Chương 2: Y Quán Lương Tâm (2)

"Quân Thiên Thủ" nơi Phong Ấn làm việc là một tổ chức sát thủ.

Tổ chức sát thủ số 1 của lục địa không chút tranh cãi.

"Trong thế kỷ hỗn loạn, cầm đao trong tay; thanh tẩy thế gian xấu xí, lau sạch trời xanh trên đầu."

Đây là thiết luật tất cả sát thủ của tổ chức Quân Thiên Thủ nhất định phải nhớ nằm lòng khi gia nhập đoàn thể này.

Có lẽ trong dị thế giới, sát thủ trở thành tổ chức chính nghĩa là loại chuyện rất hoang đường, nhưng trong thế giới này lại là hiện thực thiết thiết thực thực

Đương nhiên, không phải tất cả các tổ chức sát thủ đều như vậy.

Thế nhưng Quân Thiên Thủ, lại thật sự chính là một dòng nước trog như thế. Hơn nữa dòng nước trong này, đã tồn tại không biết bao lâu trước đến giờ, rõ ràng là một trong những thế lực cấp chúa tể của phiến đại lục này.

Không ai biết tổng bộ Quân Thiên Thủ nằm ở nơi nào, cũng không có biết cấp cao của Quân Thiên Thủ cụ thể là ai.

Nhưng thế nhân lại biết rất nhiều chuyện liên quan đến Quân Thiên Thủ, tỷ như gia nhập Quân Thiên Thủ cũng không có cửa gì, chỉ cần ngươi tuân theo kỷ luật tổ chức, cho dù bản thân chính là một tên khất cái tay trói gà không chặt cũng có thể gia nhập.

Mà chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết mục tiêu, ngươi có thể có được sở nhu cung cấp cho sinh hoạt của ngươi, bất luận là tiền tài thức ăn, hoặc là công pháp tu luyện, tài nguyên tu luyện.

Mà điều thứ nhất trong các thiết luật của Quân Thiên Thủ , chính là "Sinh tử có số, không chịu trách nhiệm.”

Những lời này, rất dễ hiểu, rất trắng ra.

Chết chính là chết, một khi vô thường, liền không có liên quan gì đến tổ chức, cũng sẽ không có lương hưu gì đó.

Nhưng cho dù là như vậy, tổ chứ Quân Thiên Thủ vẫn cho rất nhiều người không có đường sống có thêm một lựa chọn.

Một lựa chọn để tồn tại.

Lúc đã không thể sống nổi thì còn có thể thế nào chứ?

Có thể thêm một lối thoát như vậy, không tốt sao?!

Khắp nơi là thế gian cá lớn nuốt cá bé, khắp nơi là yêu thú hoành hành, vốn đã là từng bước nguy cơ sinh tử, động một chút là đường đến u minh.

Chỉ cần không phải ở trong phạm vi che chở của thế lực cấp vương quốc có cường giả san sát, pháp chế tương đối sâm nghiêm, thì sinh tử của kẻ yếu cũng chỉ có thể dựa vào số phận hư vô mờ ảo.

Hoặc có khi có cường giả thương hại.

Sống bằng lòng thương xót, vận khí, và bố thí.

Dưới tình huống như vậy, kẻ yếu vào núi hái dược cũng chỉ dám hái dược thảo tầm thường, cho dù phát hiện linh dược cũng không dám động.

Bởi vì động, có thể mang đến một phần tài phú, nhưng càng có khả năng mang đến tai họa ngập đầu, họa diệt môn.

Đức không xứng vị, tất có tai ương; nhân không xứng tài, tất có tai họa.

Những lời này không phải là lời mê tính mà là hiện thực, là nhân tính.

Đây cũng là hiện trạng của đại lục An Bình này.

Rất châm chọc.

“An Bình!”

Loạn thế rung chuyển mà lại có được cái tên yên bình như vậy, rõ ràng đại đa số dân chúng sống ở thế giới này không có chút an bình nào, thậm chí là ăn bữa nay lo bữa mai, động một tí là tiêu vong.

Mỗi một người trong vùng hoang dã có thể trưởng thành đến thành niên, không biết đã phải trải qua bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu sinh tử.

Phong Ấn ngược lại là người tương đối may mắn —— tuy rằng kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của hắn hoàn toàn có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung, nhưng mà... rốt cục hắn vẫn sống sót.

