Bất luận kiếm pháp Sở Vô Hạ lợi hại thế nào, cho dù đã được hết chân truyền của Trúc Pháp Khánh và ni Huệ Huy, cũng không thể với sức một người lại đồng thời ứng phó được Tứ Đại Kim Cương của Di Lặc Giáo. Huống chi còn có Trúc Lôi Âm và Diệu Âm hai nhân vật tiếng tăm tại Kiến Khang. Sáu người này lại đều có chuẩn bị mà đến, rõ ràng nếu Sở Vô Hạ dám lớn mật cự tuyệt không nói ra bí mật của Phật Tàng họ sẽ liên thủ vây công, bắt giữ và bức bách thị nói ra.
Ai ngờ khi kiếm vừa ra khỏi vỏ, bọn Trúc Lôi Âm sáu người lập tức bốn bề hô hoán kinh sợ, rơi vào tình trạng khủng hoảng hỗn loạn. Cao Ngạn cùng Doãn Thanh Nhã đang nấp trong gian phòng đằng sau nghe được đối mặt ngó nhau, không rõ thế nào.
"Á!"
Một tiếng rú thảm thiết, phá tan sự yên lặng của hoang thôn, che lấp cả tiếng hô hoán và binh khí giao tranh.
Liền theo đó là tiếng đau đớn rên rỉ cùng tiếng quát tháo giận dữ. Hiển nhiên bên phía Tứ Đại Kim Cương gần như không còn sức hoàn thủ và đang ở vào thế tuyệt đối hạ phong.
Cao Ngạn nhận ra được thanh âm thê thảm kêu lên trước khi chết chính là của lão già có võ công cao nhất trong bọn chúng. Y đã trở thành kẻ địch đầu tiên mà Sở Vô Hạ phải thanh trừ, nên dù nhiều người có mặt ở đó y lại lập tức táng mệnh làm cho người ta không cách nào tin được. Gã ghé sát vào bên tai Doãn Thanh Nhã nói: "Lão già này xong rồi!"
Doãn Thanh Nhã mặt hoa thất sắc: "Làm sao lại như thế được chứ?" Lại một tiếng rú thảm thiết truyền đến, tiếp theo là thanh âm của thân người bị ném vào tường, sau đó rơi xuống đất, âm thanh xương gẫy thịt nát thật đáng sợ.
Cao Ngạn tiếp tục nói vào tai Doãn Thanh Nhã: "Sở yêu nữ đã dùng thủ đoạn tồi bại gì rồi."
Tiếng va chạm binh khí chợt ngừng, chỉ còn lại tiếng thở gấp của bốn người, hiển nhiên là chỉ trong cuộc huyết chiến ngắn ngủi bọn họ đã dùng tận sức lực, nếu không đã không phát ra hơi thở gấp gáp trầm trọng đến thế.
Sở Vô Hạ yêu kiều cười nói: "Bọn ngươi mật lớn che trời, to gan dám tìm ta đòi báu vật, hóa ra ta thiếu nợ các ngươi sao?"
Bỗng có âm thanh phá cửa sổ truyền đến, đồng thời lại vang lên tiếng kình khí xé gió, ngay sau đó là có tiếng nặng nề rơi xuống đất. Chắc là có người phá cửa sổ chạy trốn, nhưng đã bị trúng một chưởng cách không của Sở Vô Hạ, tuyệt mệnh và rơi xuống bên ngoài khu nhà.
Tiếng Diệu Âm run run miễn cưỡng hô: "Sở Vô Hạ ngươi ác độc lắm, lại giở thủ đoạn trên bấc đèn."
Sở Vô Hạ cười nói: "Diệu Âm ngươi không phải ngày đầu tiên lăn lộn trong chốn giang hồ lại nói ra những lời buồn cười như vậy sao? Không ngờ à! Chất độc ta dùng là "Vạn Niên Mê" của Đại Sư Vô Tâm Tử đời Hán, đốt lên không sắc không mùi. A! Thật ra ta vốn là định dùng để đối phó Yến Phi, nhưng hiện tại lại không thể không dùng lên người các ngươi, thật lãng phí bảo vật. Ngươi nói đi, có phải là các ngươi đáng tội chết vạn lần không?"
