Chương 211: Công Khuy Nhất Quỹ (Sắp thành lại bại)

Đồ Phụng Tam, Tống Bi Phong, Lưu Dụ và Yến Phi gặp nhau ở ranh giới góc Tây Nam của khu Dạ Oa Tử, họ vội vàng tiến nhập một tòa tiền trang của Phí Nhị Phiết ở Đông Đại nhai, nằm đối diện với tiệm vải Hưng Thái Long.

Bốn người leo lên gác, nhìn qua hai cửa sổ nhỏ trông ra phố quan sát tình hình của tiệm này.

Đồ Phụng Tam hậm hực nói: “Trời đất! Không ngờ lại đến ẩn nấp tại thích khách quán của ta, thật là khéo làm sao. Ngày nọ ta cưỡng mua lại Hưng Thái Long, khẳng định đã làm hư một số chuyện mờ ám của bọn Di Lặc giáo.”

Lưu Dụ cười nói: “Người thích hợp để chỉ huy tấn công tiệm vải Hưng Thái Long khẳng định là Đồ huynh, ngoài Đồ huynh ra còn ai quen thuộc tình thế bên trong hơn được”

Đồ Phụng Tam hân hoan thừa nhận: “Việc tốt thế này ta không từ chối.” rồi cười nói tiếp: “Nhãn quang của ta không đến nỗi tệ! Ngày ấy chọn trúng tiệm vải Hưng Thái Long làm thích khách quán, chính là vì nhìn ra có thể ẩn tàng binh lực tại bốn kho chứa hàng ở hậu viện Hưng Thái Long, không ngờ vốn là sào huyệt bí mật của bọn Di Lặc giáo.”

Yến Phi vắn tắt những điều nghe được từ phu phụ Trúc Pháp Khánh về tình hình chính yếu của địch nhân, khiến mọi người khẳng định Hồ Lôi Phương đã phản bội lại họ, đồng thời cũng thấy phát sinh thêm vấn đề mới.

Lúc này Giang Văn Thanh, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi và Trác Cuồng Sinh nghe báo liền kéo nhau đến thương lượng sách lược chống địch mới nhất.

Trác Cuồng Sinh nói: “Mọi người không ai dị nghị về đề nghị của Đồ lão đại cử Lưu huynh làm tổng chỉ huy mọi việc đêm nay, hiện tại thời gian cấp bánh, thỉnh Lưu gia ban lệnh.”

Lưu Dụ dưới ánh mắt khích lệ của Yến Phi, gật đầu nói: “Hành động tấn công Hưng Thái Long lần này do Đồ huynh phụ trách, do vì Đồ huynh hiểu rõ địa thế Hưng Thái Long hơn bất kỳ ai, bất quá trước khi hành động, chúng ta phải quyết định xem nên xử lý Hồ Lôi Phương và người của hắn thế nào.”

Đoạn hướng sang Diêu Mãnh hỏi: “Diêu huynh có ý kiến gì không?”

Mọi người hướng mắt về phía Diêu Mãnh, đồng thời càng tán thưởng Lưu Dụ tâm tư cẩn mật, nhân vì Diêu Mãnh bản thân là một Khương nhân với Hồ Lôi Phương là đồng tộc, tuy nói rằng Dạ Oa tộc luôn mang tinh thần siêu việt chủng tộc, nhưng Diêu Mãnh thủy chung vẫn là Khương nhân không thể hoàn toàn không có tình đồng tộc.

