Lưu Dụ rời khu doanh trại lên một sườn núi có thể thấy rõ toàn bộ tình hình của hồ Phượng Hoàng, tìm một chỗ để ngồi đến khi trời sáng, suy nghĩ thật kỹ lại tình thế trước mắt.
Gã vừa tỉnh dậy từ trong một giấc mộng vô cùng khuất nhục và bất lực. Trong giấc mộng này luôn hiện lên hành động độc ác của Hoàn Huyền và nỗi đau khổ của Vương Đạm Chân. Gã chỉ còn cách tập trung toàn bộ tinh thần và sự chú ý của mình vào vấn đề thu phục Biên Hoang tập mới có thể quên sạch được sự ám ảnh của giấc mộng đó.
Trên bờ hồ Phượng Hoàng trùng trùng lều trại, trong hồ đậu đầy thuyền lương. Hoang nhân đang ngủ ngon trong giấc mộng vì sự mệt mỏi do chịu không nổi đoạn trường đồ bạt thiệp đến đây. Chỉ còn một số tiếu binh* đang thức canh phòng ở các cứ điểm chiến lược quan trọng.
Trên trời đầy ắp các vì sao, biến bầu trời thành một bức tranh lập thể tráng lệ được tạo thành bởi vô số điểm sáng lấp lánh to nhỏ bất đồng, phân bố không đều, cho thấy sự mênh mông vô hạn không thể đo lường của vũ trụ.
Vừa tới một khu loạn thạch giữa sườn núi, gã bỗng nghe thấy những thanh âm cổ quái.
Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, gã liền vội tăng tốc vọt lên bên trên.
Thanh âm cổ quái đó đột ngột dừng lại.
Từ giữa hai khối đá, tiếng Bàng Nghĩa tắc nghẹn hỏi: "Ai?”
Lưu Dụ khẽ thở dài đáp: "Là ta! Lưu Dụ.”
Bàng Nghĩa đứng lên, ngẩn người hỏi: "Ngươi không ngủ được sao?”
Lưu Dụ khẳng định hắn vừa mới khóc xong. Thật không tưởng nổi Bàng nghĩa bề ngoài kiên cường là thế lại cũng có lúc yếu đuối thế này. Bất quá nghĩ lại tình cảnh của mình gã chỉ cảm thấy đồng cảm mà hoàn toàn không thấy có gì đáng cười. Gã đến bên hắn, ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, ngưng thần nhìn những con thuyền trên hồ rồi hỏi: "Ngươi ở đây lâu chưa?”
Bàng Nghĩa cũng ngồi lên một tảng đá ở đó rồi đáp: "Vừa rồi bất luận là ngươi nghe thấy bất cứ âm thanh gì thì cũng phải làm như chưa từng nghe thấy.”
Lưu Dụ thở dài: "Ta đương nhiên sẽ giữ bí mật cho ngươi. Nhưng nguyên nhân tại sao vậy? Hiện nay việc quang phục Biên Hoang tập đã có hy vọng, bọn ta có thể tiếp tục tiến hành đại kế cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi. Ngươi phải vui vẻ lên mới đúng chứ.”
Bàng Nghĩa biết không thể dấu được gã vì Lưu Dụ biết rõ hắn là người chung tình với Tiểu Thi. Hắn chán nản đáp: "Ta rất sợ hãi.”
Lưu Dụ ngạc nhiên: "Ngươi sợ gì?”
Bàng Nghĩa đau khổ đáp: "Ta sợ cuộc chiến với Mộ Dung Thuỳ bất luận dù thắng hay bại thì kết quả cuối cùng vẫn giống nhau.”
Lưu Dụ không rõ nói: "Ta không hiểu!”
Song mục Bàng Nghĩa lại rơm rớm nước mắt, thống khổ đáp: "Nếu như bọn ta đấu không lại Mộ Dung Thuỳ, đương nhiên không còn gì để nói, không những Thiên Thiên và Thi Thi không thể quay về, Biên Hoang tập cũng kết thúc. Nhưng kể cả nếu chúng ta có thể sáng tạo kỳ tích, đánh bại Mộ Dung Thuỳ vốn chưa từng thất bại thì hắn vẫn có thể huỷ diệt chủ tỳ Thiên Thiên, làm bọn ta vĩnh viễn không có bọn họ được nữa.”
