Yến Phi chạy ngày chạy đêm lao đến Thôi gia bảo.
Hướng Vũ Điền đã giúp chàng rất nhiều trong cái đống rối rắm này, chẳng những chia bớt việc, phụ trách đi thông tri cho Thác Bạt Khuê nhất cử nhất động quan hệ đến đại quân chủ lực của Mộ Dung Thùy, mà còn tìm được chỗ ẩn giấu một đạo kỳ binh khác của hắn, đó là Long Thành quân đoàn.
Mộ Dung Thùy thực không hổ là đại gia quân sự ở phương Bắc, lợi dụng sơn đạo và làng xóm trong Thái Hành sơn che giấu mười vạn chiến sĩ, lại lợi dụng sơn đạo đã bí mật mở rộng công kích Thác Bạt tộc hoặc Hoang nhân.
Giả thiết không có thám tử thần kỳ Kỷ Thiên Thiên, khiến bọn họ không biết được chiến lược và bố trí của Mộ Dung Thùy, đến khi hắn phát động thế công kích như lôi đình vạn quân, bọn họ mới như ở trong mộng tỉnh dậy, thắng bại của trận chiến này không cần phải đoán cũng biết kết quả.
Thác Bạt Khuê vẫn có thể dựa vào thành tử thủ, đánh thêm được một trận, nhưng Hoang nhân bộ đội của bọn họ thì khẳng định sẽ toàn quân bị tiêu diệt, không một người có thể sống sót quay lại Biên Hoang tập. Yến Phi chàng cũng không phải ngoại lệ, vì chàng sao nhẫn tâm bỏ rơi chúng huynh đệ, một mình chạy trốn được?
Khi đó Thác Bạt Khuê cũng xong đời. Ngay cả có sự ủng hộ của Hoang nhân, thắng được Mộ Dung Thùy hay không vẫn là một ẩn số chưa biết, huống chi là mất đi một vạn quân Hoang nhân tinh nhuệ.
Trong ba bên thế lực, Hoang nhân có năng lực tác chiến mạnh nhất, sở hữu nhiều cao thủ nhất. Điều khiến Mộ Dung Thùy sợ hãi nhất chính là Hoang nhân tự nguyện ra chiến trường, chiến đấu để giải cứu chủ tì Kỷ Thiên Thiên. Bất luận nhiệm vụ có khó khăn gian khổ như thế nào, không ai có nửa câu oán hận. Vả lại Hoang nhân thân kinh bách chiến, đã trải qua nhiều gió mưa sương tuyết, giữa các chiến sĩ có sự hợp tác và ăn ý vượt xa bất kỳ binh đoàn nào trong thời thế hiện tại. Vạn người đồng lòng, người chỉ cần hiểu chút ít binh pháp cũng biết đội quân như vậy hết sức đáng sợ và khó đối phó.
Cho nên Mộ Dung Thùy đưa ra quyết định sáng suốt nhất, phái Long Thành binh đoàn hơn hai vạn người do nhi tử xuất sắc nhất của hắn chỉ huy, mai phục ở nơi có tính chiến lược nhất là đoạn phía nam của Thái Hành sơn, để khiến Hoang nhân bộ đội vĩnh viễn không đến được Bình Thành.
Với trí tuệ của Mộ Dung Thùy, đã sớm biết được Hoang nhân cần phải tìm kiếm cứ địa tiền tuyến gần với chiến trường. Nhìn vị trí bây giờ Long Thành quân đoàn bày bố sẽ biết Mộ Dung Thùy đã đoán được Hoang nhân sẽ lấy Thôi gia bảo làm cứ địa.
Sau khi rời khỏi sơn trại của Mộ Dung Thùy, Yến Phi theo hướng dẫn của Hướng Vũ Điền, tìm được doanh trại trong núi của Long Thành quân đoàn, nắm rõ tình hình của địch quân rồi mới đến Thôi gia bảo hội họp với huynh đệ Hoang nhân.
