Chương 505: Viên Hoang chi thoại

Yến Phi từ cửa chính tiến vào, giúp đám vệ binh gác cửa tỉnh lại, tiện thể nói đôi ba lời chào hỏi với Hà Vô Kị. Bằng vào linh ứng của chàng, cuộc đối thoại giữa Lưu Dụ và Hà Vô Kị tuyệt không thể giấu được chàng dù chỉ một chữ.

Sau khi Hà Vô Kị rời đi, Yến Phi ngồi xuống một góc chiếu, nhíu mày nói: “Hà Vô Kị nói đúng, người mà Lưu Lao Chi cố kị nhất hiện giờ không phải Hoàn Huyền mà là huynh. Chỉ cần giết được huynh, trong Bắc Phủ Binh sẽ không có người nào có thể uy hiếp địa vị của hắn được nữa. Huynh và hắn đã không còn đất để thỏa hiệp, vì sao không bí mật tiến hành lật đổ hắn, giết hắn trở tay không kịp, mà lại phải chính diện xung đột với hắn trong khi thời cơ vẫn còn chưa chín muồi?”

Lưu Dụ không trực tiếp trả lời chàng, ung dung đáp: “Huynh là bằng hữu tốt nhất của ta, cũng hiểu rõ chuyện của ta nhất. Lần này huynh gặp lại ta, có phát giác được ta có điểm khác biệt hẳn so với ngày xưa hay không?”

Yến Phi gật đầu đáp: “Huynh lần này đúng là đã biến đổi, làm chuyện gì cũng đều tràn đầy tự tin, thần thái như thể đã sớm có kế hoạch từ trước, con người cũng trở nên lạc quan tích cực, có loại khí khái và quyết tâm không chịu lùi bước. Cũng khiến ta có cảm giác huynh thâm sâu khó dò.”

Lưu Dụ hai mắt ánh lên thần sắc bi thương thống khổ nói: “Từ sau khi phải ly biệt Đạm Chân, ta luôn sống trong những ngày tháng sống không bằng chết, chỉ nhờ có quyết tâm sắt đá báo thù rửa hận cho nàng ta mới có thể gắng gượng cầm cự nổi. Điều ta luôn chờ đợi chính là có ngày ta sẽ mang hài cốt của Đạm Chân từ Kinh Châu vận chuyển về Kiến Khang, để ta có thể ở cạnh bên bầu bạn với nàng, giúp nàng yên lòng an nghỉ. Đấy là những việc mà ta còn có thể làm được cho nàng. Huynh có minh bạch tâm tình của ta không?”

Yến Phi lộ vẻ đồng tình đáp: “Ta đương nhiên minh bạch tâm tình của huynh.”

Lưu Dụ tiếp: “Lúc ta toàn lực đối phó Thiên Sư quân, ta đã tự cấm bản thân tưởng nhớ đến Đạm Chân, tập trung toàn bộ tinh thần đặt vào Văn Thanh, để có được sự bình tĩnh và hoan lạc. Nhưng ngay khi ‘Kì Binh Hào’ rời khỏi Hải Diêm* đi lên phương bắc, tâm thần của ta lại bị Đạm Chân chiếm cứ. Lần này không phải là chìm đắm trong vực sâu của nỗi thống khổ và tuyệt vọng không thể tự mình thoát nổi, mà là tâm tình tràn đầy hy vọng và khoái cảm, bởi vì ta biết cái ngày đòi nợ cho nàng cuối cùng cũng đến. Ta cảm thấy sinh mệnh như ngọn lửa bùng cháy, không kẻ nào có thể ngăn cản được ta, bao gồm cả Lưu Lao Chi và Hoàn Huyền.”

Yến Phi chăm chú quan sát thần tình của gã, cảm thấy mỗi một câu gã nói ra, đều là xuất phát từ tận nơi thâm sâu trong lòng gã, có thể thấy rõ ý chí phục cừu của gã, bất kể gió táp mưa sa thế nào, cũng khó có thể lay động được.