Lưu Dụ hốt nhiên toàn thân rét run. Bản thân gã đúng là chưa từng nghĩ qua vấn đề này, chỉ sợ toàn bộ Hoang nhân, kể cả Yến Phi cũng chưa từng nghĩ qua khả năng đó. Khi Mộ Dung Thuỳ phát giác không thể giữ được Kỷ Thiên Thiên, hắn rất có thể sẽ huỷ diệt nàng.
Tiếng Bàng Nghĩa tiếp tục rót vào tai gã: "Thi Thi lại là nữ tử nhút nhát và nhu nhược. Ta quả thực sợ nàng chịu không nổi sợ hãi. Ta vô cùng cảm kích Thiên Thiên, nếu nàng không chọn cách lưu lại thì tao ngộ của Thi Thi thật không dám tưởng tượng. Thủ đoạn tàn nhẫn của người Hồ, bọn ta tại phương Bắc đã sớm lĩnh giáo rồi.”
Lưu Dụ chỉ còn cách an ủi hắn: "Không cần lo lắng quá. Yến Phi từng đến Huỳnh Dương thăm bọn họ. Bọn họ đều đang sinh hoạt rất ổn thoả.”
Bàng Nghĩa đưa tay áo quệt nước mắt nói: "Ngươi không biết rồi! Trên đời ta không thích nhất là việc người ta nuôi chim. Họ nhốt những con chim đẹp đẽ khả ái trong những chiếc ***g nhỏ, đoạt mất quyền được tự do bay nhảy của chúng. Đó là sự việc tàn nhẫn nhất, là hành động ác độc của con người chỉ vì để nghe tiếng hót của chúng. Bây giờ Thiên Thiên và Thi Thi cũng như hai con chim bị Mộ Dung Thuỳ giam cầm trong ***g. Chỉ nghĩ đến việc này đã làm người ta đau khổ trong lòng. Ta vốn không phải là người có thể dễ dàng rơi nước mắt.”
Lưu Dụ nghe xong lòng đau như dao cắt. So với Vương Đạm Chân, tao ngộ của Kỷ Thiên Thiên và Thi Thi còn dễ chịu hơn nhiều. Ít nhất thì Mộ Dung Thuỳ cũng dùng lễ để đối đãi với bọn họ. Còn tao ngộ của Vương Đạm Chân thì không thể dự đoán, lại cũng không dám tưởng tượng, nếu không khẳng định gã sẽ phát điên. Gã đến đây vốn là muốn quên đi giấc mộng lúc nãy, không ngờ ngược lại, lại bị làm dấy lên tâm sự.
Cái gì có thể an ủi gã được đây?
Tiếng gió từ phía sau nổi lên tiến lại gần.
Lưu Dụ cảnh giác quay đầu lại nhìn. Trác Cuồng Sinh phi thân phóng tới, từ trên không hạ xuống trước mặt hai người. Trác Cuồng Sinh lộ thần sắc chú ý tới Bàng Nghĩa, nhìn hắn vài lần rồi đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Lưu Dụ: "Các ngươi ở đây nói chuyện gì thế?”
Lưu Dụ liếc mắt ra hiệu với lão không hỏi kỹ, cố tình đánh lạc hướng đáp: "Nói chuyện phiếm thôi! Lão không đi ngủ sao?”
Trác Cuồng Sinh ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng đối diện với hai người, đáp: "Sinh hoạt của ta bây giờ đã gần phục hồi lại bình thường. Đa số Hoang nhân là dạ du quỷ, mà ta lại là dạ du quỷ trong dạ du quỷ. Ban ngày dùng để ngủ, ban đêm mới là thời gian mà ta hưởng thụ sinh mệnh. Hà! Nếu các ngươi đang nhàn rỗi, chi bằng cùng nghe kết cục tác phẩm lớn của ta rồi cho ý kiến.”
Lưu Dụ lấy làm kỳ hỏi: "Lão nói đùa à! Tác phẩm lớn kinh thế hãi tục của lão chẳng phải vừa mới bắt đầu sao. Đến nay chỉ mới được vài tháng, làm sao có thể viết xong nhanh thế được. Ta còn nhớ khi lão nói bắt đầu viết thì vừa đúng là lúc Phụng Thiện bị bêu thây thị chúng.”
Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười: "Nếu không có tầm nhìn xa, làm sao có thể trở thành một sử gia của Biên Hoang được. Tác phẩm của ta là viết về Biên Hoang tập, phản ánh toàn bộ các sự việc biến đổi thịnh suy vinh nhục của Biên Hoang tập, và kết thúc đúng vào lúc Biên Hoang tập biến mất.”
