Yến Phi từ sau một đống loạn thạch chạy đến, nhìn thấy hình bóng của một dạ hành nhân mặc hắc y đang dần xa, trong lòng sinh ra cảm giác như đã từng quen biết, sau đó trong tâm hiện lên dáng vẻ hung hãn của Hách Liên Bột Bột.
Thật không ngờ lại là Hách Liên Bột Bột! Địa vị của hắn trong liên quân Biên Hoang tập tuy dưới Diêu Hưng, nhưng lại ở trên Tông Chính Lương. Một người như vậy, xuất hiện lén lút tại Biên Hoang tập, chắc chắn là đang làm chuyện không được quang minh.
Nếu hắn muốn đi gặp Khất Phục Quốc Nhân đương nhiên không muốn để ai biết được.
Yến Phi cảm thấy đã chọn nơi thật thích hợp vì hiện giờ chỉ có cách tìm chuyện kích thích để làm mới có thể khiến chàng hoà nhập vào nhân gian trở lại, và trước mắt đang là một chuyện rất kích thích.
Những ý niệm này vừa loé lên trong đầu Yến Phi thì thân ảnh đã liền lướt theo phía sau Hách Liên Bột Bột, chàng đã quay lại với thế giới này đang bị tuyết trắng bao phủ, hướng về u cốc nơi thiên nhãn thần ưng đang lượn vòng.
:77:
Lưu Dụ ngồi ở bờ tây Phì Thủy, ngơ ngẩn nhìn con sông nơi Tạ Huyền đánh bại Phù Kiên danh lừng thiên hạ, sau lưng là thành Thọ Dương.
Lần trước gã đến Thọ Dương vào lúc Biên Hoang tập bị thất thủ lần thứ hai, với Giang Văn Thanh là bạn đồng hành. Lúc ấy gã đã hết sức không phải đối với Tạ gia, cảm giác hổ thẹn vì đã phụ lòng hậu ái của Tạ Huyền đã làm gã phải xấu hổ khi nhìn dòng Phì Thủy.
Bây giờ là thời điểm sau khi đã đại thắng, việc kiến lập được địa vị thống soái của gã trong lòng của Hoang nhân càng thêm trọng yếu cho việc xây dựng cơ sở để phản công của Biên Hoang tập.
Gã phải hết sức mau chóng xâm nhập thành Thọ Dương, trực tiếp đến phủ Thái Thú gặp Hồ Bân để thương lượng những việc trọng yếu. Huỳnh Dương đã không làm khó được Yến Phi xuất nhập, muốn tiến vào Thọ Dương phòng vệ vốn kém xa Huỳnh Dương là điều nằm trong khả năng của gã, đồng thời có thể hiển thị với Hồ Bân rằng gã có bản lĩnh muốn đến muốn đi tùy tiện.
Thuyền đội của Giang Văn Thanh sẽ nhân lúc đêm tối lướt qua khúc sông Thọ Dương, đến Dĩnh Khẩu chặn thuyền lương của Lưỡng Hồ bang. Vì Hồ Bân đã phụng lệnh Lưu Lao Chi không còn phong tỏa Hoài Thủy, để cho Lưỡng Hồ bang đi qua, nên không có vấn đề gì về mặt này.
Gã đến tìm Hồ Bân, chẳng những muốn mời Hồ Bân âm thầm xuất lực để đường vận chuyển lương thực của bọn họ có thể duy trì thông suốt, mà còn muốn thuyết phục y toàn lực hỗ trợ gã đối kháng với Lưu Lao Chi.
Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi hiện lên ngọc dung của Giang Văn Thanh.
Ôi!
Không thể phủ nhận Giang Văn Thanh là một mỹ nữ động lòng người, có tài hoa và năng lực phi thường, thái độ đối với bản thân gã lại không đơn giản chỉ là cộng sự hợp tác, bọn họ từng hỗ trợ nhau chạy trốn, vào sinh ra tử. Nhưng vì sao nàng không thể làm gã động tâm như Vương Đạm Chân?
