Chương 504: Trọng Tu Cựu Hảo

Thành Quảng Lăng. Phủ Uy Vũ tướng quân.

Hà Vô Kỵ tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi về đến phủ tướng quân, tắm bằng nước lạnh xong mới cảm giác khỏe lên một chút. Đây là thói quen mười mấy năm qua của hắn, kể cả trong trời đông tuyết phủ vẫn dùng nước lạnh dội lên người. Đó chính là phương pháp bí mật hắn dùng để duy trì sức khỏe và ý chí.

Hắn rất muốn ở một mình suy nghĩ một số vấn đề phiền nhiễu nhưng lại bị đứa con trai yêu quý mới năm tuổi quấn lấy, ép hắn chơi đùa một hồi. Tới khi phu nhân đến, tiểu tử đó dù không tình nguyện cũng đành phải lên giường đi ngủ, hắn mới thoát thân đến thư phòng.

Sau khi ngồi xuống, Hà Vô Kỵ thở dài một tiếng.

“Vô Kỵ huynh than thở vì chuyện gì thế?”

Hà Vô Kỵ giật mình, đưa tay chộp lấy trường đao đặt bên cạnh. Phủ tướng quân của hắn canh phòng nghiêm ngặt, lại có ác khuyển tuần tra, ngoài cửa thư phòng có hai cao thủ cận vệ đứng gác, đối phương lại có thể đột nhập như chỗ không người, tới khi đến ngoài cửa lên tiếng hắn mới phát giác, bảo sao hắn không hồn phi phách tán. Nếu như người đến mục đích là thu thập phu nhân và nhi tử hắn, hậu quả thiết tưởng không thể gánh nổi.

Lưu Dụ hiện thân nơi cửa thư phòng, mặc y phục dạ hành lại không thấy Hậu bối đao gã quen dùng.

Hà Vô Kỵ ngạc nhiên nói: “Là ngươi!”

Lưu Dụ đi thẳng đến trước mặt hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, mục quang lấp loáng quan sát hắn, mỉm cười nói: “Vô Kỵ ốm đi nhiều!”

Hà Vô Kỵ cười khổ: “Ngươi đến nơi đây không phải vì xem ta mập hay ốm chứ?”

Lưu Dụ ung dung đáp: “Ta rất cao hứng.”

Hà Vô Kỵ nhíu mày hỏi: “Có gì đáng cao hứng?”

Lưu Dụ nhún vai đáp: “Huynh không dùng đao nói chuyện ngay khi nhìn thấy ta, đương nhiên khiến ta cảm thấy vui mừng.”

Hà Vô Kỵ lộ ra nụ cười khổ thứ hai, mang theo chút ý vị không thể làm gì được.

Lưu Dụ điềm đạm hỏi: “Vẫn còn giận ta ư?”

Hà Vô Kỵ tránh né vấn đề, lạnh lùng đáp: “Ngươi sao có thể phân thân trở về, không còn quản việc Thiên Sư quân ư?”

Lưu Dụ ung dung nói: “Việc có phân hoãn cấp khinh trọng, Tôn Ân đã táng mệnh trong tay Yến Phi, Từ Đạo Phúc liên tiếp mất hai thành, bị bức lui về thủ Cối Kê khó còn lực xoay chuyển trời đất. Ta lần này bí mật quay về Quảng Lăng là nghĩ cho đại cục, Vô Kỵ có biết chuyện Bắc Phủ binh diệt vong đã ở ngay trước mắt?”

Hà Vô Kỵ sững sờ nhìn gã, nhất thời không nói nên lời

Lưu Dụ kiên nhẫn hỏi: “Vẫn vì ta mà sinh bực bội ư?”

Hà Vô Kỵ chán nản nói: “Vì sao vẫn muốn nói câu này? Tôn Ân thật sự đã chết?”

Lưu Dụ mỉm cười đáp: “Ta giống như người nói dối ư?”

Hà Vô Kỵ nghiêm mặt hỏi: “Đừng vòng vo nữa, lần này ngươi đến đây có mục đích gì? Chúng ta cứ nói thẳng nói thật.”

