(1)Y Quán Lương Tâm
Phong Hiểu m là người gì đây?
Những người biết hắn đều đánh giá hắn bị phân hóa lưỡng cực nghiêm trọng.
Một nửa số người nói rằng hắn cái gì cũng không biết.
Mà một nửa còn lại thì nói hắn không gì không biết gì, không gì không hiểu, không gì không thông, chính là một thần nhân.
Phong Hiểu m cảm giác mình nhất định không vô dụng như lời dạng trước, nhưng cũng không có huyền kỳ như dạng sau.
Nhưng hắn cảm thấy, là bản thân thực sự cảm thấy hắn hiểu được rất nhiều.
Trong nước ngoài nước việc lớn việc nhỏ đều có thể nói.
Chuyện nhỏ chuyện lớn của mẹ chồng nàng dâu hàng xóm, đều có thể tán gẫu.
Thiên văn địa lý cũng có nghiên cứu.
Tam giáo cửu lưu cũng có đọc lướt qua.
Lịch sử nhân văn cũng biết chút ít.
Y bốc tinh tượng cũng có thể nói vài thứ.
Việc nhà minh tinh, há mồm liền ra.
Anh hùng cổ kim không ai không biết.
Thần thoại chí quái ta có thể tán gẫu đến nước miếng tung bay.
Tu tiên hiện đại cũng có thể suy luận ra nhiều.
Danh tác cổ điển làm khiến ta lưu luyến quên lối về.
Văn học trên mạng cũng khiến ta nhớ thương.
Đông y lý, ta có thể dẫn kinh điển, nói thiên hoa loạn.
Nói trung y dược ý, ta cũng có thể trích dẫn kinh điển, nói đến ba hoa chích chòe.
Nói phẫu thuật tây y, ta cũng có thể nói đến khiến chủ nghiệm khoa ngoại cho rằng ta là người trong nghề.
......
Đây chính là Phong Hiểu m, một thân hai gánh ba bữa cơm không thừa kế cũng không đến mức tứ hải phiêu bạt.
Cha mẹ đều chết không con không cái.
Một người ăn no cả nhà không đói.
Sớm chiều tận tụy, bớt ăn bớt mặc một tháng được ba ngàn năm.
Ngoại trừ chi phí thuê nhà, điện nước thuốc lá rượu vang này nọ, mặc dù không đến số âm, nhưng rất khó để có tiết kiệm.
Vẫn không ảnh hưởng đến bản thân tự vui cái vui của mình (không thể tìm thấy đối tượng thì còn biết làm sao?)
Mỗi lần xem mắt đều có thể khiến đằng gái ôm bụng cười đến không chịu nổi, nhưng sau khi chia tay, một lòng tràn đầy chờ mong mà chỉ chờ được câu trả lời, đại khái đều là: Người này rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp.
Có rất nhiều bác gái nhiệt tình luôn luôn cảm thán đầy tiếc hận: Một chàng trai tốt đẹp như vậy, sao lại mọc ra cái miệng như thế chứ.
Từ những điều trên tổng hợp lại, đây kỳ thật cũng là người bình thường nhất trong biển người mênh mông mà thôi.
Có thể ăn, có thể uống, biết nói chuyện, dưới sự giáo dục kiểu nhồi vịt ở hiện đại đích thật là không gì không biết không gì không hiểu... Nhưng đích xác chỉ là ở giai đoạn ‘Biết’ và 'Hiểu'.
Còn chuyện tiến một cấp độ lại không liên quan gì đến hắn.
Về phần hiện giờ...
Hiện giờ ngay cả nhân sinh này, cũng đã không liên quan đến hắn.
.................. Hắn đã xuyên qua rồi.
......
"Nếu ba mẹ ở trên trời có linh, biết được ta đang sống rất tốt ở một dị thế giới, sống đến vui vẻ sung sướng, hơn nữa còn có cơ hội làm giàu, nói không chừng cũng sẽ rất vui mừng nhỉ..."
"Tuy rằng nghề nghiệp có chút không tốt lắm."
