục răn đe chuyện thi đại học bây giờ là quan trọng nhất các thứ.

Thầy không còn nhắng nhít như hồi trước nữa, không biết có phải là vì chúng tôi không có dịp nói chuyện riêng không. Thầy cũng không nhắn tin cho tôi nữa, dường như thầy muốn phân định rõ ràng tôi chỉ là một học sinh của thầy thôi, không khác những học sinh khác là mấy.

Trước ngày thi, thầy đến gần chúc tôi thi tốt rồi bỏ đi thật nhanh, dáng vẻ vẫn rất nghiêm túc. Có lẽ bình thường không phải là thầy giả vờ, ai cũng có hai mặt tính cách, hài hước, loăng quăng là bản chất của thầy, nhưng chỉ biểu lộ trước mặt tôi thôi.

Ngày qua ngày, vết thương trên mặt dần biến mất, tôi lại cảm thấy tiếc nuối. Tôi và thầy chủ nhiệm như hai con người vô tình gặp nhau trên đường đời, cùng nhau vui đùa một lát rồi mỗi người lại bước tiếp con đường riêng, dù thế những điều thầy làm cho tôi hai năm qua sẽ còn theo tôi suốt cả cuộc đời.

Tôi chợt nhận ra mình đã thay đổi rồi, tình cảm với thầy làm quãng thời gian vô nghĩa trước đây của tôi tươi sáng hơn. Tôi nói xấu thầy, chế nhạo thầy, tán dóc với thầy, nhưng tôi biết, ở cái trường này, ngoài Phó Tử Vân, thầy là người bạn duy nhất của tôi. Nên khi thầy trở nên xa cách, tôi cảm thấy không vui.

Có lẽ nếu đúng như lời ba nói, tôi vẫn còn quá non nớt, gặp ai cũng thật thà kết bạn. Giờ thầy phủi tay coi tôi chỉ là học sinh bình thường, tôi cũng không thể coi thầy là thầy mình được nữa.

Cuộc thi chuyên nghiệp vào thứ Bảy, tôi muốn tự đi thi đại học, vì xa nhà nên tôi không định cho Biên Nhược Thủy đi theo. Với lại trường cũng không cho người ngoài vào, cậu đi theo sẽ phải đứng ở cổng chờ tôi, mà có cậu đứng chờ chắc chắn tôi không thể yên tâm thi được.

Biên Nhược Thủy còn sốt sắng hơn tôi, buổi tối hôm trước cậu đã nói luôn là sẽ không đi, cậu phải đi làm thêm, chủ quán không thích nhân viên xin nghỉ. Ngó bộ dạng chăm chỉ của cậu lại làm tôi bực mình, ít nhiều cũng phải có lời muốn đưa tôi đi thi chứ. Tôi biết cậu không phải người tham tiền, nhất định là cậu muốn lợi dụng thời cơ lén làm việc gì đó sau lưng tôi.

Tôi nhăn nhó ăn xong bữa tối khá là thịnh soạn của Biên Nhược Thủy rồi nằm thẳng cẳng. Di động ở ngay đầu giường, tôi mở ra xem, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn chúc tôi thi cử thuận lợi, chỉ thiếu của Phó Tử Vân và thầy chủ nhiệm. Ngay cả mấy đứa không thân trong lớp cũng nhắn tin, hai người này đúng là đồng tâm hiệp quay lưng lại với tôi.

Tôi quăng di động sang một bên, trùm chăn ngủ. Biên Nhược Thủy biết tôi sắp thi, luyện tập nhiều nên tuyệt không cho tôi sờ mó, tối nào cũng cuốn chăn kín mít đi ngủ, làm như bản thân hấp dẫn lắm ấy. Càng nghĩ càng khó chịu, đợi đến lúc giường không còn động tĩnh gì nữa, tôi với tay tắt đèn, phòng chìm vào bóng tối.

Có lẽ tôi là người tham lam, lúc nào cũng muốn mọi người phải quan tâm, lo lắng cho mình, muốn Biên Nhược Thủy phải vồn vã, muốn Phó Tử Vân và thầy chủ nhiệm gọi điện, muốn gia đình đến thăm thường xuyên…

Vậy mà hay, giờ tôi thi đỗ hay không cũng chẳng ai để ý.