Lưu Dụ đáp tự nhiên: “Ta lần này trở về tịnh không phải muốn so đo ân oán cá nhân mà là muốn hoàn thành chí hướng Huyền soái căn dặn, không để phương Nam lọt vào tay Hoàn Huyền. Từ trước đến nay, ta đều phấn đấu vì mục tiêu cao xa chưa hề thay đổi này, có lúc phải dùng chút thủ đoạn nhưng chưa từng buông xuôi, mà luôn tiến theo hướng này cho đến thời điểm hiện tại.”

Gã lại hỏi: “Vô Kỵ ban này cớ sao than thở?”

Hà Vô Kỵ nhìn kĩ gã một lúc lâu, trầm giọng đáp: “Lưu huynh có biết nếu Lưu gia phát hiện huynh ở đây thì người tuyệt đối không bỏ qua huynh chứ.”

Lưu Dụ điềm đạm nói: “Hà huynh biết Yến Phi đang đợi ta ở bên ngoài không?”

Xưng hô của gã đối với Hà Vô Kỵ từ “Vô Kỵ” đổi thành “Hà huynh”. Chuyển biến này phối hợp với những động tay nhấc chân tự nhiên hiện thời của gã đều bộc lộ dáng dấp long hổ và bá khí của bậc lãnh tụ, tự đã có khí độ nhiếp nhân.

Hà Vô Kỵ giật mình thốt: “Yến Phi!”

Lưu Dụ mỉm cười: “Ta lần này đến Quảng Lăng tịnh không phải tìm chết, mà để xem có phương pháp gì có thể khiến Bắc Phủ binh không đến mức mất mặt làm tiêu biến đi uy phong của Huyền soái, để linh hồn người trên trời được yên nghỉ. Hiện thời tình huống đã xấu đến mức vượt ngoài tưởng tượng của Hà huynh. Hoàn Huyền sở dĩ có thể dễ dàng thu thập Nhiếp Thiên Hoàn vì có Ma môn chống lưng cho hắn. Những Tiếu Túng, Tiếu Phụng Tiên, Tiếu Nộn Ngọc cho đến Lý Thục Trang ở Kiến Khang, Trần công công bên mình Tư Mã Đạo Tử toàn bộ đều là người thuộc về hệ phái này. Huynh tưởng tượng xem! Sự tình nghiêm trọng đến mức độ nào? Nhiếp Thiên Hoàn sở dĩ chết trong tay Hoàn Huyền chính vì trong số đại tướng bên cạnh lão có người của Ma môn.”

Kế đó gã nói ra kỹ càng chuyện của Ma môn, đến khi gã nói xong huyết sắc trên mặt Hà Vô Kỵ chẳng còn bao nhiêu.

Lưu Dụ lại tiếp: “Theo ta đoán, Trúc Pháp Khánh khả năng rất lớn là người của Ma môn, nếu không lão đã không căm thù Phật môn như thế.”

Hà Vô Kỵ hít sâu một hơi hỏi: “Huynh có bằng chứng không? Ài! Ta không phải nghi ngờ huynh, chỉ là nghĩ đến chuyện nếu muốn thuyết phục Lưu gia, nói suông không có tác dụng gì, nhất là nếu tin tức đến từ chỗ huynh.”

Lưu Dụ nói: “Vật chứng thì không có! Nhân chứng trái lại có một người. Chính là Chi Độn đại sư.”

Hà Vô Kỵ gật đầu nói: “Lão nhân gia người đức cao vọng trọng, lại là bạn thâm giao của An công. Hơn nữa Phật môn không cho phép nói dối, lời người nói ra không ai dám hoài nghi. Đáng tiếc nước xa không cứu được lửa gần, nơi đây là Quảng Lăng không phải Kiến Khang.”

Lưu Dụ nhíu mày hỏi: “Từ đây đến Kiến Khang bất quá chỉ một ngày ngồi thuyền, các vị phái một người đến gặp người không được sao?”

