Chương 270: Túc Mệnh Đối Thủ

Yến Phi và Thác Bạt Nghi ngồi trên hai thớt ngựa do các chiến sỹ nhường lại, chầm chậm đi phía sau đoạn hậu.

Yến Phi nghe Thác Bạt Nghi thuật lại tình hình của Thác Bạt Khuê xong bèn hỏi: "Tại sao vừa rồi mỗi khi ngươi đề cập tới tiểu Khuê thì ngữ khí đều có vẻ khác so với xưa, dường như có điểm còn chưa nói hết. Giữa hai người các ngươi rốt cuộc là đã phát sinh việc gì? Phải chăng là có tranh chấp?”

Thác Bạt Nghi trong lòng cười khổ. Kể cả hắn cũng chưa từng tưởng nổi Lưu Dụ lại có biểu hiện xuất sắc trong vai trò chủ soái như vậy. Lưu Dụ đã kế tiếp Yến Phi, trở thành anh hùng của Biên Hoang. Trong thời điểm Hoang nhân đang chìm đắm trong hương vị chiến thắng như bây giờ, hắn làm sao có thể ám sát lãnh tụ tối cao mà Hoang nhân đã ký thác tất cả hy vọng và nhiệt tình để phản công Biên Hoang tập được. Vì vậy, hắn thấy rõ mức độ khó khăn khi chấp hành nhiệm vụ đại bí mật do Thác Bạt Khuê giao phó tăng lên nhiều lần. Bản thân Thác Bạt Nghi cũng là Hoang nhân. Điều này càng làm trong hắn tràn đầy cảm giác mâu thuẫn là phải phạm tội ác. Mặt khác điều đó lại chứng tỏ cách nhìn của Thác Bạt Khuê đối với Lưu Dụ không hề sai lầm. Lưu Dụ quả thực là một địch nhân mà đối thủ phải cố kỵ.

Thác Bạt Nghi có nỗi khổ chỉ tự mình biết. Hắn hận không thể nói hết ra cho Yến Phi, nhưng cũng biết nói ra chính là phản bội lại Thác Bạt Khuê. Hắn nên lựa chọn thế nào đây? Hắn bèn thở dài đáp: "Ta chỉ là đang lo lắng cho tộc chủ mà thôi. Mộ Dung Bảo tuyệt không dễ đối phó, hơn nữa đằng sau Mộ Dung Bảo còn có Mộ Dung Thùy. Một khi Mộ Dung Thùy thu thập xong huynh đệ Mộ Dung Vĩnh thì hắn sẽ tự thân tới đối phó với chúng ta. Theo như ta thấy thì hiện tại ở phương Bắc chưa có ai là đối thủ của Mộ Dung Thùy, kể cả bọn ta”.

Yến Phi thầm nghĩ đó là do ngươi không biết bọn ta có một quân cờ thần kỳ là Kỷ Thiên Thiên. Nhưng chàng cũng cảm thấy Thác Bạt Nghi đã thay đổi đề tài, cố tình nói tránh đi.

Chàng khẳng định đã có một sự việc nào đó phát sinh giữa Thác Bạt Khuê và Thác Bạt Nghi, nhưng cũng biết lúc này không phù hợp để truy cứu tới tận cùng vấn đề. Chàng bèn thuận miệng hỏi: "Tình hình Khuất Phục Quốc Nhân hiện nay thế nào?”

Thác Bạt Nghi cởi bỏ mối tâm sự trầm trọng đang làm hắn mất lạc thú nhân sinh kia đi rồi đáp: "Trước khi Phù Kiên chết đã phái hắn đi bình định phản quân của chú hắn. Khuất Phục Quốc Nhân biết đế quốc Đại Tần sẽ diệt vong nên hắn đã liên kết với chú hắn, triệu tập tộc nhân tổ chức thành một đội quân nhân số hơn chục vạn người, kiến tạo chính quyền, tự xưng là Đại đô đốc. Hắn lập nên mười hai quận là Vũ Thành, Vũ Dương, An Quốc, Vũ Thủy, Hán Dương, Thiên Thủy, Lược Dương, Cường Xuyên, Cam Tùng, Khuông Bằng, Bạch Mã, Uyển Xuyên, đóng đô tại Dũng Sĩ Thành ở cạnh sông Dũng Sĩ. Hắn lại đánh bại và thu phục được Bí Tuyên, thổ hào mạnh nhất Nam An, rồi tại Lục Tuyền bình định được ba bộ lạc của người Tiên Ti, trở thành kình địch lớn nhất của Diêu Trường ở ngoài quan nội.