Lưu Dụ nhìn về phía chàng, nghênh đón ánh mắt của chàng, mỉm cười nói: “Lưu Lao Chi dù hận không thể băm vằm ta thành vạn mảnh, cũng sẽ tuyệt đối không dám động thủ trong phủ tướng quân của Vô Kị, bởi vì tỷ tỷ của hắn – tức mẹ của Vô Kị đang ở ngay trong phủ. Hắn dám sai người bao vây phủ tướng quân, dùng binh phóng túng cường công sao?”

Yến Phi gật đầu đáp: “Ta quả là chưa nghĩ được tới chuyện này. Nhưng ta vẫn còn chưa hiểu huynh vì sao lại không thể không gặp Lưu Lao Chi?”

Lưu Dụ trầm giọng đáp: “Bởi vì ta muốn báo phục Lưu Lao Chi bằng cách tàn khốc nhất.”

Yến Phi ngạc nhiên gạn hỏi: “Huynh chẳng phải đã từng đáp ứng với Hà Vô Kị sẽ không làm hại đến cậu của y hay sao?”

Lưu Dụ đáp: “Thủ pháp báo thù có rất nhiều loại. Giết hắn thì thực là tiện nghi cho hắn quá. Ta muốn hắn phải lâm vào cảnh cùng đường bí lối, bị cô lập, bị bạn bè người thân xa lánh, trả một cái giá mà hắn không sao có thể gánh vác nổi cho những việc làm thấp hèn của hắn. Ta sẽ không nuốt lời đối với Vô Kị, nhất định sẽ không chạm đến nửa sợi lông của Lưu Lao Chi.”

Yến Phi nói: “Nhưng huynh gặp hắn khi thời cơ vẫn còn chưa chín muồi, liệu có thể sẽ biến khéo thành vụng hay không?”

Lưu Dụ hai mắt chớp ngời sinh cơ đáp: “Qua đêm nay, thời cơ chín muồi sẽ tới. Ơ kìa! Huynh đang nghĩ tới chuyện gì vậy?”

Yến Phi hiện ra thần sắc đăm chiêu như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó, vỗ vỗ vai gã nói: “Ta có một cảm ứng kỳ quái, nhưng lại không có quan hệ đến việc tối nay. Huynh cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, suy nghĩ thật kỹ làm sao ứng phó được với Lưu Lao Chi, ta ra ngoài dạo một vòng rồi sẽ quay trở lại.”

Nói xong chàng bèn nhảy qua cửa sổ mà đi, bỏ lại Lưu Dụ vẫn còn mơ hồ khó hiểu, như thể sương mù dày đặc ngập tràn trong đầu, khổ sở vì không thể tiếp tục trò chuyện với đối tượng thích hợp nhất để dốc bầu tâm sự này.

:77:

Thành Kiến Khang. Hẻm Ô Y.

Vương Hoằng mới từ bên ngoài trở về, mang theo bộ dạng trùng trùng tâm sự, ngây người ngồi trong phòng ngủ, cũng không muốn lưu lại tì nữ ở bên hầu hạ.

“Vương huynh! Là ta Đồ Phụng Tam. Xin chớ làm ầm. Trong phủ liệu có chỗ nào tiện nói chuyện không?”

Vương Hoằng hoảng sợ, cả người đứng bật thẳng dậy, mặc dù thanh âm đó vẫn còn quanh quẩn trong tai gã, nhưng tất cả mọi chuyện khác lại vẫn như bình thường, khiến gã có cảm giác cổ quái nửa thực nửa mê. Sự thực thì đúng là gã đang nghĩ tới Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam. Nhưng Đồ Phụng Tam làm sao có thể quay lại được Kiến Khang? Chẳng lẽ bản thân hắn vì quá mệt mỏi rã rời mà thiếp đi mất, nên mới có giấc mộng kỳ quái này.

