Yến Phi và bọn người Đồ Phụng Tam càng nhìn càng thấy da đầu ngứa ran,
Tông Chính Lương dừng lại ở cửa chính ngoại viên của tổng đàn Khương bang,
phái bảy, tám người khác tiến vào viên môn.
Hai đầu vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm, hai đội kỵ binh Yến quân mỗi đội gần
trăm người phi nhanh tới, Thiên sư quân vốn trú thủ Tiểu Kiến Khang lại bỏ
chạy theo hướng bến sông.
Đồ Phụng Tam nói: “Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương là thừa cơ làm khó dễ,
bức Từ Đạo Phúc đem quyền quản trị Tiểu Kiến Khang giao ra, không cho phép
Từ Đạo Phúc cự tuyệt, bởi vì Từ Đạo Phúc vốn thân mình còn lo chưa xong”.
Yến Phi nói: “Ta xem sự tình sẽ không đơn giản như thế, Thiết Tông hai người
có thể đối với việc chúng ta án binh bất động sinh lòng cảnh giác, muốn đến
Tiểu Kiến Khang một lần tra xét triệt để”.
Đồ Phụng Tam cười khổ nói: “Quan sát triệt để đến mức độ gì, may mắn căn cứ
của tổng đàn Khương bang bí mật phi thường, Bàng Nghĩa lại đã dụng qua thủ
cước, sẽ không bị dễ dàng phát hiện như vậy”.
Địch kỵ có chiến lược bố phòng yếu điểm một cách tổ chức tại các ngã tư đường
lớn nhỏ, sau đó một tổ bộ binh hơn hai trăm người, theo hướng con đường
chính phía bắc chạy đến, chạy thẳng tới trước Tông Chính Lương, theo tiếng
quát ra lệnh của người đứng đầu phân thành bốn đội, bày trận tại con đường
chính ở Tiểu Kiến Khang.
Tông Chính Lương quát: “Mau tra xét từng nhà cho ta”.
Bốn đội Yến binh, năm mươi người một tổ, y lệnh phân ra làm việc, tra xét từng
nhà.
Yến Phi và Đồ Phụng Tam lúc này lại yên tâm trở lại, nhân vì Tiểu Kiến Khang
phòng xá lớn nhỏ có tới mấy trăm gian, muốn tra xét một lần cũng phí nhiều
công phu, huống chi bọn họ đối với việc này đã sớm có chuẩn bị, không sợ bị tra
xét.
Đồ Phụng Tam đột nhiên nói: “Ngươi nói đúng, Tông Chính Lương có thể hoài
nghi chúng ta đã tiềm nhập vào trong Tập”.
Yến Phi nhìn lại Bàng Nghĩa chân mang theo cùm sắt, bị Yến binh như hổ sói áp
giải đến từ tổng đàn Khương bang, Bàng Nghĩa vẻ mặt căm phẫn, chắc là đã bị
nếm đủ hành hạ từ Yến binh.
Bàng Nghĩa nhanh chóng bị đưa tới trước Tông Chính Lương.
Một gã Yến binh vội quát: “Nhìn thấy Tông phó soái của chúng ta, còn không
quỳ xuống”.
Hoang nhân huynh đệ đến hàng ngàn người đang nhìn qua cửa sổ, lập tức cùng
kêu lên ồn ào, biểu lộ sự bất mãn sâu sắc.
Tông Chính Lương quát thủ hạ dừng lại, chắp tay đi vòng quanh Bàng Nghĩa
một vòng, cuối cùng dừng lại ở sau lưng Bàng Nghĩa, nhẹ giọng hỏi.
Hỏi: “Yến Phi ở nơi nào?”
Bàng Nghĩa ra vẻ kinh ngạc đáp: “Phó soái sao lại hỏi vậy, lẽ nào phó soái
không biết Tiểu Phi của chúng ta đã đến nơi cực lạc tiếp tục uống rượu sao? ”
Ngay tức khắc lập tức làm dậy lên những tiếng cười ồ vang dội của hoang nhân
huynh đệ.
Đồ Phụng Tam thở dài: “Tông Chính Lương là cố ý tìm người, mục đích là
mượn việc hành hạ Bàng Nghĩa để bức ngươi ra”.
Yến Phi lúc này mới nắm được ý tứ của câu nói lúc nãy của Đồ Phụng Tam,
ngầm thất kinh vì sự mẫn tiệp trong suy nghĩ của Đồ Phụng Tam, nhưng liền
tỉnh ngộ bởi vì Đồ Phụng Tam chính là người thông thạo nhất loại thủ đoạn
này, cho nên trước một bước đã đoán ra trò này của Tông Chính Lương.
Quả nhiên ở phía ngoài Tông Chính Lương quát to: “Lớn mật lắm. Dám cãi lại
bổn soái. Người đâu. Đem giải hắn đến Chung Lâu, nếu hắn có thể chịu được
đủ một trăm roi, ta sẽ lại cùng hắn nói chuyện tiếp”.
Hoang nhân cùng kêu lên ầm ỹ, ai cũng đều biết rằng thậm chí là nhất lưu cao
thủ, cũng không thể chịu được sự thương tổn của một trăm roi.
