Chương 359: Nhật Ích Cô Lập

Mở cửa!

Một mình Lưu Dụ ngồi xếp bằng trong nhà giam, hai tay vẫn bị trói ngoặt ra sau. Gã hoàn toàn không có phản ứng gì, dường như đã hoá đá. Lần bị tống giam này là một mối nhục không thể tha thứ đối với gã, gã sẽ không bao giờ quên. Lưu Dụ tự vấn mình vốn không phải là người luôn thù dai. Việc liên quan đến Vương Đạm Chân đương nhiên là ngoại lệ, nhưng gã lại nhớ rõ ràng mọi việc mà Lưu Lao Chi đã làm đối với mình.

Hà Vô Kỵ sải bước tiến vào ngục, ngưng thần nhìn gã một lúc lâu rồi thốt: “Đóng cửa lại!”

“Uỳnh!”

Cửa phòng giam đóng sầm lại sau lưng hắn.

Hà Vô Kỵ chẳng nói chẳng rằng đi vòng ra sau lưng gã, rút chủy thủ ra. Lưu Dụ thầm nghĩ nếu như hắn một đao cắt vào yết hầu khẳng định mình chết chắc. Sau việc của Lưu Nghị, gã cảm thấy thật khó tín nhiệm hoàn toàn Hà Vô Kỵ. Nếu quả hắn đến phóng thích mình thì sao còn phải đóng cửa phòng giam lại?

Thanh chủy thủ sắc bén cắt vào dây gân bò thô ráp đang trói tay gã.

Lưu Dụ thấy hai tay thoải mái, khôi phục sự tự do.

Tiếng Hà Vô Kỵ sau lưng gã thấp giọng nói: “Tư Mã Đạo Tử đích thân mở miệng chứng thực lời nói của ngươi. Thống lĩnh không còn cớ gì giáng tội cho ngươi nữa, ngươi lúc nào cũng có thể rời khỏi nhà giam này. Nhưng ta muốn nhân cơ hội này nói với ngươi vài câu.”

Hai tay Lưu Dụ khẽ xoa bóp để điều hòa khí huyết gân mạch bị trói đã lâu, thầm thở dài một hơi hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

Hà Vô Kỵ vẫn ở sau lưng gã, tay vẫn cầm chủy thủ, trầm giọng: “Lời Tư Mã Đạo Tử làm trận cước Thống lĩnh đại loạn, kinh nghi bất định. Hãy cho ta biết, Tư Mã Đạo Tử tại sao lại phải cứu mạng ngươi?”

Lưu Dụ nhún vai: “Có thể là do việc tìm ra bảo tàng ở Diêm Thành nhiều người biết, Tư Mã Đạo Tử nhận thấy khó mà một tay che hết mặt trời nên mới nói ra sự thật.”

Hà Vô Kỵ chuyển ra trước mặt, nhìn thẳng vào mắt gã, nghiến răng: “Ngươi nói dối, với sự chuyên quyền ngang ngược của Tư Mã Đạo Tử thì dù lão biết đó là sự thật nhưng để hại chết ngươi thì còn lời hoang đường nào mà lão không dám làm nữa?”

Lưu Dụ điềm nhiên: “Ngươi cất chủy thủ đi rồi hãy nói.”

Hà Vô Kỵ giận xanh mặt: “Phải chăng trong lòng ngươi nghi thần nghi quỷ sợ ta giết ngươi?”

Lưu Dụ than: “Ngươi bình tĩnh lại cho ta. Giờ thì đến lượt ngươi hãy cho ta biết nếu như Tư Mã Đạo Tử không nói tốt cho ta, thì lúc này ta còn có mạng mà ngồi đây nghe ngươi mắng chửi không?”

Hà Vô Kỵ đã tiết hết tức khí, hạ chuỷ thủ xuống, hoang mang lắc đầu: “Ta thật không rõ tại sao lại phát triển thành thế này chứ? Thống lĩnh điên rồi, Tư Mã Đạo Tử điên rồi, ngươi cũng điên rồi.”