Đôi môi nhỏ nhắn của Doãn Thanh Nhã dính sát vào lỗ tai Cao Ngạn nói: "Chúng ta đi!"
Đổi lại lúc bình thường Cao Ngạn đã nhân cơ hội này hôn nàng một cái, nhưng lúc này gã lại hoàn toàn mất đi tâm tình, hỏi: "Nàng đánh không lại cô ta sao?"
Doãn Thanh Nhã lắc đầu.
Kiều Lâm hổn hển nói: "Bọn ta biết tội rồi, mong tiểu thư niệm tình vì bọn ta luôn luôn tận tâm tận sức với Phật gia và Phật nương làm việc, buông tha cho bọn ta. Bọn ta có thể thề, vĩnh viễn sẽ không đề cập đến chuyệt Phật Tàng.“
Địch Hán tiếp lời nói: "Tiểu thư biết rõ Địch Hán ta đối với người thật trung thành, chỉ cần tiểu thư khẳng khái buông tha ta, Địch Hán nguyện ý theo hầu tiểu thư."
Kiều Lâm và Diệu Âm quát lên cùng một lúc, bất mãn Địch Hãn chỉ vì bản thân cầu xin, bán đứng bọn họ.
Sở Vô Hạ đã hoàn toàn khống chế cục diện, cười nhạt nói: "Thật sự ngươi đối với ta trung tâm cẩn cẩn à? Ta chỉ thấy ngươi có hứng thú đối với thân thể của ta thôi. Hừ! Lấy lòng ta vô ích, ngươi nghĩ tới đêm nay ta mới muốn giết ngươi sao?"
Địch Hán quát lên giận dữ, tiếng binh khí nổi lên.
Sở Vô Hạ cười một tràng yêu kiều, tiếp theo là tiếng binh khí rơi xuống đất, Địch Hán lảo đảo lùi lại, mỗi bước hắn đạp trên mặt đất đều trầm trọng như dội vào trong tâm khảm Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã đang ở gần đó.
Duẫn Thanh Nhã kéo mạnh tay áo Cao Ngạn.
Cao Ngạn thấp giọng nói: "An toàn nhất là ở lại đây."
Tiếng kêu thảm thiết của Địch Hán truyền đến.
Sở Vô Hạ làm như không có chuyện gì, thản nhiên: "Ngu xuẩn! Sao không thử nói thêm tiếp tục cầu xin ta tha thứ, nói không chừng ta sẽ mềm lòng buông tha cho ngươi."
Đang! Đang!
Hai món binh khí lần lượt rơi xuống đất, Kiều Lâm và Diệu Âm hai người đã không còn ý chí để phản kháng và muốn van xin tha mạng.
Cao Ngạn thầm nghĩ đàn bà độc ác tàn nhẫn thế này gã lần đầu tiên nhìn thấy, nếu như bị nàng phát hiện ra bọn họ, chắc chắn gã và Doãn Thanh Nhã sẽ thành một đôi đồng mệnh uyên ương chết cùng năm, cùng tháng, cùng đêm.
Kiều Lâm hổn hển nói: "Bọn ta đã phục, mặc cho tiểu thư xử trí."
Diệu Âm cũng van xin nói: "Xin tiểu thư đại phát từ bi, xin hãy vì đồng là thân phận nữ nhân, bỏ qua một lần."
Sở Vô Hạ ôn nhu nói: "Đúng! Coi như mọi người đồng là thân phận nữ nhân, vậy để ta nói cho hai vị một bí mật, thật ra Sở Vô Hạ ta vốn không biết Phật Tàng ở nơi nào."
Nhất thời Kiều Lâm và Diệu Âm đều nói không ra lời.