"Nhưng ba mẹ chắc chắn sẽ không quan tâm, chỉ cần ta sống vui vẻ, mặc kệ công việc ta có tốt hay không, bọn họ cũng có thể thả lỏng một nửa."
"Hơn nữa bọn họ biết ta chưa chết là được rồi, cần gì phải để cho bọn họ biết nghề nghiệp hiện giờ của ta chứ."
"Hết thảy ở kiếp trước, đều đã không còn liên quan đến ta nữa."
"Mới đến, xin phép để ta đổi tên trước."
"Kính chào cái dị thế giới này."
"Từ nay về sau, ta không tên là Phong Hiểu m nữa, bỏ chữ Hiểu đi, từ nay về sau, ta tên là Phong Ấn."
"Hy vọng những ký ức kia, sẽ không bị vạch trần Phong Ấn."
"Nếu có một ngày ta có thể trở về sẽ lại thắp hương cho nhị lão. Đến lúc đó, ta hẳn là có thể kiêu ngạo nói một câu, tiểu m của các ngươi, rấ có tiền đồ.”
Ngay lúc lấy cái tên này, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, những ký ức kia của hắn chẳng những không có nửa điểm Phong Ấn, ngược lại trở thành... pháp bảo sống sót lớn nhất của hắn ở cái dị thế giới này.
Cho đến sau này, hắn cảm thấy mình lấy cái tên Phong Ấn này chính là một chuyện cười, còn là cái loại rất khó cười nổi...
Đành phải thay đổi cách giải thích khác.
Phong trong ‘Ta là một làn gió từ dị thế’.
Ấn trong ‘Ta đã lưu lại một ấn ký rất sâu ở nơi này’.
......
Phong Hiểu m...
Ừm không đúng, hẳn là Phong Ấn.
Phong Ấn đi tới dị thế giới này đã trải hơn mười năm.
Mấy độ mưa gió mấy độ xuân thu..
Gió mưa sương tuyết đọ nước xiết
Nếm hết cực khổ si tâm không đổi.
Ngày ngày hát sầu a sầu.
Đúng vậy, mười năm đầu tiên Phong Ấn đến thế giới này... chính là một thập kỷ khó nói hết.
Là mười năm va va chạm chạm tràn đầy long đong thê thảm đau đớn!
Điều duy nhất đáng mừng, chính là Phong Ấn hiện tại, soái hơn rất nhiều so với Phong Hiểu m vừa lùn vừa đen ở kiếp trước rất rất nhiều.
Tối thiểu thân cao tới một thước tám, cân nặng lại không đến một trăm lẻ bốn, chân chính mặc y phục hiện gầy thoát y lại có thịt.
Đôi chân dài, eo chó đực, thân cao lưng thẳng, còn có diện mạo rất anh tuấn, mày rậm mắt to mặt chữ điền...
Trên đây chính là…. Phúc lợi xuyên qua duy nhất hắn có trong mười năm qua.
"Đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng thế giới này không phải là thế giới nhìn mặt. Có chút mất mát ... Nếu không ta sẽ cặn bã đến mức nào đây... May mà thế giới tàn khốc này lại để cho ta trở thành một sát thủ chính nhân quân tử nghiêm túc cẩn trọng kiệm lời lãnh khốc..."
Phong Ấn rất có cảm giác mình sinh không gặp thời.
Nếu như ở kiếp trước, thể trạng này, diện mạo này, dáng người này, gương mặt này, phong độ này, khí chất này... hê hê hê, tiền à? Là cái gì chứ?
Đảm bảo có một đống phú bà mỹ nữ điên cuồng... khụ.
......
Xuyên qua 10 năm rồi.
Hiện giờ hắn cũng có thể xem như là có chút thành tựu.
Chức nghiệp của Phong Ấn nếu đặt ở kiếp trước, thật sự không dễ nói không dễ nghe...
Nhưng trên thế giới này, lại không có kinh khủng như vậy.
Chức nghiệp của hắn là, sát thủ.
Chính là cái loại nghề thu tiền bán mạng.
Sở dĩ nói không có kinh khủng như vậy, là bởi vì ở thế giới này, sát thủ, chính là chức nghiệp chính đáng!
Một thế giới hỗn loạn.