Lưu Dụ tiếp lời: “Tạ Diễm mới thực là phát điên đó.”

Hà Vô Kỵ giật mình nhìn gã, ánh mắt hoang mang dần dần tan biến.

Lưu Dụ bình tĩnh hỏi: “Chúng ta vẫn là huynh đệ phải không?”

Hà Vô Kỵ cúi đầu không nói. Một lát sau hắn hỏi: “Ta không biết rốt cuộc giữa ngươi và Tư Mã Đạo Tử đã phát sinh chuyện gì. Chẳng lẽ ngươi không biết Tư Mã Đạo Tử và Huyền soái ở thế bất lưỡng lập sao?”

Lưu Dụ đáp: “Ta đương nhiên biết rõ. Thật ra ta và Tư Mã Đạo Tử vẫn là địch nhân. Khi ta hết giá trị lợi dụng thì Tư Mã Đạo Tử là người đầu tiên muốn giết ta đó.”

Tâm tình Hà Vô Kỵ ổn định lại. Hắn cất chủy thủ đi, thăm dò: “Ngươi bằng cái gì mà giao dịch với Tư Mã Đạo Tử thế?”

Lưu Dụ đáp: “Bằng chính sự thật. Ta phân trần lợi hại với lão, chỉ ra rằng Thống lĩnh tuyệt không có lòng bình loạn mà chỉ đưa Tạ Diễm ra chiến trường tìm chết thôi. Khi tiên phong Thiên Sư quân tiến thẳng về Kiến Khang thì Thống lĩnh sẽ lùi về thủ Quảng Lăng. Khi đó thì triều đình sẽ trở thành miếng mồi của Thống lĩnh.Nếu như tình hình phát triển đến mức đó thì chỉ có ta có thể kiềm chế Thống lĩnh trong Bắc Phủ binh mà thôi.”

Hà Vô Kỵ không vui: “Ngươi không nên đe dọa người khác thế. Thống lĩnh tôn trọng Thứ sử đại nhân không biết thế nào mà nói. Mấy ngày qua luôn cùng nghiên cứu sách lược dẹp loạn với Thứ sử đại nhân để xem hai bên phối hợp thế nào.”

Hắn lại cười khổ: “Nhưng ta lại rất khó trách ngươi được. Thống lĩnh đúng là có tâm muốn loại trừ ngươi, không chỉ vì biểu hiện xuất sắc của ngươi, mà còn vì ‘Nhất tiễn trầm Ẩn Long’ quá lộ liễu nên mới muốn cùng ngươi vạch rõ giới tuyến.”

Lưu Dụ hiểu rõ tâm tình Hà Vô Kỵ. Những ngày qua, hắn luôn theo sát bên mình Lưu Lao Chi, hơn nữa Lưu Lao Chi lại là cữu phụ hắn, lòng tin đối với hắn ngày càng tăng nên hắn tự nhiên cảm thấy gần gũi thân cận với Lưu Lao Chi. Ảnh hưởng của Tạ Huyền và mình đối với hắn giảm dần theo thời gian.

Lưu Dụ nói: “Thống lĩnh không chỉ muốn phân rõ giới tuyến với ta mà là nhất tâm muốn giết ta.”

Hà Vô Kỵ không hề phản bác lại câu này, trầm giọng: “Ngươi tại sao không đầu nhập về với Thứ sử đại nhân? Giờ là lúc cần dùng người, ngươi rất hữu dụng đối với ông ta.”

Lưu Dụ đáp: “Nếu ông ta như ngươi nói thì ta sao còn phải vuốt râu hùm đi đàm phán với Tư Mã Đạo Tử?”

Hà Vô Kỵ bỗng nhiên lại kích động trở lại, tức giận hỏi: “Đừng có dối ta nữa được không? Ta không tin chỉ vài lời nói chung chung mà có thể đả động tên đại gian tặc Tư Mã Đạo Tử đó. Chẳng lẽ lão không biết rõ ngươi là người kế thừa của Huyền soái sao? Chỉ riêng điểm này lão đã tuyệt không bao giờ tha cho ngươi rồi.”