Hà Vô Kỵ than: “Ban nãy tin tức truyền về, Hoàn Huyền đã đánh hạ Lịch Dương bắt sống đại tướng Tư Mã Thượng Chi, chiếm đóng Lật Châu, tùy thời có thể xâm phạm Kiến Khang. Nội trong một ngày triều đình đã hạ ba đạo thánh chỉ với Lưu gia, ra lệnh người lập tức dẫn thủy sư đến Kiến Khang trợ trận. Ta ban nãy còn vì thế mà tranh cãi với Lưu gia một trận, bây giờ chắc huynh cũng hiểu tại sao ta than ngắn thở dài.”

Lưu Dụ hỏi: “Lưu gia rốt cuộc có ý chủ ý gì, chẳng nhẽ không biết dung túng Hoàn Huyền khác nào dẫn sói vào nhà ư? Nếu như Hoàn Huyền chiếm được Kiến Khang, khống chế thượng du Quảng Lăng, lại có Kiến Khang lương thực đầy đủ, dù cho Bắc Phủ binh binh cường mã tráng ra sao cũng chỉ có chịu đòn. Lưu gia vì sao bất trí như thế?”

Hà Vô Kỵ đáp: “Lưu gia đương nhiên có suy nghĩ riêng của Lưu gia. Tốt nhất là quân Kiến Khang và Kinh Châu giằng co đấu đến lưỡng bại câu thương, Lưu gia có thể làm ngư ông đắc lợi.”

Chỉ nghe những lời này cũng hiểu Hà Vô Kỵ không phụ lòng kỳ vọng của Tạ Huyền, biết xem xét thời thế, nhìn vào đại cuộc mà phán đoán chứ không phải là người nhắm mắt làm theo cậu ruột mình.

Lưu Dụ nói: “Cách nghĩ của Lưu gia chỉ là từ một phía. Ma môn đã bố trí một thời gian dài. Dưới tình huống trong ứng ngoài hợp, quân Kiến Khang sẽ giống như Lưỡng Hồ bang bại vừa nhanh vừa thảm. Khi Lưu gia còn chưa rõ phát sinh chuyện gì, thiên hạ phương nam đã rơi hết vào tay Hoàn Huyền. Hoàn Huyền căn bản không cần đến đánh chúng ta, chỉ cần phong tỏa thượng du, chúng ta không chiến cũng tự tan.”

Trên mặt Hà Vô Kỵ đã không còn chút huyết sắc nói: “Nửa tháng trước, triều đình đã hạ chỉ ủy nhiệm Lưu gia làm tiên phong, Tư Mã Thượng Chi làm hậu bộ, chủ soái là Tư Mã Nguyên Hiển tây thảo Hoàn Huyền. Hoàn Huyền cũng biết không hay, chuẩn bị lui về thủ Giang Lăng dĩ dật đãi lao. Ai ngờ Lưu gia án binh bất động. Hoàn Huyền lập tức trở nên hung hăng dâng biểu truyền hịch cử binh đông hạ thảo phạt Nguyên Hiển. Nguyên Hiển thấy chúng ta án binh bất động đành phải co cụm ở Kiến Khang. Ài! Nếu ngày mai chúng ta vẫn không lên đường, Nguyên Hiển nguy hiểm rồi!”

Lưu Dụ nói: “Ta muốn gặp Lưu gia!”

Hà Vô Kỵ thất thanh nói: “Huynh có điên không!”

Lưu Dụ nói: “Ta không phát điên, trái lại càng hiểu rõ hoàn cảnh của mình hơn bất kì lúc nào. Vô Kỵ! Huynh hiện tại đã rõ ta là người như thế nào. Trước mắt là cơ hội duy nhất. Chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay chờ chết. Huynh nếu muốn chết chung với Lưu gia là quyền lựa chọn của huynh, bất quá ta phải đề tỉnh huynh, cho dù huynh không quan tâm đến sinh tử của huynh đệ Bắc Phủ binh cũng nên nghĩ cho vợ con yêu quí của huynh. Hưng vong của quốc gia ở ngay trước mắt, đến thời khắc này quyền quyết định vẫn trong tay huynh, cơ hội vuột mất vĩnh viễn không thể có lại.”

