Kỷ Thiên Thiên sực tỉnh dậy.
Tiểu Thi nằm ngủ cạnh nàng lại khóc trong mộng. Quân đội khởi hành không lâu thì Tiểu Thi không chịu được nỗi khổ do lộ trình gập ghềnh và tiết trời giá lạnh mà nhuốm bệnh. Khi đến được doanh trại, dưới điều kiện sinh hoạt gian khổ, mặc dù có Kỷ Thiên Thiên hết lòng chiếu cố, bệnh tình Tiểu Thi vẫn cứ phập phù, khi tốt khi xấu, thủy chung không có chuyển biến tốt.
Kỷ Thiên Thiên hiểu được nguyên nhân ngã bệnh của nàng. Chẳng những do đi đường cực nhọc, còn vì trong lòng Tiểu Thi sợ hãi, lo lắng quá độ dẫn đến bệnh tật thừa cơ xâm nhập.
Nàng cũng hiểu sâu sắc nỗi sợ hãi trong lòng Tiểu Thi.
Họ đang bị cuốn sâu trong vòng xoáy chiến tranh. Tất cả những người hiện thời cùng chịu khổ với hai nàng, bao gồm Phong Nương và hơn mười nữ chiến sĩ Mộ Dung Tiên Ti tộc ở cùng phòng, cho đến mấy vạn chiến sĩ trong doanh trại và các căn cứ xung quanh. Họ đang bước lên con đường ra chiến trường, mà không hề có con đường quay lại. Trong chiến tranh không phải ngươi chết thì ta chết, tất có một bên bị hủy hoại và tiêu diệt. Bất luận đổ máu là người bên Yến lang hay người bên Mộ Dung Thùy, Kỷ Thiên Thiên đều cảm thấy không đành lòng và đau xót.
Bên ngoài gió núi đang gào thét.
Bên bại dĩ nhiên thê thảm, bên thắng cũng tuyệt không khá hơn, đây là một trò chơi tàn nhẫn mà không ai có lợi.
Vào lúc này, Tiên môn trở nên xa xôi không thể với tới, giống như một ảo giác không chân thật.
Nàng nhớ Yến Phi mãnh liệt, chỉ có nằm trong vòng tay cường tráng của chàng, nàng mới có thể vượt qua được cảm giác bất an và sợ hãi, quên đi được tất cả những chuyện bất hạnh.
Chính lúc này, tinh thần nàng phát sinh biến hóa, cả người như rơi tõm vào khoảng không vô tận, tấm chiếu như hóa thành vực sâu không đáy, tiếng nói của Yến Phi đồng thời vang lên trong tâm linh nàng, gọi nàng: "Thiên Thiên! Thiên Thiên!"
Kỷ Thiên Thiên mừng rỡ hưởng ứng: "Yến lang! A! Yến lang! Chàng đang ở đâu?"
Liên lạc tâm linh nhanh chóng được thiết lập, nhanh hơn bất cứ lần nào trong quá khứ, trực tiếp và chân thật, giống như Yến Phi đang ở ngay bên, giơ tay là có thể cảm thụ được.
Cảm giác rơi xuống dừng lại, Kỷ Thiên Thiên bắt đầu cảm thấy nhẹ bỗng, lại không thể kiềm chế thể xác, ngược lại như bay lên cao.
Trong tâm linh nàng tiếng Yến Phi lại vang lên: "Thiên Thiên, đừng sợ hãi. Việc này không phải rất kỳ diệu sao? Tình huống nàng hiện thời đang trải nghiệm là dương thần mượn mộng khiến nguyên thần xuất khiếu*. Ta đã đến rồi, đang đứng tại vị trí có thể nhìn xuống doanh trướng nàng đang ở. Thuần Âm chân khí của ta ảnh hưởng trực tiếp đến nàng, kích phát năng lượng của dương khí nàng. Bây giờ dương thần của nàng không ngừng ngưng tụ, rất nhanh chúng ta lại có thể gặp mặt."
