Chương 360: Quân Tâm Hoán Tán

Lưu Dụ rời khỏi Thạch Đầu Thành, trở về Kiến Khang. Có người từ đằng sau đuổi tới gọi: “Tiểu Lưu gia!”

Lưu Dụ quay đầu nhìn lại, nguyên lai là lão bằng hữu Ngụy Vịnh Chi trong quân đội. Lập tức thả bước chậm lại, để y đuổi kịp đến bên cạnh.

Ngụy Vịnh Chi thân mang thường phục nhưng thần tình lại nặng nề giống như mang khôi giáp. Yên lặng đi một đoạn mới nói: “Rút cuộc phát sinh chuyện gì? Vừa nãy Hà Vô Kỵ đến tìm ta, nói rõ từ nay sẽ không quản việc của ngươi nữa nên ta mới biết được ngươi đã trở về, lúc đi tìm, thì ngươi lại mới ra khỏi thành, nên vội vàng đuổi đến đây.”

Lưu Dụ trong lòng cười khổ, Hà Vô Kỵ dứt khoát thay đổi, nói hết là hết, lại một đao đoạn làm hai. Hình như Ngụy Vịnh Chi vẫn chưa biết biến cố mình bị lăng nhục. Trầm giọng: “Việc này một lời khó nói hết, hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói cho kỹ, thế nào?”

Ngụy Vịnh Chi: “Bây giờ đang giờ ăn trưa, thuận đường tìm chỗ miếu tốt để tế ngũ tạng! Theo ta đến đây đi!”

Lưu Dụ nhường y dẫn đường, đến một quán ăn gần đấy ngồi xuống. Lựa chọn vài thứ, rồi hướng Ngụy Vịnh Chi cười: “Ngươi đối với Kiến Khang hoàn toàn quen thuộc nhỉ! Quán ăn này không có nhiều khách ăn, là chỗ tốt để nói chuyện.”

Ngụy Vịnh Chi: “Sau khi từ Biên Hoang trở lại Quảng Lăng. Đại Lưu gia công nhận ta lập được công, nâng ta lên thành phó tướng. Lúc này đang phụ trách công tác tình báo, bởi vậy có thể tùy ý chuồn đến Kiến Khang, đổi lại là người khác, sao dám chuồn đi như thế.”

Lúc này tiểu nhị mang lên mì sợi và bánh bao mà hai người đặt, bọn họ vừa ăn vừa nói. Lưu Dụ đem sự việc phát sinh sáng nay, kể hết ra. Khi Lưu Dụ nói tới Hà Vô Kỵ, vì quan hệ giữa gã và Tư Mã Đạo Tử mà cắt đứt tình nghĩa. Ngụy Vịnh Chi cau mày nói: “Hà Vô Kỵ đúng là thông thái rởm, ngươi với Tư Mã Đạo Tử lợi dụng lẫn nhau, bất đắc dĩ mà phải dùng thủ đoạn đó. Không làm như vậy, tương lai đại anh hùng lập tức kết thúc. Y không đi trách cửu phụ của y, lại quay sang trách ngươi.”

Trong lòng Lưu Dụ cảm thấy chút an ủi, nói: “Đây chỉ là mượn cớ. Nói cho cùng Lưu Lao Chi vẫn là thân nhân của y, điều đó tạo thành áp lực trong đầu y. Nhưng mà xác thực y đã từng giúp ta rất nhiều việc, ta sẽ không trách y.”

Ngụy Vịnh Chi cười: “Tiểu Lưu gia xác thực tấm lòng rộng lượng. Khách! Ta hiện tại đã buông được tâm sự rồi. Vì bản thân ta cùng tất cả huynh đệ đều không biết mà lo lắng ngươi sẽ bị đại Lưu gia liên thủ với Tư Mã Đạo Tử hại chết.”

Lưu Dụ hỏi: “Tình hình các huynh đệ trong quân đội như thế nào?”

