Chương 170: Ứng Biến Kế Hoạch (Kế Hoạch Ứng Biến)

“Đại vương đến!”

Tiểu Thi đang ở trong trướng phục vụ Kỷ Thiên Thiên liền vội vội vàng vàng

quỳ xuống bên cạnh, không dám thở mạnh. Tuy Mộ Dung Thùy luôn lịch sự và

khách khí đối với Tiểu Thi, song không biết vì sao, Tiểu Thi mỗi lần gặp mặt y

đều hoảng hốt, lúng túng.

Thân binh đoàn của Mộ Dung Thùy hôm qua đã bỏ thuyền lên bộ, hành quân

suốt đêm, tới sáng sớm mới lập doanh trại nghỉ ngơi. Sau khi lên bờ thì đã có

một đạo quân tinh nhuệ khác đợi sẵn ở đó từ sớm, khiến thân binh đoàn của Mộ

Dung Thùy tăng lên đến năm ngàn người.

Mộ Dung Thùy tiến vào trong trướng, thấy được Kỷ Thiên Thiên đang ngồi lim

dim, vui vẻ nói: “Chỉ nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Thiên Thiên, biết nàng đã chiến

thắng ma bệnh, mạnh khỏe hồi phục, ta cũng cảm thấy yên tâm!”

Sau đó nhìn Kỷ Thiên Thiên bằng ánh mắt chan chứa tình ý.

Kỷ Thiên Thiên tuy không tình nguyện, song lại hoàn toàn bất lực, đành nồng

nàn nhìn về người thị tì thân cận nói: “Thi Thi tạm lui ra đi!”

Vì phải nể mặt Mộ Dung Thùy, nên nàng đành bảo Thi Thi tạm lánh đi chỗ

khác.

Tiểu Thi tức thì đứng dậy, cúi đầu lùi ra ngoài trướng.

Mộ Dung Thùy thư thả gập gối ngồi xuống chiếc chăn bằng giạ dày mềm,

khuôn mặt tươi cười cùng ánh mắt rạng ngời hướng tới Kỷ Thiên Thiên, dịu

dàng nói: “Ba mươi hòm hành lý của Thiên Thiên được xếp đặt trong doanh

trướng bên cạnh, để tiện cho nàng sử dụng.”

Kỷ Thiên Thiên thần sắc lãnh đạm đón tia nhìn nóng bỏng của y, hỏi: “Chỗ này

là chỗ nào vậy?”

Mộ Dung Thùy ngắm nhìn dung nhan như hoa như ngọc của nàng, trả lời

không chút do dự: “Bọn ta vừa tiến vào bình nguyên Lạc Thủy, hiện chỉ còn

cách Lạc Dương tầm hai ngày đi ngựa.”

Kỷ Thiên Thiên cúi thấp vầng trán đẹp của nàng xuống, có thể tưởng tượng ra

kì binh chủ lực của Mộ Dung Thùy phân ra nhiều đường tiến đến Lạc Dương,

các thành, trấn phụ cận mới nghe tiếng đã đầu hàng, chỉ còn lại mỗi một tòa

thành Lạc Dương đơn độc ngoan cường kháng cự. Trừ Tạ Huyền và Bắc Phủ

Binh của ông ra, hiện thời thiên hạ căn bản không có đội quân nào đủ tư cách

nghênh cự đại quân Mộ Dung Thùy trong tình huống bình thường.

Mộ Dung Thùy quả thật quá lợi hại.

Khi y công hãm Lạc Dương, thiên hạ Bắc phương coi như đã rơi vào tay y phân

nửa, mà thế lực của y cũng vẫn không ngừng bành trướng. Thế lực của Mộ

Dung Thùy cứ tăng thêm một phần thì cơ hội trùng phùng của nàng và Yến Phi

lại giảm đi một phần.

Ý nghĩ này khiến nàng cảm thấy hết sức chán nản.

