Chương 11: Chương 11

Cậu nhóc nở nụ cười bất đắc dĩ, xoay người đi ra. Chỉ một lát sau, có hai người đi vào, một là Biên Nhược Thủy, còn người kia là cậu nhóc ban nãy. Cậu ta nhún vai nhìn tôi rồi xòe hai tay ra, ý bảo Biên Nhược Thủy không muốn bỏ bao tay ra. Tôi liếc qua Biên Nhược Thủy, vẻ mặt của hắn vẫn nặng nề như cũ, tôi chột dạ, nghĩ hay là thôi đi, không nên đụng vào hắn quá đáng, giờ tôi chưa hiểu chuyện gì cả, vạn nhất hắn lại chạy mất thì đi đâu mà tìm đây!

Động tác Biên Nhược Thủy rất nhẹ nhàng, khiến tôi thoải mái tới mức buồn ngủ. Tôi khép hờ mắt, nhìn khuôn mặt Biên Nhược Thủy trong gương. Ánh mắt chăm chú, động tác cẩn thận tỉ mỉ, khiến tôi nhớ tới khi hắn còn ở trường. Tôi còn nghĩ rằng loại biểu hiện này của hắn dù sao chăng nữa chỉ thích hợp với trường học, đặt vào bất cứ nơi đâu cũng đều không phù hợp. Tôi vẫn còn nhớ hắn đã từng bảo thích văn học, thích đọc sách, thích tất cả những thứ liên quan tới nhân tâm gì gì đó.

“Biên Nhược Thủy!”

Có lẽ tôi gọi hắn đột ngột quá nên tay Biên Nhược Thủy khẽ run lên, tôi đợi tới khi hắn tiếp tục động tác mới dám mở miệng hỏi: “Cậu còn nhớ những lúc cậu đọc thơ ở ký túc xá không? Cậu bảo nếu mỗi ngày đều được thấy hoa nở thì đúng là một chuyện hạnh phúc không gì sánh nổi…”

“Tớ quên rồi!” Biên Nhược Thủy ngắt lời tôi, nhưng lực đạo của tay hắn rõ ràng có thay đổi. Lúc đầu còn có nhịp điệu mạnh nhẹ, sau lại nhẹ hẫng như không.

Tôi quay đầu lại, nắm chặt lấy cánh tay hắn: “Cậu chưa quên, ngay cả tớ còn nhớ rõ thì cậu làm sao đã quên được? Biên Nhược Thủy, tớ hết cách rồi, tớ xin cậu đấy, cậu có thể nói cho tớ nghe xem đã có chuyện gì xảy ra được không? Tại sao Tiếu Vĩ được biết mà tớ lại không được…”

“Tiếu Vĩ không giống cậu…”

Tôi giận, Biên Nhược Thủy gạt tay tôi ra, tôi lại kiên quyết nắm lấy tay hắn lần nữa, hỏi: “Tại sao Tiếu Vĩ không giống với tớ?”

Biên Nhược Thủy gượng cười, rồi nhìn tôi nói: “Bởi vì Tiếu Vĩ không có mẹ…”

Tôi cứng người lại, đầu óc quay mòng mòng, chẳng thể hiểu được gì hết. “Chuyện đó với chuyện có mẹ hay không thì liên quan gì? Lẽ nào bảo tớ có mẹ thì sẽ không thể nào làm cậu tin tưởng sao? Mà tớ có mẹ hay không đâu tới phiên tớ quyết định, chuyện đó với chuyện chọn bạn làm gì có can hệ tới nhau hả?”

Biên Nhược Thủy nhìn thẳng vào mắt tôi thật lâu, rồi mới nói: “Tớ không có ba..”

Bàn tay đang nắm chặt lấy hắn lỏng ra, trong mắt Biên Nhược Thủy loang loáng nước, hắn mệt mỏi cất giọng: “Tống Thiên Lộ, tớ mãi không thể quên được câu nói của cậu, chúng ta không giống nhau. Cậu nói rất đúng, nơi của cậu chính là thiên đường, mãi mãi bằng phẳng, lúc nào cũng tươi đẹp, chúng ta chỉ có thể sống cùng ở ranh giới thôi, có những thứ nếu không hiểu được thì tốt biết bao.”