Hà Vô Kỵ thở gấp vài hơi, trầm giọng hỏi: “Huynh không sợ Lưu gia giết huynh sao?”

Lưu Dụ lộ ra chút tiếu ý lãnh khốc, lắc đầu chầm chậm đáp: “Ta đến báo cho Lưu gia việc Lưu gia không biết. Đó là làm việc tốt với Lưu gia. Lưu gia vì sao phải giết ta?”

Hà Vô Kỵ buồn phiền nói: “Đây chỉ là cách nghĩ từ phía huynh. Lưu gia không nghĩ thế thì làm sao?”

Lv mỉm cười nói: “Lưu gia không dám giết ta.”

Hà Vô Kỵ trầm giọng hỏi: “Lưu gia nếu dám giết huynh thì sao? Cả thánh chỉ của triều đình ông ta còn không để vào trong mắt huống chi là Lưu Dụ huynh?”

Lưu Dụ điềm nhiên như không đáp: “Nếu ông ta thật dám động thủ. Huynh, ta và Yến Phi ba người kề vai đánh ra khỏi soái phủ. Thế nào?”

Hà Vô Kỵ chấn động mạnh không nói gì chỉ biết trơ mắt nhìn chằm chằm gã.

Lưu Dụ nói: “Đã sai một lần không thể tiếp tục sai. Phát điên không phải ta mà là cửu phụ của huynh, trước tiên phản bội Vương Cung, tiếp đó bày mưu tính kế giết chết Vương Cung, quay sang theo Tư Mã Đạo Tử. Đây là một sai lầm nghiêm trọng của ông ta. Trong cuộc chiến thảo phạt Thiên Sư quân, ông ta trước dung túng binh lính cưỡng đoạt lương thực của dân chúng, sau trong lúc chưa thắng lợi lại dẫn quân bắc phản, hại Tạ Diễm đơn độc vào sâu, chiến tử sa trường. Đây là sai lầm thứ hai. Hiện nay Hoàn Huyền đông lai, ông ta lại đánh giá sai tình thế, tưởng rằng có thể mượn tay Hoàn Huyền trừ đi Tư Mã Nguyên Hiển sau đó mới thảo phạt Hoàn Huyền. Đây chính là sai lầm cuối cùng bởi vì ông ta không còn cơ hội phạm sai lầm lần thứ tư. Ta nói như thế huynh hiểu không? Trước mắt là cơ hội duy nhất và cũng là cuối cùng. Cách nhìn của Huyền soái lại sai ư? Sự thật đang chứng minh Huyền soái tầm nhìn sâu rộng. Chuyện người lo lắng nhất đang ứng nghiệm.”

Hà Vô Kỵ nhắm mắt lại, một hồi lâu sao mới mở ra hỏi: “Chúng ta hiện thời có thể làm được gì?”

Lưu Dụ bình tĩnh đáp: “Dẫn ta đi gặp mặt Lưu gia.”

Hà Vô Kỵ có chút dở khóc dở cười than: “Chuyện này đáng để mạo hiểm sao?”

Lưu Dụ điềm đạm nói: “Vì ông ta là cửu phụ huynh, cho nên về tình về lý, ta đều phải cấp cho ông ta cơ hội cuối cùng này, để xem Lưu gia chọn lấy hay bỏ.”

Hà Vô Kỵ lắc đầu: “Huynh có thể không tính toán ân oán cá nhân với Lưu gia, đáng tiếc người lại không có lòng dạ như thế. Huynh là cái gai trong tim, cái đinh trong mắt người, chỉ cần có một phần cơ hội, người sẽ dồn huynh vào chỗ chết. Cửu phụ đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Quyền lực có thể khiến bất kì người nào biến thành người huynh không còn nhận ra nổi. Huynh còn muốn kiên trì gặp không?”

Lưu Dụ đáp: “Ông ta có thể bất nhân, nhưng ta lại muốn tận nghĩa. Vô Kỵ huynh cứ yên tâm đi thu xếp đi! Ta có biện pháp khiến Lưu gia không dám động thủ.”