Diêu Mãnh song mục lấp lánh nói: “Hồ Lôi Phương đến giờ vẫn chưa tỉnh ngộ. Đối với Dạ Oa tộc chúng ta mà nói chỉ có phân biệt trong Biên Hoang và ngoài Biên Hoang thôi, trong Biên Hoang thì tự do và công bằng ngoài Biên Hoang thì chỉ có lao dịch những người bị bạo quân bóc lột hay những kẻ tự tư tự lợi độc tài thôi, ngày nào còn tư lợi dân tộc tồn tại ngày đó chiến tranh vĩnh viễn không chấm dứt được. Phàm ai đã từng đến Biên Hoang tập đều như tỉnh lại sau cơn ác mộng, nhận rõ chân diện mục của bọn cầm quyền ngoài Biên Hoang. Diêu Mãnh ta hôm nay ở đây nói rõ tấm lòng Dạ Oa tộc tộc nhân, ở Biên Hoang tập chỉ có Dạ Oa tộc, khi tất cả mọi người gia nhập Dạ Oa tộc, Biên Hoang tập trở thành một cộng đồng xã hội chưa từng có trong lịch sử. Đối với Dạ Oa tộc mà nói, kẻ nào phản bội lại Biên Hoang tập chính là phản đồ, bị toàn bộ Dạ Oa tộc coi là công địch, không một ai ngoại lệ.”

Trác Cuồng Sinh hạ giọng nói: “Ta có thể bảo chứng lời nói của tiểu Mãnh là lời nói phát ra từ tâm can, lời nói của mỗi cá nhân chân chính trong Dạ Oa tộc. Niềm tin của Dạ Oa tử không phải một sớm một chiều tạo thành mà đã sớm hình thành từ trước khi Dạ Oa tử xuất hiện, tại Biên Hoang tập các hoang nhân thuộc lớp thanh niên không tham gia các bang hội nhưng vẫn tồn tại khí thế chiến đấu bảo vệ vì tự do của Biên Hoang tập. Hiện nay tập quán này đã trở thành lý tưởng của một thế hệ hoang nhân ở Biên Hoang tập, bất cứ nhân tố nào tác động cũng không thể lay chuyển.”

Mọi người đều tĩnh tâm lắng nghe không một chút sốt suột. Do vì đây là cuộc đấu tranh liên quan đến Khương bang, mà Dạ Oa tộc không ít người Khương do đó cần phải hiểu rõ tâm ý của họ.

Phụ trách an toàn trong tập giao cho bốn cánh quân tinh nhuệ của Đại Giang bang, Phi Mã hội, Bắc Kỵ liên và Chấn Kinh hội gồm một vạn năm ngàn quân, hiện đang lặng lẽ tiếp cận bao vây bốn phía các phòng xá của tiệm vải Hưng Thái Long, chuẩn bị phát động công kích như sấm chớp điện giật vào đám Di Lặc giáo, tuy cần có thời gian di chuyển nhưng họ vẫn còn thời giờ.

Diêu Mãnh là một hảo hán hàng đầu trong Dạ Oa tộc rất được Trác Cuồng Sinh tín nhiệm và tộc nhân ưu ái, vui chơi giải trí thì như điên cuồng nhưng khi đối diện với nguy hiểm thì không sợ cái gì. Bản thân rất hiểu đại nghĩa, vì vậy không những không tính toán đến mối hoài nghi của Lưu Dụ mà còn nhân dịp hiển thị tâm ý của gã cũng như người Dạ Oa tộc xóa tan mọi nghi ngờ.

Trác Cuồng Sinh nói tiếp: “Tiểu Mãnh trước khi tới Biên Hoang tập bản thân thuộc hàng vương tộc của người Khang, sau khi phụ huynh bị Diêu Trường hại chết, tiếp đến tan nhà nát cửa lại buộc hắn phải xuất chinh vào cõi chết nên hắn phải đào ngũ đến vùng Biên Hoang tập này, từ lúc ấy chỉ coi mình là một hoang nhân. Sự thực thì Dạ Oa tộc đích thị là hoang nhân ràng buộc hoang nhân, trừ phi có tâm địa khác còn lại chỉ trung thành với Biên Hoang tập.”

Diêu Mãnh gật đầu khẳng định: ”Chúng ta chỉ trung thành với Dạ Oa tộc và Thiên Thiên tiểu thư.”

Đồ Phụng Tam đặt tay lên vai Diêu Mãnh, xúc động nói: “Lời bộc bạch của ngươi khiến ta cảm động phi thường.”