Ngày hôm sau, ra cửa tôi bắt gặp chiếc xe quen thuộc của ba nằm im lìm trước sân nhà, ba thì đang ngủ trong xe. Nhưng khi tôi vừa gõ tay vào cửa sổ một cái ba đã tỉnh, lẳng lặng mở cửa xe, chờ tôi vào.

Tôi không làm bộ giận dỗi nữa mà ngoan ngoãn leo lên, ba đến đây thế này hẳn rất khó xử, suy nghĩ nhiều ngày tôi cũng hiểu ra. Ba cũng có những lúc sai lầm, tôi không thể lợi dụng mà tác oai tác quái muốn làm gì thì làm được.

Suốt dọc đường không ai nói gì, gần 3 giờ xe đến trước cổng Đại học thể dục Bắc Kinh, tôi thi buổi chiều, tôi cũng không vội vào trường luôn mà gợi ý ba đi cơm trước. Đây là câu đầu tiên tôi nói từ lúc bước chân lên xe, ba không biểu lộ gì nhưng nhìn ánh mắt ba, tôi biết ba vui lắm.

Lúc ăn cùng nhau, ba gọi rất nhiều món tôi thích, tôi chưa bao giờ nghĩ ba lại hiểu rõ mình như vậy. Tôi vừa ăn vừa ngậm ngùi, có lẽ hôm qua ba đã gặng hỏi mẹ, nếu không cứ giữ thái độ hục hặc với ba thì làm sao tôi thi tốt được, tôi thi bóng rổ chứ đâu phải đi làm trò.

Buổi chiều tôi vào trường thi, ba cuối cùng cũng lên tiếng dặn dò: “Đừng căng thẳng quá, ba ở đây chờ con.”

Tôi áy náy từ chối: “Ba về đi, ba nhiều việc như thế, tí nữa con tự gọi xe về.”

Ba vừa hút thuốc vừa đóng cửa xe, tôi tưởng ba định đi, nhưng ba nói ba cũng muốn tranh thủ thời gian này ngả lưng một lát. Rồi ba ngái ngủ tựa vào ghế, khép mắt lại.

Tôi không ý kiến nữa, dù sao sớm hay muộn ba vẫn phải về, vừa rồi lái xe lâu vậy cũng mệt, chi bằng để ba nghỉ ngơi một lúc. Nghĩ rồi tôi quay đầu bước vào trường.

Điều làm tôi không ngờ chính là thầy chủ nhiệm có mặt ở trường thi, không phải là giáo viên coi thi thì không được vào trường mà? Tôi nghi hoặc nhìn thầy, thầy không để tâm, chỉ ra hiệu bảo tôi cố thi cho tốt. Nghĩ lại cách ứng xử xưa nay của thầy, tôi cũng không lấy làm lạ, nhưng được thầy đặc biệt cổ vũ như thế tôi thấy vui hẳn lên. Lúc báo danh đăng ký thi, giám thị coi thi nhìn tôi đau đáu, bảo lần đầu gặp người đi thi mà mặt mũi hớn ha hớn hở như tôi.

Lúc tôi tập vài động tác khởi động, thầy chủ nhiệm cũng đi theo đến sân bóng rổ, ra vẻ thầy giáo nhã nhặn nhìn học sinh. Ngó bộ dáng đó của thầy mà buồn cười, rõ giả tạo, thầy mà biết ba đưa tôi đến đây thể nào cũng bốc hỏa cho xem.

Tôi từng nghe đến cái loại quan hệ này, vừa là bạn vừa đối thủ không đội trời chung, có lẽ ba và thầy chủ nhiệm cũng thế, năm tháng trôi qua càng tôi luyện tình cảm sâu sắc hơn.

Tôi vừa nghĩ vừa chạy về phía cột rổ, lúc này sao tôi còn thất thần được không biết, mọi người xung quanh ai cũng mặt mày lo lắng. Thực lòng tôi chẳng có cảm giác gì mấy, nếu trượt phải thi lại một năm, cùng học cấp ba với Biên Nhược Thủy cũng không tệ.