Ngụy Vịnh Chi vui vẻ: “Những người ủng hộ ngươi càng ngày càng nhiều, lão ca ngươi luôn tạo nên kỳ tích. Chiến tích dùng hơn hai trăm người đại phá Tiêu Liệt Vũ càng chấn động cả Bắc Phủ Binh. Nhất là bọn người lão Thủ vì ngươi nhất thời truyền tụng, quảng bá khắp nơi. Hiện tại trong quân đội, không còn một người nào hoài nghi chuyện ‘nhất tiễn trầm Ẩn Long’ của ngươi là do Hoang nhân phóng đại. Chiến thuật phản công Biên Hoang tập, lại càng tinh tế tuyệt vời, e rằng Huyền soái sống lại, cũng không thể làm tốt được hơn ngươi. Huyền soái thật có tuệ nhãn, không có nhìn sai người.”

Ngụy Vịnh Chi tán thưởng, khiến cho gã cảm thấy lúng túng, lảng sang chuyện khác: “Tình hình Khổng lão đại thế nào?”

Ngụy Vịnh Chi: “Buôn bán của Khổng lão đại đương nhiên là càng làm càng lớn. Bọn ngươi vừa bán vừa tặng một lượng lớn chiến mã tốt, để cho y kiếm được một số lời lớn. Hiện nay đại Lưu gia là người cũng phải coi sắc mặt ông ta. Đối với tiểu Lưu gia ngươi Khổng lão đại càng tán thưởng không ngớt miệng. Hiện nay y mang tất cả hy vọng, gửi hết lên người ngươi.”

Sau đó lại nói: “Ta và những huynh đệ trong quân đội ủng hộ ngươi, hoàn toàn trông vào ngươi đấy!”

Lưu Dụ thầm than, thảo nào Lưu Lao Chi ấy cố kỵ mình. Trong quân đội, ngoài quân đội, những người nói tốt cho mình khẳng định số lượng không ít. Chịu không được hỏi: “Ngươi bảo ở trong quân đội có rất nhiều người ủng hộ ta, là những người nào?”

Ngụy Vịnh Chi: “Trừ đi nhân mã trong gia tộc đại Lưu gia. Trong quân đội từ trên xuống dưới, ai cũng thích ngươi. Chẳng ai không nhận ra ngươi đủ tư cách nắm quyền Thống lĩnh hơn Đại Lưu gia.”

Lưu Dụ lại nhớ đến câu nói của Tạ Huyền. Là muốn trở thành anh hùng trong tâm can Bắc Phủ binh. Bước đầu tiên hiện tại đã hoàn thành, những bước tiếp theo phải đi như thế nào?

Ngụy Vinh Chi hừ lạnh: “Đại Lưu gia cùng Tư Mã Đạo Tử liên thủ, lần lượt giết chết tướng quân và Vương Cung. Hai sự việc ấy là hoàn toàn sai lầm. Khiến y mất đi quân tâm, dẫn tới bất mãn lan rộng. Nếu như y giết chết ngươi nữa, bọn ta không tạo phản mới là lạ.”

Tiếp theo cười: “Bất quá y sao hại chết được chân mệnh thiên tử ngươi đây chứ? Tưởng mượn tay Tiêu Liệt Vũ, ngược lại để ngươi cắt cái đầu tặc của y xuống. Tên tiểu tử Hà Vô Kỵ này thật ngu xuẩn, làm trái ý lão ca ngươi, xem tương lai y sẽ ra sao.”

Lưu Dụ thấy không xứng đáng, cười khổ: “Chân mệnh thiên tử cái gì, không phải nhắc nữa!”

Ngụy Vịnh Chi chân thật nói: “Nếu như quả thật ngươi không phải chân mệnh thiên tử, như việc sáng nay ấy sao có thể qua đi mau chóng. Ngay Tư Mã Đạo Tử cũng phải nói lời tốt giúp ngươi, tuyệt đối là câu chuyện thiên cổ kỳ lạ, ngươi rút cuộc bằng cái gì thuyết phục y?”

Lưu Dụ: “Dựa vào quan hệ lợi hại. Nói cho ta, câu chuyện tên tiểu tử Lưu Nghị thế nào, lại đi theo Thứ sử đại nhân?”