Hà Vô Kỵ cười khổ: “Huynh không hiểu rồi. Ba ngày trước Hà Mục từ Kiến Khang đến gặp Lưu gia, thay mặt Hoàn Huyền chiêu dụ Lưu gia. Sau đó Lưu gia triệu ta đến thương lượng, ta tuy phản đối nhưng người khăng khăng làm theo ý mình, nói đây chỉ là kế hoãn binh. Ài! Hà Mục chính là khách thường xuyên tại thanh lâu của Lý Thục Trang, nên khi huynh chỉ ra Lý Thục Trang là người của Ma môn ta không chút hoài nghi. Nếu không có Lý Thục Trang ở bên trong điều đình, Hà Mục sao đột nhiên làm thuyết khách cho Hoàn Huyền?”

Lưu Dụ trong lòng vui mừng, biết Hà Vô Kỵ cuối cùng đã bị gã làm dao động, mới tiết lộ tin tức trọng yếu như thế.

Hà Vô Kỵ lại nói: “Gần đây nhất Bắc Phủ binh phát sinh rất nhiều chuyện, một trong số đó có quan hệ trực tiếp với huynh. Sau khi huynh biết nhất định không muốn đi gặp Lưu gia.”

Lưu Dụ biến sắc hỏi: “Là chuyện gì?”

Hà Vô Kỵ buồn bã đáp: “Tôn gia chết rồi!”

Lưu Dụ toàn thân chấn động, thất thanh hỏi: “Cái gì?”

Tôn gia chính là Tôn Vô Chung, người này giống như sư phụ của Lưu Dụ. Gã sở dĩ có ngày hôm nay toàn nhờ một tay Tôn Vô Chung đề bạt.

Hà Vô Kỵ chán nản đáp: “Người Lưu gia hiện tại kiêng dè nhất không phải Hoàn Huyền, mà là Lưu Dụ huynh. Bởi chỉ có huynh mới có thể uy hiếp địa vị thống lĩnh Bắc Phủ binh của người. Nên phàm là người Lưu gia nhận thấy có quan hệ thân mật với huynh đều bị phái đến những chỗ ngồi chơi xơi nước. Tôn gia thì bị điều đến Kinh Khẩu, hơn mười ngày trước bị người ta phát hiện phơi xác trong phòng, trên mình không có chút thương tích, chết không minh bạch. Ai nấy đều hoài nghi do Lưu gia phái người hạ thủ, nhưng người lại chỉ tay thề không can hệ đến chuyện này. Khi đó ta tịnh không tin tưởng lời Lưu gia, hiện tại đã có suy nghĩ khác. Tôn gia thật sự khó có vai trò gì, Lưu gia tất không bất trí như thế. Khả năng lớn nhất kẻ hạ thủ là người của Ma môn. Đây là độc kế lợi hại nhất làm dao động quân tâm, chia rẽ Bắc Phủ binh chúng ta.”

Lưu Dụ lệ nóng tuôn trào, lặng lẽ nghe đến khi Hà Vô Kỵ nói xong mới gạt nước mắt, hít sâu một hơi đáp: “Ta cũng tin là người của Ma môn hạ thủ.”

Hà Vô Kỵ bình tĩnh hỏi: “Huynh còn muốn đi gặp Lưu gia không?”

Lưu Dụ đáp: “Ta càng muốn gặp ông ta hơn bất kì lúc nào.”

Hà Vô Kỵ lại hỏi: “Đáp ứng ta một chuyện được không?”

Lưu Dụ ngạc nhiên: “Là chuyện gì?”

Hà Vô Kỵ nói: “Khi huynh lên ngôi cửu ngũ, ta hy vọng có thể được giải giáp quy điền, trải qua những ngày yên bình.”

Lưu Dụ nhíu mày hỏi: “Ta khi nào nói qua với huynh muốn làm hoàng đế?”