Lưu Dụ nhẹ nhàng: “Trừ ngươi ra, ai thực sự hiểu được ta là người kế thừa của Huyền soái?”

Hà Vô Kỵ nghẹn lời không nói được.

Lưu Dụ cười khổ: “Ngươi nhìn nhận ta như thế nào tuyệt không quan trọng. Ngươi ủng hộ Thống lĩnh ta cũng không trách ngươi. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể giữ bí mật cho ta, thủ khẩu như bình* về những huynh đệ đã từng giúp đỡ ta là ta đã cảm kích không hết rồi.”

Hà Vô Kỵ cúi đầu không nói.

Lưu Dụ thầm than, biết lòng hắn đã hướng sang Lưu Lao Chi rồi, không đứng bên mình nữa. Hắn chỉ còn niệm tình trước kia và di mệnh của Tạ Huyền nên mới có chút tình nghĩa với mình như thế.

Một lát sau, Hà Vô Kỵ gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ không bán đứng ngươi đâu.”

Lưu Dụ thầm nghĩ bọn ta còn có gì mà nói nữa. Lưu Nghị đã như thế, Hà Vô Kỵ cũng thế. Thế lực Lưu Lao Chi trong Bắc Phủ binh ngày một củng cố, mình thì lại trở thành cô lập không có viện trợ. Nếu như Lưu Lao Chi có chút thông minh, lấy đại cục làm trọng, liên thủ cùng Tạ Diễm bình loạn thì dù Tư Mã Đạo Tử có toàn lực chi trì Lưu Dụ gã vẫn khó mà thể thay thế được Lưu Lao Chi. Nhưng gã dám lấy đầu ra mà đảm bảo Lưu Lao Chi tuyệt sẽ không làm thế. Hắn căn bản không phải là người như thế, nếu không, Tạ Huyền đã không bỏ hắn mà chọn mình.

Gã bình tĩnh hỏi: “Ta có thể ly khai chưa?”

Hà Vô Kỵ vẫn chưa dám nhìn thẳng vào gã, gật đầu: “Thống lĩnh muốn gặp ngươi ngay.”

:77:

Trác Cuồng Sinh và Cao Ngạn chưa tiến vào trong khoang thì Triều Cảnh đã từ trong hành lang phi ra sàn thuyền. Một làn kiếm quang đuổi theo hắn, tấn công như gió táp mưa sa. Khách khứa trên sàn thuyền tán loạn tránh né, những cô nương đang níu kéo Diêu Mãnh thét lên khiếp sợ, tình hình rất hỗn loạn.

Trác, Cao hai người bị bức lùi lại. Hương Tố Quân từ khoang thuyền đuổi ra, chân đạp bộ pháp kỳ ảo, trường kiếm trên tay vẽ lên đoá đoá kiếm hoa, tuyệt không lưu tình tấn công Triều Cảnh tới tấp.

Triều Cảnh lại chỉ thủ không công, thấy chiêu đỡ chiêu. Tựa hồ hắn có thể thủ ổn trận cước, nhưng vẫn bị bức lùi hai bước.

“Đinh đinh đinh đinh!”

Tiếng hai thanh kiếm giao kích liên miên bất tuyệt như mưa rào, không ngừng lại một giây.

Cao Ngạn và Trác Cuồng Sinh nhìn nhau, đều than thở không có cách gì ngăn trở hai người này. Cao Ngạn tự thấy thân thủ mình không so được với bất cứ ai trong hai người đang giao chiến. Nếu đến ngăn trở thì sẽ chỉ ăn vài kiếm mà thôi. Trác Cuồng Sinh tuy nắm chắc thắng được một trong hai người này, nhưng nếu sấn vào sẽ trở thành mục tiêu công kích của cả hai bên nên lão không dám lấy mạng nhỏ của mình ra đánh bạc.

