Chương 212: Thối Địch Chi Kế

Hô Lôi Phương nét mặt âm trầm ngồi một mình trong đại đường của Khương Bang lạnh lùng nhìn Yến Phi bước tới ngồi cạnh, nhưng vẫn lầm lỳ chán nản không nói gì.

Yến Phi nhẹ giọng nói: “Ta hiện tại đến là để gặp huynh đệ, tuyệt không phải gặp địch nhân.”

Hô Lôi Phương lạnh nhạt hỏi: “Bọn họ không phải là phái ngươi tới giết ta sao?”

Yến Phi thành khẩn nói: “Ta chính tai nghe được lời Diêu Hưng nói là ngươi không thể tin được, hắn phải trổ hết tài miệng mới khiến ngươi miễn cưỡng khuất phục. Lại còn nói Biên Hoang tập là cái ổ truyền nhiễm, do đó ta tin rằng lão ca ngươi vì tình thế mà buộc phải tuân theo, chứ thực tâm vẫn toàn lực lo nghĩ cho Biên Hoang tập.”

Hô Lôi Phương ngây ra một lát, rồi hai tay đưa lên ôm mặt nói: “Ta phải làm sao bây giờ?”

Yến Phi thản nhiên trả lời: “Trong tình huống thật khó để đưa ra quyết định như thế này, chỉ có cách tuân theo lợi ích thực tế mà thôi, giả sử các ngươi thành công khống chế Biên Hoang tập thì chắc cũng không thu được lợi gì, Khương tộc các người chỉ như dã tràng xe cát, cuối cùng các tiện nghi rơi hết vào tay Mộ Dung Thùy và Trúc Pháp Khánh.”

Hô Lôi Phương buông hai tay, từ từ ngẩng đầu lên và lắc đầu nói: “Để ta nói cho ngươi hay, hành động xâm nhập Biên Hoang tập lần này Mộ Dung Thùy tuyệt đối không có nửa điểm quan hệ, chính miệng Diêu Hưng bảo chứng như vậy, nếu không ta cũng không đồng ý làm nội ứng cho hắn.”

Yến Phi nói: “Có phải Diêu Hưng bảo đảm với ngươi là sẽ không đả động gì tới các thế lực Biên Hoang tập, chỉ là muốn đối phó với Đại Giang bang và Bắc Kị liên không?”

Mặt Hô Lôi Phương ngây ra: “Làm sao ngươi biết vậy?”

Yến Phi nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì Diêu Hưng vẫn lừa dối ngươi, sự thật là Diêu Trường, Mộ Dung Thùy và Trúc Pháp Khánh đã kết thành liên minh, liên minh muốn đối phó không chỉ Biên Hoang tập, mà còn muốn đối phó cả Mộ Dung Xung hiện đang chiếm cứ Trường An. Tin tình báo chính xác này là do ta nghe lén được lúc vợ chồng Trúc Pháp Khánh nói chuyện.”

Hô Lôi Phương ngạc nhiên một lúc rồi lại hỏi: “Vụ cháy ở tiệm vải Hưng Thái Long là như thế nào?”

Yến Phi trả lời: “Đấy là sào huyệt của Di Lặc giáo tại Biên Hoang tập, có một cánh phục binh khoảng mấy trăm người cho Trúc Pháp Khánh phu phụ trực tiếp chỉ huy, may là bị chúng ta phát hiện sớm. Chỉ tiếc là phu phụ Trúc Pháp Khánh đã chuồn theo bí đạo ra khỏi Biên Hoang tập, đến hội họp Hách Liên Bột Bột đóng ở phía tây bên ngoài tập, hiện đang rình rập cách ngoài tập khoảng năm dặm, thấy thuận lợi là tiến vào.”

Hô Lôi Phương cuối cùng cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, hắn biến sắc nói: “Không ngờ có chuyện như vậy, cho dù ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy hết được hiềm nghi.”