Bản thân sống sót cũng đã là một chuyện may mắn đến cực điểm!

Còn không có chút khuyết tật nào... Quả thực là thiên thần chiếu cố!

Một người xuyên đáng thương này, từ ngày đầu tiên xuyên tới đây đã là một tiểu khất cái bình thường lưu lạc trên đại lục.

Trộm cướp lừa gạt ăn xin, ba năm ngày không ăn cơm, mắt đói bốc lên ánh sáng xanh…

Đây đều là chuyện thường xuyên.

Mãi cho đến khi hắn nghe nói đến sự tồn tại của tổ chức Quân Thiên Thủ.

Năm đó, hắn chín tuổi, cũng là năm thứ hai xuyên qua.

Hắn ý thức được đây có thể là cơ hội để thay đổi số phận.

Hơn một năm sống cuộc sống ăn xin nghèo đói đã khiến cho hắn từ bỏ tất cả những tưởng tượng không thực tế.

Ngày đó, hắn dùng một tảng đá bén nhọn cắt cổ tay mình, trích vào cái bát đã bị vỡ một nửa, lại đổ vào một cái chén ngọc trước bàn tế tự của Quân Thiên Thần Miếu.

Đây là quá trình tất yếu của tất cả những người có ý định gia nhập tổ chức Quân Thiên Thủ——

‘Tâm huyết để thệ, thiên đạo chứng kiến, mệnh số dẫn đường, từ nay do trời*.’

[*do trời (quân thiên 均天), khác với Quân Thiên thủ (钧天手)]

Chú ý, là quân thiên, không phải chứ không phải là ‘quân thiên’ trong Quân Thiên Thủ.

Quân Thiên Thủ, cho ngươi một cơ hội chúng sinh bình đẳng.

Đương nhiên, sau này ngươi có thể quân phân chia đều thiên hạ hay không... Vậy phải xem chính mình.

Sau đó, hắn nhận được một tấn thẻ màu trắng không biết là vật liệu gì.

[Quân Thiên Giám]

Cũng là tín vật độc quyền của Quân Thiên Thủ mà người giang hồ gọi là "Quân Thiên Phán Phạt Lệnh".

Ngàn vạn lần đừng xem thường tấm lệnh phù một phương này, nội hàm càn khôn, kết nối vô số tư liệu tư tín của toàn bộ thế giới.

Những nhiệm vụ liên quan đến Quân Thiên Thủ đều cần phải xác nhận trên đó.

Phần thưởng, cũng sẽ thu từ trong tấm thẻ này.

Sau đó, hắn rất bất ngờ phát hiện, Vương lão tứ làm Thổ Bá Vương khu vực ăn xin ở đây, rõ ràng cũng đang nằm trong danh sách săn giết, tuy rằng xếp hạng cực kỳ bét chót, nhưng tin tức tư liệu đều trùng khớp.

Ngay cả diện mạo cũng có.

Mục tiêu hành động đầu tiên, cơ hồ là đã khóa ngay từ đầu!

Quân Thiên Giám đánh giá: "Vương lão tứ, thủ lĩnh ăn mày; dã tâm lang sói, từng nhiều lần trộm cắp trẻ nhỏ, đập gãy chân trẻ nhỏ để ăn xin, mua bán đồng nữ, bức lương làm kỹ nữ; trước sau khiến ba mươi mốt gia đình tan vỡ, tội ác đáng giết, không thể tha thứ.

Quân Thiên Thủ hạ lệnh giết, để trên báo trời xanh, dưới ứng lê dân.

Cấp độ nhiệm vụ: Chỉ Bài.

Nhiệm vụ cấp bậc Chỉ Bài, là cấp thấp nhất trong các cấp nhiệm vụ của Quân Thiên Thủ.

Nhưng Phong Ấn tự phán đoán, mình... hình như cũng không làm gì được Vương lão tứ kia, ít nhất dưới tình huống chính diện, cơ bản không có phần thắng, nhất định phải dùng trí mưu đồ.

Vẫn là ngày đó, Vương lão Tứ cùng người khác tranh đấu cướp địa bàn, ra tay đánh nhau... Kết quả đại bại thua thiệt, thân bị trọng thương, cố gắng chạy đến một góc bí mật, kéo dài hơi tàn.