Hắn ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ngươi bỗng nhiên lại đề cập đến hắn?”

Yến Phi giải thích nguyên nhân xong rồi nói: "Tình thế Bắc phương rất hỗn loạn và phức tạp ngoài ý liệu của mọi người. Tương lai nếu chúng ta có thể đánh bại Mộ Dung Thuỳ thì cũng còn phải đi một đoạn đường dài đầy khó khăn gian khổ nữa.”

Thác Bạt Nghi đáp: "Sau khi Phù Kiên bị Diêu Trường giết hại thì những bá chủ tự lập làm vua hoặc cướp đất xưng bá nhiều vô số. Nhưng những người có chút máu mặt chỉ có Lữ Quang, Ngốc Phát Ô Cô, Thư Cừ Mông Tốn, Mộ Dung Đức, Lý Cao và Phùng Bạt. Bất quá so với Diêu Trường và Mộ Dung Thuỳ thì những người đó còn kém xa.”

Hắn lại vui mừng nói: "Ta rất cao hứng khi thấy ngươi vẫn coi mình là một phần của Thác Bạt Tiên Ti tộc.”

Yến Phi đáp: "Ta từ trước đến nay chưa từng phủ nhận việc ta là người Thác Bạt tộc. Chỉ vì ta chán ghét chiến tranh và chết chóc nên tìm đến Biên Hoang tập làm một hòa thượng đánh chuông gõ mõ một thời gian. Nhưng Kỷ Thiên Thiên đã làm thay đổi tất cả. Vì nàng ta nguyện làm bất cứ việc gì.”

Thác Bạt Nghi trong lòng khổ sở đến mức muốn ngửa mặt cười thảm ba tiếng lớn. Hắn không biết mình nên đặt mệnh lệnh của Thác Bạt Khuê ở vị trí quan trọng nhất hay là coi tâm nguyện của vị hảo huynh đệ này là số một trong lòng? Nếu như việc ám sát Lưu Dụ mà thành công, đại kế phản công Biên Hoang tập lập tức sẽ đổ vỡ không sai.

Trên đường trở về Biên Hoang tập, hắn từng nhiều lần suy nghĩ về chuyện này. Nhưng hắn không tưởng nổi hành động quân sự nhằm quang phục Biên Hoang tập lại cận kề ngay trước mắt như thế này, hơn nữa lại sắp thành công. Trong thời gian ngắn như vậy, nếu như hắn tìm cách thi hành mật lệnh của Thác Bạt Khuê chỉ sợ cũng khó tìm được cơ hội. Nhưng nếu giả sử hắn thành công, tức thì tạo thành đả kích trầm trọng nhất đối với việc phản công Biên Hoang tập. Đó cũng là việc hắn không muốn thấy.

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Trong lòng ngươi có nghi nan gì vậy? Tại sao sắc mặt lúc sáng lúc tối, biến hóa kịch liệt như vậy?”

Thác Bạt Khuê thiếu chút nữa đã không nhịn được mà thổ lộ sự thật với chàng. Hắn cố gắng nhẫn nhịn đáp: "Ta đang lo cho tộc chủ.”

Yến Phi phát giác đây là lần thứ hai hắn gọi Thác Bạt Khuê là tộc chủ chứ không giống như cách gọi thân thiết tiểu Khuê trước đây. Trong lòng chàng nổi lên một cảm giác bất an, chàng nói: "Ta rất tin tưởng tiểu Khuê! Thắng bại không đơn giản chỉ dựa vào thực lực. Nếu không ta sao có thể lấy được thủ cấp của Trúc Pháp Khánh. Không cần nghĩ tới việc phương Bắc nữa. Hiện giờ chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất là đoạt lại Biên Hoang tập vào tay, làm Mộ Dung Thuỳ lưỡng diện thụ địch. Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta.”