Diêu Mãnh hướng về Lưu Dụ, hạ giọng nói: “Thỉnh Lưu soái hạ lệnh!”

Lưu Dụ trong lòng cảm thấy kích động, nói: “Lần này chúng ta đối phó ngoại địch vẫn dùng chiến thuật cũ của Thiên Thiên tiểu thư dùng đài cao chỉ huy, tiếp tục sử dụng phương pháp đèn tín hiệu và cờ xí để phát động. Hiện nay, trước mắt nhiệm vụ cấp thiết là phải đối phó Trúc Pháp Khánh và Hồ Lôi Phương. Đối phó Trúc Pháp Khánh nhất định do Đồ huynh phụ trách chỉ huy, còn với Hồ Lôi Phương chúng ta có cách nào giải quyết mà không phải đổ máu không? Ta vẫn rất tin hắn đối với Biên Hoang tập vẫn còn tình cảm sâu nặng”

Yến Phi nói: “Sự thật thì Hồ Lôi Phương và ba ngàn chiến sỹ Khương bang của hắn vẫn bị giám sát nghiêm mật, nếu có bất kỳ động tĩnh nào thì sẽ bị tiêu diệt đến không còn manh giáp. Hơn nữa hắn nhất định phải phối hợp với bên ngoài mới phát huy sức phá hoại được.”

Mộ Dung Chiến nói: “Chỉ cần nghe lời Lưu soái nói ra đủ thấy rõ Lưu soái quả thật nghĩ cho đại cục của Biên Hoang tập, Tuy nhiên hành động lần này của Diêu Hưng nhiều khả năng để đối phó chúng ta, ta vẫn tin rằng Hồ Lôi Phương vẫn còn tinh thần của một hoang nhân, tình huống này khá giống với ta có thể là chấp mê bất ngộ, cũng như tiểu Mãnh nói là vẫn chưa tỉnh ra được. Chỉ cần chúng ta đánh tan phục binh của Di Lặc giáo, hắn tức khắc sẽ tỉnh táo trở lại.”

Trác Cuồng Sinh hân hoan nói: “Ta rất cao hứng khi các vị nói chuyện như những hoang nhân thực sự, từ góc độ hoang nhân mà suy xét lợi ích cho mọi người. Khi Hồ Lôi Phương minh bạch chúng ta coi hắn là hoang nhân chứ không phải ngoại địch, hắn sẽ hiểu rõ chỉ có nơi Biên Hoang tập này hắn mới như cá gặp nước tha hồ vùng vẫy.”

Lưu Dụ nói: “Ta hiểu rồi, hiện tại trước tiên chúng ta dùng toàn lực tập kích Trúc Pháp Khánh, sau đó sẽ thuyết phục Hồ Lôi Phương, tiếp đến là lúc chúng ta chủ động xuất kích.”

Đoạn chuyển qua Đồ Phụng Tam nói: “Tại cuộc tấn công Di Lặc giáo lần này mọi việc xin giao cho Đồ huynh chỉ huy.”

Giờ tý.

Cả con đường Đông đại nhai tĩnh lặng như quỷ vực, chẳng thấy bóng dáng ai.

Tiệm vải Hưng Thái Long bị bao vây trung trùng điệp điệp, quân tiễn thủ mai mục tại các vị trí trên cao chuẩn bị hành động.

Nhiệm vụ tấn công vào Hưng Thái Long do Đại Giang bang phụ trách, phân biệt tấn công từ cửa chính và cửa hậu, các phái cử một trăm chiến sỹ đều là các hảo thụ thiện nghệ trong đánh tấn công trực diện. Nhiệm vụ của họ không phải là tiêu diệt địch nhân hoàn toàn mà là đập tan kháng lực ngoan cường của địch, buộc đối phương phải chạy khỏi tiệm vải Hưng Thái Long.

Đồ Phụng Tam, Yến Phi, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi, Tống Bi Phong, Lưu Dụ sáu người lập thành tốp cao thủ bí mật ém sẵn ở những phòng xá lân cận Hưng Thái Long, mục tiêu của họ chính là phu phụ Trúc Pháp Khánh.