Bàng Nghĩa mơ hồ hỏi: "Không cần hồ ngôn loạn ngữ nữa. Biên Hoang tập làm sao mà biến mất được?”
Trác Cuồng Sinh đáp: "Vì thế ngươi mới không có tư cách viết bản thiên thư này do ngươi thiếu tầm nhìn xa. Ngươi mà viết ra cái gì thì đương nhiên cũng không thể làm người ta động lòng, lại không hề hấp dẫn mê say, chỉ làm cho người ta thêm phiền muộn mà thôi.”
Lão chuyển sang Lưu Dụ hỏi: "Ngươi bây giờ chính là thống soái của bọn ta, ngươi nhìn nhận về chuyện đó thế nào?”
Lưu Dụ bị lão ép phải nghĩ đến chuyện tương lai, cười khổ đáp: "Từ khi Tấn thất xuống phía Nam, Nam phương chưa từng xuất hiện tình thế hỗn loạn như bây giờ. Phương Bắc lại vì Đại Tần tan vỡ mà thành tứ phân ngũ liệt. Mười năm tới sẽ là một thời gian biến hoá vô thường, chỉ sợ không một ai có thể dự đoán được, có lẽ vẫn cứ loạn như thế này không chừng. Ồ!”
Trác Cuồng Sinh và Bàng Nghĩa giật mình nhìn gã. Trác Cuồng Sinh hỏi: "Việc gì thế?”
Lưu Dụ nhớ tới việc Hồ Bân cho gã biết khu vực Bạch Vân Sơn xuất hiện điềm hung do trời giáng xuống. Trong lòng gã bỗng phát sinh cảm giác không lạnh mà run. Chẳng lẽ điềm hung này lại chỉ vào Biên Hoang tập, dự báo sự diệt vong của Biên Hoang tập hay sao? Nếu không đã không phát sinh ở phụ cận Biên Hoang tập như vậy.
Bỗng nhiên gã không muốn nói ra chuyện đó, cũng không nguyện nói ra. Gã bèn nói tiếp: "Nếu như nam bắc thống nhất, Biên Hoang tập tự nhiên sẽ kết thúc vì Biên Hoang không còn tồn tại nữa.”
Trác Cuồng Sinh thở ra một hơi nói: "Suýt nữa thì bị ngươi dọa chết rồi! Cách nghĩ của ta không giống ngươi. Thống nhất thiên hạ nào phải chuyện dễ dàng. Với thực lực của Phù Kiên mà vẫn gặp phải kết cục vong quốc diệt tộc, người khác lại càng không thể. Theo như ta thấy, tình thế đối đầu nam bắc sẽ tiếp tục cho tới khi một bá chủ chân chính xuất hiện. Những bá chủ hiện nay không ai có năng lực đó.”
Bàng Nghĩa hỏi: "Mộ Dung Thuỳ có tư cách đó không?”
Trác Cuồng Sinh đáp như chuyện đương nhiên: "Hắn gây tội với Hoang nhân bọn ta, làm sao có thể có kết cục tốt được?”
Bàng Nghĩa tắc họng không nói được gì.
Lưu Dụ nói: "Nếu không xuất hiện cục diện thống nhất, Biên Hoang tập có thể vẫn tiếp tục sự phồn vinh.”
Trác Cuồng Sinh than: "Thế gian này không có chuyện gì là mãi mãi. Vấn đề của Biên Hoang tập là ở sức ảnh hưởng và tính chiến lược của nó. Một thành tập nhỏ bé, nhưng lại nắm giữ thịnh suy của các chính quyền nam bắc. Hiện nay đương nhiên chưa có vấn đề gì vì các đại thế lực nam bắc đang loạn lạc, tự lo cho mình chưa xong. Nhưng khi hình thế nam bắc phân minh, cục diện chính trị ổn định lại thì những người nắm quyền tuyệt sẽ không dung cho Biên Hoang tập tồn tại. Khi đó khẳng định Biên Hoang tập sẽ biến mất. Đó là việc của mười năm, hoặc hai mươi năm sau. Tác phẩm lớn của ta không thể không kết thúc theo sự diệt vong của Biên Hoang tập.”
Bàng Nghĩa nghe xong sợ xanh mặt bèn tự an ủi bản thân: "Cũng có thể là việc của hàng chục năm sau. Lúc đó lão tử sẽ không tận mắt thấy nữa.”