Mộ Dung Thùy nhìn thấy thần tình của nàng, nhẹ thở dài nói: “Ba ngày trước ta

có nhận được một tin tức, chỉ là không dám báo với nàng.”

Thân hình mỹ miều của Kỷ Thiên Thiên tức thì rung động, ngẩng đầu nhìn vào

mặt y, trong lòng mãnh liệt trào dâng lên cảm giác chẳng lành. Thanh âm của

Mộ Dung Thùy truyền vào tai nàng: “Hơn mười ngày trước cha nuôi nàng đã

qua đời vì bệnh tại Quảng Lăng, di thể được an táng tại Tiểu Đông Sơn, Kiến

Khang.”

Ta An đã mất!

Đây là sự tình mà Kỷ Thiên Thiên vĩnh viễn không bao giờ muốn đối mặt,

nhưng cuối cùng cũng biến thành hiện thực vô tình và tàn khốc. Nàng lưu lại

Tần Hoài Hà vì Tạ An, rời khỏi Tần Hoài Hà cũng vì Tạ An. Buổi chiều hôm ấy

nàng nhìn thấy Tạ An cảm động vì cầm khúc của nàng, mà rơi nước mắt, nàng

đã có cảm giác rất bất an. Đó là lần đầu tiên Tạ An rơi nước mặt trước mặt nàng.

Ông đã dự đoán thấy được đại hạn sắp đến của bản thân, tiếc hận tráng chí vẫn

chưa thành, bách tính trong thiên hạ không biết còn phải chịu đựng bao nhiêu

khổ nạn nên đã khó kìm được cảm xúc mà rơi nước mắt. Bằng không Tạ An

trước giờ trong lòng luôn coi sinh tử vinh nhục của bản thân nhẹ như không,

tuyệt sẽ không bao giờ xuống tinh thần đến như vậy.

Vị thiên hạ đệ nhất danh sĩ từ xưa đến nay, cuối cùng đã như nước sông lớn

cuồn cuộn chảy, một đi không bao giờ trở lại. Nền tảng an định thống nhất Nam

phương mãi mãi không thể phục hồi lại.

Làm sao cha nuôi lại có thể rời bỏ Thiên Thiên trong tình huống như vậy, hỏi

Thiên Thiên có thể đi đâu?

Đột nhiên, nàng cảm thấy bản thân không còn thứ gì thuộc về mình nữa. Nàng

vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại được Yến Phi. Nàng đã mất hết dũng khí và ý chí

phấn đấu để có thể kiên cường tiếp tục sống.

Nước mắt tuôn rơi, trong trướng chỉ còn lại người duy nhất là nàng, Mộ Dung

Thùy đã sớm lặng lẽ rời đi từ lúc nào không biết.

Mộ Dung Thùy quả là một con người thâm sâu khó dò, y đối với nàng thực lòng

quan tâm, nhẹ nhàng tinh tế mà nhẫn nại, lịch thiệp hiểu ý người, tuyệt không

giống lời đồn về một vị vô địch bá chủ lãnh khốc, vô tình.

Yến Phi lướt qua dải đất nơi Cổ Chung tràng (quảng trường ngoài Cổ Chung Lâu)

như đi trong chốn không người, nhằm hướng Cổ Chung Lâu thẳng tiến. Linh

giác huyền bí của chàng không ngừng khai triển tới cực hạn, dám khẳng định

chắc chắn không một kẻ nào phát giác được hành động của chàng.

Tiếng tù dọc theo bờ Dĩnh Thủy truyền lại.

Bọn họ đã ấn định một phương pháp bí mật để truyền gọi nhau từ xa, có thể từ

trên lầu cao ở bên đò gần Tiểu Kiến Khang, lợi dụng ánh đèn hiệu hoặc tia sáng

phản xạ từ gương, báo tin cho Biên Hoang liên quân đang chăm chú ngóng

nhìn, từ đó có thể đưa ra đủ loại phản ứng. Hiện tại Đồ Phụng Tam chính thực

đang lợi dụng hệ thống truyền tin thuận tiện, nhanh lẹ và hữu hiệu này, để báo

cho nhân mã phe mình lập tức áp dụng hành động tương ứng, cũng đồng thời

dẫn dụ sự chú ý của địch nhân.