Một niềm vui sướng không tên tràn ngập trong lòng Kỷ Thiên Thiên, giống như tất cả khổ sở đã tan biến. Sau một khắc, nàng cảm thấy đã thoát khỏi thân thể, hóa thành một thể không thực tựa như khói nhẹ, và cứ thế rời khỏi chiếu bay lên, xuyên qua nóc nhà.
Trời đất bắt đầu tối sẫm, một đám mây trên cao lại sáng lên, dần dần ngưng tụ hiện ra thân hình cao to uy mãnh của Yến Phi.
Kỷ Thiên Thiên kêu gọi: "Yến lang! Yến lang!"
Tốc độ bay lên bỗng dưng tăng vọt, sau đó nàng phát giác đã lao vào trong lòng Yến Phi, cảm giác sống động như thế, chân thật như thế, quả không còn chút hoài nghi.
Hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn.
Thật lâu sau, Yến Phi rời khỏi môi thơm của nàng, mỉm cười: "Chúng ta lại ở bên nhau rồi."
Kỷ Thiên Thiên mừng như điên nhìn Yến Phi, gương mặt tuấn tú của chàng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng óng ánh, nàng reo lên: "Chàng thật sự đến rồi sao?"
Yến Phi ôm chặt nàng, vui vẻ nói: "Xem này!"
Bóng tối biến mất, bầu trời đêm thăm thẳm rộng lớn xuất hiện phía trên, che phủ cả đất trời. Sự tráng lệ của nó vượt quá bất kỳ bầu trời sao nào nàng đã từng chứng kiến.
Tâm thần Kỷ Thiên Thiên chấn động khẽ kêu lên.
Yến Phi xoay thân thể nàng qua, đưa tay ôm eo nàng nói: "Hãy xem bên này!"
Kỷ Thiên Thiên theo lời nhìn xuống phía dưới cách hơn trăm trượng, đèn đuốc lác đác, không ngờ chính là sơn trại nàng ở ban nãy.
Kỷ Thiên Thiên không thể tin vào mắt mình, run giọng: "A! Yến lang cuối cùng chàng đã đến rồi."
Phút chốc thân thể mềm mại lại xoay chuyển, đưa tay ôm lấy cổ Yến Phi. Thiên địa bỗng trở nên vô cùng u ám, giống như tất cả đều biến mất, chỉ còn lại đôi uyên ương tội nghiệp bọn họ.
Kỷ Thiên Thiên thở dài hỏi: "Làm sao có thể thế này, vì sao thiếp không có chút cảm giác hao tổn tâm lực?"
Yến Phi đáp: "Bởi vì lần này không giống những lần khác, ta dùng khí chí âm kích động dương khí của Thiên Thiên. Khi tinh khí thần chúng ta bắt đầu trực tiếp liên kết, âm cực dương sinh**, đánh thức dương thần của Thiên Thiên. Cái mà hiện thời Thiên Thiên đang trải qua chính là kỳ ngộ nguyên thần xuất khiếu."
Kỷ Thiên Thiên lộ ra vẻ tươi cười, nhưng sau đó lại thay bởi thần sắc lo lắng, buồn bã nói: "Tiểu Thi ngã bệnh rồi, mãi không có chuyển biến tốt."
Yến Phi hỏi rõ ràng bệnh tình của Tiểu Thi rồi nói: "Không cần lo, Thiên Thiên có lẽ vẫn chưa tự biết, nhưng ta có thể khẳng định nói cho nàng. Nàng đã đạt đến cảnh giới tiên thiên mà người học võ nằm mộng cũng khó cầu, muốn chữa khỏi Tiểu Thi chỉ nhấc tay là xong. Ta bây giờ dạy nàng một bộ thủ pháp, chỉ cần đả thông kinh mạch tắc nghẽn của Thi Thi, cam đoan nàng ta có thể thuyên giảm nhanh chóng."
Tiếp đó nói ra phương pháp.