Hiện tại vì sự đả kích tàn khốc của Vương Đạm Chân, lòng gã đối với việc nam nữ càng như nước lặng, có một cảm giác bi thương vô cùng.
Vương Đạm Chân bây giờ chắc đã tới Giang Lăng, Hoàn Huyền sẽ đối đãi như thế nào với nàng?
Nghĩ đến điều này, gã nhảy dựng lên, hướng về phía Thọ Dương chạy đến. Bọc hành lý của gã có công cụ leo thành, có thể giúp gã vượt qua thành cao của Thọ Dương lẻn vào trong thành.
Vì cảm giác bất lực và bi phẫn nảy sinh do việc nghĩ đến Vương Đạm Chân, gã không thể để bản thân mình nhàn hạ được.
Gã chẳng những muốn phản công Biên Hoang tập mà còn muốn tiếp quản Bắc Phủ binh cho tới thời khắc giết được Hoàn Huyền. Con đường tương lai dài dằng dặc và gian khổ, nhưng gã chịu đựng được, bởi gã không còn cách nào khác tốt hơn và cũng chẳng có đường lui.
:77:
"Binh"
Âm thanh do cửa chính bị người dùng chưởng lực chấn vỡ truyền đến tai hai người, Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã trong bóng tối nhìn nhau, đồng thời đề cao giới bị.
Có người đã tiến vào đến trước căn nhà, chỉ cách bọn họ một khoảng sân. Chỉ cần đối phương theo lệ thường tra xét toàn bộ các phòng sẽ phát hiện được bọn họ.
Doãn Thanh Nhã nói sát bên tai Cao Ngạn: “Chưởng lực âm nhu của người này khiến người ta giật mình”.
Cao Ngạn trong lòng cũng đồng ý, âm hưởng lúc đầu tịnh không mãnh liệt, cửa gỗ lại không chịu nổi hóa thành mảnh vụn, tựa như chỉ vuốt nhẹ một cái mà cửa gỗ đã chịu đựng không nổi. Những người này hiển nhiên không phải là kẻ tầm thường. Doãn Thanh Nhã võ công tuy cao, nhưng đối phương lại người đông thế mạnh. Gã không khỏi lấy tay chỉ cửa sổ, hỏi nàng ta có nên theo cửa sổ rời đi hay không.
Doãn Thanh Nhã vẫn chưa kịp đáp lại y đã có tiếng gió từ xa tới gần. Có người xẹt qua ngoài cửa sổ, vòng qua căn phòng đi về phía trước.
Đột nhiên nghe thanh âm của năm, sáu người cùng kêu lên: “Bái kiến tiểu thư”.
Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã đều giật mình, bọn vừa lên tiếng vấn an có cả nam lẫn nữ, chỉ thấy chúng đến thôn này vô thanh vô tức cũng đủ biết ai cũng có thân thủ cao minh, không phải nhân vật giang hồ thông thường.
Cao thủ như vậy muốn tìm một người đã không dễ dàng, huống chi lại có đến năm, sáu người. Kẻ được xưng là tiểu thư, địa vị võ công đương nhiên phải cao hơn bọn chúng.
Hai người nghĩ đến nát óc, cũng không thể nghĩ ra được bọn chúng là thần thánh phương nào.
Lúc này bọn họ lại không muốn rời đi.
Một thanh âm nữ tử âm nhu dễ nghe nói: “Các ngươi lưu ám ký muốn gặp ta, thật ra là vì chuyện gì? Các ngươi không phải ở cùng một chỗ với Phật nương sao?”
Cao Ngạn chấn động trong lòng, hiểu được kẻ vừa nói là thần thánh phương nào. Phật nương đương nhiên là ni Huệ Huy, những kẻ này là dư nghiệt của Di Lặc giáo, kẻ được xưng là tiểu thư chính là Sở Vô Hạ, kẻ đã giết chết Mạn Diệu. Trong lòng gã không khỏi cảm thấy kỳ quái, thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Thanh âm một nữ tử khác nói: “Tiểu thư xin cho phép Kiều Lâm báo lên tường tận, Phật nương soái lĩnh bọn thuộc hạ đuổi bắt Yến Phi, phát giác kẻ giữ Tâm bội lại là Tống Bi Phong và đã mấy lần bị y dùng xảo kế thoát được, cuối cùng đuổi tới mặt đông nam Biên Hoang tập, đến Ngọa Phật tự trong Bạch Vân sơn bờ phía đông Dĩnh Thủy thì Phật nương đã mất đi cảm ứng với Tâm bội”.