Gió đêm từng trận từng trận thổi tới, nhưng không còn là gió Tây Bắc lạnh thấu xương, mà là gió Đông Nam ấm áp hơn nhiều.
Sự thay đổi của hướng gió, đại biểu cho sự biến hóa của thời tiết. Nơi chàng đi qua không còn tuyết đọng khắp chốn, một phần băng tuyết đã tan chảy, hiện ra vùng đồng cỏ xanh tươi.
Trong lòng chàng không khỏi hiện lên tình cảnh lúc tiễn biệt An Ngọc Tình.
Họ chia tay tại bờ nam Tứ Thủy, lưu luyến nói lời tạm biệt, tình cảnh lúc ấy vẫn như hiển hiện trước mắt.
Gió sông thổi mái tóc An Ngọc Tình tung bay, quần áo phấp phới, trong đôi mắt nàng tràn ngập tình cảm yêu mến sâu sắc nói: "Tiễn đến đây thôi! Được không?"
Yến Phi thật có chút không muốn để nàng rời xa mình, thở dài một hơi.
An Ngọc Tình mỉm cười nói: "Đưa tiễn ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải từ biệt! Ngọc Tình thật sự rất vui vẻ. Ngày đó chàng đề xuất với Ngọc Tình, muốn cùng với thiếp và Thiên Thiên tỷ rời khỏi cõi nhân gian này, thiếp vẫn không tin chúng ta có thể làm được. Nhưng bây giờ mộng tưởng đã thành hiện thực, chuyện không có khả năng đã biến thành có thể. Ngọc Tình không còn một chút hoài nghi."
Yến Phi nói: "Có thể làm cho mỹ mộng của Ngọc Tình thành sự thực, là thành tựu mà Yến Phi ta tự hào nhất."
An Ngọc Tình đưa tay vuốt ve má chàng, có chút thẹn thùng nói: "Giữa chúng ta còn phải nói lời khách khí sao? Cho thiếp thời gian ba năm được không? Sau khi thiếp trở về núi, sẽ tập trung bồi bổ tu dưỡng nguyên thần cả âm lẫn dương mới vừa thành hình. Trong lúc đó, chàng có thể cùng Thiên Thiên tỷ tận tình hưởng thụ cuộc sống, cũng cho chàng có đủ thời gian mà chuẩn bị công phu cho Thiên Thiên tỷ. Hết hạn ba năm, chàng và Thiên Thiên tỷ đến nhà thiếp tìm Ngọc Tình, chúng ta sẽ có thể vui vẻ bên nhau rồi."
Yến Phi thất thanh: "Ba năm!"
An Ngọc Tình thu lại ngọc thủ, lườm chàng một cái nói: "Có Thiên Thiên tỷ ở cùng chàng mà! Chàng có thể hiềm thời gian ba năm là không đủ dài. Người ta thiên tư không cao như chàng, hơn nữa thiếp đã quen một mình tu hành, không có ba năm khổ tu này, có lẽ vĩnh viễn không đạt đến điều kiện phá không mà đi. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Ngọc Tình mới có thể an tâm theo chàng, lấy chồng theo chồng, lấy cẩu theo cẩu a! Hi hi!"
Nói đến hai câu cuối, gương mặt nàng lộ ra sự vui vẻ lại thẹn thùng, thần thái động lòng người hãn hữu xuất hiện.
Yến Phi cởi mở nói: "Hiếm khi Ngọc Tình khẳng khái cho những lời vàng ngọc, tin tưởng hạ mình cưới ta, Yến Phi ta……"
Trước tiên An Ngọc Tình che miệng chàng không cho nói tiếp, rồi dịu dàng nói: "Danh phận trên thế gian, không còn quan trọng và không có ý nghĩa gì đối với thiếp. Được ở cùng với Yến Phi chàng tức là ở cùng, chẳng lẽ Ngọc Tình sẽ bỏ chàng sao?"