Yến Phi nói: “Vẫn còn có hai việc có thể chứng minh dã tâm của địch với Biên Hoang tập nữa, một là ba ngàn quân của Kiến Khang đã ém sẵn ở vùng rừng kín cách cửa Nam khoảng mười dặm, trùng hợp với việc lão ca ngươi trấn giữ Nam môn, có thể thấy họ chẳng tín nhiệm người chút nào. Hai là Diêu Hưng của quý tộc hoàn toàn không như đã nói với ngươi rằng chưa cùng Di Lặc giáo hội hợp, mà đã lĩnh suất một vạn chiến sĩ mai phục tại bờ đông Dĩnh Thủy chuẩn bị đêm nay là vượt sông lấn tới, một đòn là chiếm lĩnh khu bến cảng.”

Hô Lôi Phương lần nữa tái mặt không nói thêm được lời nào.

Yến Phi nói tiếp: “Chiếu theo suy đoán của chúng ta, Trúc Pháp Khánh chính là đang chuẩn bị bán đứng quý tộc, tuyệt không hề thông báo âm mưu chúng đã bại lộ vẫn theo kế hoạch đã định tấn công Biên Hoang tập, còn Trúc Pháp Khánh sẽ tụ hội cùng binh lính Kiến Khang mạo hiểm đánh liều theo các hướng Tây, Bắc và Nam tiến vào.”

Hô Lôi Phương chán nản không nói, hiển nhiên là trong lòng hắn đã loạn.

Yến Phi vẫn tiếp tục: “Hiện nay chỉ còn một cách khả thi để Hồ Lôi huynh có thể tự cứu mình và Diêu Hưng tránh khỏi bị toàn quân tiêu diệt.”

Hô Lôi Phương phấn chấn tinh thần vội nói: “Mong Yến Phi chỉ điểm!”

Yến Phi hạ giọng nói: “Diêu Hưng khẳng định là trông thấy khói bốc lên từ tiệm vải Hưng Thái Long, hiện nay chính là đang nghi thần nghi quỷ, chỉ cần Hô Lôi huynh qua sông gặp hắn, phân tích lợi hại khiến hắn không chiến mà lui, như thế vòng vây quanh Biên Hoang tập sẽ tự giải, vậy là Hô Lôi huynh có thể lấy công chuộc tội, mọi người về sau vẫn là bằng hữu.”

Hô Lôi Phương cảm kích nói: “Ngươi vẫn tín nhiệm ta ư?”

Yến Phi thản nhiên nói: “Ta tuyệt đối tín nhiệm Hô Lôi huynh, bất quá những người khác vị tất đã nghĩ như thế, bởi vậy phải do Hồ Lôi huynh biểu thị thành ý để thủ hạ của huynh buông vũ khí, tập trung vào nơi chỉ định ở tiểu Kiến Khang, như vậy bọn ta mới không còn mối lo bên trong. Hô Lôi huynh chắc hẳn minh bạch ý ta chứ?”

Hô Lôi Phương thở dài một hơi, nói: “Hình pháp này là hợp tình hợp lý, ta tín nhiệm sự bảo chứng của Yến Phi ngươi, theo biện pháp ấy mà làm.”

Lưu Dụ, Yến Phi, Tống Bi Phong ba người lên Quan Viễn đài, quang cảnh Dạ Oa tử hoàn toàn biến đổi. Quảng trường và các phố xá dọc ngang không còn thấy bóng những đám người tìm vui thâu đêm đến sáng nữa, tất cả thanh lâu, đổ quán đóng cửa từ sớm, lãng nhân đến quảng trường buôn bán hoặc hiến nghệ cầu tài đều lánh vào trong các lữ quán.

Trước trận chiến Biên Hoang tập rúng động thiên hạ, Biên Hoang tập bản thân không hề có cái gọi là lệnh “giới nghiêm”. Khi đại quân Phù Kiên chiếm đóng Biên Hoang tập , trong tập mười nhà hết chín là vườn không nhà trống, Phù Kiên chỉ biến Biên Hoang tập thành một quân doanh có quy mô lớn, quân doanh thì có quy củ của quân doanh, so với lệnh giới nghiêm này của tập có sự phân biệt rất lớn.