Yến Phi rất có hứng thú để biết xem Tông Chính Lương và Thiết Sĩ Tâm sẽ có

phản ứng như thế nào? Bọn chúng liệu có thể từ thời khắc Biên Hoang liên quân

phát động khớp với thời điểm Bàng Nghĩa bị nạn, vì trùng hợp như vậy mà nảy

sinh lòng hoài nghi hay không?

Trong thời điểm này, Yến Phi cảm thấy được thắng lợi đã nằm trong lòng bàn

tay chàng.

Chàng tin tưởng có thể đoán chính xác không chút sai chệch phản ứng của bọn

chúng.

Nguyên nhân mà Tông Chính Lương tìm Bàng Nghĩa gây phiền phức, chính là

để dụ Yến Phi chàng lại. Bởi vì địch nhân sinh lòng hoài nghi, nghĩ rằng Yến Phi

đã sớm tiềm phục trong tập, tiến hành mưu kế như vậy là nhằm bức Yến Phi

phải ra mặt cứu người.

Trên sự thực thì Yến Phi không còn lựa chọn, phải lập tức ra mặt can thiệp, làm

sao có thể để đối phương hành hạ Bàng Nghĩa đến chết được, hoặc hơn thế là có

thể bị phát hiện ra số vũ khí cất giấu để khởi nghĩa hay địa đạo bí mật để ra vào

Tiểu Kiến Khang. Cần “tiên phát chế nhân”, do đó Đồ Phụng Tam phải lập tức

báo tin để tụ hợp các huynh đệ ngoài tập, tiến hành sớm hơn dự định chiến dịch

“Biên Hoang hành động”.

Bởi Tông Chính Lương là tay giang hồ nhiều kinh nghiệm, nên đương nhiên sẽ

không ngu xuẩn nghĩ rằng việc Biên Hoang liên quân ngoài tập phát động tấn

công lúc này chỉ là sự trùng hợp tình cờ, hắn sẽ đoán được rằng hoang nhân từ

bên ngoài đã trà trộn vào trong tập, không chỉ đã kiến lập được mối liên hệ chặt

chẽ, mà Yến Phi và những kẻ khác khẳng định cũng đã ẩn náu sẵn trong tập.

Trong tình huống như vậy, Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương sẽ phản ứng

như thế nào? Trước tiên bọn họ nhất định phải ứng phó liên quân của hoang

nhân đang vượt sông công đến, cũng biết rõ Từ Đạo Phúc sẽ chỉ bình chân như

vại, khoanh tay thờ ơ đứng nhìn. Dựa vào binh lực không quá năm ngàn của

Yên quân, thật sự không đủ để đối phó với hoang nhân tại Tiểu Kiến Khang. Do

đó việc điều phối quân lực vừa đủ bao quát tình huống sẽ có ảnh hưởng lớn đến

việc có thể giữ vững được Biên Hoang Tập hay không. Thêm vào đó chỉ quan

viễn đài trên đỉnh Cổ Chung Lâu là địa phương duy nhất có thể quan sát được

tình huống của cả trong lẫn ngoài Biên Hoang Tập.

Cho dù không có sự việc Tông Chính Lương hành hạ Bàng Nghĩa trên Cổ

Chung Lâu trước đó thì thống soái tối cao của địch nhân là Thiết Sĩ Tâm cũng

phải tới quan viễn đài để chỉ huy tiến thoái toàn cục, bắt chước Kỷ Thiên Thiên

đứng trên đài cao phát huy chiến thuật chỉ huy đặc thù.