“Đó là câu nói đùa thôi mà, không lẽ cậu còn để ý sao?” Tôi sốt ruột hỏi, muốn giải thích rõ sự hiểu lầm này.

Biên Nhược Thủy đưa tay quẹt mắt, ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. “Tớ đã quên rồi, mà tớ là người gội đầu cho cậu, qua bên kia nằm đi, tớ phải làm tốt, không thì ông chủ mắng mất.”

“Về với tớ đi! Cậu có gì khó khăn thì cùng nhau tìm cách giải quyết là được.”

“Chú ý chỗ bậc thang kia một chút, khách không chú ý rất dễ bị sảy chân.”

“…”

Tôi không nói nữa, còn Biên Nhược Thủy vẫn tiếp tục im lặng, gội đầu xong, hắn giúp tôi quấn khăn thật kĩ, rồi đưa tôi tới phòng khác.

Cậu nhóc hồi nãy đã đứng đợi sẵn, tôi có cảm giác rõ ràng Biên Nhược Thủy đang cố tình đi chậm lại, không biết rốt cuộc hắn muốn đưa tôi đi đâu. Sau cùng cậu nhóc kia đưa tay vẫy, hắn mới đưa tôi tới chỗ cậu ta.

Cậu ta vừa sấy tóc cho tôi vừa hỏi: “Tóc của anh có vẻ hơi xơ cứng! Bình thường anh dùng loại dầu gội gì vậy?”

Tôi miễn cưỡng trả lời: “Loại nào cũng dùng, tôi không dùng loại nào cố định cả, thường là mẹ mua gì thì dùng nấy.”

Biên Nhược Thủy vẫn đứng bên cạnh, bộ dáng như muốn nói rồi lại thôi, đã thế thì tôi cũng chẳng thèm chủ động bắt chuyện với hắn làm gì, để coi rốt cuộc hắn muốn nói gì.

“Như thế là không được đâu a..” Cậu ta nối lời ngay: “Tóc cũng là một bộ phận của cơ thể chúng ta, muốn chỉnh trang vẻ ngoài thì cũng cần phải chăm sóc, chỉnh sửa cho tóc. Anh xem ở đây chúng tôi có rất nhiều loại thuốc dưỡng tóc, anh có thể tới đây hàng ngày, chỉ cần trả tiền phí cho thuốc dưỡng, còn lại đều được miễn phí hết. Hơn nữa phí chỉ chưa tới 1000 tệ, còn khuyến mại thêm một lần chăm sóc da mặt…”

“Được!” Tôi cười cười, Biên Nhược Thủy lo lắng, lén kéo kéo áo tôi. Tôi cũng đâu phải thằng ngu, đương nhiên là hiểu những người ở đây muốn làm ăn, nhưng tôi lại muốn ra vẻ bị mắc lừa, xem bọn họ làm như thế nào.

“Đem mấy sản phẩm của cửa hàng cho tôi coi…” Tôi vừa dứt lời đã thấy cậu nhóc tất tả chạy đi lấy, Biên Nhược Thủy nhân lúc này hạ giọng nói thầm với tôi: “Mấy thứ này chả có tác dụng gì đâu, chúng ta không cần dùng làm gì!”

“Thật sao?” Tôi ngẩng lên nhìn hắn: “Không cần sao cậu còn ở đây làm tiếp thị cho người ta hả? Tớ là bạn cậu thì cậu nhắc nhở, nếu đụng phải người khác thì có phải cậu chỉ đứng yên ở bên cạnh làm bộ như không thấy không biết không hả?”