Ngụy Vịnh Chi than: “Lưu Nghị cùng nhóm tướng lĩnh trực hệ Hà đại tướng quân của y, căn bản là trúng gian kế đại Lưu gia. Bắc Phủ Binh phụ trách bình loạn, đương nhiên phải phân phó binh lính đến dưới trướng Thứ sử đại nhân. đại Lưu gia mới thuận nước đẩy thuyền, đem tất cả tướng sĩ dưới quyền Hà Đại tướng quân cấp cho Thứ sử Đại nhân. Ài! Ai không biết Thứ sử đại nhân kiêu ngạo, nhưng thật ra lại không biết binh pháp, tên tiểu tử Lưu Nghị ở trên chiến trường là nhân vật chẳng đáng gì. Gặp Thiên Sư quân người nhiều thế mạnh, không thua mới là lạ. Riêng một chiêu này là độc kế của đại Lưu gia mượn đao giết người. Ngươi nói đi! đại Lưu gia có phải là người có đạo đức không?”

Lưu Dụ gật đầu nói: “Ngươi nhận xét rất thấu triệt. May mắn Chu đại tướng quân thành phó tướng của Diễm Gia, khả dĩ có tác dụng nhất định.”

Ngụy Vịnh Tri cười nhạt: “Trận chiến Phì Thủy năm đó, sớm lĩnh giáo qua tác phong Tạ Diễm rồi. Đến giờ vẫn một mình một ý, lời thật trái tai. Ngoại trừ Huyền Soái, lời của ai y nghe lọt vào tai? So với Huyền soái, Tạ Diễm kém mười vạn tám ngàn dặm. Chu Tự lại thế nào? Càng không thấy làm được cái gì, nếu không sao lại vô dụng bị Phù Kiên bắt sống.”

Lưu Dụ nghe được trong lòng ngây dại, gã đối với Chu Tự rất có cảm tình tốt, tự nhiên đối với năng lực mọi mặt khác của y, gã đều thấy ở mức cao nhất. Đến lúc này bị Ngụy Vịnh Chi phơi bày ra hết chân tướng, trong lòng dậy lên cảm giác kỳ quái. Tỉnh ngộ rằng cảm tình và lý trí ở trên chiến trường lãnh khốc vô tình, tất phải phân chia ra. Không thể để tình cảm vào công việc, điều ấy với người với mình đều là tai nạn.

Ngụy Vịnh Chi thở dài: “Chỉ có tiểu Lưu gia ngươi là người duy nhất có thể giúp Diễm gia bảo vệ danh tiếng, uy vọng trận chiến Phì Thủy. Mà y lại đem ngươi đuổi ra khỏi phủ, đối với y còn ôm hy vọng gì chứ?”

Lưu Dụ: “Bất luận Thống lĩnh có ý mượn đao giết người thế nào, tóm lại y sẽ không thể tụ thủ bàng quan. Diễm gia chịu tự mình đi ứng phó Thiên Sư quân sao? Thống lĩnh có tính toán thế nào?”

Ngụy Vịnh Chi nói: “Căn cứ theo kế hoạch đã định, Bắc Phủ binh chia làm hai đường công đánh Thiên Sư quân. Diễm gia lãnh ba vạn quân, vượt qua Thái Hồ thẳng đến Cối Kê. Thống lĩnh cầm binh năm vạn, từ đường biển tấn công Hải Diêm, cùng Cối Kê từ xa hỗ trợ lẫn nhau. Lại thẳng đến đại bản doanh Thiên Sư quân ở Ông Châu, quyết chí đánh tan Thiên Sư Quân.”

Lưu Dụ gật đầu: “Kế hoạch tác chiến này, theo mặt ngoài nghe ra không sai. Khuyết điểm của Thiên Sư Quân là phát triển quá nhanh, cho nên binh lực phân tán. Chỉ cần bọn ta tập trung binh lực tấn công mạnh cùng lúc hai cứ điểm của bọn họ, theo đó có thể đạt được thành công.”