Hà Vô Kỵ đáp: “Nói cho cùng, mọi người đều là huynh đệ. Dù có hiểu lầm cũng đã là chuyện quá khứ. Nói chuyện càng không cần nói vòng vo. Di nguyện lớn nhất của Huyền soái chính là muốn huynh thay ông thống nhất Nam Bắc, phục hưng đại nghiệp bất hủ của trung thổ. Huyền soái từng nhiều lần biểu thị với ta, ông không còn bất kì hy vọng nào đối với Tư Mã hoàng triều. Ý ngầm trong lời đó chính là cần phải thay triều đại mới. Nếu huynh muốn nhất thống thiên hạ thì phải giải quyết chướng ngại lớn nhất cho cuộc bắc phạt chính là triều đình này. Ngoại trừ thay thế còn có biện pháp gì khác sao?

Lưu Dụ im lặng giây lát rồi gật đầu nói: “Huynh đã coi ta là huynh đệ trở lại. Yêu cầu này bảo ta làm sao cự tuyệt?”

Hà Vô Kỵ như cởi bỏ được tâm sự đáp: “Ta hiện tại đến phủ thống lĩnh gặp Lưu gia, báo cáo về chuyện của Ma môn và để cho người biết huynh đang ở trong phủ ta. Nếu người chịu gặp huynh, phải đến đây gặp. Không có ta hợp tác Lưu gia muốn giết huynh cũng không dễ dàng.”

Lưu Dụ hỏi: “Huynh không sợ Lưu gia giam huynh lại ư?”

Hà Vô Kỵ đáp: “Thật không dám giấu, hiện thời thanh danh huynh trong quân đội thật sự vượt xa Lưu gia, ngoại trừ vài tướng tâm phúc bên mình Lưu gia, lòng người đều hướng về huynh. Nếu Lưu gia công nhiên trở mặt, phái binh đến đánh phủ đệ của ta, khẳng định sẽ nổ ra binh biến. Người tuyệt đối không dám làm như thế. Theo ta đoán, Lưu gia chắc chắn sẽ đến gặp huynh, hỏi rõ việc của Ma môn.”

Lưu Dụ nói: “Chuyện ta từng đáp ứng huynh, ta tuyệt không vi tín bội ước. Ta không phải chỉ nói riêng chuyện giải giáp quy điền của huynh mà cả việc ta từng đáp ứng không làm hại Lưu gia.”

Hà Vô Kỵ cảm kích nói: “Ta càng lúc càng bội phục Lưu huynh. Trong tình hình hiện nay vẫn có thể vẫn có thể tuân thủ lời hứa, trái lại ta từng ruồng bỏ huynh.”

Lưu Dụ đáp: “Nhưng huynh tịnh không thật sự bán đứng ta, nếu không cái mạng của Ngụy Vịnh Chi khó mà bảo toàn.”

Hà Vô Kỵ đã dứt khoát hạ quyết tâm ngả lại về phe Lưu Dụ, thần thái khác hẳn trước kia, trầm ngâm nói: “Hiện tại những người trong quân ủng hộ huynh trừ Ngụy Vịnh Chi ra còn có đám Đàn Bằng Chi, Mạnh Sưởng, Lưu Đạo Quy và Chu An Mục. Họ đều có hoàn cảnh xuất thân rõ ràng, khẳng định không có quan hệ với Ma môn, quan trọng nhất là họ đều nắm binh quyền. Trước khi ta đi gặp Lưu gia sẽ đi chào hỏi Nguỵ Vịnh Chi một tiếng, rồi để hắn đi thông báo cho mấy người khác biết huynh đã trở về. Bọn họ biết sẽ cực kì phấn chấn vì họ luôn chờ đợi ngày này. Huynh có lẽ vẫn chưa biết. Chuyện trung thành với huynh đã trở thành chuyện trung thành với Huyền soái. Lưu gia thật đã quá mất nhân tâm. Khi tin Diễm soái chết truyền về, chấn động lòng quân. Người người đối với cách làm của Lưu gia đều phản đối, ông ta có thể hại chết Hà Khiêm nhưng tuyệt không thể hại chết thân đệ của Huyền soái. Chuyện này không ai có thể tiếp nhận. Có lúc ta thật không minh bạch vì sao Lưu gia lại ngu xuẩn như thế?”