Ưu phiền của Kỷ Thiên Thiên không cánh mà bay đi hết, vui mừng khôn xiết nói: "Thiếp biết Thi Thi nhất định không tin, nếu không thiếp sẽ nói cho muội ấy là chàng đã đến, để muội ấy có thể chia vui cùng thiếp."
Lại hỏi: "Chiến tranh thật sự không thể tránh sao?"
Yến Phi âu yếm đáp: "Trong lòng Thiên Thiên đã biết đáp án rồi. Trường chiến tranh này tịnh không phải là ân oán cá nhân, mà là dính líu đến sự tồn vong và cừu hận của dân tộc. Tình huống thế này muôn đời vẫn thế, cho tới bây giờ chưa bao giờ kết thúc. Nàng và ta phải kiên cường lên để đối mặt với mọi thứ trước mắt. Đây có lẽ là khảo nghiệm của trời cao đối với tình yêu của chúng ta, muốn chúng ta phải trải qua nhiều lần tai kiếp, nhưng cuối cùng có một ngày chúng ta sẽ tay trong tay rời khỏi nơi này, tới Động Thiên Phúc Địa."
Kỷ Thiên Thiên yêu kiều kêu lên: "Yến lang à! Năm đó khi Thiên Thiên ở tại Kiến Khang, một mực chờ mong cuộc sống mới, theo đuổi những thứ kích thích và thú vị, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ biến thành hình dáng này. May là chỉ cần nghĩ đến Yến lang, Thiên Thiên sẽ trở nên kiên cường, dũng cảm đối mặt với tất cả."
Lại trìu mến nói tiếp: "Còn nhớ khi tại Vũ Bình đài, người ta hỏi chàng có sẵn sàng chịu bảo tiêu cho người ta hay không, nói mặc cho chàng ra giá. Khi đó Thiên Thiên đã nghĩ đến, giả như thứ chàng muốn không phải vàng mà là người, Thiên Thiên nên trả lời chàng thế nào?"
Yến Phi cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Nàng sẽ trả lời ta như thế nào?"
Kỷ Thiên Thiên kiều mỵ liếc chàng nói: "Chàng đã không hỏi, người ta làm sao biết được?"
Yến Phi mê mẩn tâm thần nói: "Sau khi quay lại Biên Hoang tập, ta sẽ ngày ngày bồi tiếp Thiên Thiên uống rượu trên sân thượng Đệ Nhất lâu đã xây lại, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống Biên Hoang tập. Sau đó chúng ta đi tìm Ngọc Tình, tận tình hưởng thụ những thứ cuộc sống ban tặng, rồi mới quyết định khi nào rời khỏi nhân gian, nơi khiến người ta vừa yêu vừa hận này."
Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Thiên lộ ra thần sắc nồng cháy, khiến vẻ đẹp của nàng càng tỏa ra bốn phía, khẩn khoản hỏi: "Khi nào chúng ta có thể quay lại Biên Hoang tập?"
Yến Phi hỏi lại: "Bây giờ tình hình nàng như thế nào?"
Kỷ Thiên Thiên đáp: "Mộ Dung Thùy giám sát bọn thiếp rất chặt chẽ. Thiếp và Thi Thi như bị cầm tù trong phòng, do Phong Nương và mười hai nữ chiến sỹ thân thủ cao cường cận kề giám thị. Trong phòng lại có chuông báo động, chỉ cần chuông kêu, chiến sĩ ngoài phòng sẽ ùn ùn kéo vào."
Yến Phi thầm nghĩ may mà chàng và Hướng Vũ Điền không dấn thân vào nguy hiểm. Nếu không chính mình dĩ nhiên mất mạng, lại còn liên lụy đến Hướng Vũ Điền. Chàng nói: "Mộ Dung Thùy đã sinh ra sợ hãi đối với ta, hắn phải đề phòng như vậy chính là vì Yến mỗ."
Kỷ Thiên Thiên hỏi: "Các vấn đề khác giải quyết xong chưa?"