Đạo luật giới nghiêm Biên Hoang tập lần đầu do Kỷ Thiên Thiên ban bố, khi ấy các đại thế lực trong tập đều đồng lòng, khiến cho lệnh giới nghiêm được chấp hành triệt để.

Cũng bắt đầu từ khi xảy ra trận chiến Biên Hoang tập, các hoang nhân minh bạch rằng muốn duy trì tự do công bằng trên mảnh đất Biên Hoang thì tất cả phải đoàn kết nhất trí, mỗi cá nhân tự phải thực hiện bổn phận của mình, tuyệt đối nghiêm chỉnh tuân thủ các quyết định của Chung Lâu nghị hội.

Do đó khi lệnh giới nghiêm được ban hành đều được người người hưởng ứng, Biên Hoang tập nhanh chóng chuyển sang trạng thái giới nghiêm chuẩn bị chiến đấu. Chỉ cần chiếc chuông đồng lớn ở Cổ Lâu chung vang lên, hoang nhân sẽ ào ào kéo tới hỗ trợ chiến đấu bảo vệ Biên Hoang tập.

Một đội kỵ sĩ phóng qua Cổ Chung lâu hướng về khu Bến cảng.

Trên Quan Viễn đài có treo ba cây đèn màu lục, hiển thị địch nhân vẫn chưa vào đến phạm vi có thể uy hiếp đến Biên Hoang tập, bất quá ba chiếc đèn này chính là đang biểu thị cho trạng thái giới bị toàn diện.

Ba người bước tới bên cạnh vị chỉ huy đại cục Trác Cuồng Sinh.

Trác Cuồng Sinh hướng về Lưu Dụ cười nói: “Đến lượt Lưu soái đảm đương nhiệm vụ khổ sai này rồi!”

Lưu Dụ thở dài: “Để ta thở một chút có được không?”

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên nói: “Lão ca ngươi bận lắm sao?”

Lưu Dụ nói: “Không phải là ta, mà là ai cũng đều bận đến thở không nổi, một mặt phải đề phòng địch tiến công, mặt khác phải tổ chức một cánh quân tinh nhuệ truy sát Trúc Pháp Khánh, hoạch định sách lược và lộ tuyến truy kích, tuyệt đối không để sai sót.”

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên nói: “Biên Hoang tập chúng ta nhân tài đông đúc, các phương diện đều được hỗ trợ đầy đủ, Trúc Pháp Khánh làm sao đấu nổi với chúng ta? Chỉ cần thần tri diệu giác của tiểu Yến Phi là đủ để giáo huấn hắn một phen, còn khiến Trúc Pháp Khánh chút nữa là táng thân trong tập. Hừ! Trừ phi hắn ngoan ngoãn trở về phương Bắc, nếu có chút vọng tưởng xuyên qua Biên Hoang đến Kiến Khang thì chỉ chuốc lấy diệt vong.”

Yến Phi trong lòng thầm hổ thẹn, đồng thời chàng quay nhìn hai người Lưu Dụ và Tống Bi Phong, chỉ có bọn họ mới biết lần này có thể đại phá được phục binh của Trúc Pháp Khánh trong tập nội, không phải nhờ dị năng của Yến Phi mà hoàn toàn là nhờ vào Tâm bội.

Lúc này Mộ Dung Chiến, Đồ Phụng Tam và Thác Bạt Nghi ba người cũng kéo lên Quan Viễn đài tới bên cạnh bọn họ.

Thác Bạt Nghi nói: “Mọi việc chuẩn bị đã xong xuôi, chỉ còn xem lần này Hô Lôi Phương có thể lập công chuộc tội thế nào thôi.”

Đồ Phụng Tam bực tức nói: “Đâu đã đến Diêu Hưng sính cường, hắn chỉ có một lựa chọn, đó là lập tức lui binh.”

Mộ Dung Chiến trầm ngâm hỏi: “Diêu Hưng có khi nào thẹn quá hóa giận mà hạ sát Hô Lôi Phương để tiết hận, tỏ rõ đã biết Hô Lôi Phương bán đứng bọn hắn không?”