Trác Cuồng Sinh quay về Quan Viễn đài từ trên cao điều khiển phối hợp hài hòa giữa các lộ nhân mã, quan sát toàn cục.

Diêu Mãnh đi tập kết chiến sĩ Dạ Oa tộc, cách ly tuyệt đối Hồ Lôi Phương với cuộc chiến bao vây, khiến cho Hồ Lôi Phương dù có ý cũng vô phương chi viện Trúc Pháp Khánh.

Giang Văn Thanh chỉ huy trận chiến bao vây hiện trường, với uy thế lôi đình vạn quân, một cú là đánh tan phục binh của bọn Di Lặc giáo.

Đồ Phụng Tam chăm chú quan sát phòng xá nơi Trúc Pháp Khánh trú ngụ tại phía sau tiệm vải Hưng Thái Long, thở dài: “Đến khi chiếm lại được Hưng Thái Long, thể nào ta cũng phải lật tung sào huyệt của bọn Di Lặc giáo để xem cho rõ chúng bài trí Hưng Thái Long như thế nào?”

Lưu Dụ nói: “Ngươi nghĩ phía dưới có mật thất và địa đạo chăng?”

Đồ Phụng Tam gật đầu nói: “Khả năng này rất lớn, nếu ta rắp tâm xây dựng một cứ điểm quan trong trong Biên Hoang tập, khẳng định sẽ kiến tạo mật thất để tồn trữ các loại cung tên vũ khí bí mật, lại còn đào các địa đạo để có thể bí mật vào ra, khi cần có thể dùng làm đường đào thoát.”

Đoạn chuyển sang hước quay về Yến Phi hỏi: “Tình thế địch nhân thế nào?”

Yến Phi cảm giác Tâm bội đeo trên ngực mát lạnh, chàng vẫn dùng chân khí bao tỏa nó, bất quá chỉ cần suy giảm chân khí Tâm bội sẽ lập tức nóng nên, rõ ràng là phu phụ Trúc Pháp Khánh vẫn còn trong tiệm vải Hưng Thái Long. Chàng trả lời: “Mọi việc như bình thường, địch nhân vẫn chưa phát sinh cảnh giác”

Mộ Dung Chiến cười: “Trúc Pháp Khánh chắc vẫn đang cùng Ni Huệ Huy hợp thể giao hoan cùng luyện Hợp Hoan đại pháp gì gì đó.”

Thác Bạt Nghi nói: “Có thể bí đạo không chỉ có một đường, chúng ta làm sao mà ngăn chặn?”

Tống Bi Phong giọng lạnh lùng: “Chỉ cần bí đạo không nằm trong phòng họ đang giao hoan là được.”

Đồ Phụng Tam nói: “Đến lúc hành động rồi!”

Tiếp đến phát ra một tiếng nghe như tiếng chim hót.

Chiến tranh bắt đầu.

Hơn trăm trái hỏa du đạn nhằm Hưng Thái Long mà bay tới, tập trung chủ yếu đối phó bốn gian phòng phía hậu viện.

Chính uy lực của loại Hỏa Du đạn này đã tạo nên kỳ công trong trận chiến bảo vệ Biên Hoang tập, lửa đạn vung ra bốn phương tám hướng, bám vào thân người tường nhà mà thiêu trụi, đích thị là chế tác tuyệt hảo của hoang nhân.

Phía địch lập tức đại loạn, toàn bộ tiệm vải Hưng Thái Long bị vây trong biển lửa, địch nhân từ trong tiệm vải Hưng Thái Long tìm đủ cách chạy ra ý đồ muốn vượt tường đào tẩu.

Các cung thủ mai phục trên mái ngói thi nhau bắn như mưa rào, Di Lặc giáo đồ trúng tên la liệt chẳng có ai chạy thoát được.