Mãi đến khi Đồ Phụng Tam truyền thanh thúc giục hắn lần nữa, Vương Hoằng mới biết được không phải hắn đang nằm mộng, vội vàng tiến vào tẩm thất, rồi lập tức thổi tắt đèn đuốc.

Sau khi mọi việc ổn thỏa, Đồ Phụng Tam toàn thân vận hắc y dạ hành vượt cửa sổ tiến vào, cười nói: “Công tử có khỏe không?”

Vương Hoằng với giọng tựa hồ không thể tin hỏi: “Đồ đương gia không phải đang tiến hành đại chiến liên tiếp với Thiên Sư quân ư? Làm sao có thể phân thân quay trở về đây được?”

Hai người tới một góc phòng ngồi xuống, Đồ Phụng Tam kể vắn tắt tình huống chiến trường Giang Nam rồi nói: “Thiên Sư quân bại thế đã định, khó có thể thành công được, huống hồ việc Tôn Ân mất mạng trong tay Yến Phi, càng là đả kích trí mệnh nhất đối với Thiên Sư quân. Nhiệm vụ cấp bách hiện nay, là đối phó với Hoàn Huyền. Đây là nguyên nhân khiến bọn ta bí mật quay trở lại.”

Vương Hoằng trong đầu đầy nghi vấn, nhưng lại không biết hỏi từ đâu, đành lựa lấy chuyện đơn giản nhất mà hỏi: “Lưu huynh đâu?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Lưu gia đã đi Quảng Lăng rồi.”

Vương Hoằng giật nảy người hỏi: “Huynh ấy không sợ bị Lưu Lao Chi sát hại hay sao?”

Đồ Phụng Tam ung dung đáp: “Người sợ phải là Lưu Lao Chi mới đúng. Hiện giờ thanh uy của Lưu soái trong Bắc Phủ binh vượt xa Lưu Lao Chi. Lưu soái lần này quay trở lại Quảng Lăng chính là muốn đoạt lấy binh quyền của Lưu Lao Chi vào trong tay, như vậy mới có đủ năng lực lật đổ được Hoàn Huyền.”

Vương Hoằng cau mày than: “Điều ta sợ chính là Kiến Khang không thể cầm cự được đến lúc đó. Hoàn Huyền đông tiến lần này thanh thế to lớn vô cùng. Chiến thuyền vượt quá ba trăm chiếc. Quân Kinh Châu hai đường thủy bộ hơn tám vạn người. Ngay lần tiếp chiến đầu tiên tại Cô Thục** đã đánh cho Tư Mã Thượng Chi - mãnh tướng hàng đầu của Tư Mã Đạo Tử toàn quân tuyệt diệt, không còn manh giáp. Tư Mã Thượng Chi còn bị Hoàn Huyền bắt làm tù binh. Tin tức truyền về Kiến Khang, lập tức gây chấn động cả trong triều lẫn dân chúng bên ngoài. Tư Mã Nguyên Hiển mặc dù đã xuống thuyền, nhưng cũng bị dọa cho hoảng sợ không dám xuất phát. Hiện tại ai cũng đều nhận định Hoàn Huyền thắng thế, có người còn ngấm ngầm thiết lập liên lạc, chuẩn bị nghênh tiếp Hoàn Huyền nhập thành.”

Đồ Phụng Tam hỏi: “Hiện tại trên tay Tư Mã Nguyên Hiển còn có những quân bài gì?”

Vương Hoằng cười khổ nói: “Cuộc chiến tại Cô Thục, quân Kiến Khang tổn thất nghiêm trọng. Chiến thuyền vỡ hỏng gần nửa. Số binh sĩ chết trận đạt đến năm nghìn người. Hiện tại chiến thuyền trong tay Tư Mã Nguyên Hiên còn không đến trăm chiếc. Chiến sĩ cũng không quá con số nhỏ nhoi tám nghìn người, lại còn sĩ khí sụt giảm trầm trọng, không ngừng có người lén lút bỏ trốn, chỉ sợ khó chịu nổi một đòn.”