Như vậy cơ hội để Yến Phi ám sát Thiết Sĩ Tâm đã đến.

Yến Phi nhanh như chớp lẩn vào cánh cửa lớn đang mở rộng của Cổ Chung

Lâu, đúng lúc này, chàng cảm ứng được Kỷ Thiên Thiên.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

“Keng!”

Lưu Dụ vung đao ngăn lại, chém cho kẻ tập kích gã ngã lui bốn, năm bước, suýt

tí nữa nằm thẳng cẳng ra đất.

Lưu Dụ lùi thân ra sau hai trượng, tránh bị địch bao vây.

Có người ha ha cười nói: “Ta nói cho mà biết đó là ai nhé! Nguyên lai là Lưu

phó tướng thuộc Bắc Phủ Binh. Không biêt Lưu phó tướng ở đây ma ma quỷ

quỷ, có phải đang tiến hành mưu đồ gì không muốn để người khác nhìn thấy

hay không?”

Lưu Dụ định thần nhìn, hóa ra là Vương Quốc Bảo, cùng hơn mười tên thủ hạ

tất cả đều vận hắc y, dáng vẻ mệt mỏi do đi đường xa, giống như vừa quay trở

về từ một nơi nào đó ở Biên Hoang Tập, vừa vặn chạm trán gã.

Gã đã từng nhìn thấy Vương Quốc Bảo từ xa, nhưng chưa thực sự cùng gã nói

chuyện trực tiếp bao giờ, kì lạ sao Vương Quốc Bảo như là biết rõ gã, nhìn một

cái đã nhận ra ngay.

Mặc dù Lưu Dụ tài ba uy mãnh một đao đánh lùi kẻ địch, nhưng trong lòng biết

rằng đối phương có thể ngăn chặn một chiêu gã toàn lực xuất thủ, tuy bộ dạng

thảm hại, nhưng lại không hề thụ thương, rõ ràng là hảo thủ hạng nhất. Giờ

trước mắt thấy rõ, đi cùng với Vương Quốc Bảo là một nhóm mười lăm người,

nếu như người nào người nấy công lực cũng tương đương với hảo thủ vừa bị

bản thân gã khuất nhục trước đó, thì chỉ cần mười lăm người này cũng có đủ

năng lực giết chết gã rồi. Huống chi lại còn có kẻ tề danh trong “Cửu phẩm cao

thủ bảng” Vương Quốc Bảo.

Mà Vương Quốc Bảo đối với bản thân gã vừa căm thù vừa đố kị, khẳng định

không buông thả gã. Đúng lúc này, gã nghe thấy tiếng động lạ từ phía sau

truyền lại.

Lưu Dụ hoảng hốt, đối phương đã sớm phát hiện ra dấu vết của gã, nên ở đây

sắp đặt vây hãm, bản thân vậy là đã hãm thân vào hiểm cảnh.

“Xoẹt”

Vương Quốc Bảo rút kiếm ra, chỉ thẳng vào Lưu Dụ, kiếm khí trực tiếp bức lại,

bọn thủ hạ cũng phân ra hai cánh tả hữu mỗi cánh năm tên, ngăn chặn không

cho gã thoát chạy sang hai bên, năm tên còn lại tản ra yểm trợ ở phía sau, ngấm

ngầm hình thành nên hình thế bao vây chỉ dự lại mỗi đường thoát lui phía sau

lưng gã.

Trong khoảnh khắc kiếm khí Vương Quốc Bảo khóa chặt gã, Lưu Dụ trong lòng

chấn động, hiểu thông lý do vì sao Vương Quốc Bảo lại xuất hiện tại đây.

Trong khoảng thời gian mà thủy sư Kiến Khang mới bại trận này, Tư Mã Đạo

Tử căn bản không có lực phản kích Nhiếp Thiên Hoàn, mà nếu để thăm dò địch

tình, cũng không cần làm phiền tới Vương Quốc Bảo. Vì vậy Vương Quốc Bảo

đích thị đang tiến hành mưu đồ riêng của bản thân hắn.