Cổng trước cổng sau đồng thời mở toang, mỗi nơi vọt ra mấy chục bóng địch nhân muốn đột vây đào tẩu, bị các chiến sĩ Đại Giang bang phục sẵn dùng kình tiễn bắn ngã nhào hơn chục tên, lần lượt giết sạch chúng. Đồng thời theo thế lửa giảm dần, từ cửa trước cửa sau tiến vào khu phòng ốc tại Hưng Thái Long gặp tên nào là diệt tên đó.

Thế cục bị khống chế hoàn toàn không kịp trở tay, lại bị hoang nhân chiếm hết địa lợi nhân hòa khiến cho địch nhân không có năng lực phản kháng.

Khói đen dày đặc bốc thẳng lên trời.

Trừ hậu viện nhiều chỗ bốc lửa, cửa hàng chính và hai dãy nhà sau lửa cháy đã giảm dần, rõ ràng là các loại vải lụa được cất giấu ở phía sau.

Yến Phi, Đồ Phụng Tam, Tống Bi Phong, Lưu Dụ, Mộ Dung Chiến và Thác Bạt Nghi sáu đại cao thủ lúc này vừa vượt tường nhảy vào tiến về phía sân vườn tại hậu viện. Chỉ thấy cửa lớn hướng về một phía ở hậu viện đã mở lớn, Di Lặc giáo đồ tranh nhau chạy trốn ra đằng sau, tựa hồ phía sau khu phòng xá có sinh lộ duy nhất của chúng, tâm thần kêu không ổn.

Yến Phi tay cầm Điệp Luyến Hoa vung lên thành một vầng hộ thân lạnh lẽo, không để ý gì tới binh khí địch nhân đang công tới cứ thế xông vào bên trong như gió cuốn.

Không cần đến nhóm người Đồ Phụng Tam động thủ, các hảo thủ tinh nhuệ chuyên đối phó các cao thủ Di Lặc giáo theo hai bờ tường sân vườn nhảy xuống cắt đứt đường đào thoát của bọn chúng.

Phía trong nhà vọng ra tiếng binh khí giao đấu, bọn Đồ Phụng Tam phi người qua cửa gần đó đang định xông vào thì thấy Yến Phi vọt ra nói: “Trúc Pháp Khánh theo bí đạo đào tẩu rồi, chúng ta mau đuổi theo.”

Mọi người thò đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy một khoảng hậu đường trống trơn, đường vào địa đạo hiện ra ở một góc nhà nên vội theo Yến Phi nhảy lên tường vọt lên mái nhà.

Phía sau ánh lửa rừng rực, khói bốc cuồn cuộn, phía trước là một vùng khoảng tăm tối hoang phế kéo dài về khu vực đổ nát phía Nam.

Bỗng nhiên hơn mười bóng nhân ảnh từ dưới đất phi lên mái ngói của một ngôi nhà đổ nát, cách chỗ họ chừng hơn năm mươi trượng chạy bán sống bán chết về hướng Tây tập.

Có tiếng thanh âm lãnh khốc của Trúc Pháp Khánh vang vọng lại: “Lần này coi như các ngươi may mắn, bất quá vận may không ở với các người lâu nữa đâu.”

Tống Bi Phong hừ lạnh một tiếng đang định đuổi theo.

Yến Phi chăm chú nhìn theo bóng địch nhân ở phía xa, cảm giác trên ngực Tâm Bội lạnh dần đi, chàng nói: “Không cần đuổi theo nữa.”

Đồ Phụng Tam gật đầu nói: “Bọn chúng chạy về hướng có đại quân của địch nhân đồn trú, chúng ta đuổi đến cùng chỉ e không ổn.”

Mộ Dung Chiến thở dài: “Thật là tiếc! Chúng ta vốn có cơ hội tiêu diệt toàn quân bọn chúng, tiếc là không được như ý.”

Thác Bạt Nghi hỏi: “Bước tiếp theo chúng ta làm gì đây?”