:77:

Tôn Ân ngồi bên bờ biển chờ đợi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi trên mặt biển, trong lòng tràn đầy tình cảm kỳ dị.

Qua hai ngày đêm liên tục hành trình không ngừng nghỉ, lão đã vượt qua Kiến Khang, đi thẳng tới bờ biển.

Trong vòng ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên có người làm lão thụ thương, lại là nội thương không nhẹ. May là tu hành của đạo gia chính là đạo dưỡng sinh. Hoàng Thiên Đại Pháp lại là đỉnh cao của đạo dưỡng sinh, có công dụng liệu thương thần diệu. Trong hai ngày vừa qua, lão vừa đi vừa trị thương nên đã ổn định được thương thế, tiếp đó chỉ cần bế quan tĩnh dưỡng là được.

Thân thể thụ thương làm tâm cảnh lão phát sinh biến hoá, không những cảnh tỉnh bản thân lão một cách sâu sắc, còn làm lão đột phá hiểu rõ về bản thân và thế giới xung quanh.

Từ nhỏ đến giờ lão luôn thích một mình một nơi, suy nghĩ tìm hiểu về thiên địa xung quanh. Nơi núi cao biển lớn là những nơi mà lão thích nhất. Chỉ trước tình cảnh muôn ngọn núi gần xa phủ phục dưới chân mình, hoặc biển khơi mênh mông vô tận trước mặt mới có thể làm lão xuất hiện tình hoài vĩ đại khó nói bằng lời. Lão yêu thích lịch sử và thần thoại thời viễn cổ, chúng giúp lão có thể tung hoành thượng hạ cổ kim, đưa tầm nhìn của lão vượt qua giới hạn của không gian và thời gian, theo dõi sự hưng thịnh và suy thoái của các nền văn minh. Lão lại nghiên cứu tinh thâm thuật số, hy vọng có thể nắm được sự bí ảo của vũ trụ và vận mệnh.

Nhưng không có chuyện gì có thể so được với sự chấn động khi lão cảm ứng được tiên môn. Lần đầu tiên bản thân lão cảm nhận được cái mà các tiên hiền của Đạo và Phật cả đời truy cầu lập địa thành Phật, bạch nhật phi thăng thành tiên đúng là sự thật thiên chân vạn xác tồn tại. Nhưng tiên giới không tồn tại ở một chỗ cố định nào đó, mà phải xem ai có thể mở ra một cửa vào giống như khi tam bội hợp nhất hay không, mở ra con đường thoát khỏi thế giới bị khống chế bởi vận mệnh này.

Sự tình phát sinh quá đột ngột làm lão không kịp chuẩn bị. Lúc đó trong lòng lão chỉ có một ý nghĩ là muốn giết chết Yến Phi nên mới bỏ lỡ mất cơ hội nghìn năm có một để vượt qua tiên môn.

Nhưng lão tuyệt không hối hận vì lão đã nắm được pháp quyết để khai mở tiên môn. Tuy vẫn còn một đoạn đường rất dài cần phải vượt qua nhưng ít nhất thì lão đã có một phương hướng rõ ràng để nỗ lực phấn đấu. Sinh mệnh lão vì thế lại tràn đầy sinh thú và ý nghĩa.

Hơn nữa việc tiên môn mở đã chứng thực thế gian mà bản thân lão đang tồn tại chỉ là một ảo ảnh, là một cõi mộng mê ảo mất mát đầy bi hoan ly hợp với kết cục sinh tử. Tại cõi mộng thanh tĩnh này lão có thể phóng tay thoả ý tung hoành.

Tuy Yến Phi không phải bằng bản lĩnh của mình đả thương lão, nhưng lão đã coi Yến Phi là đối thủ khó kiếm. Lão hiểu rõ chỉ có mượn sự kích thích với Yến Phi lão mới có thể đưa Hoàng Thiên Đại pháp tiến tới cảnh giới tối cao.