Sở Vô Hạ tiếp tục nói: "Căn bản Phật Gia không có coi ta như là con gái y, chỉ là nhìn thấy căn cốt của ta, muốn đem ta bồi dưỡng thành công cụ hữu ích. Y cũng chưa từng bao giờ yêu thương ta, chỉ là mê luyến người đàn bà đó, luôn chỉ có y và nữ nhân đó. Chỉ biết rằng nhiều năm lại đây từ các chùa lớn ở phương Bắc, cướp bóc vơ vét trân châu bảo ngọc mang về để ở nơi ấy. Các ngươi rõ ràng chưa?"
Diệu Âm ấp úng: "Đã là như thế! Vì sao tiểu thư không sớm nói cho rõ ràng chứ?"
Sở Vô Hạ nói: "Các ngươi sẽ tin tưởng sao? Ta nhìn thấy ám ký các ngươi gọi ta, mới biết được các ngươi chỉ vì Phật Tàng mang lòng bất lương. Bất luận ta nói thế nào cũng sẽ ra tay ép ta, lựa chọn duy nhất của ta là tiên phát chế nhân, giết chết toàn bộ các ngươi, chết là xong hết.“
Kiều Lâm nói: "Nguyên lai như thế, bây giờ chân tướng đã được rõ ràng, chúng ta sẽ không dám phiền nhiễu tiểu thư nữa."
Sở Vô Hạ nhàn nhạt nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lưu lại hai cái mầm tai họa các ngươi sao?
Có tiếng xé gió vang lên, rõ ràng hai thị thấy tình huống bất ổn, tận hết sức lực cuối cùng chia nhau chạy trốn.
Đồng thời âm thanh thảm thiết vang lên, sau đó trầm lặng trở lại.
Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã trốn ở bên trong, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám động đậy, nguyện vọng duy nhất trong lòng là mong Sở Vô Hạ mau chóng bỏ đi.
:77:
Lưu Dụ gõ nhẹ cửa sổ, từ trong phòng vẫn còn ánh đèn truyền ra âm thanh của Hồ Bân hỏi: "Ai?"
Lưu Dụ đã sớm quan sát tình thế chung quanh, biết là không có vệ sỹ ở gần đó, đáp lời: "Là ta! Lưu Dụ."
Cửa sổ "két" một tiếng và mở ra, hai người bốn mắt giao nhau, Hồ Bân nói: "Mau vào đây!"
Lưu Dụ xuyên qua cửa sổ vào phòng.
Hồ Bân nhìn gã đến một góc ngồi xuống, vui mừng nói: "Ta đang lo lắng cho ngươi, sợ ngươi cùng Hoang nhân lẫn lộn một chỗ, khó tránh thoát kiếp số."
Lưu Dụ mỉm cười nói: "Đúng là đã có thêm một người khó tránh khỏi kiếp số, ta lúc này lại đây là muốn thỉnh lão ca ngươi âm thầm ra sức, giúp chúng ta thu phục Biên Hoang Tập."
Thần tình Hồ Bân hiện ra ngạc nhiên như không tin nổi, thất thanh nói: "Các ngươi đã đánh vỡ liên quân của Kinh Châu và Lưỡng Hồ Bang rồi sao?"
Lưu Dụ lúc này lại một lần nữa cảm nhận được ảnh hưởng của cuộc đại thắng cho dù trong đó có bao nhiêu phần may mắn đi nữa, nhưng vì bản thân đã thành người kế thừa địa vị Tạ Huyền, gã phải từ chiến công mà lập danh.
Gã nhàn nhạt nói: "Trong ba mươi chiếc thuyền của Hác Trường Hanh chỉ có bảy chiếc chạy thoát. Kỵ binh Kinh Châu do Hoàn Vỹ chỉ huy phải vứt bỏ vũ khí áo giáp mà chạy, bị chúng ta cướp mất hơn ba nghìn thớt chiến mã và một số lớn lương thực. Bên ta tử trận không tới trăm người, qua trận này, ta thấy trong thời gian ngắn Hoàn Huyền không thể nào tấn công bọn ta với quy mô lớn được.“
Hồ Bân trợn to mắt nói: "Các ngươi làm sao mà thực hiện được vậy?"