Ngụy Vịnh Chi thở dài nói: “Vấn đề ở chỗ chủ soái của đối phương là nhà binh pháp xuất sắc. Xem y hai lần đoạt Cối Kê, mới thấy tài dùng mưu lược của y. Hiện tại trong hàng ngũ tướng lĩnh Bắc Phủ Binh, không đem ngươi tính vào trong đó, ngoài Thống lĩnh phải kể đến tôn gia. Nếu như Thống lĩnh trong lòng có bị rối loạn, còn phải nhờ Tôn gia phụ giúp Thứ sử Đại nhân, như thế sự hỗ trợ lẫn nhau từ xa của hai cánh quân mới có thể phát sinh hiệu quả. Nhưng ngươi xem, Tôn gia vì quan hệ với ngươi mà bị liên lụy, bắt nhàn rỗi ở lại Quảng Lăng, rõ ràng là tâm ý của Thống lĩnh.”

Tiếp theo lại ngoạc mồm ra chửi: “Đổi lại ta là Từ Đạo Phúc, cũng hiểu được đạo lý tránh mạnh lấy yếu, tập trung binh lực lấy khí thế lôi đình vạn quân, chỉ trong một trận đủ phá tan quân Diễm gia. Con bà nó! Khi đấy còn đánh đấm gì nữa? Bắc Phủ binh bọn ta sẽ giống như người bị cắt đứt một chân, có thể an nhiên trở về Quảng Lăng đã là đại hạnh trong bất hạnh rồi.”

Lưu Dụ từ Ngụy Vịnh Chi khiến cho minh bạch, hiện thời trong quân đội tâm trạng tràn đầy bất mãn. Tướng sỹ thất vọng đối với Lưu Lao Chi, càng coi thường Tạ Diễn, chỉ biết nghị luận, không biết binh pháp. Sỹ khí hạ thấp như thế, chính là triệu chứng chưa đánh đã bại.

Trong hoàn cảnh này đối với gã có lợi cũng có hại. Hại đương nhiên là binh sỹ không có đấu chí, không đồng lòng. Lợi là khiến cho tướng sỹ trung hạ tầng trong Bắc Phủ Binh càng đem hy vọng gửi gắm lên người Lưu Dụ gã.

Ngụy Vịnh Chi trút ra một chuỗi than phiền:: “Con bà nó! Hỗ tương hô ứng nghe thì hay lắm, sự thật lại là mỗi cánh quân cô độc thâm nhập vùng địch. Trong hoàn cảnh ấy, một quyết định sai của Thống soái, sẽ làm cho toàn quân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Diễm gia thì biết cái gì đây? Y căn bản không đem Thiên Sư Quân để vào trong mắt, phàm khinh địch tất phải cầu thắng nhanh, phạm đúng vào binh gia đại kỵ. Ngay cả tên tiểu tử Lưu Nghị còn nghĩ mang chí Hồng Hộc, có thể ở trên chiến trường đại hiển thần oai, che lấp đi hào quang của ngươi. Không phải ta kể chuyện xấu của hắn, tiểu tử này không ngừng khoác lác. Có một lần ta cùng hắn uống rượu, hắn còn nói `Hận không gặp được Lưu Bang và Hạng Vũ cùng tranh Trung Nguyên!.”

Lưu Dụ lãnh đạm nói: “Thống lĩnh nói muốn đề bạt ta cho Diễm gia.”

Ngụy Vịnh Chi ngây người ra, một chốc sau mới thất thanh hỏi: “Cái gì?”

Lưu Dụ nói: “Y chỉ muốn ta thành cống phẩm bồi táng thôi!”

Ngụy Vịnh Chi thở dài một hơi thoải mái nói: “Nên mới nói ngươi là chân mệnh thiên tử, nếu không thế sao lại vừa khéo, tối qua ngươi mới cắt đứt tình nghĩa với Diễm gia.”

Lưu Dụ nói: “Không phải đề cao ta, sao ta có đủ tư cách cùng y cắt đứt tình nghĩa, nhiều nhất chỉ là nô tài bị trục xuất ra khỏi gia môn.”