Lưu Dụ hiểu ý hắn quan tâm đến phương hướng hành động của quân Hách Liên Bột Bột, bởi vì Hung Nô Thiết Phất bộ của Hách Liên Bột Bột đang cùng Thác Bạt tiên ti giao chiến, nếu như Hách Liên Bột Bột không đánh mà lui, không hề hao tổn binh tốt lui quân về Thống Vạn, cộng thêm hàng ngàn giáo đồ Di Lặc sẽ tạo thành uy hiếp to lớn với Thác Bạt Khuê.

Gã nói: “Chỉ cần là người biết cách dụng binh, với tình hình hiện giờ của Biên Hoang tập mà cứ thế tấn công thì chỉ có chuốc lấy nhục nhã, như ta mà là Trúc Pháp Khánh hoặc Hách Liên Bột Bột sẽ lập tức lui binh, lại còn phải đề phòng chúng ta truy kích nữa.”

Đồ Phụng Tam tiếp lời: “Trúc Pháp Khánh khả năng là loại điên rồ không thể theo lý thường mà suy đoán, chúng ta phải củng cố tinh thần, một mặt toàn lực giới bị, mặt khác phái trinh thám giám sát mọi hành động của bọn chúng.”

Có tiếng gió vang lên, Giang Văn Thanh hạ xuống bên cạnh Lưu Dụ và Tống Bi Phong nói: “May không nhục mệnh, đã giải quyết xong toàn bộ địch nhân.”

Lưu Dụ kỳ lạ hỏi: “Không bắt được tên nào à?”

Giang Văn Thanh cười khổ đáp: “Đám Di Lặc giáo đồ này hình như trúng phải loại ma chú gì đấy của Trúc Pháp Khánh, cho dù thân thể bốc cháy nhưng vẫn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, chúng ta không còn lựa chọn nào buộc phải hạ sát thủ.”

Chúng nhân nghe thấy đều hít một hơi lạnh, nếu để đạo quân gồm toàn những tử sĩ này nhân lúc tình huống trong Tập phát loạn mà công kích thì hậu quả thật không thể tượng tượng. May mà họ đi trước một bước giải quyết triệt để vấn đề này.

Mộ Dung Chiến nói: “Trúc Pháp Khánh mà lui binh, Kiến Khang quân cũng không thể không lùi, vậy thì binh lính của Diêu Hưng sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?”

Đồ Phụng Tam nói: “Diêu Hưng căn bản không biết rõ tình hình phát triển thế nào, nói không chừng vẫn theo kế hoạch mà vượt sông tấn công.”

Lưu Dụ gật đầu nói: “Khả năng này rất lớn, như vậy Trúc Pháp Khánh nhất định hội họp đợi ở ngoài thành phía Tây nhằm giữ chân quân chủ lực của chúng ta. Hy vọng chúng ta không biết tình huống nhóm Diêu Hưng sẽ từ phía sau mà tấn công, nhờ thế có thể ***c nước bắt cá hòng xoay chuyển tình thế.”

Thác Bạt Nghi mỉm cười: “Như vậy chúng ta giăng thiên la địa võng tại bờ tây Dĩnh Thủy, đợi Diêu Hưng tự đâm đầu vào lưới.”

Tống Bi Phong nói: “Nếu muốn đối phó Diêu Hưng, trước tiên phải giải quyết Hồ Lôi Phương và nhân mã của hắn.”

Giang Văn Thanh nhẹ nhàng nói: “Trận đánh này chúng ta có đến tám, chín phần thắng trong tay, bất quá nếu như Trúc Pháp Khánh mạo hiểm đánh bạc, thừa lúc chúng ta đang phải ứng phó với Diêu Hưng mà mang quân tấn công, thì dĩ nhiên ta vẫn có thể thắng nhưng là thắng rất cực khổ, đối với nguyên khí vừa mới khôi phục Biên Hoang tập thì khá bất lợi.”

Đọan nói tiếp: “Trận tấn công tiệm vải Hưng Thái Long đã gây lên khủng hoảng rất lớn, hiện tại Dạ Oa tộc theo chỉ thị của Trác quán chủ đang thực thi lệnh giới nghiêm.”