Nghĩ tới đây, bèn nâng đao lên đón đầu Vương Quốc Bảo.

Vương Quốc Bảo không thể nào ngờ được Lưu Dụ không những không toàn lực

phá vòng vây trốn chạy, mà ngược lại còn thể hiện dáng vẻ sẵn sàng liều mạng,

phó mặc sinh mệnh bản thân, khí thế tức thì giảm yếu đi ba phần, cùng lúc lệnh

cho thủ hạ xiết chặt vòng vây.

Lưu Dụ thấy vậy trong lòng mừng thầm, nhìn rõ thói tiểu nhân tham chiếm tiện

nghi trong lòng Vương Quốc Bảo, hy vọng thủ hạ làm hao tổn lực chiến đấu của

gã trước, rồi sau đó mới ung dung xuất thủ kết liễu tính mệnh của Lưu Dụ.

Gã cười lớn nói: “Vương đại nhân vừa đi gặp Đại Hoạt Di Lặc hả?”

Vương Quốc Bảo vừa thoáng ngạc nhiên thì Lưu Dụ đã hét lên một tiếng dài uy

mãnh làm chấn động lỗ tai, đao thân hợp nhất nhằm thẳng đầu Vương Quốc

Bảo lao tới, hoàn toàn không thèm chiếu cố tới bản thân, sử ra một chiêu tưởng

như muốn đổi mạng với địch nhân.

Binh sĩ đối phương ào ào xông tới, nhưng đã chậm mất một bước.

Vương Quốc Bảo trong lòng đại hận, biết rõ Lưu Dụ cố ý hét lớn một hơi thật

dài, mục đích là để dẫn dụ sự chú ý của Lưỡng Hồ quân đang ở cách đó không

xa, nhưng lại không có cách để ngăn cản. Cũng biết rằng bản thân không thể lùi

lại, bằng không vòng bao vây sẽ xuất hiện kẽ hở, khiến cho đối phương thoát

thân chạy mất. Tuy nhiên đao này của Lưu Dụ cực kỳ hung hiểm, dũng mãnh,

lại thêm bản thân bị phân tâm vì tiếng thét của gã, không cách nào duy trì được

trạng thái tốt nhất, đành bất lực vừa thối lui vừa khoa kiếm đỡ.

Bóng hai người hợp lại rồi lại phân ra.

Sau khi Vương Quốc Bảo nhục nhã lùi lại, Lưu Dụ cất tiếng “Cảm ơn đã

nhường”, rồi tung người nhảy lên.

Các binh sĩ cũng đằng thân truy kích.

Lưu Dụ hạ xuống một nhánh cây mọc thẳng ra từ ngang thân, mượn lực bắn

mình lên, quăng thân ra ngoài rừng rậm hơn chục trượng, minh khí, ám khí

toàn bộ đều hụt vào khoảng không.

Vương Quốc Bảo dừng chân, tức tối giậm mạnh xuống đất, tức giận đến nỗi trên

má nổi đầy gân xanh, trừng mắt nhìn bóng Lưu Dụ đang chạy đằng xa, hằn học

nói: “Để xem ngươi có thể đắc ý đến lúc nào?”

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Tâm linh của Yến Phi vươn tới bên Kỷ Thiên Thiên, sự bi ai vô cùng tận hoàn

toàn chìm ngập trong lòng chàng. Chàng cảm thấy được Kỷ Thiên Thiên đang

nhớ tới chàng mãnh liệt, cũng cảm thấy nàng bị hãm vào đáy sâu thất vọng, mất

đi ý chí đấu tranh.

Cha nuôi đã mất!

Sau đó liên hệ tâm linh bị ngắt đoạn.