Ngụy Vịnh Chi thở dài một hơi chán nản, thõng tay nói: “Nói cho ta biết, bây giờ nên làm thế nào? Làm sao ngươi có thể đứng nhìn Bắc Phủ hùng binh do Huyền soái dùng tâm huyết cả đời dựng lên, lại bị bại trong tay Lưu Lao Chi và Tạ Diễm ấy.”

Chỉ thấy y gọi trực tiếp tên hai người, có thể thấy y đối với hai người không có một chút ý kính trọng nữa.

Lưu Dụ than thở: “Trừ cách bình tĩnh đợi cơ hội, bọn ta có thể còn biện pháp nào khác sao?”

Ngụy Vịnh Chi chán nản lắc đầu.

Lưu Dụ thầm nghĩ mình muốn làm lĩnh tụ phải có chút gì để chứng tỏ tài năng chứ không thể giống như Ngụy Vịnh Chi không còn cách xoay sở. Suy nghĩ một lát, nói: “Thời cơ này tuyệt không phải xa vời nhưng không thể vội. Khi quân viễn chinh đi dẹp loạn không làm được tích sự gì lại còn sợ hãi triệt thối, mà Thiên Sư Quân chắc sẽ xua binh tiến lên phía Bắc, ồ ạt tiến phạm vào Kiến Khang, cơ hội bọn ta mới đến.”

Ngụy Vịnh Chi chấn động tinh thần, nói: “Đúng! Lúc ấy bảo đảm là Tư Mã Đạo Tử sẽ cho Kiến Khang là quan trọng, làm gì còn rảnh để cải nhau về việc ai là người đánh lui Tôn Ân?”

Lại chau mày nói: “Nhưng vấn đề là tới khi Tư Mã Đạo Tử ủy trọng nhiệm cho ngươi, trên tay ngươi còn binh lính có thể dùng sao? Đấy là khó làm vợ khéo nếu không có gạo thổi cơm!”

Lưu Dụ mỉm cười nói: “Chỉ cần tình hình khẩn cấp khiến cho Tư Mã Đạo Tử không thể không chân thành cùng ta hợp tác, ta sẽ có biện pháp.”

Ngụy Vịnh Chi than: “Đến lúc Thiên Sư quân vây thành tên gian tặc này mới sẵn lòng để chân thành hợp tác không sợ đã quá muộn rồi sao? Huống chi nói đến cùng, Bắc Phủ binh vẫn còn Lưu Lao Chi nắm quyền, y tuyệt sẽ không dễ cho ngươi có cơ hội nắm được binh quyền.”

Lưu Dụ nói: “Ta có thể trên người Tư Mã Nguyên Hiển bỏ chút công phu.”

Ngụy Vịnh Chi ngạc nhiên nói: “Ngươi đang nói đùa?”

Lưu Dụ nói: “Quan hệ của ta và Tư Mã Nguyên Hiển có chút vi diệu, Tư Mã Nguyên Hiển cũng dễ dàng nói chuyện hơn cha của y. Những lời ta nói hôm nay ở đây, phải giữ bí mật tuyệt đối, ngoại trừ Tôn gia và Khổng lão gia, không thể thổ lộ cho người thứ ba.”

Ngụy Vịnh Chi gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”

Lưu Dụ nói: “Nếu có việc gì thực sự khẩn cấp, bọn ta có thể lấy cách giang hồ thường dùng để liên lạc.”

Sau khi hai người thương lượng xong phương pháp liên lạc, chia tay rời đi.

:77:

Sau khi xong bữa cơm trưa, thương phòng từ trạng thái ầm ỹ, não loạn điếc tai hồi phục im lặng. Đại bộ phận mọi người đều trở về phòng mình nghỉ ngơi. Cũng có tân khách lên trên đài quan sát tán gẫu, hoặc lên boong tàu tản bộ, chỉ thừa lại có hai bàn khách nhân.

Một cái bàn trong đó đầy người, bao gồm Đàm Bảo, Cổ Tu và tiểu cô nương Miêu tộc của y, nhà buôn vải Thương Hùng cùng tình nhân Liễu Như Ty, thêm bốn tên thương gia khác, mọi người còn muốn tiếp tục trò chuyện, trao đổi về mánh lới làm ăn.