Lão đối với Yến Phi không có một chút địch ý nào mà trái lại còn phát sinh hảo cảm. Nhưng lão cũng biết giữa mình và Yến Phi chỉ có một người có thể sống và hưởng thụ thành quả khoáng cổ tuyệt kim là khai mở tiên môn tiến vào Động Thiên Phúc Địa. Trực giác lão cho thấy khi lão giết chết Yến Phi cũng là lúc Hoàng Thiên Đại Pháp của lão đạt tới giới hạn tối cao, chân chính hoàn mỹ, chân âm cùng với chân dương của lão đủ sức phá không mà đi. Chỉ có đối thủ như Yến Phi mới có thể kích phát đấu chí và tiềm năng của lão, làm lão có thể nắm được bí mật của sinh tử lúc quyết chiến.

Vận mệnh đã định. Cuộc chiến lần thứ ba của họ là không thể tránh khỏi.

Tia nắng đầu tiên đã ló ra từ nơi mặt biển tiếp giáp với đường chân trời.

:77:

Trong nghị sự đường, cũng là kiến trúc lớn nhất bằng đá ở hồ Phượng Hoàng, đang cử hành Chung lâu hội nghị lưu vong để định ra kế hoạch phản công Biên Hoang tập. Chủ trì là Trác Cuồng Sinh và thống soái Lưu Dụ ngồi đối diện ở hai đầu nam bắc. Hai bên đầy chật người đứng hoặc ngồi, bao gồm cả mấy người mới về là Yến Phi, Thác Bạt Nghi và Cao Ngạn. Giang Văn Thanh, Mộ Dung Chiến, Diêu Mãnh, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân, Phí Nhị Phiết, Trình Thương Cổ đều có mặt, Âm Kỳ đại biểu cho Đồ Phụng Tam đã đi Giang Lăng. Hơn mười người tụ tập trong nghị sự đường chỉ rộng không quá ba trượng, dài không quá bốn trượng làm cho nghị đường trở nên ồn ào. Không khí vô cùng náo nhiệt.

Hô Lôi Phương sắc mặt trắng bệch ngồi bên phải Trác Cuồng Sinh. Tuy vừa mới thoát khỏi bệnh nặng, bộ dạng hữu khí vô lực, nhưng so với tình hình đáng sợ lúc hắn còn bị khống chế tinh thần thì đã khác nhau một trời một vực. Vừa rồi Yến Phi đã y theo hướng dẫn của Ba Cáp Mã Tư mà nói mật ngữ vào tai hắn, quả nhiên lập tức công hiệu. Hô Lôi Phương nghe xong rùng mình tỉnh lại, nhưng lại quên hết toàn bộ sự việc đã phát sinh, kể cả việc độc hương cũng không nhớ. Hắn chỉ còn nhớ tình hình lúc bị Diêu Hưng cho cao thủ vây công.

Yến Phi biết Ba Cáp Mã Tư đã thi triển thủ đoạn về phương diện này, nhưng chàng không thể lại chạy đến Bạch Vân Sơn tìm hắn trút giận, đành cười lớn rồi bỏ qua. Hô Lôi Phương có thể trở lại làm người là chàng đã mãn ý rồi. Trác Cuồng Sinh hắng giọng hai tiếng. Hoang nhân đang ầm ĩ vội giữ yên lặng nghe lão nói.

Trác Cuồng Sinh vuốt râu, trước tiên cười lớn ba tiếng rồi vui vẻ nói: "Lần này ở hồ Phượng Hoàng là lần thứ hai chúng ta tổ chức hội nghị sau lần trước ở Tân Nương hà.”

Diêu Mãnh chen vào nói: "Người tham dự cũng nhiều hơn, có mặt đầy đủ rồi.”

Trác Cuồng Sinh trừng mắt nhìn hắn mắng: "Lắm lời!”

Lập tức một trận cười rộ lên.

Trác Cuồng Sinh nói tiếp: "Đại anh hùng của bọn ta là tiểu Phi vừa mới trở về, còn niệm chú giải trừ tâm ma cho Hô Lôi đương gia. Bọn ta vẫn chưa có cơ hội nghe chuyện hắn lực chiến Tôn Ân nên mời hắn trước tiên báo cáo tường tận chuyện đó cho hội nghị nhé?”