Đồ Phụng Tam di chuyển đến nơi Yến Phi, trầm giọng nói: “Chiêu này cực kỳ
độc ác, làm chúng ta tiến thối lưỡng nan, bất quá chuyện nhỏ không nhịn được
tất làm hỏng đại mưu, chúng ta lập tức hành sự, trước đến bờ bên kia triệu tập
huynh đệ, binh bức Dĩnh Thủy, chỉ cần chúng ta toàn bộ hiện thân, có thể sẽ tiêu
trừ nghi hoặc của Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương đối với việc chúng ta ẩn
thân trong Tập”.
Yến Phi trong lòng nghĩ đây cũng là một biện pháp trong khi không có biện
pháp, lại nghĩ đến việc Trác Cuồng Sinh đề cập đến nơi tàng thân ở Chung Lâu,
suy xét xem bản thân có nên ở lại hay không?
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐â ‐
Ở trong Trung Nghĩa đường vốn là tổng đàn Hán bang , Từ Đạo Phúc ngồi ở
chủ vị thần sắc ngưng trọng, Trương Vĩnh và Chu Trụ phân ra ngồi hai bên.
Trương Vĩnh nói: “Thuộc hạ thật không rõ, Thiết Sĩ Tâm là kẻ ép chúng ta rời
Tiểu Kiến Khang như thế, không phải rõ ràng đã nói rõ cho chúng ta, hắn đã
cùng Kinh Hồ liên quân nối quan hệ sao?”
Chu Trụ thở dài: “Tông Chính Lương tuy lời nói uyển chuyển, cái gì nhường
chúng ta toàn lực thủ vệ cửa nam, nhưng mà có thêm hơn trăm người hay ít hơn
trăm người căn bản chẳng giải quyết được gì”.
Từ Đạo Phúc trầm ngâm không nói.
Trương Vĩnh nói: “Bây giờ chúng ta rơi vào tình thế xấu tứ bề khốn đốn, như
Thiết Sĩ Tâm cùng Kinh Hồ quân liên thủ đối phó chúng ta, mà chúng ta vẫn thủ
tại đây, chẳng khác nào khoanh tay chờ chết”.
Chu Trụ phiền não nói: “Vì sao hoang nhân vẫn không có chút động tĩnh gì?”
Từ Đạo Phúc trầm giọng nói: “Nhiếp Thiên Hoàn phải chăng có hành động khác
lạ?”
Trương Vĩnh đáp: “Theo thám tử hồi báo, Nhiếp Thiên Hoàn vẫn là án binh bất
động”.
Từ Đạo Phúc thở dài: “Quả thật lại không có cái đạo lý phải tiếp tục trấn thủ,
lập tức chuẩn bị toàn quân triệt thối, nhưng không được tiết lộ phong thanh gì,
việc này do Trương tướng quân đi làm”.
Trương Vĩnh vâng mệnh rời đi.
Sau một thoáng im lặng, Từ Đạo Phúc đột nhiên xuất hiện tiếu ý, tựa hồ như
càng nghĩ càng buồn cười, cao giọng cười ha hả.
Chu Trụ kinh dị ngẩn người nhìn y.
Từ Đạo Phúc lại đột nhiên dừng cười, lãnh đạm nói: “Ta muốn cùng Yến Phi
gặp mặt nói chuyện, ngươi gấp đi an bài cho ta”.
Chu Trụ ngẩn người hỏi: “Tìm Yến Phi?”
Từ Đạo Phúc nói: “Ngươi phái người khôn lanh biết nói chuyện giơ cờ trắng
đến chóp núi nhô lên ở điểm cao bên bờ kia, bảo đảm có thể gặp được hoang
nhân”.
Vừa dứt lời, âm thanh kèn lệnh vang lên tại phương xa.
Từ Đạo Phúc mừng rỡ nói: “Kèn hiệu vang lên ở bờ bên kia, chắc hẳn là đến từ
hoang nhân.
Vụt đứng lên, tinh thần phấn khởi nói: “Các ngươi thực là đến đúng lúc”.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐â ‐‐
Lưu Dụ toàn tốc chạy dọc theo bờ tây Dĩnh Thủy.
Vẫn còn ba dặm đường mới đến nơi trú quân của thủy lục đại quân của Nhiếp
Thiên Hoàn, Lưu Dụ thầm nghĩ nhân tiện đường, đương nhiên nhân cơ hội xem
rõ bố trí của địch nhân, tương lai tấn công Nhiếp Thiên Hoàn, sẽ nắm chắc hơn.
Ôi.
Đã bao nhiêu ngày rồi?
Chẳng biết tình trạng của Vương Đạm Chân như thế nào rồi? Nàng có tha thứ
cho nỗi khó xử của gã, hay là hận gã đến thấu xương?
Lưu Dụ rời khỏi dịch đạo, tiến vào khu rừng rậm ở bờ tây Dĩnh hà, để ẩn dấu
hành tung.
Gã cố tận lực không nghĩ về Vương Đạm Chân, cho đến vừa rồi vẫn rất thành
công, nhưng chẳng biết tại sao, khi một thân một mình chạy băng băng nơi
hoang dã, lại không thể áp chế được lòng quan tâm và ký ức đối với Vương
Đạm Chân.
Đang lúc đau lòng nát ruột, đột nhiên trong lòng sinh ra dấu hiệu cảnh báo, hơn
mười người từ rừng cây phía trước chớp hiện ra, chặn đường.
Một người trong đó tiến lên, đối mặt gã vung đao, dữ tợn nói: “Hoang cẩu nạp
mạng đi”