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên nói: “Theo cách nói của ngươi trong chúng ta ngươi đáng ra phải là người mong muốn Khương bang tan rã nhất chứ, bởi vì Diêu Hưng lần này đến Biên Hoang tập mục đích chính vẫn là giết Mộ Dung Chiến ngươi, vì sao ngươi vẫn quan tâm đến sống chết của Hô Lôi Phương? Ta thật sự rất muốn biết tại sao.”

Mộ Dung Chiến cười khổ: “Bời vì ta luôn coi hắn là bằng hữu, cảm thấy trước sau gì ta và tộc nhân của hắn cũng bị Mộ Dung Thùy đánh bại. Lúc đó thì Biên Hoang tập sẽ trở thành nơi duy nhất để chúng ta an thân sinh sống, nghĩ đến tương lai biết đâu sẽ vậy nên càng không muốn đấu đá gì với hắn nữa. ”

Lưu Dụ hỏi rằng: “Mộ Dung lão đại vì sao đột nhiên đối với Mộ Dung Xung và Diêu Trường không còn nửa điểm tin tưởng thế?”

Mộ Dung Chiến trầm giọng trả lời: “Ta đối với họ đã mất hết tin tưởng, nguyên do bởi vì Mộ Dung Thùy cao minh một cách đáng sợ. Xem tình hình hiện tại của Biên Hoang tập thì thấy, nếu chẳng phải do phát hiện được âm mưu của địch thì tình thế thật không thể tượng tượng được. Chúng ta chỉ trông vào vận may, nhưng lão thiên cũng không thể chiếu cố vĩnh viễn được”

Đồ Phụng Tam gật đầu thừa nhận: “Mộ Dung Thùy xác thực là tài trí hơn người, chẳng phí đến một binh một tốt nào mà chút nữa là có thể thu thập được chúng ta, bảo sao khẩu khí của hắn không lớn.”

Trác Cuồng Sinh nói: “Do vậy chúng ta phải duy trì tinh thần đoàn kết như Thiên Thiên tiểu thư đã đề xướng, đúng như Diêu Mãnh đã nói, khi Biên Hoang tập ngoài Dạ Oa tộc không còn bang hội hoặc môn phái nào khác, Biên Hoang tập tự khắc trở nên vô phương tấn công, không còn có hiện tượng như việc Hô Lôi Phương xuất hiện nữa.”

Mộ Dung Chiến nói: “Hiện tại vẫn chưa đến lúc đó, nhưng ta tin cuối cùng sẽ có ngày đó. Ai! Ai có thể nói với ta Mộ Dung Thùy sẽ làm gì bước tiếp theo đây? Có thể nói với ta tương lai sẽ ra sao đây?”

Mọi người đều hiểu cảm thụ của hắn hiện tại.

Mộ Dung Thùy và Diêu Trường đương nhiên vì lợi ích mỗi bên mà kết hợp với nhau, hơn nữa cũng vì chúng có cùng chung mục đích, đó chính là Mộ Dung Xung hiện đang trấn giữ Trường An.

Mộ Dung Chiến vì lo lắng cho an nguy của Mộ Dung Xung và tộc nhân mà tâm sự trùng trùng. Do đó hắn đã dùng ví dụ thực tế chứng minh vì sao Dạ Oa tộc siêu việt, mọi ranh giới chủng tộc bang hội nào vẫn chưa đến lúc xuất hiện.

Đồ Phụng Tam gật đầu nói: “Giả thiết ta suất lĩnh toàn thể thuộc hạ gia nhập Dạ Oa tộc, Hoàn Huyền sẽ lập tức cử người đến giết ta ngay. Vì thế, nguyện vọng của Trác quán chủ e rằng phải qua một đoạn đường dài gian nan nữa mới thực hiện được.”

