Chương 3: Bếp Trưởng Của Ai

Đột nhiên, hắn dừng lại, làm cô không đề phòng đập mạnh vào lưng hắn. “Tự nhiên dừng lại làm gì vậy cha nội” cô xoa chỗ đau và thầm nghĩ

Hắn quay đầu lại, móc trong túi áo cuốn sổ nhỏ, cô đã nhìn cuốn sổ này ở đâu rồi thì phải, hình như...

“Của cô”- hắn nói cắt ngang suy nghĩ của cô

Cô đưa tay ngơ ngác nhìn cuốn sổ như sinh vật lạ

Hắn giải thích thêm: “Cô đánh rơi”

Cô nhớ ra rồi cuốn sổ này là của cô...sao nó ở trong tay anh ta...hay là anh ta nhặt được khi va vào cô...không...sao anh ta lại đi trên chuyến xe cùng cô và...và đi trên con đường cùng cô...thôi đúng rồi...vậy là cuộc sống sau này của cô sẽ hơi khó khăn một chút rồi...

“A...à cám ơn anh...bếp trưởng, anh phải vất vả lắm ạ. Tôi cứ tưởng mất cuốn sổ này rồi cơ, may mà trong tay anh”- nó nhìn hắn cười nói

Hắn nhìn vào mắt cô: “Cũng không vất vả lắm...chỉ bị người ta coi là làm điều xấu...bị tạm giam 15p...sắp được lên đồn ngồi đến nơi rồi thôi”

Cô sợ hãi, quay đi chỗ khác để tránh ánh mắt hình viên đạn của ai đó nhìn về phía mình: “xe thực phẩm đến nơi rồi bếp trưởng”- cô nhắc nhẹ để xua đi sự chút ý, rồi nhanh chân chạy nhanh về phía chiếc xe đang đỗ.

Cô nhận lấy hoá đơn từ người giao hàng, cô định quay lại đưa cho hắn, thì đã thấy hắn đang đứng ở bên cạnh cô lúc nào rồi “hazzz...đúng là như ma ẩn hiện vậy”-cô tặc lưỡi nghĩ

“Nguyên liệu có như đây thôi sao”-hắn đảo mắt qua rồi hỏi

“Đúng rồi, có trong hoá đơn hết đó. Cậu kiểm tra đi, thiếu gì gọi qua công ty,”-bác chở hàng tiện tay đóng cửa xe nói vọng lại.

Bác chở hàng lái xe đi, hắn cầm hoá đơn, liếc qua cô rồi nhìn qua đống đồ trước mặt, như muốn nói “đứng đó làm gì”.

Cô vội ngồi xuống phân chia chỗ nguyên liệu: “ 5 củ cải, 2 túi dưa, 3 túi cà rốt,.....”-cô đọc một lượt rồi nhìn lên hắn để chờ câu trả lời của hắn, nhưng đợi mãi vẫn không thấy hắn nói gì, mặt hắn nhìn tờ hoá đơn trên tay chưa có ý định rời.

Hắn như có dự cảm có người đang nhìn mình thì, rồi nhìn qua cô: “5 củ cải, 2 túi dưa, 3 túi cà rốt,...đúng chưa”

“Ơ...5 củ cải, 2 túi dưa, 3 túi cà rốt,....”-cô vừa đếm lại nguyên liệu, vừa lẩm bẩm

“Đủ rồi, đi thôi”-hắn cứ vậy mà đi, để lại cô một mình ngồi nhìn đống nguyên liệu đang trước mặt mà thở dài, thật sự, thời gian này cô sẽ rất vất vả đây.

Cô đi lại nhiều lần để đem hết đống nguyên liệu vào trong, khi cô nghĩ mình sẽ được giải thoát rồi, nhưng không ngờ hắn bảo cô xử lý mấy chỗ đó, còn hắn ta thì cùng chị Minh Minh xem xét món chính cho buổi chiều. Cô thầm mắng hắn ta không mấy chục lần trong lòng, may cô lao công thấy cô đáng thương lại giúp cô xử lí. Xử lí xong cô lại chỗ gian bếp, chị Minh Minh nói lại những món chính cần phải chuẩn bị và những gia vị cần có.

Sau mấy tiếng, bận rộn đã đến giờ ăn tối, Kiều Anh kéo cô qua phòng ăn nhỏ dành cho nhân viên: “Sao có vê nhìn bồ không có sức sống vậy!”

Cô nằm ra bàn: “Mình nghĩ cuộc đời mình coi như xong rồi”

Kiều Anh lo lắng: “Sao vậy”

“Cái tên bếp...đó, hắn lấy việc tư xen công việc, rồi hành hạ mình, đúng là cái tên điên....”-cô nghiến răng nói

Kiều Anh lấy tay bịt miệng cô lại rồi nhìn qua đám người đang đi vào, rồi nói thì thầm vào tai cô “bồ có muốn sống không hả” đồng thời bỏ tay đang ở trên miệng cô rồi nói: “chúng ta đi lấy cơm thôi”, rồi một mạch kéo cô đứng đến quầy.