Đồ Phụng Tam hít vào một hơi khí lạnh hỏi: “Tình huống không ngờ lại ác liệt như vậy sao?”

Vương Hoằng thở dài: “Tình huống ác liệt nhất vẫn còn đang xuất hiện. Người người đều biết Nguyên Hiển đã nao núng mất hết tinh thần, không còn khôi phục được sự gan dạ của ngày trước. Như ta thấy Nguyên Hiển căn bản sẽ không dám chính diện giao phong cùng Hoàn Huyền.”

Đồ Phụng Tam đồng tình hưởng ứng: “Điều này khó có thể trách hắn được. Thực lực địch ta chênh lệch quá nhiều. Đối phương lại ở trong tình huống xuôi dòng thắng ngược dòng. Nhưng ta lại cho rằng Nguyên Hiển tịnh không phải khiếp sợ, mà là muốn thay đổi chiến lược, lợi dụng sức phòng ngự cường đại của thành Kiến Khang, dẫn dụ Hoàn Huyền quyết chiến trên bờ.”

Vương Hoằng nói: “Đấy lại là sai lầm lớn nhất của Nguyên Hiển. Hắn gần đây quả đã có tiến bộ trên nhiều phương diện, nhưng về mặt quan sát dân tình thì vẫn còn y nguyên như cũ. Ta dám khẳng định, nếu Nguyên Hiển cho rằng có thể dựa vào thành để cự địch, thì sẽ phát giác rằng quân dân Kiến Khang không có lấy một người nào nguyện bán mạng cho hắn. Hắn có trách thì phải trách cha của mình - Tư Mã Đạo Tử!”

Lại hỏi: “Còn chưa thỉnh giáo Đồ huynh lần này đến Kiến Khang có nhiệm vụ gì trọng yếu, để xem liệu ta có thể trợ giúp được gì không?”

Đồ Phụng Tam vui vẻ đáp: “Ta quả thực có chuyện muốn nhờ huynh giúp đỡ? Chỉ có điều trước khi nói ra, ta muốn biết rõ huynh có cách nhìn như thế nào đối với khí số của Tư Mã hoàng triều?”

Vương Hoằng khó hiểu hỏi: “Chúng ta không phải đã đàm luận mãi về vấn đề này rồi sao? Đồ huynh vì sao còn muốn hỏi lại thêm một lần nữa?”

Đồ Phụng Tam nói: “Đàm luận trước đây chỉ là so sánh tình thế của hai châu Kinh Dương, còn đàm luận của hôm nay lại là chuyện hưng suy của Tư Mã hoàng triều. Chính trị của Kiến Khang là chính trị của cao môn vọng tộc. Huynh xuất thân từ một trong các gia tộc hiển hách nhất tại Kiến Khang. Cách nhìn của huynh đối với chuyện này đại biểu cho lập trường của tầng lớp cao môn của Kiến Khang, càng đại biểu cho việc Hoàn Huyền liệu có thể thay đổi triều đại, ngồi vững trên ngôi vua được hay không.”

Vương Hoằng gật đầu biểu thị đã rõ, trầm ngâm giây lát đoạn đáp: “Việc này phải phân thành hai mặt để nói. Một mặt là quan điểm phổ biến trong tầng lớp thế gia vọng tộc Kiến Khang. Mặt khác là kiến giải của riêng cá nhân ta. Cách nhìn của cá nhân ta tuy có tính đại biểu, nhưng lại không phải đại biểu cho xu hướng chính.”

Đồ Phụng Tam thong thả tựa như có thời gian vô cùng tận, mỉm cười nói: “Ta muốn được nghe quan điểm phổ biến nhất trước.”