Yến Phi rùng mình gượng dậy, sau khi dốc kiệt toàn bộ sức lực khắc chế xúc

cảm lây nhiễm từ Kỷ Thiên Thiên, bởi nguyên nhân không thể an ủi Kỷ Thiên

Thiên, mà sinh ra cảm giác thống khổ bất lực tê tái tim gan, gây ảnh hưởng rất

lớn đến chàng.

Chàng cuối cùng đã nhận ra rằng cùng tâm ý tương thông với Kỷ Thiên Thiên

cũng có thể có mặt không ổn, nhất là trong thời khắc quan trọng này.

Tiếng vó ngựa lúc xa lúc gần, truyền lại từ hai phương hướng phân biệt Tiểu

Kiến Khang và bắc Đại Nhai, thêm vào tiếng tù và tiếng trống trận bên phía đối

phương, khiến cho người người đều cảm nhận được cơn bão chiến tranh đang

sôi sục chuẩn bị ập đến.

Yến Phi đem tâm tình đang trào dâng vì Kỷ Thiên Thiên cưỡng ép xuống, cấp

tốc tại đáy thềm đá tìm kiếm chốt cơ quan của nơi tàng thân.

Vì cứu Kỷ Thiên Thiên, trong khoảnh khắc này chàng phải tạm quên đi nàng,

bởi vì thắng bại sẽ được quyết định trong hành động ám sát sắp tới đây.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của chàng, Thiết Sĩ Tâm cùng Tông Chính

Lương đang hướng tới Cổ Chung Lâu chạy lại, Biên Hoang Tập không có nơi

nào hiểm trở có thể phòng thủ được, duy nhất chỉ có một địa điểm hiểm yếu là

Cổ Chung Lâu, chỉ có tại đỉnh quan viễn đài, mới có thể nắm chắc toàn cục. Do

vậy chỉ cần chiến tranh nổ ra, Thiết Sĩ Tâm không thể không tới Cổ Chung Lâu.

Một sự việc giản đơn như vậy, tại sao trước đây lại có thể không nghĩ tới? Tại

thời khắc này, sau khi liên kết các sự kiện đã diễn ra, biết rằng chỉ một điểm nhỏ

sai lầm cũng sẽ thành một lần thất bại.

Yến Phi vận công tụ tại chưởng tâm, theo chỉ dẫn của Trác Cuồng Sinh, hút

được một chốt cửa (móc nắm có thể di động được) nhỏ dài hình chữ nhật, bức vách

đối diện bậc thềm đá dưới cùng từ chỗ không có điểm gì khác lạ đã lộ ra một lỗ

trống. Không chút do dự chàng ngay lập tức lao qua thềm đá.

Bức vách được nâng lên, Yến Phi ẩn vào bên trong bí phòng tàng thân gần như

chỉ vừa chứa một người này, cùng lúc đó mặt tường chắn ngoài lại vừa đóng lại,

che kín lỗ hổng mới lộ ra, chốt cửa vừa lồi ra khỏi tường lại vô thanh vô tức tụt

thẳng lại trong tường, hồi phục nguyên trạng thái lúc ban đầu.

Yến Phi hít mạnh vào một hơi, màng nhĩ rung lên tiếng bước chân rầm rập,

đúng là chỉ cần sai lầm một tí tẹo thôi cũng sẽ bị quân tiên phong của địch nhân

phát hiện ra.

Chỗ tàng thân ngầm trong Chung Lâu này của lão cuồng Trác quả thật thể hiện

rõ rệt tâm tư sáng tạo và cẩn trọng, đơn giản nhưng thực dụng, ra vào dễ dàng

tiện lợi, đúng là chỗ ẩn thân lý tưởng không gì so sánh được.