“Bồ nói to để cho người ta nghe à”-đi chưa được bao lâu Kiều Anh thì thầm

“Thì...mình cũng không biết người ta đến”

“Vậy...giờ sao, bồ tính thế nào. Hay chuyển qua bộ phận mình đi, hai tụi mình làm chung”-Kiều Anh nói rồi bê khay cơm nhận được

“Thôi...bây giờ chuyển qua đó phải học lại mấy cái mới, bắt đầu lại từ đầu”-cô nghĩ đến mấy trang giấy khi mới vào làm của Kiều Anh mà cảm thấy sợ hãi

“Thì qua mình chỉ cho, chỉ cần gọi tiếng sư phụ là được rồi”-Kiều Anh vui vẻ nói

Hân Hân: “...”

“Ủa mà thấy bếp trưởng bộ phận cậu vậy”-Kiều Anh đặt khay cơm xuống, nhìn một lượt phòng ăn nói

“Mình không biết”-cô lắc đầu “mình sao quản được hắn ta, hắn không hành hạ mình là may lắm rồi” cô nói thêm

Mới nhắc là đến liền, ở cửa ra vào, một trai một gái đi vào đó chính là bếp trưởng của cô và chị phụ bếp Minh Minh, hai người một trước một sau đi vào dưới ánh mắt ngạc nhiên và tiếng bàn tán của mọi người.

-Người nào đó: “nhìn cậu ta kìa, bếp trưởng 1 mới đến đó”

-Ai đó: “nhìn hai người đó nghi lắm nha”

-Người nào đó: “mà hai người đó quen biết nhau à, chắc...lại sắp có một chuyện tình nơi gian bếp rồi đây”

-Ai đó “nhìn cậu ta cũng đẹp trai đấy chứ”

Cô không để ý đến những lời bán tán đó chỉ cúi đầu ăn bữa tối trước mặt.

“Có mấy vị khách ViP đến sai giờ, bếp trưởng 1 cậu giúp tôi chuẩn bị đi”-quản lí chạy đi đến chỗ hắn nói, rồi quay người trực tiếp đi

Hắn mới nhận khay cơm, chưa kịp ngồi xuống, đã phải đứng lên. Rồi ánh mắt hắn và cô giao nhau, cô vội tránh ánh mắt đó, cúi người như không biết gì thản nhiên ăn. Khoé miệng của ai đó nhếch lên, rồi chậm rãi bước về phía người nào đó đang cắm cúi ăn.

“Cô ăn xong rồi hả. Đi thôi”- hắn đứng trước mặt cô từ lúc nào nói

“Hả...tôi mới..”-cô nhìn hắn rồi nhìn xuống khay cơm

“Đi thôi, khách đang chờ”-hắn cắt ngang lời cô nói, rồi trực tiếp bước ra ngoài

Cô đang muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói được, nhìn khay cơm chưa vơi đi được chút nào. Cô quay qua Kiều Anh rầu rĩ nói: “cậu giúp tớ cất khay nhá, tớ đi trước”, rồi trực tiếp đứng dậy bước nhanh đi theo. Để lại ánh mắt cảm thông của Kiều Anh đằng sau

“Chết tiệt. Người ngay bên cạnh mà không gọi, cứ thích bắt cô chịu khổ mới vui sao, bữa tối còn chưa động. Đúng là tên điên mà...”cô thầm mắng trong lòng.

Cô tiến đến gian bếp, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh đến bên cạnh hắn. Hắn không nhìn cô mà chỉ qua món hắn mới xong nói: “cái đó...đổ ra, trang trí rồi ra món”

Suốt mấy tiếng cô chạy tới, chạy lui. Giờ ăn tối cũng đã hết từ lúc nào, mọi người cũng trở lại vị trí của mình, gian bếp lại một lần nữa bận rộn trở lại.

Sau khi dọn dẹp, cô chào hỏi mọi người rồi đi đến trạm xe buýt để bắt chuyến xe cuối ngày để trở về nhà.

“Réo...réo”-cô sờ lên chiếc bụng phẳng lì của mình, thì ra cô cũng chưa kịp ăn tối, nó phản bác lớn quá mà. Cô chạy vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua ổ bánh mì và hộp sữa, rồi chạy nhanh đến trạm xe buýt ngồi chờ...hôm nay cũng có một mình cô ngồi chờ...

“Hắn ta đúng là đồ điên, thần kinh mà, thù giai thật, đúng là đồ...đàn bà, có chút chuyện thôi mà.” cô vừa cắn bánh mì vừa nói “ Sao lại có, loại người...như vậy cơ chứ, bếp trưởng gì chứ...hứ có mà bếp phân, bếp ga thì có...người như hắn ta có mà...không thể..”

“Cô nói tôi”

“P..hụt”