Cao Ngạn đang đứng sau lưng Yến Phi bèn chòi lên cạnh chàng chen ngang: "Lão điên này mượn việc công để làm việc tư, tiếp theo lão sẽ bức ta nói ra bí sử khuê phòng với Tiểu Bạch Nhạn trước mặt mọi người đó.”

Trác Cuồng Sinh vặn lại: "Cao tiểu tử ngươi nói gì thế?”

Cao Ngạn vội đứng nghiêm, ngập ngừng đáp: "Không có gì. Nói chơi vài câu không được sao?”

Yến Phi ngấm ngầm thở dài. Trác Cuồng Sinh đang bức chàng nói dối, mà chàng không những không quen nói dối mà cũng không muốn nói dối.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan đó, mọi vật trước mắt chàng bỗng nhiên trở nên không thực, cảm giác như là hình ảnh hão huyền. Đó chính là di chứng nghiêm trọng của việc biết được bí mật tiên môn. Thân mình chàng vẫn ở trong thế giới có sinh có tử này, nhưng chàng lại dùng con mắt của người ngoài cuộc mà nhìn. Chàng có cảm giác hoang đường là tất cả mọi người đều đang mơ, chỉ một mình mình tỉnh, làm chàng không thể hoà nhập. Nếu có Thiên Thiên ở đây thì quá tốt. Chỉ có nàng mới có thể làm chàng toàn tâm hoà nhập, dù biết rõ nhân thế này chỉ là một cuộc dạo chơi, hoặc là một giấc mộng, nhưng chàng sẽ hoàn toàn không phản kháng mà toàn tâm toàn ý hoà nhập vào.

Ngấm ngầm hít sâu một hơi, Yến Phi điềm đạm đáp: "Ta gặp Tôn Ân ở Đường Ấp thành. Ta và lão đánh nhau một trận. Vì quân lính ở Đường Ấp bao vây rồi dùng hoả tiễn tấn công chỗ khách sạn bọn ta đang giao chiến nên cuối cùng ngừng lại ở đó. Sau đó ta dẫn dụ lão vào sâu trong Biên Hoang rồi quyết phân thắng bại tiếp. Giữa chừng phát sinh một việc ngoài ý liệu nên bọn ta đều lưỡng bại câu thương. Tôn Ân lúc này đã quay trở về Nam Hải rồi.”

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: "Việc gì ngoài ý liệu thế?”

Yến Phi đáp: "Việc này để sau hãy nói.”

Tiếp đó chàng kể lại kỹ càng chuyện tiềm nhập Biên Hoang, nghe được câu chuyện giữa Diêu Hưng và Mộ Dung Lân. Chàng không muốn nói dối trước mặt mọi người, đành phải tránh nặng tìm nhẹ, chuyển sự chú ý của mọi người sang việc khác.

Tiếng Hô Lôi Phương trầm nghẹn cất lên: "Yến huynh mạo hiểm tìm chết vì tiểu đệ như thế, Hô Lôi Phương ta vĩnh viễn không quên.”

Mộ Dung Chiến nói: "Không cần khách khí, bọn chúng ta đều là huynh đệ cả.”

Mọi người đồng ý hoan hô.

Trình Thương Cổ suy tính kỹ càng rồi hỏi: "Diêu Hưng và Mộ Dung Lân dường như đã có phương pháp ứng phó với bọn ta. Chúng bằng vào cái gì mà nắm chắc được nhỉ?”

Diêu Mãnh hưng phấn đáp: "Theo ta đoán thì bọn chúng muốn từ bị động chuyển thành chủ động nên nếu biết chúng ta tụ tập ở đây sẽ nhân lúc trận cước của ta chưa ổn định mà xua quân tới đánh, cố gắng một trận đánh bại Hoang nhân, còn hơn là cứ ngồi ở Biên Hoang tập đợi chết.”