Thác Bạt Nghi tiếp lời: “Hoặc có thể vĩnh viễn không thể thực hiện”

Trong các anh hào tại Biên Hoang tập chỉ có Thác Bạt Nghi là có quan hệ rất mật thiết với bổn tộc, qua đó cũng có thể thấy tính đoàn kết trong nội bộ của Thác Bạt Tiên ty tộc và bản lĩnh dùng người của Thác Bạt Khuê.

Để phân tán tâm sự ưu tư của Mộ Dung Chiến, mọi người chuyển sang đề tài khác. Bởi vì lo âu vẫn chỉ là lo âu, không ảnh hưởng gì đến thành bại của cuộc chiến trước mắt.

Yến Phi phát ngôn: “Ni Huệ Huy từng nói với Trúc Pháp Khánh một đoạn khó hiểu thế này.”

Mọi người đều không hiểu vì sao Yến Phi đột nhiên là chuyển sang vấn đề này, bất quá hiểu rằng Yến Phi tất có đạo lý của chàng, xưa nay chàng chưa nói thừa một lời, bèn tĩnh tâm lắng nghe.

Yến Phi đưa mắt về phía bờ Dĩnh Thủy đối diện, điềm nhiên nói: “Theo thị nói điều đáng sợ nhất là mối quan hệ liên minh giữa thị và Mộ Dung Thùy, Diêu Trường bị khám phá, nếu để việc này truyền đến tai Mộ Dung Xung thì toàn bộ diệu kế của bọn họ không thể thực hiện được.”

Mộ Dung Chiến hít mạnh một hơi lương khí nói: “Chẳng lẽ việc tấn công Biên Hoang tập lần này lại có thể anh hưởng đến quân đội của tộc nhân ta tại Trường An?”

Yến Phi hiển nhiên đã suy nghĩ kỹ lưỡng sau đó mới nói ra như vậy, chàng phân tích: “Diêu Trường và Mộ Dung Thùy hợp tác đương nhiên cùng gây dựng lợi ích chung, mà tất cả chúng ta đều đã đoán ra mục đích của Mộ Dung Thùy chính là trừ khử tộc nhân của Mộ Dung huynh, còn Diêu Trường đích thị là muốn từ tộc nhân của huynh mà ra tay chiếm đoạt Trường An. Vấn đề là làm cách nào mà hai bên đều đạt mục đích. Đúng không?”

Tống Bi Phong chau mày nói: “Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến cục diện trước mắt?”

Đồ Phụng Tam trả lời: “Cứ cho là không có một điểm liên quan trực tiếp đi, Mộ Dung Thùy sở dĩ câu kết với Diêu Trường là để đối phó với Mộ Dung Xung. Như thời đại Phù Tần, mối quan hệ giữa Mộ Dung Thùy và Diêu Trường luôn tốt, sau khi Phù Kiên bại vong họ vẫn tiếp tục hợp tác, như lần công đả Biên Hoang tập lần này vừa có thể khôi phục thể diện của Mộ Dung Thùy lại vừa có thể cắt đứt đường lui duy nhất của Mộ Dung Xung, thật là nhất cử lưỡng tiện.”

Lưu Dụ giật mình nói: “Ta hiểu ra rồi!”

Người người mục quang hướng về Lưu Dụ, thật sự muốn biết gã đã hiểu được điều gì.

Lưu Dụ đưa mắt dừng tại người Yến Phi, nói: “Mộ Dung Thùy và Diêu Trường chính là đang triển khai kế dụ rắn rời hang.”

Mộ Dung Chiến biến sắc nói: “Tộc nhân của ta chắc chắn sẽ trúng kế.”

Thân thể như hùm của Thác Bạt Nghi cũng chấn động, hiển nhiên đã nghĩ ra âm mưu của Mộ Dung Thùy và Diêu Trường.

Tống Bi Phong lắc đầu biểu thị không hiểu.

Yến Phi gật đầu ngầm ý, cổ vũ Lưu Dụ nói ra ý tưởng trong đầu của gã.