Hương Tố Quân đã động chân hỏa, từng kiếm từng kiếm lăng lệ. Triều Cảnh càng lúc càng khốn đốn, lại lùi thêm ba bước nữa.

Những người trong khoang và trên đài quan sát đều đến lan can để xem nhiệt náo. Ngoài đôi nam nữ đang đánh nhau thì không ai hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì, vì sao họ lại đột nhiên động thủ.

Đang lúc hỗn loạn tưởng chừng không thể phân khai hai người ra thì bỗng có hai đạo nhân ảnh từ trên không hạ xuống, chia ra hướng tới hai người đang đánh nhau. Hai luồng kình khí cực mạnh đánh thẳng vào đôi nam nữ.

Hương Tố Quân và Triều Cảnh không còn lựa chọn nào khác, phải vung trường kiếm đánh lên trên.

Hai người từ trên trời rơi xuống chỉ dùng tay không chống kiếm. Nào vỗ nào chém, chỉ điểm chưởng bạt, ung dung đón tiếp toàn bộ kiếm chiêu công tới.

Hương Tố Quân và Triều Cảnh đồng thời lùi lại.

Trác Cuồng Sinh thừa cơ hai tay phân ra đánh Hương Tố Quân và Triều Cảnh mỗi người một chưởng, quát lớn: “Ngừng tay! Đều người nhà cả.”

“Bùng! Bùng!”

Hương Tố Quân và Triều Cảnh tiếp chưởng lùi lại. Hương Tố Quân còn lùi nhiều hơn Triều Cảnh một bước.

Hai người từ trên đài quan sát hạ xuống can thiệp chính là Mộ Dung Chiến và Thác Bạt Nghi, lúc này đã hạ chân xuống sàn thuyền. Thác Bạt Nghi đối diện Hương Tố Quân, Mộ Dung Chiến đối diện Triều Cảnh, phân cách hai người ra.

Bộ mặt xinh đẹp của Hương Tố Quân vẫn đầy nỗi oán hận, tức giận nói: “Đừng cản ta.”

Thác Bạt Nghi xòe hai tay ra, điềm nhiên cười nói: “Hương cô nương có thể cho Hoang nhân chúng ta một chút nhân tình, dừng tay được không?”

Hương Tố Quân định vòng qua người hắn, nhưng gặp phải ánh mắt lấp loáng thần quang của Thác Bạt Nghi, nàng bỗng cúi đầu khẽ cắn môi thơm rồi choang một tiếng tra kiếm vào vỏ.

Với tu dưỡng của Thác Bạt Nghi mà cũng bị thần tình động nhân của nàng khuấy động tình cảm trong lòng, ngây người nhìn nàng.

Thần tình Triều Cảnh càng cổ quái. Lúc nãy, hắn rõ ràng là người không muốn động thủ, có người can ra hắn phải cao hứng mới đúng. Không ngờ hắn biến thành ngây ngốc như gà gỗ, mặt lại không còn chút huyết sắc biến thành xanh lè, hai mắt rung động chỉ biết nhìn chằm chằm vào mũi kiếm vẫn đang chĩa sang phía Mộ Dung Chiến.

Mộ Dung Chiến không hiểu hỏi: “Triều công tử phải chăng đã thụ thương?”

Triều Cảnh muốn nói mà không nói được, rồi hắn im lặng thu kiếm về, sắc mặt vẫn khó coi vô cùng. Hắn giống như là phạm nhân bị phán xử cực hình vậy.

Trác Cuồng Sinh hướng sang phía mọi người đang đứng xem cười ha hả nói: “Không có gì! Mọi người có thể tiếp tục uống rượu nói chuyện, thưởng thức mỹ cảnh thiên hạ vô song của Biên Hoang đi.”

Hương Tố Quân yêu kiều quát: “Triều Cảnh! Ngươi nghe cho rõ đây. Nếu ngươi dám gõ cửa ta nữa thì ta sẽ cắt cái tay đã gõ cửa xuống đó.”