Hồng Tử Xuân động dung nói: "Diêu tiểu ca nói thế quả là có tầm nhìn. Nếu như bọn ta mất đi căn cứ Phượng Hoàng hồ này thì căn bản không có cách nào trụ lại được ở Biên Hoang nữa. Một chút ưu thế trải qua bao gian khổ mới tạo lập được lại sẽ phải hai tay dâng lên cho bọn chúng.”

Mộ Dung Chiến chửi: "Ta sợ cái con bà bọn chúng ấy! Phì! Biên Hoang là địa bàn của bọn ta. Địch nhân nên quên cái chuyện dùng kỳ binh đột tập bọn ta đi. Chỉ cần chúng ở Biên Hoang tập quẫy đuôi một cái là bọn ta cũng có thể biết bọn chúng định làm gì. Bọn chúng muốn đến tìm chết thì bọn ta vô cùng hoan nghênh. Chúng lao sư viễn chinh đối với bọn ta trăm lợi mà không hại.”

Cơ Biệt gật đầu đồng ý: "Trước khi bọn ta dừng chân ở đây đã sớm lập mạng lưới tình báo tới tận Biên Hoang tập. Gió lay cỏ động thế nào đều không thể giấu được tai mắt thám tử của bọn ta.”

Phí Nhị Phiết nhíu mày hỏi: "Vậy thì Diêu Hưng và Mộ Dung Lân lại có kế tất thắng gì nhỉ? Có thể là vì chúng vẫn chưa biết chiến mã và thuyền lương đều đã rơi vào tay bọn ta. Hiện giờ chắc biết rồi, nói không chừng chúng đang sợ đến vãi đái trong quần cũng nên.”

Lời hắn nói làm dấy lên một trận cười. Giang Văn Thanh nhẹ giọng nói: "Diêu Hưng là thống soái kiêu dũng thiện chiến nhất của Khương tộc. Hô Lôi đương gia chắc biết rõ hắn là người thế nào.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hô Lôi Phương.

Hô Lôi Phương gật đầu đáp: "Đại tiểu thư nói rất đúng. Diêu Hưng là một người tâm hoài đại chí, có tầm nhìn xa trông rộng, lại rất hay giảng chuyện tình nghĩa làm cho bộ hạ rất quý trọng. Ta luôn luôn tôn kính hắn cho tới lúc hắn lừa ta, giả vờ đáp ứng lui binh, sự thật thì bán đứng ta, đưa ta vào vòng bất nghĩa.”

Giang Văn Thanh hỏi: "Vì thế Diêu Hưng là người không hề đơn giản. Các vị có từng nghĩ qua tại sao Diêu Hưng và Mộ Dung Lân đã biết rõ bọn ta chuẩn bị phản công nhưng vẫn đuổi Hách Liên Bột Bột và thủ hạ của hắn đi không? Việc đó chẳng phải sẽ tước bớt sức phòng thủ của Biên Hoang tập hay sao?”

Mọi người trở nên trầm mặc. Hiển nhiên không ai có thể giải khai sự nghi ngờ của nàng.

Yến Phi vẫn luôn lưu ý tới Lưu Dụ. Gã có vẻ đã khác trước đây, càng biến thành tự tin, trầm ổn hơn lại có phần ngoan lạt chưa từng có. Khi gã lắng nghe mọi người nói chuyện, thần quang lợi hại tại song mục gã cứ bất chợt xuất hiện làm chàng có cảm giác đó. Chỉ có chàng hiểu rõ những thay đổi đó của Lưu Dụ là do hoàn cảnh bức bách. Cũng như chàng vì Kỷ Thiên Thiên, không thể không dành toàn bộ tâm tình tham gia vào hành động phản công Biên Hoang tập.

Trác Cuồng Sinh hỏi: "Nghe Lưu gia của bọn ta nói vài câu được không?”

Nghị đường đang bàn tán xôn xao lập tức biến thành im lặng như tờ, cho thấy trọng lượng của Lưu Dụ trong lòng mọi người, bộc lộ rõ việc họ đã coi gã là một lãnh tụ anh minh. Thiếu gã toàn thể sẽ mất hết phương hướng hành động.