Vương Hoằng cười khổ: “Phần lớn mọi người đều đồng tình với nhận định là khí số của Tư Mã hoàng triều đã tận, ngày tháng không còn nhiều. Tư Mã Đạo Tử liên tục làm điều ngạo ngược, mất hết lòng người. Trong Kiến Khang có lắm người hận không thể xẻ thịt lột da lão. Cái tên hoàng đế ngu si đần độn Tư Mã Đức Tông lại càng khiến người tuyệt vọng. Ôi! Biết nói thế nào cho tốt bây giờ? Thế tộc Kiến Khang tuyệt không hề hãi sợ Hoàn Huyền. Người ủng hộ hay phản đối hắn đều có chung một nhận định, chính là nếu Hoàn Huyền ngồi lên ngôi vua, sẽ đưa tất cả lại như cũ. Điểm khác biệt có chăng chính là việc hai châu Kinh Dương sẽ quy về dưới tay một chủ, khiến cho vấn đề thiếu lương nan giải của Kiến Khang cũng sẽ được giải quyết dễ dàng nhờ vào việc mở cửa trở lại tuyến vận chuyển đường thủy. Thế tộc Kiến Khang lúc đó lại có thể tiếp tục những ngày tháng phong lưu thơ văn chuyện phiếm bên bàn rượu. Vì vậy ta mới nói nếu như Tư Mã Nguyên Hiển định dựa vào thành lũy để chống Hoàn Huyền, thì sẽ nhận ra rằng thủ hạ binh tướng không đánh cũng tan, bởi vì không ai tình nguyện làm cái chuyện vô nghĩa này. Chỉ có kẻ điên và thằng ngốc mới chịu hy sinh xương máu bảo vệ một tên hoàng đế ngu si đần độn.”

Đồ Phụng Tam hỏi: “Nói như vậy, Tư Mã Nguyên Hiển hoàn toàn không có hy vọng thắng lợi ư?”

Vương Hoằng gật đầu đáp: “Sự thật là như vậy.”

Đồ Phụng Tam hỏi tiếp: “Cách nhìn của huynh thì như thế nào?”

Vương Hoằng đáp: “Quan điểm của ta chính là nhận định về Hoàn Huyền. Đó là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Mới đầu hắn còn có thể làm bộ làm tịch, ra cái vẻ đến để phế truất gian tà, cất nhắc hiền tài, giết vài kẻ làm người hởi lòng hởi dạ nhằm lấy lòng dân chúng tại kinh sư. Nhưng rất nhanh đuôi hồ ly của hắn sẽ lộ ra. Mức độ gây tai họa của hắn, ắt sẽ còn dữ dội vượt xa Tư Mã Đạo Tử. Lúc đó thì cơ hội cho Lưu soái của chúng ta cũng sẽ đến.”

Đồ Phụng Tam nói: “Thuận miệng hỏi một câu. Cao môn Kiến Khang nhìn nhận Lưu soái như thế nào?”

Vương Hoằng đáp: “Thành thật mà nói, ngoại trừ ta ra, căn bản không người nào xem trọng Lưu huynh. Bọn huynh thu phục được Gia Hưng, quả thực có làm dấy lên những ý kiến thảo luận sôi nổi. Thế nhưng khí thế mãnh liệt hung dữ của Hoàn Huyền, đã hoàn toàn phủ kín ánh hào quang của Lưu huynh. Phần lớn mọi người đều cho rằng bọn huynh có thể đánh bại Thiên Sư quân thì đã sao? Khi Hoàn Huyền chiếm lĩnh được Kiến Khang, thiên hạ phương nam mười phần đã có tám, chín rơi vào tay Hoàn Huyền. Điểm lợi hại nhất chính là hắn khống chế được Trường Giang, huyết mạch kinh tế của phương nam. Bất luận Lưu huynh có thần thông quảng đại thế nào, đấu với Hoàn Huyền, cũng chỉ như trứng chọi đá. Đương nhiên ta vẫn mười phần tin tưởng vào Lưu huynh. Chỉ việc Lưu huynh đột nhiên bí mật quay trở về Quảng Lăng, đã nằm ra ngoài mọi dự liệu, càng khiến ta cảm thấy tình huống tuyệt không ác liệt như trong tưởng tượng.”