Yến Phi vui vẻ đáp: "Lưu Dụ đã đánh hạ Kiến Khang, bức Hoàn Huyền chạy về Giang Lăng. Tiểu Dụ cũng trở thành người có quyền thế cao nhất tại Nam phương, khiến cho Hoang nhân chúng ta không còn lo cái họa sau lưng nữa. Hiện tại Hoang nhân đã tập hợp thành đạo quân tinh nhuệ vạn người đang trên đường tới đây, ta chỉ đi trước một bước mà thôi."
Kỷ Thiên Thiên mừng rỡ nói: "Thật là một tin tuyệt diệu, cha nuôi có thể yên tâm rồi."
Yến Phi nói: "Lần này thuật kỳ binh của Mộ Dung Thùy không còn thực hiện được. Nhờ Thiên Thiên chỉ điểm nên ta rõ như lòng bàn tay việc bố trí quân lực của Mộ Dung Thùy. Chúng ta sẽ thắng một trận thật hoành tráng, giữa thiên quân vạn mã cứu thoát Thiên Thiên và Thi Thi."
Lại hỏi: "Gần đây nhất Mộ Dung Thùy có nói chuyện gì không?"
Kỷ Thiên Thiên đáp: "Từ sau khi rời khỏi Huỳnh Dương, thiếp vẫn chưa gặp hắn."
Yến Phi trầm ngâm một lát nói: "Thiếu chút nữa quên nói cho nàng, đại môn Đệ Nhất lâu đã được giấy đỏ phủ kín, chỉ chờ Thiên Thiên trở về đích thân khai trương."
Kỷ Thiên Thiên hiện ra thần sắc kinh ngạc, vui mừng nhảy cẫng lên nói: "Thực sự phải cảm ơn thịnh tình của bọn họ. Thiên Thiên cũng suýt chút quên nói với chàng, Thi Thi khẳng định có ấn tượng tốt đối với Bàng lão bản. Có một lần còn chủ động hỏi thiếp Tuyết Giản Hương có phải chính là Thiên hạ đệ nhất mỹ tửu hay không, và rằng có cơ hội nàng cũng muốn thử một ngụm."
Yến Phi mừng rỡ nói: "Đây là chuyện lão Bàng thích nghe nhất. Ài! Thời gian trôi mau quá, bình minh đến thật nhanh! Ta phải tranh thủ rời đi khi còn tối, Thiên Thiên phải bảo trọng nhé."
Kỷ Thiên Thiên vùng vằng: "Người ta vẫn có rất nhiều chuyện muốn nói cùng chàng mà!"
Yến Phi nói: "Nào sợ không còn cơ hội? Bất quá nếu Thiên Thiên không có chuyện khẩn yếu, ngàn vạn lần đừng hao phí tinh thần. Hiện tại tiên thiên chân khí của Thiên Thiên đã đạt chút thành tựu, chỉ cần duy trì tinh thần và sự chuyên cần, tu luyện tới trạng thái vừa rất tập trung vừa thư giãn, sẽ có thể khiến võ công của nàng tiến nhanh. Như thế sẽ nắm chắc hơn việc hồi phục tự do. Thiên Thiên hiểu chưa?"
Kỷ Thiên Thiên u oán nói: "Hiểu rồi! Nhưng nếu có thể, chàng nhất định phải đến bồi tiếp người ta đó nha."
Yến Phi cười nói: "Điều này là đương nhiên. Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng chẳng cản nổi ta."
Kỷ Thiên Thiên đổi buồn làm vui nói: "Thiên Thiên thích nhất khí khái anh hùng không sợ trời mà cũng chẳng sợ đất của Yến lang. Hôn Thiên Thiên đi!"
:77:
Hoàn Vĩ sắc mặt u ám đi vào thư trai, hướng về Hoàn Huyền đang ngơ ngẩn làm lễ quân thần, không dám có nửa điểm lơ đễnh. Hôm qua mới có một tướng lĩnh vì quên thực hiện lễ tiết đã chọc giận Hoàn Huyền và táng mạng dưới lưỡi Đoạn Ngọc Hàn.