Lưu Dụ đem tình hình lúc đó kể ra rồi nói: "Chúng ta đấu trí không đấu lực. Một việc ngươi nên biết đó là ta đã bị ép phải lập quân lệnh trạng!"
Hồ Bân hiển nhiên tâm tình chao động vẫn chưa hồi phục trở lại, thở gấp mấy hơi, gật đầu đáp: "Lưu Lao Chi thật đã quá phận, rõ ràng là muốn khu trục ngươi ra khỏi Bắc Phủ Binh. Bất quá, theo như tình huống phát triển bây giờ, khó có thể như sở nguyện của y."
Dừng chút tiếp tục nói: "Phải ngươi muốn ta vì ngươi phong tỏa Dĩnh Khẩu không?"
Lưu Dụ ung dung nói: "Về mặt này Lưu Lao Chi tự có chủ trương, sau khi nhận được mệnh lệnh của y rồi chấp hành cũng chưa muộn."
Hồ Bân giật bắn lên nói: "Ý tứ ngươi là ......"
Lưu Dụ trầm giọng nói: "Như ta sở liệu không sai, Hà Khiêm đã táng mệnh trong tay Tư Mã Đạo Tử, nên Lưu Lao Chi chắc sẽ quay đầu theo đội ngũ Tư Mã Đạo Tử, phản lại Hoàn Huyền và Vương Cung.“
Hồ Bân biến sắc nói: "Có thể nào?"
Lưu Dụ nói: "Sự thật sẽ chứng minh suy đoán của ta đúng hay là sai, và điều này sẽ phát sinh nội trong mười ngày hay nửa tháng thôi."
Hồ Bân hít sâu một hơi, đè tâm tình kích động xuống: "Bất luận ngươi muốn ta hỗ trợ như thế nào, ta cũng sẽ hết sức mà làm."
Lưu Dụ hiểu được tâm tình y, Hồ Bân cũng giống như những người khác ở Bắc Phủ Binh, tâm tình đối với Lưu Lao Chi sinh ra thất vọng, mà bản thân gã nhận được sự ủng hộ trong lòng bọn họ thành người thừa kế Tạ Huyền. Hồ Bân hiểu được quan hệ giữa gã và Tạ Huyền sớm hơn bất luận người nào, nói như thế coi như y đã chọn đứng về phía gã, cho dù phải công nhiên đối kháng Lưu Lao Chi cũng mặc.
Lưu Dụ nói: "Bọn ta sẽ tập kết binh lực ở tiểu hồ trên một nhánh sông cách Dĩnh Khẩu không xa, hiệu triệu Hoang nhân tụ nghĩa, chuẩn bị đại phản công Biên Hoang Tập. Chỉ cần bảo đảm đường vận lương của chúng ta được thông suốt, ta nắm chắc nội trong vài tháng ngắn ngủi sẽ quang phục Biên Hoang Tập. Chỉ cần Biên Hoang Tập trở về tay Hoang nhân, đả thông Nam Bắc mạch khí, chúng ta sẽ có điều kiện giao dịch cùng bất cứ ai ở phương Nam.“
Hồ Bân hỏi: "Ai cung ứng lương thực cho các ngươi?"
Lưu Dụ đáp: "Lương thực do Phật Môn cung ứng, Khổng lão đại phụ trách trù liệu và vận chuyển, chỉ cần lão ca ngươi nhắm đi một mắt, để cho chúng ta lương thảo không thiếu thì việc đã thành công hơn nửa rồi."
Hồ Bân sốt sắng đáp ứng nói: "Việc nhỏ như vậy cũng làm không được sao? Ngươi có thể yên tâm. Sau khi lấy được Biên Hoang tập lại thì sẽ làm gì?"