Hắn hơi dừng lại chút rồi tiếp tục: “Khi tin tức huynh từ Hải Diêm xuất kích thu phục Gia Hưng, rồi tạo cơ hội cho huynh đệ cố thủ Cối Kê và Thượng Ngu an toàn lui về Hải Diêm truyền đến Quảng Lăng, người người chạy khắp nơi thông báo. Hiện tại ai cũng biết chỉ có huynh mới có thể trọng chấn thanh uy của Bắc Phủ binh.”

Lưu Dụ cười hỏi: “Huynh không còn trách ta ư?”

Hà Vô Kỵ cười gượng đáp: “Đừng lật lại nợ cũ của ta được không? Khi đó ta còn tưởng Lưu gia vạch rõ giới tuyến với Hoàn Huyền. Không ngờ hôm nay người lại khoanh tay đứng nhìn Hoàn Huyền đánh chiếm Kiến Khang. Thật khiến ta quá thất vọng.”

Kế đó hắn nói: “Ta hiện tại không còn băn khoăn gì, có thể phóng tay làm lớn. Ta sẽ báo Vịnh Chi liên lạc tất cả những người có tâm hướng về huynh. Tốt nhất là êm thấm không đổ máu chuyển binh quyền của Bắc Phủ binh đến tay huynh. Khi đó dù Lưu gia muốn làm khó chúng ta cũng hữu tâm vô lực. Bất quá phải đợi sau khi huynh gặp người đã. Ngàn vạn lần phải chịu nhẫn nại một chút đừng quyết liệt với Lưu gia. Cho đến thời điểm này binh quyền vẫn trong tay Lưu gia. Chúng ta cần có một khoảng thời gian bố trí, nhanh thì mười bữa nửa tháng mới có thể liên hệ đến tất cả mọi người.”

Lưu Dụ ngầm thở phào nhẹ nhỏm, lần này có thể thành công thuyết phục Hà Vô Kỵ chẳng những vì chiến công huy hoàng của Lưu Dụ gã, Lưu Lao Chi mất sạch nhân tâm, mà chủ yếu hơn chính là sức ảnh hưởng của Tạ Huyền tịnh không vì ông qua đời mà suy yếu, và sự chỉ định người kế thừa của ông.

Gã hỏi: “Có biện pháp liên lạc Khổng lão đại không?”

Hà Vô Kỵ đáp: “Ta không có biện pháp, nhưng Vịnh Chi nhất định dễ dàng làm được.”

Lưu Dụ nói: “Huynh nói Vịnh Chi báo Khổng lão đại, ta muốn gặp mặt lão.”

Hà Vô Kỵ gật đầu đứng dậy, tiếp đó than: “Đến bây giờ ta mới có cảm giác cởi bỏ gánh nặng. Trận tranh cãi lần đó ở Kiến Khang, ta còn khó chịu hơn huynh, có điểm giống như phản bội lại Huyền soái. Hiện tại mọi chuyện đã khác. Ta cảm giác mình tràn đầy sinh cơ và đấu chí, càng thấy rằng mọi chuyện đang làm cuối cũng là để tận hết trách nhiệm với hiền thê và nhi tử.”

Lưu Dụ theo hắn đứng lên hỏi: “Huynh không sợ cùng ta đi tìm đường chết ư?”

Hà Vô Kỵ cười đáp: “Theo huynh có cảm giác tuyệt diệu giống như theo Huyền soái, cực khổ cũng có thể biến thành chuyện vui. Huyền soái trước giờ chưa từng nhìn sai người, ông không nhìn sai cửu phụ, càng không nhìn sai huynh. Mời Lưu soái nghỉ ngơi thoải mái ở đây, ta sẽ thông báo thân binh trong phủ, nói với họ đại giá Lưu Dụ đang ở đây.”

Sau khi nắm chặt tay Lưu Dụ, Hà Vô Kỵ bước đi ra khỏi cửa.

Hết chương 504

~~~~~~~~~