Nói xong liền quay đầu đi vào trong khoang.

Mọi người lần đầu tiên được nghe giọng nàng, đều thấy như tiếng chuông khánh trên trời, tư vị động nhân vang vọng mãi trong tai không dứt.

Diêu Mãnh đến bên Cao Ngạn, khẽ đẩy gã một cái.

Cao Ngạn không hiểu ý, nhìn Diêu Mãnh. Diêu Mãnh ra hiệu cho gã nhìn lên trên. Cao Ngạn vội ngửa mặt nhìn lên liền thấy mỹ nhân Miêu tộc đó đang nhìn qua song xuống dưới. Tiếc là nét mặt nàng bị tấm sa dày che khuất, nhưng cũng đủ làm người ta phát sinh cảm giác khác lạ.

Triều Cảnh vẫn đứng ngây người tại chỗ.

Mộ Dung Chiến hỏi: “Triều công tử không sao chứ?”

Triều Cảnh trầm giọng hỏi: “Cao tính đại danh các hạ là gì?”

Mộ Dung Chiến tập quán vốn là ham đánh đấm, nghe thấy thế trong lòng không vui. Cách thức và thái độ nói chuyện đó thường dùng trên lập trường đối địch ngoài giang hồ. Nhưng vì y là khách du ngoạn Biên Hoang nên chỉ còn cách nuốt hết khí tức vào trong, nhưng sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, lạnh lùng đáp: “Bản nhân là Mộ Dung Chiến. Triều công tử đừng quên.”

Triều Cảnh bỗng nhiên cúi đầu thở dài. Bộ dạng như gà trống bại trận lủi thủi đi vào trong khoang.

Trác Cuồng Sinh đến bên Thác Bạt Nghi thấp giọng cười hỏi: “Nghi gia lại làm sao thế?”

Khuôn mặt phong trần của Thác Bạt Nghi bỗng ửng đỏ, biết thần thái vừa rồi của mình đã bị Trác Cuồng Sinh nhìn thấy. Hắn cười khổ lắc đầu, đánh mắt ra hiệu với Mộ Dung Chiến, cùng vọt mình lên trở lại đài quan sát.

:77:

Lưu Lao Chi tiếp kiến Lưu Dụ trong Thái thú phủ Thạch Đầu thành, không có người nào khác trong đó. Sau khi Lưu Dụ vào, thân vệ lại còn đóng chặt cửa lớn lại, bảo vệ bên ngoài.

Lưu Dụ tuy hận không thể lập tức đem Lưu Lao Chi ra mà phân thây muôn đoạn, nhưng gã không thể không y theo lễ số trong quân, quỳ xuống cao giọng cảm tạ Lưu Lao Chi khai ân.

Lưu Lao Chi rời chỗ ngồi tiến lại, đỡ gã đứng lên, khiêm nhường nói: “Là ta không tốt, chưa rõ tường tận sự tình đã trách tội ngươi. Có lẽ thế mới là 'yêu cho roi cho vọt', tiểu Dụ ngươi không nên để trong lòng.”

Tiếp đó, hắn lại cầm Hậu Bối đao đang để trên tiểu kỷ lên, tự tay đeo vào cho gã.

Lưu Dụ trong lòng thầm chửi. Tên gia hỏa này càng ngày càng gian xảo, đã học được thói đùa giỡn chính trị ‘tiếu lý tàng đao’** của giới quyền quý Kiến Khang. Không biết lần này hắn sẽ chơi trò gì mới mẻ nữa.

Bề ngoài đương nhiên là một bên bộ dạng vô cùng vui vẻ, cảm kích rưng rưng, nhưng thật ra ngươi ta đều dối trá biểu diễn chung một trò.

Lưu Lao Chi cảm giác được Tư Mã Đạo Tử đã thay đổi thái độ đối với mình thì trong lòng hắn sẽ nghĩ thế nào? Bất quá có thể khẳng định là Lưu Lao Chi tuyệt không buông tay dễ dàng như thế. Nhưng không có sự phối hợp của Tư Mã Đạo Tử thì khó khăn trong việc giết mình sẽ tăng lên nhiều lần.