Tôi nhìn sắc mặt Biên Nhược Thủy thay đổi, cậu nhóc cầm theo một đống chai lọ hộp hăng hái xông tới, để hết trên mặt bàn, sau đó cầm từng thứ một lên giải thích. Tôi không nhìn Biên Nhược Thủy nữa, nhất thời bỗng có hứng thú với cậu nhóc trước mặt mình hơn.

Nửa tiếng trôi qua, tôi bắt đầu thấy khâm phục cậu ta, chính xác hơn là khâm phục cái miệng, tròn nửa tiếng chỉ mình cậu ta nói thao thao bất tuyệt, tôi không xen vào lấy nổi một câu, cũng không ậm ừ tán thành gì được. Cậu ta chỉ cần liếc nét mặt tôi là đã có thể biết ngay câu hỏi mà trả lời, đưa ra biện pháp lời khuyên này nọ. Đem cái không có mà nói thành có, chắc người chết cậu ta cũng có bản lĩnh nói thành sống được rồi.

Tôi cầm lấy một lọ dầu xả, nhìn hồi lâu, đúng lúc ấy lại nghe thấy Biên Nhược Thủy nói với cậu chàng kia: “Người này không cần mua gì hết đâu, cậu đừng có tiếp thị với cậu ta nữa làm gì.”

Cậu ta sửng sốt, vẻ mặt cứng đơ còn hơn vẻ mặt tôi, rồi cười nhạt nói với Biên Nhược Thủy. “Người ta cần hay không cần thì can gì tới cậu, thái độ này của cậu có phải là quá quắt lắm không? Hơn nữa tôi cũng đâu có gạt anh ta, những thứ tôi giới thiệu đều rất có lợi, chính là muốn tốt cho bạn của cậu thôi.”

Biên Nhược Thủy xoay người nhìn tôi, vẻ mặt như cầu xin. Tôi cúi đầu nhìn cái chai trong tay, trên mặt niêm giá 498, cứ cho là tôi ăn no rửng mỡ nhưng cũng không rửng tới mức đem chừng ấy tiền ra chỉ để dưỡng lại tóc. Cậu chàng kia có vẻ rất bực mình, vội giật lại hết mấy thứ chai lọ vừa đưa cho tôi, trút hết vào túi rồi hầm hầm đi mất.

Cả căn phòng thoáng cái đã trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi người đều nhìn chằm chặp về chỗ chúng tôi đang đứng. Biên Nhược Thủy làm bộ như không thấy, hắn lấy đồ của tôi mang theo trả lại rồi nói nhỏ: “Đi nhanh lên, đừng có đứng ở đây nữa, cậu còn rề rà phút nào là lại có người tới tiếp thị nữa đó.”

“Theo tớ về đi, cậu nhìn người ở quanh chỗ này coi, cậu ngốc như thế làm sao ở chung được với người ta chứ?”

“Tớ không ngốc!” Biên Nhược Thủy phản bác lại ngay.

Tôi dở khóc dở cười, “Ý của tớ không phải chê cậu ngốc, mà là những người ở đây rất phức tạp, cậu lại không có người quen ở chỗ này, có bị người ta lừa cũng không biết.”

“Nhưng tớ cần công việc này!”

“Tại sao?” Tôi tưởng rằng mình có thể hỏi được chuyện gì, rốt cuộc Biên Nhược Thủy vẫn không nói. Ngay lúc ấy lại có người đi tới chỗ tôi, nói: “Tiền gội đầu, xoa bóp của quý khách tổng cộng hết 25 tệ.”

Khốn! Cướp của chắc…tôi chửi loạn lên trong lòng, đi gội đầu bình thường nhiều nhất chỉ có 5 hào, cái này đúng là gấp tới 50 lần! Nhưng tôi cũng cố cắn răng rút tiền ra trả, coi như trả công xứng đáng cho đôi tay của Biên Nhược Thủy, nếu người khác gội, cùng lắm tôi chỉ trả 2 tệ thôi.

Vừa rút tiền, tôi vừa nói: “Sao lại phải cần việc làm này chứ? Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì sao?”