Lưu Dụ cười nói: "Đương nhiên là trở lại đội ngũ."
Hồ Bân ngẩn người: "Lưu Lao Chi có thể nào bỏ qua như thế, hắn muốn hại chết ngươi chỉ cần nhấc tay khó khăn gì."
Lưu Dụ nói: "Phải chờ xem việc này ra sao! Huyền Soái rất không muốn thấy Bắc Phủ Binh phân liệt, chúng ta phải kính cẩn làm theo chỉ ý của Huyền Soái."
Hồ Bân thở dài thành tiếng, gật đầu: "Hiểu rồi!"
Lưu Dụ đưa hai tay ra cùng y nắm chặt, trong lòng vô cùng kích động.
Sự ủng hộ của Hồ Bân đối với gã như vậy thật hữu dụng. Nguyên nhân chính là trong Bắc Phủ Binh, đại bộ phận tướng lĩnh do một tay Tạ Huyền đề bạt, đều là người có dũng khí và chính nghĩa, cho nên Bắc Phủ Binh vẫn đang còn hy vọng.
Hồ Bân nói: "Còn có một tin tức và một việc quái lạ cần phải nói với ngươi."
Lưu Dụ buông tay lấy làm lạ hỏi: "Việc quái lạ gì?"
Hồ Bân nói: "Việc quái lạ chút nữa nói sau. Tin tức quan trọng hơn, Vương Quốc Bảo mười ngày trước mới qua nơi này rút về Kiến Khang. Nhưng Hoàn Huyền dâng tấu chương cáo tội y như cái bùa đòi mạng đuổi theo đến tận Kiến Khang, liệt kê nhiều tội trạng về Vương Quốc Bảo cấu kết với yêu nhân Di Lặc Giáo, mũi giáo chỉ thẳng vào kẻ đỡ đầu y chính là Tư Mã Đạo Tử, đồng thời Kinh Châu quân đang tập kết tại Giang Lăng, xem ra đại chiến không thể tránh."
Hai mắt Lưu Dụ sáng lên: "Vậy là Vương Quốc Bảo xong đời rồi."
Hồ Bân ngạc nhiên nói: "Nếu như Tư Mã Đạo Tử giết Vương Quốc Bảo, khác gì thừa nhận với thiên hạ mình dùng người không xứng? Từ nay về sau còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?"
Lưu Dụ nói: "Nếu nhìn từ góc độ khác, Vương Quốc Bảo đã mất đi giá trị lợi dụng, để y lưu lại trên đời, sẽ chỉ thành phụ lụy cho Tư Mã Đạo Tử. Tư Mã Đạo Tử vốn lão mưu, tính toán thâm sâu, khẳng định sẽ có biện pháp xử lý việc này thật ngoạn mục, làm cho bên Hoàn Huyền chẳng được gì."
Hồ Bân chăm chú nhìn hắn đánh giá, gật đầu: "Ý nghĩ của ngươi xác thực bất đồng với mọi người, tuy nhiên đúng hay sai sẽ sớm biết thôi."
Lưu Dụ thở dài: "Hoàn Huyền khéo quá hóa vụng. Theo như thế có thể biết được mưu đồ toan tính của y, chỉ cần Lưu Lao Chi lựa chọn đứng ở bên Tư Mã Đạo Tử, y sẽ mất ưu thế. Được rồi! Thật ra phát sinh việc quái lạ gì?"
Trên mặt Hồ Bân hiện ra thần sắc hoang mang lẫn chút kinh dị, nói: "Tối hôm qua trước khi trời sáng, từ Biên Hoang truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, tòa thành Thọ Dương vững chắc như thế cũng bị rung động, rất nhiều người đang ngủ bị đánh thức, ta cũng là một trong số đó."
Lưu Dụ ngạc nhiên nói: "Lại có việc lạ thế sao! Bọn ta lại không nghe được thanh âm gì."
Hồ Bân nói: "Lúc đó các ngươi đang cùng địch nhân giao chiến, có nhàn rỗi đâu mà quan tâm đến việc gì khác? Huống chi khoảng cách rất xa."