Không khí hít vào phổi cũng rất tươi mát trong lành chứ không ngột ngạt vẩn

***c, căn phòng ẩn không chỉ có hệ thống thông khí tốt, mà còn có thể thông qua

hệ thống thông khí để nghe được bất kỳ âm thanh nào phát ra trong lầu. Nghĩ

đến việc Nhậm Dao hoặc Nhậm Thanh Thị từng ở chỗ này nghe trộm Chung

Lâu nghi hội bàn bạc, Yến Phi bất chợt sinh ra cảm giác không rét mà run. Cũng

may là Trác Cuồng Sinh cuối cùng đã quay đầu về phe bọn họ, bằng không hậu

quả sẽ không sao tưởng tượng nổi.

Tiếng bước chân đông đúc vang lên tại thềm đá, lan nhanh về phía sảnh chính

của Cổ Chung Lâu, hướng tới Chung Lâu và quan viễn đài mà đi đến, tiếng bộ

binh đắp ụ và tiếng kị binh lập hàng ngũ ngoài từ bên ngoài truyền vào trong.

Yến Phi bài trừ tạp niệm, cảm quan linh mẫn, nhạy bén không ngừng tăng cao,

tuy không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng tất cả những gì phát sinh bên ngoài đều

mồn một biết rõ trong lòng.

Quân đội Yên quốc tại Biên Hoang Tập được hợp thành từ bang chúng Hoàng

Hà bang cùng Mộ Dung Tiên Ti tộc, đã tiến hành bước ứng biến hành động đầu

tiên để đối phó việc Biên Hoang liên quân xuất hiện, là chiếm Cổ Chung Lâu,

biến làm đài chỉ huy, bởi vì đây là cao điểm duy nhất có thể nắm được trong tay

toàn bộ cục diện.

Yên binh phải lên thăm dò Cổ Chung Lâu để khẳng định Cổ Chung Lâu không

có người, mục đích đương nhiên là để đề phòng loại cao thủ tinh thông thuật

ám sát giống như Yến Phi chàng. Việc lục soát tiến hành được một lúc lâu, khi

đã chứng thực được Cổ Chung Lâu an toàn, thì lúc đó Thiết Sĩ Tâm và Tông

Chính Lương mới lên quan viễn đài.

Yên binh cùng lúc cũng bày bố trận bốn phía Cổ Chung Lâu, bảo hộ chủ soái

trên đỉnh Cổ Chung Lâu. Chiến thuật như vậy đúng là sách lược phòng thủ tốt

nhất, khiến cho Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương có thể ung dung điều động

nhân thủ, ứng phó sự xâm nhập từ bất kỳ phương nào. Kỷ Thiên Thiên thực sự

đã chứng minh được tính công hiệu của việc chỉ huy trên đài cao.

Không khí bên ngoài Chung Lâu đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Yến Phi biết rằng Thiết, Tông hai người đang đến, chăm chú lắng nghe.

Giọng nói của Tông Chính Lương vang lên: “Trước tiên hãy giam hắn trên quan

viễn đài đã!”

Tiếp theo là âm thanh giận dữ của Bàng Nghĩa dưới sự áp giải của hai Yên binh,

chúng đẩy Bàng Nghĩa đi lên thềm đá.

Một giọng nói trầm hùng từ ngoài cửa vang lên nói: “Rốt cục là chuyện gì?”

Không cần phải đoán cũng biết giọng điệu căn vặn Tông Chính Lương này, tất

phải là Thiết Sĩ Tâm không nghi ngờ gì nữa.

Tông Chính Lương đáp: “Kế sách của đại soái đề ra đã thu được hiệu quả phi

thường, trong Tiểu Kiến Khang khẳng định có hoang nhân cao thủ âm thầm trà

trộn vào, bằng không chúng ta mới chỉ nói phải trừng phạt Bàng Nghĩa, mà Biên

Hoang liên quân đã lập tức phát động, sự trùng hợp ly kỳ này chứng tỏ nắm rõ

những việc phát sinh trong tập như trong lòng bàn tay.”