Đồ Phụng Tam mỉm cười nói: “Hy vọng Hoàn Huyền cũng giống như đám người Kiến Khang ấy, đánh giá thấp Lưu soái. Hoàn Huyền càng không để Lưu soái vào mắt, đối với chúng ta càng có lợi.”

Vương Hoằng hỏi: “Nói nhiều lời như vậy, mà vẫn chưa vào chuyện chính. Rốt cục Đồ huynh muốn tại hạ hỗ trợ như thế nào?”

Đồ Phụng Tam nói: “Ta muốn nhờ huynh nói dối một việc.”

Vương Hoằng ngạc nhiên hỏi: “Nói dối?"

Đồ Phụng Tam nói: “Ta lần này quay trở lại Kiến Khang, là để thay Lưu soái vì muốn giữ trọn tình nghĩa huynh đệ đối với Tư Mã Nguyên Hiển, đề xuất cảnh cáo với hắn. Trần công công mà cha con bọn họ vẫn luôn coi trọng, thật ra là nội gián cùng một bè với Tiếu Túng.”

Vương Hoằng biến sắc hỏi: “Có chuyện này ư?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Bất quá tình thế hiện tại thay đổi quá đột ngột. Kể cả có thể thông báo cho Tư Mã Nguyên Hiển chuyện này đi chăng nữa, cũng khó có thể chi phối được sự phát triển của đại cuộc. Vì vậy ta cho rằng thêm một việc không bằng bớt một việc. Nếu không để chuyện Lưu soái bí mật quay trở lại Quảng Lăng bị tiết lộ ra ngoài sớm hơn dự định, đối với chúng ta chỉ có hại vô lợi.”

Vương Hoằng bắt đầu hiểu được Đồ Phụng Tam vì sao lại ba bốn bận tra hỏi cách nhìn của hắn đối với tình cảnh của Tư Mã hoàng triều. Hắn gật đầu hưởng ứng: “Quả đúng là như vậy. Ôi! Đồ huynh có lời gì cứ thoải mái nói thẳng ra đi?”

Đồ Phụng Tam làm như vô sự nói: “Tương lai nếu như Lưu soái có hỏi lại chuyện này, Vương huynh chỉ cần nói dối rằng ta đã nhờ huynh đi thông báo cho Tư Mã Nguyên Hiển, nhưng vì không gặp được Nguyên Hiển, nên huynh không cách nào chuyển lời cảnh cáo của chúng ta được. Việc nói dối này khéo một chút là được, không cần phải lắt léo gì nhưng có thể làm Lưu soái an lòng.”

Vương Hoằng rốt cục đã hiểu ra, gượng cười: “Căn bản có lẽ không cần phải nói dối. Tư Mã Nguyên Hiển trước mắt đang ở trên chiến thuyền, cơ hội có thể gặp mặt hắn là cực kỳ thấp. Huống hồ Kiến Khang hiện đang giới nghiêm. Không có quân lệnh thì dù chỉ bước chân đi một tấc thôi cũng khó lòng làm nổi.”

Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Ta coi thế là Vương huynh đáp ứng rồi nhé.”

Vương Hoằng nhíu mày hỏi: “Dám hỏi Đồ huynh một câu. Có phải là bất luận tình huống như thế nào, Đồ huynh cũng sẽ không truyền đạt lời cảnh cáo của Lưu huynh cho Nguyên Hiển hay không?”