Tiểu cô nương Miêu tộc vẫn như trước đây, ngồi cúi đầu im lặng ở bên cạnh, không nói lấy nửa câu. Ngược lại Liễu Như Ty không ngừng phát ra tiếng cười như tiếng chuông bạc, nói đôi câu nịnh hót, trêu ghẹo người khác, không hiểu cao hứng nỗi gì.

Vẻ đẹp Liễu Như Ty bình thường, nhưng thanh âm thú vị dễ nghe, am hiểu tính tình nam nhân, thân hình lôi cuốn, thảo nào Thương Hùng quyến luyến với thị như thế, để thị đồng hành đến Biên Hoang tập.

Đây chính là một trong những điều làm chuyến du ngoạn Biên Hoang có sức hấp dẫn không thể so sánh được. Đổi lại dưới hoàn cảnh đã qua trước đây. Bất luận người nào muốn đến Biên Hoang tập, đều phải xem xét vấn đề an toàn trên đường, còn phải lo lắng ở nơi Biên Hoang tập vô pháp vô thiên gặp được kẻ chẳng nói lý lẽ, tất cả như cường đồ, dùng vũ lực giải quyết. Trong tình huống này, có mang người đẹp lại, cũng khỏi cần nhắc đến.

Sau khi tân khách đã ăn uống no say, đến lượt Hoang nhân tiến vào dùng cơm, Trác Cuồng Sinh, Cao Ngạn, Diêu Mãnh, Mộ Dung Chiến, Âm Kỳ, Phương Hồng Sinh và Thác Bạt Nghi ngồi vây xung quanh một cái bàn nằm riêng sát cửa sổ. Hưởng thụ đồ ăn tinh khiết, ngon miệng do đôi bàn tay khéo léo của Bàng Nghĩa nấu ra, mỗi người ăn xong đều tán thưởng không ngớt miệng.

Thư sinh kêu là Lưu Mục Chi ngồi riêng ở một góc, đang nhập tâm đọc sách, tựa như không nghe không hỏi, đối với những người khác trong phòng.

Không khí trong phòng vui vẻ hòa hợp, sau bữa trưa no nê lại có cảm giác mệt mỏi/chậm chạp.

Có người ngoài ở đây, bọn Trác Cuồng Sinh đương nhiên không bàn chuyện riêng. Cao Ngạn và Diêu Mãnh đều không ngừng đưa mắt nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh Cố Bàn Tử, chỉ hận cho đến thời khắc này, vẫn không có cơ hội tốt để tiếp cận thị.

Lão Cố béo có vẻ canh chừng thị rất kỹ.

Đột nhiên Âm Kỳ lên tiếng: “Ở bên Yến Phi ấy, không có tin tức gì mới à?”

Thác Bạt Nghi đang ngưng vọng ra ngoài cửa sổ, tựa như nghe được mới chợt tỉnh. Đầu tiên lắc đầu, sau đấy mới gật đầu nói: “Khái quát cho dễ hiểu. Tin tức cuối cùng truyền về, Mộ Dung Bảo đang bị khốn ở Ngũ Nguyên, tiến thối lưỡng nan.”

Trác Cuồng Sinh cười: “Chống không nổi mới phải lui quân, lần này Mộ Dung Bảo khổ rồi.”

Biểu hiện Mộ Dung Chiến lộ ra đau khổ, thở dài một hơi.

Mọi người đang ngồi đều hiểu rõ tâm sự của gã, vì Mộ Dung Bảo mà liên tưởng đến Mộ Dung Thùy. Trước khi lên đường đến Thọ Dương, thông qua lưới tình báo của Cao Ngạn, nhận được tin xấu, Trường Tử bị phá, Mộ Dung Vĩnh tử trận.

Mộ Dung Chiến giờ biến thành kẻ không nhà, Biên Hoang tập trở thành nơi duy nhất an cư lập nghiệp của gã, tâm lý đương nhiên chẳng dễ chịu rồi.