Yến Phi trong lòng một phen cảm động, đã có lúc chàng tưởng rằng mình với An Ngọc Tình là hữu duyên vô phận, chẳng thể nào ngờ tình huống phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Dường như trong bóng đêm có đôi tay vận mệnh dùng phương pháp kỳ diệu nhất đưa họ đến với nhau.
Nhớ lại tình cảnh năm đó lúc mới gặp nàng, hiện tại vào lúc này đôi mắt xinh đẹp thần bí nhìn chàng vẫn giữ nguyên sức hấp dẫn vô cùng, trong lòng cũng không thể dùng ngôn từ để biểu đạt.
Ngọc dung An Ngọc Tình hồi phục vẻ bình tĩnh vốn có, khẽ nói: "Từ nhỏ đến lớn, Ngọc Tình luôn có tâm hướng đạo, do đó đối với tình cảm nam nữ trên thế gian không có kì vọng gì. Nhưng mỗi lần nhìn thấy con người chàng, luôn bị chàng khuấy động làm dấy lên một loại tình cảm không thể diễn tả, càng cảm thấy Yến Phi chàng khác biệt với người khác, càng không có cách nào quên được chàng. Thật sự không thể ngờ tình cảm nam nữ lại có thể động lòng người như vậy, Ngọc Tình cảm thấy mình rất hạnh phúc. Chia tay thôi!"
Mỗi lần nhớ lại những lời lúc chia tay của An Ngọc Tình đều khiến Yến Phi cảm thấy tràn ngập khoan khoái, ôn lại không nhàm chán. Mỗi lần đều có cảm giác mới mẻ nồng nhiệt.
Khi mới cùng An Ngọc Tình kết giao, vị mỹ nữ này luôn có một loại tư thái lạnh lùng xa lánh kẻ khác, một vẻ thanh thoát không tả nổi và sự tự do tự chủ không bị ràng buộc bởi bất kì ai.
Hiếm khi nàng chịu thổ lộ tiếng lòng. Bất quá sự thật là tâm ý của An Ngọc Tình tuyệt không có cách nào qua mắt chàng. Khi tâm linh chàng và nàng liên hệ cùng một chỗ, tình yêu của nàng dành cho chàng tựa như biển mênh mông nhấn chìm chàng, khiến chàng say mê chìm đắm trong đó.
Yến Phi chợt dừng bước ngồi thụp xuống, trong lòng xuất hiện cảnh báo.
Thôi gia bảo xuất hiện phía trước, chỉ có đèn đuốc lác đác.
Yến Phi đưa mắt quét qua sơn dã hoang lâm gần xa, nhưng không có phát hiện bất kì tình huống nào khác thường.
Yến Phi giữ tâm như nhất, bài trừ tạp niệm, tâm thần tấn nhập cảnh giới sáng suốt và linh lợi.
Vào lúc này, một bóng đen xuất hiện phía trước, rồi lao về phía rừng rậm bên trái, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Yến Phi thầm kêu nguy hiểm thật. Nếu bản thân không phát hiện mà tiếp tục đi tới, khẳng định sẽ bị đối phương phát giác.
Người này đương nhiên là cao thủ thám tử do Mộ Dung Long phái đi, khinh công siêu việt, đặc biệt đến để thám sát tình hình Thôi gia bảo và Hoang nhân.
Yến Phi đổi kinh ngạc làm vui, vì có thể chứng thực Mộ Dung Long đích xác có ý đánh bất ngờ Hoang nhân bộ đội tại con đường phía trước. Chỉ cần bọn họ có thể tương kế tựu kế, đánh ngược lại Long Thành quân đoàn, với trường chiến tranh này càng nắm chắc thắng lợi, đối với sĩ khí đại quân chủ lực của Mộ Dung Thùy cũng có thể tạo thành đả kích nghiêm trọng.
Yến Phi yên lặng đợi thêm một lát, khẳng định xung quanh lại không có thám tử của quân địch mới nương theo sự yểm hộ của cây rừng đi tới Thôi gia bảo.
Hết chương 559
~~~~~~~~~