Đồ Phụng Tam hai mắt chớp ngời tinh quang, bình tĩnh đáp: “Người làm nên được đại sự, há lại có lòng dạ đàn bà hay sao? Đây là tác phong từ trước đến giờ của Đồ Phụng Tam ta. Tư Mã Nguyên Hiển cũng có thể tính là bằng hữu của ta. Nhưng hắn lại là con trai của Tư Mã Đạo Tử, kẻ đại biểu cho Tư Mã hoàng triều. Nếu như Hoàn Huyền bị y tiêu diệt, chung quy sẽ có một ngày y ra tay đối phó với chúng ta. Đấu tranh chính trị từ xưa đến nay đều là như vậy.”

Vương Hoằng gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi! Ta sẽ nói dối chuyện này giùm Đồ huynh.”

Đồ Phụng Tam vui vẻ cảm ơn.

Vương Hoằng nói: “Hiện tại ta càng thêm tin tưởng Tư Mã Nguyên Hiển không có cơ hội xoay chuyển được tình thế. Trần công công là người được cha con bọn họ tín nhiệm. Vai trò của lão thật khó tính được. Tin tức cuối cùng ta nhận được vào hoàng hôn hôm nay là đại quân của Hoàn Huyền đã tiến đến Tân Đình***, nội trong một ngày có thể tấn công Kiến Khang.”

Đồ Phụng Tam nói: “Vừa rồi huynh nói có người tại Kiến Khang lén lút liên lạc bố trí các phương nghênh tiếp Hoàn Huyền. Người huynh ám chỉ rốt cục là ai vây?”

Vương Hoằng đáp: “Kẻ chủ sự chính là Vương Tự, anh của Vương Quốc Bảo. Vương Tự vì chuyện Tư Mã Đạo Tử sát hại Vương Quốc Bảo, lại còn ra sức áp chế Vương gia, nên ôm hận trong lòng. Vì vậy Vương Tự luôn ngấm ngầm truyền đạt tin tức cho Hoàn Huyền, mật mưu lật đổ triều đình.”

Đồ Phụng Tam gạn hỏi: “Vương Tự có quan hệ như thế nào với Lý Thục Trang?”

Vương Hoằng ngạc nhiên: “Đồ huynh vì sao lại có câu hỏi này. Lẽ nào Thanh Đàm nữ tử của chúng ta cũng có vấn đề? Vương Tự quả có quan hệ mật thiết với Lý Thục trang, là khách nhân thân cận thường cùng trao đổi chuyện cơ mật với Lý Thục Trang.”

Đồ Phụng Tam nói: “Thế mới là hợp tình hợp lý. Kẻ chủ sự chân chính là Lý Thục Trang chứ không phải Vương Tự. Nói đơn giản, Lý Thục Trang, Tiếu Túng và Trần công công đều là cá mè một lứa, cùng thuộc một phái hệ vô cùng bí mật. Lần này bọn chúng trợ giúp Hoàn Huyền đoạt thiên hạ của nhà Tư Mã, cũng chẳng phải có ý tốt lành gì, cuối cùng sẽ có một ngày chúng sẽ cướp lấy địa vị đó từ tay Hoàn Huyền.”

Vương Hoằng biến sắc hỏi: “Có chuyện này ư?”

Đồ Phụng Tam nói: “Tình huống hiện tại của bọn huynh thế nào?”

“Bọn huynh” ám chỉ Vương Hoằng và các bằng hữu thân thiết cùng chung chí hướng với hắn như Mao Tu Chi, Si Tăng Thi, Đàn Đạo Tể và Chu Linh Thạch. Bọn họ đã từng gặp mặt Lưu Dụ tại Hoài Nguyệt lâu, cũng quyết định dứt khoát sẽ giúp đỡ Lưu Dụ.

Vương Hoằng ủ rũ đáp: “Bọn họ hiện giờ đều đang im hơi lặng tiếng, giảm phê bình công kích đến mức thấp nhất, sợ rước lấy họa sát thân. Sinh tử cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, sợ nhất là liên lụy đến gia tộc. Sáng nay ta mới thu được tin Mao Tu Chi tối qua đã bí mật rời khỏi Kiến Khang, không biết đã đi đâu.”