Cao Ngạn lên tiếng: “Nói ra chút chuyện cho thoải mái nhé! Trước đây một tháng, những đoàn thương gia từ phương Bắc lại không ngừng gia tăng. Chỉ cần Hoang nhân bọn ta nỗ lực, Biên Hoang tập rất mau hồi phục quang cảnh cũ, nhiệt náo vui vẻ trước đây.”

Đột nhiên Trác Cuồng Sinh hướng sang y nháy mắt, Cao Ngạn ngưng nói cảnh giác. Bởi vì Đàm Bảo đang đi về phía bọn họ. Đầu tiên chấp tay cúi đầu chào, sao đó cười tươi nói: “Xin hỏi chư vị đại ca, trên thuyền không có quy củ cấm đánh bạc nho nhỏ vui vẻ chứ?”

Mọi người chưa từng nghĩ qua vấn đề này, đều ngạc nhiên.

Phương Hồng Sinh cười: “Ở Biên Hoang tập bọn ta đổ trường lớn, nhỏ nhiều không kể xiết. Sau khi ngươi đến Biên Hoang tập, đánh thế nào cũng được.”

Đàm Bảo: “Nhưng mấy con nghiện đang lên cơn, muốn đánh hai ván để giải nghiền.”

Trác Cuồng Sinh: “Có vấn đề gì, hỏi Cao gia của bọn ta! Chỉ cần y gật đầu là xong”

Trong lòng Cao Ngạn thầm chửi Trác Cuồng Sinh, mình lại phải phán quyết, bản thân gã vốn không thích làm người quyết định. Trả lời: “Bọn ta không muốn đem thuyền đi tham quan biến thành đổ trường, nhưng nếu chỉ đánh đôi ván thì không thành vấn đề.”

Đàm Bảo vỗ tay hoan hô một tiếng, rời khỏi phòng. Một chốc sau quay lại với bộ bài Thiên Cửu trên tay. Chỗ bọn người Cố Tu âm thanh vui vẻ. Do Đàm Bảo làm cái, đánh đến tối mặt tối mày, chẳng biết thế gian tồn tại.

Mọi người đều bị tiếng ồn làm mất đi hứng thú nói chuyện. Lưu Mục Chi lại càng cổ quái, mặc bọn họ ầm ỹ, nét mặt vẫn không chút thay đổi, chìm đắm vào trong quyển sách.

Trác Cuồng Sinh than: “Trước đây cũng là một con bạc.”

Diêu Mãnh tàn nhẫn nói: “Nên mời Đổ Tiên của bọn ta lại, đánh cho bọn chúng khuynh gia bại sản, để bọn chúng sau này đều không dám đánh bạc nữa.”

Mộ Dung Chiến hạ giọng: “Khẳng định Đàm tiểu tử là con bạc nghiện nặng, thiếu nợ cùng mình, vì vậy phải chạy đến Biên Hoang tập tỵ nạn.”

“A!”

Một tiếng kêu mềm mại truyền đến, mọi người ngạc nhiên để ý. Chỉ thấy cô nương Miêu tộc ôm bụng co dúm người trên ghế. Mặc dù không nhìn được gương mặt thị đằng sau tấm lụa dầy che mặt, vẫn cho người ta cảm giác đau khổ vô cùng.

Ánh mắt lão Cố béo không rời khỏi ván bài lấy một khắc, hét lên không vui: “Chuyện gì?”

Cô nương Miêu tộc thanh âm yếu đuối cất lên: “Bụng ta đau quá.”

Lão Cố béo không nhìn thị nửa mắt, hét: “Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi!”

Mọi người dâng lên cảm giác thương hoa tiếc ngọc, rồi Cao Ngạn và Diêu Mãnh hai người thực hiện ngay. Trước tiên Cao Ngạn nháy mắt với Diêu Mãnh, rồi đứng lên nói: “Xin cô nương ngồi đợi một chút, ta lập tức tìm người đưa cô nương về phòng.”

Lại hướng Diêu Mãnh hét lên: “Còn không đi tìm Trình đại phu của bọn ta lại trị bệnh cho cô nương.”

Diêu Mãnh hiểu ngầm trong lòng đi như bay ra khỏi phòng.

Hết chương 360

~~~~~~~~~