Biên Nhược Thủy chờ người thu tiền của tôi xong mới trả lời: “Cậu đừng hỏi chuyện này nữa, nhà tớ có chút chuyện khó nói, Tống Thiên Lộ, mỗi người mỗi cảnh, có cưỡng cầu cũng không được. Sau này cậu đừng tới đây nữa, tớ không đáng để cậu làm thế đâu, chúng ta cùng lắm chỉ là người từng ở chung phòng với nhau, tớ đi rồi thì quan hệ ấy cũng chẳng còn, cậu sốt sắng như thế để làm gì chứ?”

Tự nhiên tôi thấy nóng máu lên, không hiểu tại sao mỗi lần nghe hắn nói về quan hệ của giữa hai đứa là tôi lại có cảm giác lo lắng khó tả. Ở cùng tôi hắn thế này, nhưng đi với người khác hắn lại thay đổi. Nhưng dù có ở đâu, hắn vẫn chiếm một vị trí quan trọng đối với tôi, mà tôi có làm cách nào đi chăng nữa hắn vẫn không thể hiểu hết được tầm quan trọng đó.

“Vậy còn cậu? Cậu coi tớ là cái gì?” Tôi tức giận hỏi, mặc kệ những ánh mắt vẫn đang dán vào chỗ hai chúng tôi.

Biên Nhược Thủy liếc nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Tớ, cho tới bây giờ vẫn không coi cậu là bạn bè!”

Trong nháy mắt, tôi có cảm tưởng như không thể đứng vững được nữa, tất cả sự mỏi mệt ngày hôm nay bây giờ mới cảm nhận đầy đủ được. “Không coi tớ là bạn bè…thật hay…” Tôi tự cười giễu mình, vội bước nhanh ra ngoài, rốt cuộc thì hay rồi! Lần này tới tìm hắn đúng là tự rước lấy nhục.

Biên Nhược Thủy không đuổi theo, tôi đi một mạch ra đường lớn, tâm trạng không biết phải diễn tả ra sao mới chính xác. Tôi không tin, không muốn tin rằng sự ân cần của hắn đối với tôi đều do bắt buộc mà có, hay bản thân hắn chính là người như thế, thích làm việc, thích được làm người hầu để người khác sai khiến. Vậy sự quan tâm chăm sóc đó thì sao? Cũng là giả vờ sao? Hay đó là thói quen của hắn? Gặp ai cũng có thể đối xử với họ như thế?

Một mình giữa bóng đêm, tôi mới hiểu được cái gì gọi là lo lắng, tôi ghé vào một quán bar, kiếm một bàn ngồi uống. Nốc không biết bao nhiêu bia, tôi bắt đầu thấy lơ mơ, cuối cùng ngủ quên mất ở chỗ nào cũng không nhớ. Tới sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy mới phát hiện ra lão bác sỹ trường đang ngồi cạnh, khiến tôi cảm thấy vô cùng quái lạ.

“Chuyện gì thế này?” Tôi vội chống tay ngồi dậy.

Lão bác sỹ cười hề hề, lắc đầu nói:”Có bạn đưa em tới đây.”

“Bạn em? Ai là bạn em?” Tôi vừa hỏi vừa đi giày, đầu nhức như búa bổ, chắc đây là hậu quả của việc làm hũ chìm tối qua rồi. Tiền vung ra cả mớ, cuối cùng là chuốc lấy hậu quả sau khi tỉnh rượu này đây.

“Là người mà hôm trước em gặp thì đuổi theo, nhìn thấy thì tóm lấy ấy…”

Tôi nhất thời nhớ ra, hóa ra là Tiếu Vĩ. Làm sao Tiếu Vĩ biết tôi đã đi tìm Biên Nhược Thủy rồi? Lẽ nào hắn dám theo dõi tôi? Đầu tôi lại nhức buốt lên, vội vã đi ra ngoài.