Lưu Dụ nói: “Giả sử như Mộ Dung Thùy tự mình thống suất đại quân viễn chinh lên Bắc đánh Thác Bạt Khuê để trừ khử mối lo về sau, đồng thời Diêu Trường lại cùng Mộ Dung Xung kết minh, hiệp nghị chia Quan Trung, vậy thì tình huống nào sẽ xảy ra đây?”

Đồ Phụng Tam thở dài: “Kế này quả thật cao minh phi thường, bởi vì tộc nhân của Mộ Dung lão đại đối với Quan Trung tuyệt không lưu luyến, chỉ một lòng một dạ muốn lấy lại đất Yến cũ, thấy Mộ Dung Thùy dẫn đại quân tiến về Bắc chắc sẽ thừa cơ hội khởi quân xuất quan, nào biết Mộ Dung Thùy thoát lui chỉ là vẻ ngoài, khi Trường An bị Diêu Trường thừa cơ thu thập, Mộ Dung lão đại và tộc nhân hết đường tiến thoái, lúc đó mặc cho Mộ Dung Thùy làm thịt mà thôi.”

Mộ Dung Chiến nói: “Nhất định là như thế, ta lập tức cho người phi ngựa thông báo tới Trường An, hy vọng có thể còn kịp”

Nói xong lao đi như gió cuốn.

Chúng nhân người này nhìn người nọ, cũng cảm thấy tâm tình trầm trọng.

Từ khi cùng Mộ Dung Thùy giao thủ đến nay họ luôn luôn ở thế hạ phong, ngay tại tình huống hôm nay cũng không một chút cải biến, họ càng phát giác ra Mộ Dung Thùy quả thật lợi hại.

Không có Mộ Dung Chiến tại trường, mọi người nói chuyện không còn cố kỵ gì nữa.

Trác Cuồng Sinh than: “Cho dù Diêu Hưng tạm thời lui quân, chắc chắn cũng sẽ cắt đứt và phong tỏa giao thông đường thủy bộ hướng bắc của Biên Hoang tập, người của Mộ Dung Chiến sẽ không có cơ hội đến Trường An mà báo tin.”

Thác Bạt Nghi nói: “Tộc ta chiếm được hai thành Bình Thành và Nhạn Môn và trực tiếp uy hiếp Trung Sơn, Mộ Dung Thùy khó có đường để đối phó Mộ Dung Xung, chả lẽ hắn không để ý tới hay sao?”

Lưu Dụ nói: “Đương nhiên là không thể không xét tới, Mộ Dung Thùy trước tiên giả lui binh, sau đó chia làm hai cánh, bản thân một mình dẫn đạo quân chủ lực công kích Mộ Dung Xung đã xuất quan, lại sai con là Mộ Dung Bảo xuất quân phản công quý tộc. Chỉ cần hai trận tuyến đều thành công, thiên hạ phương Bắc này như đồ trong túi của Mộ Dung Thùy mà thôi. Đến như Diêu Trường có thể cùng Mộ Dung Thùy tranh đoạt hay không, còn xem xem hắn có bản lĩnh quét sạch các thế lực thâm căn cố đế của Phù Tần tại quan nội không đã.”

Tống Bi Phong không hiểu: “Tòan bộ sự kiện toàn có lợi cho Mộ Dung Thùy và Diêu Trường, vậy thì Trúc Pháp Khánh được gì trong vụ này?”

Đồ Phụng Tam nói: “Mấu chốt là ở Hách Liên Bột Bột, nếu ta đoán không sai Mộ Dung Thùy có thể cùng Diêu Trường hợp tác là do Di Lặc giáo đứng giữa làm cầu nối. Thu hoạch trực tiếp của Trúc Pháp Khánh, chính là chiếm lính cứ điểm Biên Hoang tập, thay thế hoàn toàn Đại Giang bang và Chấn Kinh hội của chúng ta; lợi ích lâu dài có thể là dùng Biên Hoang tập chi viện Hách Liên Bột Bột khiến hắn có thể cùng quần hùng phương Bắc tranh hơn thua.”