Một thanh âm nam tử khác nói tiếp: “Thần tình của Phật nương lúc ấy rất cổ quái, lại không lý gì đến chuyện truy đuổi, ngồi yên không nói gì, sau thời gian gần nửa nén nhang Phật nương đứng lên tuyên bố giải tán Di Lặc giáo, bắt chúng tôi lập tức rời khỏi”.
Tên còn lại tiếp theo: “Phật nương thần tình kiên quyết, cũng không giải thích vì sao có quyết định như thế, chúng tôi không dám trái lại ý chỉ của người, chỉ còn cách trước tiên rời khỏi Bạch Vân sơn, đến gần đó để thương lượng với hy vọng Phật nương sẽ hồi tâm chuyển ý gọi chúng tôi trở lại.”
Cao Ngạn ghé sát tai Doãn Thanh Nhã nói nhỏ: “Là Sở Vô Hạ của Di Lặc giáo và Tứ đại kim cương, hai kẻ còn lại chắc là Trúc Lôi Âm và Diệu Âm ni cô của Minh Nhật tự ở Kiến Khang”.
Thân thể mềm mại của Doãn Thanh Nhã khẽ run, rõ ràng trong lòng chấn động. Đối với Tứ đại kim cương nàng ta hoặc giả không rõ ràng lắm, nhưng Sở Vô Hạ lợi hại như thế nào nàng ta đã từng tự mắt mình mục kích, chỉ đỡ được hai chiêu. Cao Ngạn thừa cơ giả điên hưởng phúc, lấy tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng ta, ở giữa lúc hung hiểm như vậy còn ra sức cảm nhận tư vị ôn nhu kiều diễm thơm ngát đến mê người của mỹ nữ trong lòng.
Doãn Thanh Nhã nhẹ cấu một cái lên bàn tay đang tác quái của y, lại không gỡ tay y ra. Cái kiểu lửng lơ này, tựa như là sắc thái ngầm đồng ý làm động lòng người, thiếu chút nữa làm con tim Cao Ngạn tan chảy ra.
Sở Vô Hạ lãnh đạm nói: “Di Lặc giáo sớm đã không còn rồi”.
Đến lượt thanh âm nữ tử của Diệu Âm nói: “Chúng tôi khổ sở chờ đợi từ sáng sớm đến đêm khuya, sau đó đã xảy ra một chuyện kỳ quái phi thường, ở Ngọa Phật tự tại Bạch Vân sơn truyền đến một tiếng nổ cực lớn, bạch quang phóng lên cao, ánh sáng chiếu đến hơn mười dặm, lúc ấy trời quang đãng không khí trong lành lại không có sấm sét, hiện tượng dị thường như thế chúng tôi chưa từng thấy qua”.
Sở Vô Hạ trầm giọng nói: “Có việc này sao”.
Một giọng nam già dặn nói: “Mỗi câu của Diệu Âm đều là thật, không có một chữ giả tạo”.
Sở Vô Hạ nói: “Địch Hán ngươi nói đi”.
Cao Ngạn thầm nghĩ một là Sở Vô Hạ với Địch Hán có quan hệ khá tốt, hoặc là giữa mọi người thì Địch Hán có điều trung thực hơn, cho nên Sở Vô Hạ chỉ định Địch Hán nói. Xem như thế thì giữa người của Di Lặc giáo họ lại hoàn toàn không tín nhiệm nhau, trước kia còn dựa vào lòng tin đối với Trúc Pháp Khánh nên mọi người đoàn kết cùng chung tín ngưỡng, bây giờ thì hoàn toàn là một lũ mưu ma chước quỷ kết hợp lại vì lợi ích riêng mà thôi.