Trước đây, hắn đã không làm gì được mình thì bây giờ lại càng không mượn tay ai được nữa. Trừ khi Lưu Dụ gã phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Cấm quy lớn nhất trong quân đội là chống quân lệnh hoặc phạm thượng. Lưu Lao Chi có thể dụng kế để Lưu Dụ phạm phải những tội đó không?

Sau khi chia ngôi chủ thứ, Lưu Lao Chi cười nhẹ hỏi: “Tiểu Dụ đã hết tức giận chưa?”

Lưu Dụ cung kính đáp: “Chỉ là một chuyện hiểu lầm. Tiểu Dụ không những không hề oán hận trong lòng, mà còn vô cùng sùng kính ái mộ tác phong làm việc công minh của Thống lĩnh đại nhân.”

Lưu Lao Chi vui mừng nói: “Ta thật cao hứng tiểu Dụ quay về giúp ta làm việc. Giờ là lúc triều đình cần dùng người, là thời cơ tốt để nam nhân ra sức cho tổ quốc, tạo dựng công trạng sự nghiệp. Trong lòng tiểu Dụ có suy nghĩ gì, cứ nói thẳng ra xem ta có thể giúp ngươi thi triển hết sở trường không?”

Lưu Dụ thầm nghĩ mặc kệ cho ngươi hoa ngôn xảo ngữ thế nào, mục đích cuối cùng vẫn là phải đưa lão tử vào tử địa. Vả lại cái tâm muốn giết mình càng cấp thiết hơn bất kỳ lúc nào khác vì sự ủng hộ của Tư Mã Đạo Tử đối với mình làm tên gian tặc này cảnh giác hơn, càng cảm thấy sự uy hiếp của mình đối với quyền vị của hắn trong Bắc Phủ binh.

Nhưng bản thân mình cũng không phải hoàn toàn không có giá trị lợi dụng đối với Lưu Lao Chi. Người mà Lưu Lao Chi sợ nhất bây giờ không phải là Tôn Ân, cũng không phải là Tư Mã Đạo Tử, càng không phải Lưu Dụ gã, mà là Hoàn Huyền. Vì Lưu Lao Chi hiểu rõ Hoàn Huyền là người thế nào, tuyệt sẽ không bao giờ quên chuyện Lưu Lao Chi phản bội hắn vào thời khắc quan trọng nhất, Hoàn Huyền tưởng thắng lại bại hoàn toàn vì Lưu Lao Chi, phải ôm hận quay về Quảng Lăng.

Lưu Lao Chi vẫn là một đại tướng nhà Tấn, bất kể hắn uy hiếp triều đình thế nào, nhưng vẫn phải nghe lệnh triều Tấn. Như đối với việc Thiên Sư quân xâm phạm mà hoàn toàn tụ thủ bàng quan không lý tới thì thật rất khó giải thích, lại càng khó ăn nói với thủ hạ tướng sỹ. Trong tình hình đó, mình có thể trở thành tiểu tốt tiên phong đi chết.

Gã giả vờ lộ thần sắc cảm kích nói: “Tiểu Dụ nguyện theo bên mình Thống lĩnh đại nhân thảo phạt Thiên Sư quân.”

Lưu Lao Chi hỏi: “Ngươi từng chiến đấu với Thiên Sư quân ở Biên Hoang, đối với chúng có nhìn nhận thế nào?”

Lưu Dụ đáp: “Thiên Sư quân tuyệt không phải là một bọn ô hợp, Từ Đạo Phúc càng là một tướng tài khó kiếm. Những thủ hạ tướng lĩnh như Tạ Giám, Lục Hoàn, Hứa Doãn Chi, Chu Trụ và Trương Vĩnh đều là người kinh qua chiến đấu. Hơn nữa, chúng lại là những người có danh vọng ở địa phương, không những hiểu rõ tình hình khu vực như lòng bàn tay mà còn được dân chúng ủng hộ, không dễ đối phó.”