Lưu Dụ trước hết nhìn Yến Phi, rồi từ từ đưa mắt nhìn tất cả mọi người rồi nói: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đó chính là quy luật quyết định thành bại của chiến tranh. Trước tiên bọn ta cần hiểu rõ tâm lý của địch nhân. Đối với Mộ Dung Thuỳ hoặc Diêu trường mà nói, Biên Hoang tập là nơi không thể để mất, đặc biệt là Mộ Dung Thuỳ. Nếu hắn bị bọn ta đoạt lại Biên Hoang tập, khôi phục hào quang ngày trước của Tập thì không những trở thành uy hiếp trực tiếp đối với hắn, mà còn làm hắn không còn mặt mũi nào trước Thiên Thiên. Với tâm cao khí ngạo, hắn sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra.”

Câu này mới nghe qua tựa như là lời thừa song thật ra lại cực kỳ quan trọng. Lưu Dụ nói ra rõ ràng hình thế hiện tại, khẳng định một trường ác chiến là không thể tránh khỏi, chỉ còn phương pháp đánh mà thôi.

Lưu Dụ thấy không ai nói gì liền nói tiếp: "Diêu Trường và Mộ Dung Thuỳ không thể không nắm tay hợp tác ở Biên Hoang tập vì hai bên đều bị sa lầy trong chiến sự ở phương bắc. Vì thế mục tiêu quân sự của chúng là muốn có được cơ hội quyết chiến với bọn ta, hy vọng dùng ưu thế về binh lực, một đòn đánh bại Hoang nhân, chịu khổ một lần rồi mãi mãi an nhàn, sau này không còn phải phiền não về Biên Hoang tập nữa, không cần phải đóng trọng binh trường kỳ ở Biên Tập, lãng phí nhân tài vật lực.”

Từ khi Lưu Dụ bắt đầu nói, Yến Phi lại cảm thấy thần chí của mình đã từ chỗ người ngoài cuộc trở lại thành người trong cuộc. Có thể thấy lời nói của Lưu Dụ có sức cảm nhiễm lớn lao thế nào. Cảm giác này vừa cổ quái lại mới mẻ.

Lưu Dụ nói tiếp: "Các vị có ý kiến gì đối với ý kiến của ta?”

Bàng Nghĩa đáp: "Mời Lưu gia tiếp tục phát biểu.”

Lưu Dụ thoải mái tiếp tục: "Ta thích nhất là đặt mình vào vị trí của địch nhân mà nghĩ. Giả thiết ta là Diêu Hưng hoặc Mộ Dung Lân thì ta sẽ làm gì?”

Mọi người đều bình tĩnh im lặng lắng nghe. Không hẳn chỉ vì Lưu Dụ là chủ soái trong việc phản công Biên Hoang tập, lại vừa mới lãnh đạo Hoang nhân đại phá liên quân Lưỡng Hồ Bang và Kinh Châu, mà vì lời gã nói lôi cuốn mọi người. Càng nghe gã phân tích càng thêm hiểu rõ về tình cảnh hiện tại.

Trác Cuồng Sinh cười đáp: "Có Lưu gia vì bọn ta tính kế, khẳng định sẽ không sai được. Nếu không thì mũi ‘Phá Long Tiễn’ của Lưu gia bắn ra đã trật đi đâu rồi chứ không phải trúng vào cột buồm chính của 'Ẩn Long'. Cố sự tình yêu của Tiểu Bạch Nhạn cũng vô pháp phát triển được.”

Mọi người đều phụ hoạ đồng ý.

Yến Phi thầm nghĩ nếu Lưu Dụ là lửa nóng thì Trác Cuồng Sinh chính là cỏ khô dẫn lửa. Dưới phương pháp khích lệ đặc biệt của lão, ai nấy đều tăng thêm tín tâm đối với Lưu Dụ, lại càng đoàn kết chặt chẽ hơn.

Âm Kỳ hứng thú hỏi: "Ta ngứa tai rồi! Thế Lưu gia sẽ làm gì?”

Lưu Dụ làm như vô sự đáp: "Ta sẽ từ bỏ Biên Hoang tập.”

Tất cả mọi người, kể cả Yến Phi đều vô cùng ngạc nhiên.

Hết chương 270

~~~~~~~~~