Đồ Phụng Tam chau mày nói: “Đại tiểu thư phản đối việc áp đảo Hồ Lôi Phương phải không? Sự thật thì bọn ta không ai muốn ra tay với hắn cả, bởi vì mọi người vốn là huynh đệ kề vai sát cánh chiến đấu, Khương nhân trong tập đối với việc này cũng khó tiếp nhận, thế thì đại tiểu thư có biện pháp nào hay không?”

Mộ Dung Chiến nói: “Khi địch nhân phân thành hai cánh tiến công Biên Hoang tập, chúng ta lại như vô lực khống chế các hành động của Hồ Lôi Phương. Trừ phi Hồ Lôi Phương và toàn bộ nhân lực chịu để chúng bắt trói và cách ly toàn bộ”

Giang Văn Thanh ung dung nói: “Hồ Lôi Phương dù không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ đến thủ hạ và gia quyến. Chiếu theo tác phong hành sự của Trúc Pháp Khánh tuyệt sẽ không thông báo tình hình biến hóa trong Tập cho Diêu Hưng, chúng ta trước tiên hãy thuyết phục Hồ Lôi Phương báo tin cho Diêu Hưng khiến hắn biết khó mà lui binh, như vậy Hồ Lôi Phương đã có thể giải thích với tộc nhân lại còn lập công cho Biên Hoang tập và hóa giải trường chiến tranh này.”

Yến Phi mỉm cười nói: “Đại tiểu thư xác thực đã tính toán chu toàn, xem ra kế này tính khả thi rất lớn, có thể nói là không sơ hở. Chỉ cần nhân mã của Cao Ngạn dò ra vị trí của Diêu Hưng, sau đó thông báo với Hồ Lôi Phương, Hồ Lôi Phương đương nhiên biết rằng bọn ta đã nắm vững tình hình của Diêu Hưng, nếu Diêu Hưng mạo hiểm xấm phạm chỉ tự mình chuốc lấy diệt vong.”

Giang Văn Thanh giọng hân hoan: “Kế này còn có trò hay phía sau nữa, khi Trúc Pháp Khánh và binh lính Kiến Khang chờ đợi khổ nhọc một đêm mà chẳng thấy tín hiệu động tĩnh nào của Diêu Hưng chỉ đành âm thầm rút lui. Hai vạn quân của Hách Liên Bột Bột sẽ lui về Thống Vạn, vợ chồng Trúc Pháp Khánh và tùy tòng tất theo Kiến Khang quân nhằm Kiến Khang nam hạ, chúng ta có thể chia binh theo nhiều hướng theo hai đường thủy bộ truy kích vợ chồng Trúc Pháp Khánh, khiến cho chúng vĩnh viễn ở lại đất Biên Hoang này.”

Chúng nhân đồng thời động dung, khen ngợi kế trí cùng chiến lược cao minh của Giang Văn Thanh.

Lưu Dụ trong lòng cảm thấy an ủi, Giang Văn Thanh chung quy đã khôi phục trở lại sau cái chết thảm của phụ thân, biểu hiện kiến thức tài tình cân quắc không nhường tu mi, đưa ra một kế sách tốt nhất cho Biên Hoang tập nhất cử giải quyết mọi vấn đề trên cả hai phương diện trong và ngoài.

Mộ Dung Chiến phấn khởi nói: “Vậy ai sẽ đi gặp Hồ Lôi Phương đây?”

Đồ Phụng Tam cười: “Đương nhiên do Lưu soái quyết định.”

Lưu Dụ nói: “Do tiểu Yến Phi của chúng ta đi gặp Hồ Lôi Phương có được không?”

Mọi người đều kêu tuyệt.

Yến Phi đương nhiên là nhân tuyển thích hợp, bởi vì toàn Biên Hoang tập này ai ai mà không tín nhiệm Yến Phi, chính là biết chàng không hề có tư tâm.

Hết chương 211