Từ khi Hoàn Huyền bị đuổi khỏi Kiến Khang tháo chạy về Giang Lăng, hắn sợ bị người ta khinh thị, tính tình càng trở nên bạo ngược, thủ đoạn thêm phần tàn nhẫn, động cái là giáng tội người ta. Hắn tưởng rằng dựa vào việc tăng thêm hình phạt thì có thể lấy lại uy danh, không ngờ càng làm cho cả trời và người đều căm phẫn.
Hoàn Huyền mặt trơ như gỗ nói: "Cho ngồi!"
Hoàn Vĩ ngồi phía bên phải rồi nói: "Bẩm cáo Hoàng thượng, chúng ta lại có một đội thuyền chở lương thảo vật tư đến Bồn khẩu bị yêu nghiệt Lưỡng Hồ bang tập kích, toàn bộ đã chìm xuống đáy sông. Nếu chúng ta trong mười ngày không thể đưa lương thảo vật tư đến Bồn khẩu thì đại quân chúng ta tại đó sẽ lâm vào tình cảnh thiếu lương."
"Bùng!"
Hoàn Huyền đập một chưởng vào bàn đọc sách, trán nổi gân xanh đột nhiên giận dữ quát: "Thật vô dụng."
Hoàn Vĩ cười khổ nói: "Sở dĩ Lưỡng Hồ bang có thể khôi phục từ đống tro tàn, nghe báo vì Lưu Dụ phái người đến âm thầm chủ trì……"
Hoàn Huyền ngắt lời hắn: "Bất kể kẻ nào chủ trì, lúc ta đoạt lại Ba Lăng sẽ giết sạch dư đảng Lưỡng Hồ bang."
Hoàn Vĩ ngầm thở dài nói: "Mới có tin tức truyền về, Mao Tu Chi cầm đầu loạn quân Ba Thục đã đột phá phòng tuyến chúng ta bố trí ở Tam Ba, tiến về phía Đông uy hiếp thành Bạch Đế, văn thư cáo cấp như bươm bướm từ phía tây tới tấp gửi tới, Hoàng thượng vẫn chưa xem ư?"
Hoàn Huyền nhìn vào đống văn thư chất cao như núi trên bàn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không nói nên lời.
Hoàn Vĩ không dám nói tiếp, bởi vì biết được những gì mình nói đều là lời khó nghe, đối với Hoàn Huyền là những đả kích liên tiếp. Với tính cách tự cao tự đại của Hoàn Huyền, khẳng định sẽ nuốt không trôi.
Hắn cũng thu được tin tức, Hoàn Huyền đã hai ngày nay không có hứng thú ăn uống gì cả.
Hoàn Huyền đột nhiên hỏi: "Chúng ta liệu có thể giảng hòa với Kiến Khang không?"
Hoàn Vĩ vô cùng kinh ngạc, nhịn không được mở mồm hỏi: "Hoàng thượng lấy thân phận gì đàm phán với Lưu Dụ?"
Hoàn Huyền há miệng muốn nói, nhưng không thể thốt ra được một chữ nửa câu.
Hắn không nói, Hoàn Vĩ cũng không dám lên tiếng, sợ Hoàn Huyền đột nhiên nổi giận lôi đình.
Hoàn Huyền nặng nhọc thở gấp mấy hơi nói: "Chỉ cần Lưu Dụ sẵn sàng giảng hòa, tất cả có thể hồi phục lại như cũ. Tư Mã Đức Tông vẫn nằm trong tay chúng ta."
Hoàn Vĩ chán nản nói: "Lưu Dụ đã lấy Tư Mã Tuân thay thế Tư Mã Đức Tông, đại xá thiên hạ, chỉ không tha cho họ Hoàn chúng ta, dụng ý trong đó có thể thấy được. Nghe nói Lưu Dụ còn đem bài vị của Thái tổ Hoàng đế từ trong tổ miếu ra thiêu rụi trước sự chứng kiến của mọi người tại Tuyên Dương môn. Giữa chúng ta và Lưu Dụ căn bản không có cơ sở để đàm phán. Hiện tại kế duy nhất của chúng ta là dựa vào Giang Lăng thành cao tường dày, ra sức kháng địch, hy vọng có thể chuyển bại thành thắng, không còn biện pháp nào khác."