Eo lưng của Doãn Thanh Nhã mềm mại và nhỏ nhắn, không khỏi khiến gã nhớ tới tình cảnh lúc gã được xoa cái bụng nhỏ nhắn của nàng.
Tiểu tinh linh xinh đẹp tựa hồ đã quen với việc thừa cơ hội chiếm tiện nghi của gã, lại có vẻ rất thích thú.
Địch Hán hắng giọng đáp: “Lúc ấy chúng tôi ở bờ đông Dĩnh Thủy, cách Bạch Vân sơn có đến năm mươi dặm. Sau khi chúng tôi bỏ đi xa như vậy mới dám tụ tập lại, vì sợ Phật nương nhìn thấy lại không hài lòng, ôi!”.
Sở Vô Hạ không vui nói: “Không cần nói những lời thừa, Ngọa Phật tự thật ra đã phát sinh chuyện quái quỉ gì?”
Địch Hán đáp: “Chúng tôi lập tức chạy tới Bạch Vân sơn, đến đó thì trời đã sáng, gặp bọn Diêu Hưng và Tông Chính Lương dẫn người đi đến Bạch Vân sơn, bèn đợi bọn chúng rời khỏi mới đến Ngọa Phật tự”.
Kiều Lâm nói tiếp: “Lúc ấy mới biết Ngọa Phật tự đã biến mất vô tăm tích”.
Sở Vô Hạ thất thanh: “Cái gì?”
Địch Hán nói: “Chỗ của Ngọa Phật tự chỉ còn sót lại một cái hố lớn rộng khoảng hơn mười trượng, sâu tới vài trượng, Ngọa Phật tự và cây cối chung quanh đã hóa thành tro bụi, lúc đó chúng tôi mọi người đều ngơ ngác, không dám tin”.
Sở Vô Hạ hỏi: “Còn Phật nương?”
Diệu Âm đáp: “Chúng tôi chỉ tìm được chiếc phất trần gãy của Phật nương, Phật nương lại biến mất không thấy đâu, sợ là lành ít dữ nhiều”.
Bốn phía tức thì lặng ngắt như tờ.
Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã nghe thấy cũng kinh nghi bất định.
Sau một hồi lâu, Sở Vô Hạ nói: “Nếu như Phật nương tìm được Tâm bội, phá giải được câu đố từ thời thiên cổ của Động Thiên bội, đã thành công làm tam bội hợp nhất thì sao?”
Một giọng nam lớn tuổi đáp: “Nếu như thế thì tam bội hợp nhất chẳng những không hiển lộ Động Thiên Phúc Địa, mà ngược lại là tai họa làm Phật nương hóa thành tro bụi”.
Sở Vô Hạ nói: “Trừ phi tìm được Phật nương, nếu không chân tướng của việc này sẽ trở thành một vấn đề kỳ lạ.” Ngừng một lát thị lại nói tiếp: “Tốt lắm. Các ngươi làm sao lại tìm được ta? Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì”.
Diệu Âm nói: “Chúng tôi muốn mời tiểu thư tiếp tục lãnh đạo chúng tôi, chấn hưng Di Lặc giáo”.
Sở Vô Hạ phát ra một trận cười lạnh, sau đó nói giọng bi thương: “Các người trong lòng thật sự nghĩ như vậy sao?”
Kiều Lâm thở dài một hơi, nói: “Nhiều năm qua, chúng tôi đối với Phật gia ăn không ngon ngủ không yên, vì Di Lặc giáo tận tâm tận lực, giờ đột nhiên trở nên trắng tay nên hy vọng tiểu thư đoái hoài đến chúng tôi, chia cho chúng tôi hưởng ít bảo vật giấu trong Phật tàng”.
Doãn Thanh Nhã nói bên tai Cao Ngạn: “Con quỷ nghèo xác xơ kia. Cơ hội phát tài của ngươi đến rồi”.
Cao Ngạn vội nói: “Là cơ hội của chúng ta chứ.”
Phía trước bỗng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.
"Choeng".
Tiếng rút kiếm vang lên.
Hết chương 260
~~~~~~~*~