“Tiếu Vĩ, thằng khốn mày ra đây cho tao!” Tôi đứng trước cửa lớp Tiếu Vĩ hét to, một lát sau có hai người đi ra, một người là Phó Vận, người kia là Phùng Thiên Vi. Hai người này trước kia đều là bạn gái của tôi, nhưng được một thời gian thì chia tay, tôi chợt cảm thấy lúng túng, cả hai người họ đều là người rất vô tư.

Phó Vận tựa người lên cửa, một chân đạp lên ghế, hếch cằm lên nhìn tôi nói: “Điên hả Tống Thiên Lộ, dạo này thần kinh bị chập hả? Tiếu Vĩ lớp chúng tôi động chạm gì tới anh à?”

“Tiếu Vĩ à?” Tôi chẳng buồn tán phét với cô ta, lách mình đi vào trong lớp khiến Phó Vận suýt nữa ngã ở ngay cửa lớp.

Phùng Thiên Vi đứng bên cạnh chỉ im lặng khẽ nhếch môi lên cười nhạt. Hôm nay đúng là gặp ai cũng thấy phiền, tôi tính đi về thì chạm mặt Tiếu Vĩ đang đi ngược lại. Tiếu Vĩ đi ra từ phòng bán nước nóng, trong tay còn cầm một lọ nước nóng, hắn thấy tôi nhưng cũng coi như không, đi lách qua người tôi.

Tôi vội đưa tay cản hắn lại, hỏi: “Sao hôm qua mày biết tao đi quán bar?”

Tiếu Vĩ không thèm để ý tôi, tiếp tục đi, tôi bực mình đưa tay kéo áo hắn lại: “Rôt cuộc xảy ra chuyện gì hả? Đừng có giỡn với tao nữa, ông mày không có thời gian đâu.”

“Nhưng thời gian uống rượu thì có đúng không?”

Tôi thoáng hiểu ra, lôi hắn xềnh xệch tới dãy nhà thí nghiệm. Chỗ ấy tối, chả nhìn thấy được cái gì. Chỗ này cũng là một phần của trường tôi, đã bỏ hoang từ lâu, bên này chỉ có mấy phòng học đều đã bị dán giấy niêm phong. Nhìn qua thì ai cũng thấy chỗ này rờn rợn mà sợ, thế nhưng không thể phủ nhận được, nơi này là chỗ giải quyết chuyện ân oán cá nhân thích hợp nhất.

Tôi nhìn Tiếu Vĩ kỹ hơn mới phát hiện hắn đã thay đổi, trở nên nhạt nhẽo hơn nhiều, thậm chí hắn còn mặc cả áo bông nữa. Nếu như biểu hiện trên khuôn mặt thay đổi, phong cách, thói quen cũng thay đổi thì chắc chắn người đó đã trải qua không ít chuyện. Bởi thế, tôi ngầm cho rằng hắn là người có thể giải đáp được hết những khúc mắc của tôi.

” “Tiếu Vĩ, hôm nay chúng ta nói chuyện cho tử tế! Nói chuyện giữa chúng ta đi, tao muốn biết mấy năm qua mày nghĩ như thế nào.”

Tiếu Vĩ ngồi xuống đối diện tôi, biểu tình lãnh đạm. Hắn nở nụ cười gượng gạo, rồi ngước mắt lên nhìn tôi nói: “Mày muốn biết tao nghĩ gì sao? Là nghĩ như thế nào về Biên Nhược Thủy, hay là về mày?”

“Tao nói rồi, hôm nay không nói chuyện người khác, nói chuyện về chúng ta.”

Tiếu Vĩ vỗ vỗ vào chỗ cạnh hắn, ra hiệu cho tôi tới ngồi xuống với hắn, tôi nhìn mắt hắn không có tia ác ý bèn ngồi theo ý hắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi gần gũi như thế này. Trước đây hai thằng hễ thấy mặt nhau thì không tay đấm cũng chân đá, cho nên, cảnh tượng bây giờ vượt qua sức tưởng tượng của tôi, tôi vốn dĩ rất ghét thằng khốn này, vậy mà cũng có ngày ngồi cạnh hắn nói chuyện này nọ.