Hoàn Huyền mặt như tro tàn, lại nói không nên lời.
:77:
Cao Ngạn tiến vào chủ đường của Thái thú phủ, Doãn Thanh Nhã đang vô cùng giận dữ với hai người Trình Thương Cổ và Lão Thủ. Thấy Cao Ngạn đến liền nói: "Cao Ngạn ngươi mau lấy lại công bằng cho ta! Thế này còn có đạo lý gì nữa? Người ta muốn đi theo đối phó đội thuyền lương do tên gian tặc Hoàn Huyền phái đến Bồn khẩu, nhưng Trình công và Lão Thủ lại cương quyết không cho, liệu có phải cho ta là nữ lưu nên không để trong mắt hay không?"
Cao Ngạn nháy mắt với hai người, rồi ngồi xuống cạnh nàng, mỉm cười nói: "Bọn họ nghĩ cho Nhã nhi thôi."
Doãn Thanh Nhã tức giận nói: "Tiểu tử ngươi không ngờ chẳng giúp ta, đây gọi là nghĩ cho ta sao? Nếu nghĩ cho ta thì phải để ta đi."
Trình Thương Cổ vẫn không hổ với phong thái Đổ tiên, không lưu tâm mỉm cười nói: "Chúng ta có lẽ xem như không nghĩ cho bang chủ, nhưng khẳng định là nghĩ cho đại cục, càng nghĩ cho Thiên thư của lão Trác. Chuyện an toàn của bang chủ tuyệt đối không thể sơ sẩy, nếu bang chủ theo đội tác chiến, chúng ta sẽ phải cẩn thận đề phòng, đã không dám mạo hiểm, lại không thể phóng tay mà làm, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuộc chiến."
Doãn Thanh Nhã chống tay vào eo thon, cả giận nói: "Đây chính là nói ta sẽ làm liên lụy đến các ngươi! Các ngươi quá xem thường ta rồi, năm đó sư phụ cũng cho ta đến chiến trường mà."
Cao Ngạn ngắt lời hỏi: "Trận chiến đó của nàng dường như là bại trận đúng không?"
Doãn Thanh Nhã đang khí tức xông lên đầu, nghe vậy lập tức mắt hạnh trợn tròn, hung hăng nhìn Cao Ngạn mắng: "Ngươi, tiểu tử chết bầm, tiểu tử thúi."
Nói xong lời cuối cùng, chẳng biết nhớ tới chuyện gì, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.
Cao Ngạn sở trường nhất nhìn biểu hiện của nàng, khúm núm cười: "Nhã nhi vì Cao tiểu tử ta, nên ngoan ngoãn lưu tại đây cùng ta du sơn ngoạn thủy. Bởi vì nếu nàng ra chiến trường, ta cũng phải đi theo nàng, mà ta sợ nhất đánh trận, không muốn nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông. Ài! Đại Giang gần đây khẳng định có thêm rất nhiều thủy quỷ."
Doãn Thanh Nhã nhíu mày không vui nói: "Tiểu tử ngươi lại dọa ta. Ai cần ngươi đi theo ta, quỷ chết nhát!"
Cao Ngạn vốn có một bộ tuyệt kỹ ứng phó Doãn Thanh Nhã độc nhất vô nhị, cười hề hề nói: "Lại thêm một loại quỷ, hắc! Gan đánh nhau của ta khẳng định không lớn, nhưng gan trêu gái lại lớn hơn nhiều."
Trình Thương Cổ và Lão Thủ rốt cuộc không nhịn được cười ồ lên, nhưng không dám cười quá lớn, không biết nhịn cười là một việc vô cùng khó chịu.