Lưu Dụ nói: "Rút cuộc là chuyện gì?"
Hồ Bân nói: "Dực Thần là thám tử chấp hành nhiệm vụ tuần sát tại Biên Hoang Tập hồi báo về nói là khu vực Bạch Vân Sơn có chuyện lạ chưa bao giờ thấy qua, ánh sáng trắng phóng lên trời cao, đất rung núi chuyển đã hủy diệt Ngọa Phật Tự, chỉ còn để lại một cái huyệt to rộng hơn mười trượng và sâu ít nhất cũng hơn hai trượng, uy lực cực kỳ kinh người."
Lưu Dụ nghe xong trợn mắt há miệng, một hồi lâu sau mới nói: "Rút cuộc là chuyện gì?"
Hồ Bân nói: "Tin tức truyền tới Thọ Dương, lập tức làm cho lòng người hoảng hốt. Trưởng sử quan phụ trách văn thư ở trong quân Thọ Dương bọn ta nói, đây là tai họa trời giáng, chủ đại hung. Ôi! Phương Nam sẽ sinh nhiều chuyện rồi."
Lưu Dụ nói: "Hồ tướng quân có phải đem việc này báo lên Kiến Khang?"
Hồ Bân cười khổ nói: "Ta chính vì thế mà phiền não, nói đến việc thượng báo, Tư Mã Đạo Tử sẽ cho rằng ta chịu sự sai khiến của người khác, phao tin sanh sự. Nếu không thượng báo, sự việc như thế này làm sao mà giấu được đây? Lại sẽ trách ta biết mà không báo, phạm vào tội khi quân. Ta cho đến giờ khắc này chưa ngủ, chính là vì chuyện đó mà lo lắng."
Lưu Dụ nhíu mày nói: "Thời xưa tai họa trời giáng, làm vua phải tế thiên tạ tội, an định lòng người. Dưới tình huống bình thường thì chỉ cần báo chi tiết lên trên, không ai có thể trách ngươi. Nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt. Đã như vậy, sao ngươi không đem việc có thể bỏng tay này giao cho Lưu Lao Chi, để do y tự quyết định lấy?"
Hồ Bân nói: "Đây là biện pháp trong lúc không có biện pháp, sự thật ta đã sớm phái người đi thông báo cho Lưu Lao Chi, do y quyết định tốt hơn."
Lưu Dụ nói: "Ta muốn đi coi xem."
Hồ Bân nói: "Cứ theo Trưởng sử quan ấy nói, lỗ huyệt đó bởi do thiên thạch từ trên trời rơi xuống đã phát nổ cực kỳ mãnh liệt tạo thành, đó là điềm đại hung, thay triều hoán vị. Ta ngủ không yên bởi nguyên nhân chủ yếu chính là như thế. Ta chỉ không hiểu được, quật khởi lúc này là Hoàn Huyền hay Tôn Ân, hoặc lại là Mộ Dung Thùy sau khi thống nhất phương Bắc thừa thế tràn xuống phương Nam. Rút cuộc bây giờ mới buông được tâm sự."
Lưu Dụ khó hiểu không giải thích được nói: "Vì sao ngươi lại đột nhiên không vì thế mà phiền não?"
Hai mắt Hồ Bân tỏa sáng, lấp lánh sống động nhìn gã trầm giọng: "Ngươi không biết rằng thời kỳ tai họa phát sinh xảo hợp khiến người ta kinh ngạc sao?"
Lưu Dụ một đầu sương mù nói: "Xảo hợp ở chỗ nào chứ?"
Hồ Bân nói: "Đương nhiên là Lưu Dụ ngươi trận đầu làm Thống soái đại thắng, tai họa phát sinh vừa vặn lúc ngươi đại thắng, lại sinh ra trong khu vực Biên Hoang, khoảng cách chỉ xa nơi chiến trường trăm dặm, giống như tiếng trống trận vang lên hưởng ứng trợ uy cho ngươi. Cái này gọi là thiên nhân giao cảm, tuyệt chẳng phải ngẫu nhiên."
