Chúng tôi tiến bước hướng đến ngôi làng trong lúc mặt trời chưa lặn nhưng hai người chúng tôi không có xe ngựa, để đến được đó trước hoàng hôn là điều rất khó.
Giữa đường cũng có thể gặp ma thú và phải chiến đấu với chúng.
“Được rồi, hôm nay chúng ta đi thế thôi, giờ dừng chân nghỉ tại đây đi”
“......Em, em thật sự xin lỗi, tại chân em đau nên mới”
Con bé ngượng ngùng xin lỗi vừa lấy tay xoa vào chân đang bị đau.
“Hử? không thể trách em được. Em đâu phải là thương nhân, không phải là lữ hành, cũng chẳng phải là mạo hiểm giả nên chân đau là chuyện bình thường đó mà”
Tuy em ấy đã được huấn luyện nhưng chắc là chưa từng đi bộ quãng đường dài như thế này, đau chân thì cũng không thể trách được.
Để giữa đường em ấy không kéo lê chân đi vì đâu, tôi quyết định nghỉ chân tại đây.
“Thế nhưng, quanh đây toàn bóng tối bao trùm…đã thế còn có tiếng ma thú trong nghe thôi đã thấy ớn người….Tại em mà…em thật sự xin lỗi”
“Không sao cả, thì anh cũng thấy mệt nữa mà…Em không cần để tâm đến chuyện đó đâu. Giờ thì đi dựng cái lều mà chúng ta đã mang theo từ cỗ xe ngựa nào”
Thực ra tôi đã luôn liên tục duy trì hào quang từ mê cung Yggdrasil vì vậy không có chuyện như là mệt mỏi hay cạn kiệt thể lực. Mà cũng khá lâu rồi mới có chuyến đi như thế này, nên tôi muốn tận hưởng điều này.
Chúng tôi lắp ráp lều rồi dùng ma thạch nhóm lửa và dùng bữa ăn nhẹ với thực đơn thịt sấy. Sấy thịt là cách bảo quản thức ăn để cho chất lượng không dễ bị hư hỏng và mang đi cũng dễ không kềnh càng, vì vậy cách này thường được các mạo hiểm giả và lữ khách sử dụng để làm lương thực cho mỗi chuyến hành trình dài của mình.
“Hựm, miếng thịt sấy này có hương vị rất tuyệt!”
“Đúng vậy, rất ngon…!”
Hừm, chắc con bé cảm thấy tốt hơn một chút rồi đó? Tôi nhìn con bé phùng má ăn bữa tối mà làm tôi nhớ về người đó. Hi vọng cô ấy vẫn khỏe mạnh.
‘À mà này”
“?”
“Ngài Ray, sao ngài lại mạnh như vậy?”
“.....Anh sao?
“Vâng……Các chủ buôn đã cho em xem các trận đấu huấn luyện của các hiệp sĩ cấp cao ở Thủ đô Hoàng gia như một phần trong quá trình huấn luyện của em. Em đã quan sát và học hỏi từ trận đấu cao cấp…..quả đúng là không hổ danh hiệp sĩ cấp cao. Thế nhưng, nếu so với các hiệp sĩ với ngài Ray thì…..dù về sức mạnh hay động tác….hoàn toàn khác xa….”
“Vậy sao?”
“Dạ, đây đây chỉ là cách nhìn nhận chủ quan của em thôi ạ….em thấy mấy ngài hiệp sĩ đó không thể hơn được so với ngài Ray đâu ạ….Chẳng hạn như trận chiến vừa rồi với con ma sói rank D đó, mặc dù con ma thú đó rank thấp nhưng nó khá nổi tiếng về tốc độ vậy mà ma sói cũng không thể theo được tốc độ của ngài….ngài thật sự quá mạnh…”
Thật là ngại quá. Tôi đã vài lần chạm trán với con ma sói khi tôi còn làm mạo hiểm gia, vào thời điểm đó tôi gần như không thể theo kịp tốc độ của con ma sói, nhưng giờ đây khi mà trải qua nhiều năm tháng chiến đấu với ma thú trong mê cung Yggdrasil thì trình tốc độ quả con ma thú này nhìn chẳng khác gì đứng yên cả.
“Cảm ơn ngài, ngài quá khen rồi…Được ngài bảo vệ em rất là vui đó”
“Không, không, em nói quá rồi…anh không có ý vậy đâu ạ”
Khi cô bé đang bối rối thì phía bên ngoài chiếc lều tôi nghe thấy tiếng bước chân của thứ gì đó đang lê lết từng bước một.
“....Mà, lại là Ma sói nữa cũng nên nhỉ”
“Không phải vậy đâu, cái cảm giác này…có lẽ là của con ma thú nào đó còn mạnh hơn nhiều Ma sói đấy ạ. Anh sẽ ra xem sao“
“Đúng vậy, thế nhưng, ngài đã vẽ bùa chú lên liều rồi đúng không? Vì vậy chắc mình sẽ không bị tấn công đâu nhỉ…”
“Đúng là như vậy. Nhưng mà, hiệu quả của bùa chú đó chỉ áp dụng cho những con ma thú có level nhất định mà thôi. Bùa chú được khắc trên chiếc lều này rễ bị con ma thú bên ngoài đó phá vỡ và tấn công đó”
“Không, không thể nào….Ma thú ngoài đó đó, là thứ gì mà mạnh vậy chứ ạ?”
“...Dựa vào mùi tỏa ra thì có khả năng cao là Undead cũng nên”
“!? Un, Undead sao? Ssao… tại sao, nó lại ở quanh đây chứ”
Con bé hốt hoảng cũng là chuyện bình thường thôi. Undead là câu chuyện của người chết, là ma thú đáng nhẽ ra không nên xuất hiện ở đây mới phải.
Vậy nó thường có ở đâu? Câu trả lời là, lãnh địa Ma vương.