Trác Cuồng Sinh than: "Không thể lâu như vậy được. Ngươi và ta sẽ đều có thể tận mắt chứng kiến sự diệt vong của Biên Hoang tập. Sự thật đã chứng minh Biên Hoang tập căn bản không thể thủ vững, nên bọn ta chỉ có thể sinh tồn giữa sự giằng co của hai thế lực nam bắc, hơn nữa, còn có thể sinh tồn một cách kiêu ngạo chứ không phải tạm bợ. Thanh danh Biên Hoang tập sẽ lên đến tuyệt đỉnh lúc bọn ta ở đó, rồi sẽ dần dần đi tới diệt vong. Không cần phải sợ hãi. Đó chính là cuộc sống đẹp đẽ nhất, được cùng sống với Biên Hoang tập và trải qua thời kỳ vĩ đại nhất của nó. Ta nhân vì thấy vẻ mặt khóc lóc đau thương của lão Bàng mà chỉ cho ngươi biết chỗ sai lầm. Chỉ cần ngươi có cách nhìn giống ta thì ngươi có thể hưởng thụ sự trân quý của mỗi giây phút trôi qua.”
Lưu Dụ không nhịn được hỏi: "Bản thân lão có kế hoạch gì không?”
Trác Cuồng Sinh ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, song mục thần quang lấp lánh, thần sắc đầy vẻ mơ màng, từ từ thở ra một hơi nói: "Vào lúc Biên Hoang tập diệt vong, ta sẽ lên Quan Viễn Đài của Cổ Chung Lâu, viết xuống đoạn kết của Biên Hoang tập, sau đó tự vẫn, lấy cái chết của ta làm kết thúc cuối cùng cho tác phẩm. Đó quả là một đoạn cố sự thê lương mà đẹp đẽ nhường nào.”
Mất một lúc Lưu, Bàng hai người đều không nói nên lời.
Trong tai Lưu Dụ lại vang lên câu nói trước lúc chia tay của Đồ Phụng Tam: "Nếu một ngày Lưu huynh trở thành người có quyền thế nhất phương nam, xin đừng phụ Biên Hoang tập, cứ để cho Hoang nhân tiếp tục thụ hưởng sinh hoạt tự do của họ."
:77:
Yến Phi ngạc nhiên: "Không ngờ lại là Tiểu Nghi.”
Cao Ngạn không có nhãn lực như chàng, nghe thấy liền vui mừng nói: "Nhiều kỵ binh như vậy, khẳng định là hắn đã đến Thịnh Nhạc mời viện binh tới! Ít nhất cũng phài vài nghìn.”
Yến Phi nói: "Không nhiều đến thế đâu, ước chừng có hai nghìn kỵ binh, ngoài ra còn gần năm mươi xe lừa. Đại bộ phận là huynh đệ Hoang nhân. Chiến sỹ của tộc ta chỉ chiếm một phần rất nhỏ.”
Một kỵ sỹ từ trong đoàn vọt ra, phóng thẳng lên đồi, thấy Yến Phi thì vui mừng nói: "Anh hùng của Thác Bạt tộc ta, anh hùng của Biên Hoang, các ngươi sao lại ở đây?”
Yến Phi đáp: "Việc này nói ra thì dài. Các ngươi sao cũng lại tới đây?”
Thác Bạt Nghi nói: "Ta trở về Thịnh Nhạc, lấy được nghìn chiến mã và một trăm chiến sỹ quay về sát cánh với các ngươi phản công thu hồi lại Biên Hoang tập. Trên đường về gặp rất nhiều tộc nhân, huynh đệ Hoang nhân lưu vong lên phía bắc nghe tiếng cũng kéo đến. Ta thừa thế sai người triệu tập Hoang nhân đang trốn ở các nơi trong Biên Hoang. Hiệu quả nhất là ban đêm treo đèn hiệu triệu của Biên Hoang tập lên cao. Vì vậy ngươi mới có thể được xem cảnh tượng hùng tráng trước mắt này.”
Yến Phi nói: "Chỗ này không tiện ở lâu, bọn ta vừa đi vừa nói.”
Chàng quay sang Cao Ngạn bảo: "Ngươi phụ trách dẫn đường, ta và Tiểu Nghi khoá đuôi.”
Cao Ngạn ứng tiếng lĩnh mệnh, đoạn hô lớn: "Các huynh đệ! Đi theo ta.”