Lưu Dụ nghe vậy hít vào một hơi khẩu khí: "Đừng làm ta sợ! Nếu như lời nói vớ vẩn này của ngươi truyền đi ra ngoài, ta sẽ thành đích ngắm của nhiều người, khẳng định sống không được lâu."
Hai mắt Hồ Bân nhìn y không chớp, nghiêm nét mặt nói: "Cho dù không có trận tai họa ấy, ngươi cho rằng có thể an an bình bình qua ngày sao? Từ ngày Huyền Soái chọn ngươi trở đi, ngươi đã phải chịu cái số từ trong nghịch cảnh cầu sinh cho đến lúc không ai có thể uy hiếp được ngươi nữa mới thôi. Cục thế lại không để cho ngươi cuộc sống an lạc, chỉ có thể phóng tay làm lớn, hoàn thành di nguyện thống nhất thiên hạ của Huyền soái. Ta đối với ngươi có kỳ vọng rất lớn, Đại tướng Chu Tự càng coi ngươi là hy vọng của Bắc Phủ Binh."
Lưu Dụ thấy lạnh cả xương sống.
Nhân gã mất đi Vương Đạm Chân mới lập chí phải ngồi lên bảo tọa thống lĩnh Bắc Phủ Binh, xong rồi sẽ quay qua trả thù Hoàn Huyền, coi như không phụ sự hậu ái của Tạ Huyền. Nhưng sau khi nắm quyền Bắc Phủ Binh tiếp tục như thế nào, y nghĩ cũng không dám nghĩ, vì thật sự quá xa xôi.
Bất quá Hồ Bân tuy không nói ra rõ ràng, nhưng lại minh bạch không chút hàm hồ ám chỉ mình là nhân vật do trời cao tuyển chọn để cải triều hoán vị. Lại không cần lý tới bản thân gã có nguyện ý hay không, kỳ vọng của người khác đối với gã sẽ biến thành áp lực, khiến cho gã không thể không thuận theo lòng người, hoàn thành sự kỳ vọng của người khác.
Mẹ ơi!
Bản ý gã chỉ muốn trở thành người có thực quyền lớn nhất phương Nam, giống như Tạ Huyền hoặc là Hoàn Ôn trước kia, đem tất cả quyết sách nắm trong tay, sau đó hoàn thành chí nguyện chưa đạt của Tổ Địch là Bắc phạt thành công. Nhưng gã lại chưa từng nghĩ đến chuyện làm hoàng đế.
Ý trời không ngờ là thế sao? Đây có phải là nguyên nhân đích thực mà Tạ An và Tạ Huyền đã chọn bản thân mình?
Hồ Bân nói tiếp: "Trong tình thế hỗn loạn trước mắt, ngươi không chỉ là hy vọng Bắc Phủ Binh trong tương lai, mà còn là hy vọng cuối cùng của Nam phương. Để ta thành thật nói cho ngươi nghe! Tối nay, tại giờ khắc này, Hồ Bân ta quyết định đem mạng bồi quân tử, coi lầm người thì coi như ta không may mắn, tuyệt sẽ không hối hận. Ta sẽ toàn lực giúp đỡ bất kỳ hành động nào của ngươi, chỉ cần ngươi có thể quang phục Biên Hoang Tập, trong thiên hạ không ai dám hoài nghi thiên mệnh phó thác nơi ngươi. Bây giờ thừa dịp có chút thời gian, chúng ta phải nghiên cứu chọn lựa sách lược tốt nhất."
Lưu Dụ làm sao có thể từ chối? Trong lúc bất ngờ này, gã rõ ràng nắm rõ được hướng đi cho tương lai, có thể vì không còn chọn lựa nào khác bởi thật ra gã chỉ còn có con đường này để đi.
Hết chương 261
~~~~~~~*~