Tiếu Túng là tử địch của Mao Tu Chi. Nếu như Hoàn Huyền nhập kinh. Tiếu Túng khẳng định sẽ nhổ cỏ tận gốc mà thu thập Mao Tu Chi. Vì vậy Mao Tu Chi chỉ có cách trốn đi để tránh họa. Từ đó có thể thấy trong thành Kiến Khang quả thực không có người nào coi trọng cha con Tư Mã Đạo Tử, đối với Hoàn Huyền lại càng không có dũng khí tựa như ve sầu câm bặt vào mùa đông, vì sợ trong tương lai Hoàn Huyền sẽ tính sổ với bọn họ. Mất đi sự chống lưng của thế gia đại tộc, cha con Tư Mã Đạo Tử không còn lực lượng chống lại Hoàn Huyền nữa. Ai ngờ được sự tình lại phát triển đến tình huống như thế này.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồ Phụng Tam thầm bội phục Lưu Dụ. Nếu không phải gã dứt khoát quyết định quay trở lại phương bắc, bọn họ nhất định sẽ thảm bại trong tay Hoàn Huyền. Hiện tại ít nhất vẫn còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Vương Hoằng hỏi: “Hiện tại bọn ta có thể làm được điều gì?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Bọn huynh không cần phải làm gì cả. Sau khi Hoàn Huyền nhập kinh bọn huynh nên thu bớt phong quang, bớt lộ hình tích. Bảo vệ tính mệnh là chuyện trọng yếu nhất.”

Vương Hoằng hừ lạnh: “Ngày nào Hoàn Huyền còn chưa ngồi lên đế vị, ngày ấy hắn còn không dám động đến bọn ta.”

Đồ Phụng Tam nói: “Lý là như vậy.”

Đoạn nghiêm mặt nói tiếp: “Cũng đến lúc ta phải đi rồi! Trước khi Lưu soái đoạt được quyền khống chế Bắc Phủ binh, chúng ta sẽ không liên lạc với bọn huynh nữa. Còn Hoàn Huyền thì cứ để mặc hắn thể hiện uy phong. Chính như huynh đã sớm nói, khi hắn nhịn không nổi, lòi ra đuôi hồ ly, khiến cho trời giận người oán, cũng là ngày phản công Kiến Khang của chúng ta sẽ đến. Hừ! Tính cách của Hoàn Huyền ta biết rõ hơn bất kỳ người nào khác. Hắn chắc chắn sẽ nhịn không nổi mà lộ ra bộ mặt độc ác của bản thân. Giấc mộng đẹp của hắn nhất định không kéo dài được lâu.”

Vương Hoằng gật đầu nói: “Ta hiểu rồi!”

Đồ Phụng Tam vươn tay nắm chặt vai Vương Hoằng nói: “Vương huynh bảo trọng. Chuyện huynh giúp ta lần này, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng.”

Vương Hoằng đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ chẳng mấy tốn sức! Tuy che giấu Lưu huynh là việc không nên. Nhưng nghĩ đến Đồ huynh suy nghĩ chu đáo mọi việc cũng vì Lưu huynh, trong lòng ta cũng cảm thấy thư thái.”

Đồ Phụng Tam buông tay đang nắm Vương Hoằng ra, nhảy qua cửa sổ mà đi, lao vào bóng đêm đen tối khiến lòng người thấp thỏm lo sợ của Kiến Khang.

*Hải Diêm: Một địa điểm thuộc Gia Hưng, Chiết Giang, Trung Quốc

**Cô Thục: Một địa danh thuộc Nam Dự Châu, ngày nay phần lớn Cô Thục thuộc về tỉnh An Huy.

***Tân Đình: Sông Tân Đình ngày nay nằm ở phía Tây Nam của Nam Kinh, Trung Quốc

Hết chương 505

~~~~~~~~~