Thác Bạt Nghi nhảy xuống đất nói: "Dùng ngựa của ta đi. Nếu không còn ra thể thống gì nữa?”
Cao Ngạn không hề khách khí, phi thân lên ngựa dẫn đầu tiến đi.
Đại đội chầm chậm vượt qua ngọn đồi tiến về phía Dĩnh Thuỷ, nhìn thấy người đứng trên đỉnh đồi là đại anh hùng đã chém chết Trúc Pháp Khánh, tức thì sỹ khí đại chấn, tất cả kính cẩn hoan hô vang dội.
:77:
Sau khi ngồi xuống ở phòng ngoài, Hoàn Huyền trầm tư hồi lâu rồi hỏi: "Lưu Lao Chi không trực tiếp tham chiến phải không?”
Hầu Lượng Sinh đáp: "Nhưng cũng không chút gì khác. Theo tin tiểu nhân mới nhận được sớm nay thì Hà Khiêm trên đường về Kiến Khang đã bị Vương Quốc Bảo đột kích giết chết, xoá bỏ chướng ngại giữa Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi.”
Hoàn Huyền biến sắc hỏi: "Tin tức từ đâu mà có?”
Hầu Lượng Sinh đáp: "Từ Tư Mã Đạo Tử.”
Hoàn Huyền thất thanh: "Cái gì?”
Hầu Lượng Sinh đáp: "Tư Mã Đạo Tử thông qua Tư Mã Đức Tông phát ra hịch văn cho trọng trấn các phương, công bố đã đem Vương Quốc Bảo ra xử trảm. Trong số các tội trạng của hắn, có một tội là tập kích sát hại Hà Khiêm.”
Nói xong, lão giơ hai tay quá đầu, dâng hịch thư đến từ Triều đình Kiến Khang lên.
Hoàn Huyền tiếp hịch thư, mở ra xem kỹ, rồi dậm chân tức giận nói: "Ta chửi thập bát đại tổ tông nhà Tư Mã Đạo Tử ngươi.”
Hầu Lượng Sinh không dám nói gì.
Hoàn Huyền trầm giọng: "Lập tức dùng phi cáp truyền thư cho Vương Cung, báo cho lão biết việc Lưu Lao Chi phản bội, lại thông tri cho lão rằng ta và Ân Trọng Kham bình minh ngày mai sẽ khởi binh, tiến quân theo hai đường thuỷ lục trực chỉ Kiến Khang, lợi dụng cơ hội Bắc Phủ Binh vì cái chết của Hà Khiêm mà tứ phân ngũ liệt. Để ta xem Tư Mã Đạo Tử bằng vào cái gì chống lại đại quân Kinh Châu của ta.”
Hầu Lượng Sinh khẽ giọng nói: "Nhưng Lưỡng Hồ Bang vừa mới bại trận, chiến thuyền tổn thất nghiêm trọng, chỉ sợ vô lực giúp chúng ta phong toả Đại Giang.”
Hoàn Huyền cười lạnh: "Không có Nhiếp Thiên Hoàn thì không thể làm được sao? Chúng ta sẽ tốc chiến tốc thắng. Chỉ cần công hạ được Thạch Đầu Thành, Kiến Khang sớm muộn cũng phải khuất phục. Nếu không để Lưu Lao Chi có đủ thời gian bình định lực lượng phản đối hắn trong Bắc Phủ Binh thì bọn ta sẽ mất đi cơ hội.”
Hầu Lượng Sinh gật đầu đáp: "Tiểu nhân hiểu rồi! Tiểu nhân lập tức tiến hành.”
Hầu Lượng Sinh đi rồi, Hoàn Huyền từ từ đứng dậy rồi đi vào phòng trong. Trong lòng hắn tràn đầy phẫn hận. Phương pháp duy nhất làm hắn có thể bình tĩnh lại là phát tiết hết khí tức đó lên trên thân thể của mỹ nữ ở phòng trong.
Bảo tọa Hoàng đế vốn dĩ chỉ cần thò tay ra là lấy được, không ngờ giờ lại phát sinh chuyện bất ngờ. Có một ngày hắn sẽ đem Lưu Lao Chi ra mà nuốt sống.
Hết chương 269
~~~~~~~*~
Chú thích :
*trường đồ bạt thiệp: cuộc hành trình dài và mệt mỏi
**tiếu binh: quân canh