Doãn Thanh Nhã cũng không nhịn được bật cười khanh khách, thoáng chốc lại chấn chỉnh sắc mặt, hung hăng nói: "Ngươi lại nói nhăng nói cuội, ta cho một chưởng vào cái mồm thối bây giờ."
Cao Ngạn đưa mặt lại gần cho Doãn Thanh Nhã thuận tiện tát, hân hoan nói: "Mời tát đi! Chỉ cần Nhã nhi sẵn sàng ngoan ngoãn lưu lại trong thành, Cao Ngạn ta có thể hy sinh bất cứ cái gì."
Trình Thương Cổ nháy mắt với Lão Thủ đồng thời đứng dậy.
Doãn Thanh Nhã quên đi chuyện dây dưa với Cao Ngạn, lớn tiếng hỏi: "Thảo luận còn chưa có kết quả, hai vị muốn đi đâu vậy?"
Trình Thương Cổ vui vẻ đáp: "Thưa bang chủ, lão phu và Lão Thủ hai lão già cả tối hôm qua đều không ngủ, nếu bang chủ không có chuyện gì quan trọng muốn hai lão già này đi làm, bọn ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi, để hai bộ xương ọp ẹp có thể thư giãn một chút."
Doãn Thanh Nhã không đồng ý nói: "Không cho phép đi. Đáp ứng xong ta mới cho về ngủ."
Cao Ngạn nói: "Trước tiên hãy để cho bọn họ ngủ một giấc, tỉnh dậy bọn họ mới có tinh thần suy nghĩ chuyện của Nhã nhi chứ."
Trình Thương Cổ và Lão Thủ như được Hoàng ân đại xá, vội vàng bỏ đi.
Trong đại đường chỉ còn lại hai người bọn họ, Cao Ngạn liền ôm chặt Doãn Thanh Nhã, còn hôn lên mặt và môi xinh của nàng.
Doãn Thanh Nhã mặc gã giở trò, oán giận nói: "Tiểu tử ngươi không chịu giúp ta."
Cao Ngạn nói: "Nhã nhi nàng nghĩ lại đi! Bây giờ chúng ta đã nắm chắc thắng lợi, cớ chi phải đi mạo hiểm tính mạng? Lão Trác điên trước khi đi đã nhắc đi nhắc lại, tuyệt không thể để phu phụ chúng ta đặt chân lên chiến trường. Khổ tâm của lão, Nhã nhi có hiểu không?"
Doãn Thanh Nhã lườm gã một cái: "Cái gì phu phụ chúng ta, ngươi cưới ta rồi sao?"
Cao Ngạn lại hôn nàng một cái rồi nói: "Việc là phu phụ trên danh nghĩa hay phu phụ thực tế, tạm thời không ở trong phạm vi thảo luận. Oái! Đừng động thủ, đợi ta dốc bầu tâm sự xong, nương tử muốn xử phạt cũng không muộn. Ta muốn nói chính là đợi Lưu Dụ chém xong cái đầu chó của tên gian tặc Hoàn Huyền, chúng ta có thể ngồi thuyền đến Biên Hoang tập, tham gia hội cuồng hoan mừng Thiên Thiên và Tiểu Thi trở về Biên Hoang tập, cam đoan sẽ náo nhiệt. Nhã nhi đi theo ta có muốn buồn cũng không buồn nổi."
Doãn Thanh Nhã cuối cùng đổi giận làm vui, đôi mắt sáng bắt đầu ánh lên, như đang tưởng tượng cảnh Hoàn Huyền rơi đầu dưới đao Lưu Dụ, lại tựa như suy nghĩ về cuộc sống hạnh phúc và ngập tràn sung sướng trong tương lai.
Chú thích:
- Nguyên thần xuất khiếu: Khái niệm này chỉ việc khiến linh hồn thoát khỏi thể xác một cách chủ động của những người tu đạo.
** Âm cực điểm thì dương sinh.
Hết chương 558
~~~~~~~~~