Lưu Dụ nói chắc chắn: “Diêu Hưng lần này tạm thời lui binh, cũng là vì bận thu thập tàn cục ở Quan Trung mà không thể phân thân tấn công ta được. Do đó trước mắt đại hoạn của chúng ta thủy chung vẫn là Di Lặc giáo, một khi Trúc Pháp Khánh đến được Kiến Khang, thì đối với Biên Hoang tập bất lợi vô cùng. Đối với ta mà nói, dù công dù tư tuyệt đối không để Trúc Pháp Khánh về được Kiến Khang.”

Trác Cuồng Sinh nói: “Hoàn toàn đồng ý. Trúc Pháp Khánh là người bụng dạ hẹp hòi, lần này khẳng định không thể nuốt trôi chuyện này, nếu như chúng ta không nhân cơ hội này mà diệt trừ thì hậu họa sau này rất khôn lường.”

Mọi người bất giác hướng cả về phía Yến Phi.

Yến Phi quay sang Thác Bạt Nghi nói: “Cố gắng thông tri cho Tiểu Khuê liệu định của chúng ta, chỉ cần Tiểu Khuê cầm chân được Mộ Dung Bảo, Mộ Dung Thùy không thể không về công đả Tiểu Khuê, chúng ta rồi sẽ có cơ hội cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi.”

Tiếp đến lại nói: “Hiện tại giờ Sửu đã qua, về phía địch nhân vẫn hoàn toàn không có động tĩnh, có thể thấy Hô Lôi Phương thuyết phục Diêu Hưng cuối cùng đã thành công. Địch nhân đã bỏ mất cơ hội tốt để tấn công Biên Hoang tập đêm nay, còn phải lập tức lui binh. Để không bỏ mất cơ hội truy sát Trúc Pháp Khánh, binh mã chúng ta phải lập tức lên đường chuẩn bị phục kích trước trên đoạn đường đi Kiến Khang, lấy nhàn hạ mà đánh mỏi mệt, như vậy mới không nhọc công mà vẫn đạt được hiệu quả.”

Mọi người đồng thanh đáp ứng.

Yến Phi quay sang Lưu Dụ nói: “Lưu huynh có ý kiến gì không?”

Lưu Dụ hân hoan nói: “Mọi việc cứ y theo chỉ thị của Yến Phi. Biên Hoang tập tạm giao cho Trác quán chủ phụ trách, Nửa canh giờ sau chúng ta tập hợp tại Bến cảng, thuyền đội của Văn Thanh sẽ đợi chúng ta ở đó.”

Trác Cuồng Sinh cười: “Các ngươi cứ an tâm đi! Mọi việc nơi này có ta lo liệu. Hồng lão bản và Cơ công tử sẽ giả như đang truy kích quân Kiến Khang, khiến cho chúng cả người lẫn ngựa đều không thể nghỉ ngơi.”

Đồ Phụng Tam giọng vui vẻ: “Ai dám xâm phạm chúng ta đều phải nuốt nghẹn mà đi. Đến phu phụ Trúc Pháp Khánh còn phải ôm hận ở Biên Hoang, thì ai muốn đến xứ Biên hoang này mà khuấy nước bắt cá đều phải suy nghĩ kỹ trước khi làm. ”

Thác Bạt Nghi nói: “Thứ cho ta đi trước một bước.”

Thác Bạt Nghi đi rồi, Đồ Phụng Tam nói: “Ta muốn tìm Mộ Dung Chiến nói vài câu, trong tình huống hiện tại hắn lưu lại Biên Hoang tập này thích hợp hơn là ta.”

Trác Cuồng Sinh nhìn Đồ Phụng Tam rời đi, than rằng: “Nào ai mà tưởng tượng được Biên Hoang tập lại trở nên như thế này? Chẳng những chúng ta từ sau những đả kích từ khi Thiên Thiên tiểu thư bị bắt đi đã khôi phục trở lại, ngày càng đoàn kết hơn, càng có khả năng ứng phó khảo nghiệm. Rồi sẽ có ngày chúng ta từ trong tay của Mộ Dung Thùy mà đoạt lại nghênh đón Thiên Thiên tiểu thư trở về Biên Hoang tập.”