Thiết Sĩ Tâm nói: “Từ Đạo Phúc đoán việc như thần, đoán không sai việc hoang

nhân có thông đạo bí mật để ra vào Biên Hoang tập. May mà bọn ta kịp phát

giác trước một bước, bằng không để hoang nhân trong ứng ngoại hợp phát

động phản công, thì bọn ta sẽ như người trong mộng, thực sự sẽ phải hối hận vô

cùng.”

Lại hỏi: “Tình huống hiện tại của Tiểu Kiến Khang như thế nào?”

Tông Chính Lương đáp: “Quyền khống chế vẫn nằm chắc trong tay chúng ta, ta

cũng đã điều động một đạo quân ngàn người tới, hoang nhân tù binh nào dám

bước chân ra khỏi cửa trước nửa bước, lập tức giết không tha.”

Thiết Sĩ Tâm nói: “Làm tốt lắm! Đợi sau khi chúng ta nắm rõ được tình thế, sẽ

đối phó bọn chúng. Về phía Từ Đạo Phúc có phản ứng gì không?”

Tông Chính Lương đáp: “Về phía Thiên Sư quân hoàn toàn không có động tĩnh

gì, ta thấy bọn chúng sẽ không xen vào cuộc chiến giữa chúng ta và hoang nhân

đâu.”

Thiết Sĩ Tâm giận dữ nói: “Thu thập hoang nhân xong, lúc đó bọn ta sẽ tính toán

với Thiên Sư quân sau.”

Tông Chính Lương thấp giọng nói: “Biên hoang quân chỉ có thể diễu võ dương

oai tại bờ bên kia của Dĩnh Thủy, ta trái lại không hề lo lắng bọn chúng.”

Thiết Sĩ Tâm cười nói: “Yến Phi là loại người nào, ta và ngươi đều đã rõ. Bọn ta

trên quan viễn đài hành hạ Bàng Nghĩa, khiến cho tiếng gào thét đau đớn, thảm

thương của hắn truyền khắp Dạ Oa Tử, ta không lo không ép được Yến Phi lộ

mặt.”

Tông Chính Lương hung ác nói: “Chỉ cần hắn dám hiện thân, ta sẽ khiến hắn

biến thành vong hồn dưới tên của ta.”

Thiết Sĩ Tâm cười lớn: “Bọn ta hãy chờ xem Yến Phi liệu có thật sự ngu xuẩn

như vậy không.”

Màng nhĩ Yến Phi vang lên tiếng bước chân tiến vào Cổ Chung Lâu của Tông

Chính Lương và Thiết Sĩ Tâm, đồng hành có sáu, bảy tướng lĩnh võ công cao

cường. Chàng có thể từ tiếng bước chân mà phân biệt được vị trí, công lực nông

sâu, cho đến nỗi ưu tư trong nội tâm của mỗi người.

Trong lòng cùng lúc nảy sinh mâu thuẫn chết người.

Trong hoàn cảnh bị bịt kín thế này mà tiến hành ám sát, chính là đại kị của bất

kỳ thích khách nào, bởi vì bất luận ám toán thành hay bại, chàng cũng khó lòng

thoát thân được. Sinh cơ duy nhất, là ám sát Thiết Sĩ Tâm khi y rời Chung Lâu,

nhưng vì Bàng Nghĩa vẫn còn bị giam trên đỉnh Chung Lâu, khiến chàng không

có cách nào để tranh thủ đường thoát duy nhất này.

Trong tình huống như vậy, chàng chỉ còn cách giết y ở trên tầng, thì kể cả chàng

có biến thành ba đầu sáu tay, cũng chỉ có duy nhất con đường chết.

Chàng mà chết, Kỷ Thiên Thiên vậy cũng xong.

Tiếng bước chân trên thềm đá lại vang lên.

Yến Phi đem sinh tử thành bại tất cả gạt hết ra khỏi đầu, đè mở chốt cửa, đẩy

mở bức tường di động, lăn ra ngoài căn phòng ẩn.

Vì Biên Hoang Tập, chàng căn bản không có sự lựa chọn nào khác.