Lưu Lao Chi gật đầu: “Nhìn nhận của ngươi quả rất cặn kẽ thấu đáo. Trận này quả không dễ đánh.”

Hắn lại hỏi: “Tôn Ân là người thế nào?”

Lưu Dụ than: “Kể cả chúng ta có thể tiêu diệt hết Thiên Sư quân thì chỉ sợ cũng không cách gì giết Tôn Ân được. Người này bất kể đạo pháp, võ công đều đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Người duy nhất có khả năng giết lão là Yến Phi. Những người khác đều không thể làm được.”

Lưu Dụ cố ý thừa cơ đưa chiêu bài Yến Phi ra là để tăng giá trị lợi dụng của mình trong mắt hắn. Tôn Ân là lãnh tụ tinh thần chí cao vô thượng của Thiên Sư quân, nhưng nếu có thể diệt trừ được lão thì Thiên Sư quân sẽ giống như Di Lặc giáo khi Trúc Pháp Khánh bị giết sẽ tan vỡ.

Quả nhiên, Lưu Lao Chi lộ vẻ suy nghĩ sâu sắc, nhíu mày: “Yến Phi sẽ chịu giúp sao?”

Lưu Dụ đáp: “Tạ gia có đại ân với Yến Phi. Việc này không có vấn đề gì.”

Lưu Lao Chi trầm ngâm một lát, thở ra một hơi nói: “Điều ta lo lắng nhất bây giờ là Thứ sử đại nhân.”

Lưu Dụ đầu tiên hơi ngạc nhiên, rồi tỉnh ngộ, hiểu ra thủ đoạn tá đao sát nhân của hắn. hắn sẽ cho mình và Tạ Diễm đồng thời lên đường tìm chết. Lúc này, gã bất chợt nhớ đến việc Tạ Diễm tối qua đuổi mình ra khỏi Tạ phủ, thực ra đã giúp mình một việc rất lớn. Trước hết là bức gã không thể không tranh thủ sự ủng hộ của Tư Mã Đạo Tử, càng làm gian kế của Lưu Lao Chi không cách gì thực hiện được.

Lưu Lao Chi lại nói: “Thứ sử đại nhân vô cùng khinh thị Thiên Sư quân. Thủ hạ tướng sỹ trung thành chỉ có Chu Tự và tiểu Nghị hai ngưòi có kinh nghiệm hành quân tác chiến. Gặp phải Từ Đạo Phúc sẽ thất bại lớn nên đang rất cần một người như tiểu Dụ quen thuộc tình hình địch nhân ở bên cạnh chỉ điểm.”

Lưu Dụ suýt chút nữa thì đem câu này ra nói thay cho hắn. Gã cười thầm trong lòng, nói: “Chỉ cần Thống lĩnh đại nhân phân phó, tiểu Dụ dù dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối.”

Lưu Lao Chi vui mừng: “Vậy cứ quyết định như thế được rồi.”

Lưu Dụ trong lòng cười lạnh. Tạ Diễm mà khẳng khái chấp nhận mình mới là quái sự đệ nhất thiên hạ. Gã lợi dụng cơ hội hỏi: “Trước khi xuất chinh, Thống lĩnh đại nhân còn có việc gì cần thuộc hạ làm không?”

Lưu Lao Chi cũng hòa nhịp với gã, cười nói: “Ngươi đi đường mệt mỏi rồi! Nên nghỉ ngơi thoải mái, cần gì phải cực khổ nữa?”

Câu này đã cho gã tự do hoàn toàn, không cần lưu lại trong quân đợi lệnh nữa.

Lưu Dụ sợ hắn thay đổi chủ ý liền vội cáo từ lui ra.

Chú thích

  • Giữ kín như bưng.

** Khẩu Phật tâm xà.

Hết chương 359

~~~~~~~~~