“ Nhanh” là từ duy nhất trong suy nghĩ của cô ngay lúc này. Cũng tại vì hôm qua, cô mải xem hết bộ phim mà điện thoại sập nguồn lúc nào cũng không hay. Và cô chính là - một người con gái không có gì nổi bật , chỉ được cái hay ảo tưởng về người con trai lý tưởng và đang trên đà kiếm tiền đi du lịch khi về già nếu không tìm được người con trai đó, còn đâu không có gì. Chết tiệt!. Chỉ vì dại trai mà bây giờ cô phải nghĩ ra lý do gì để tránh khỏi cái ánh mắt quái dị của quản lý. Nhưng trong trường hợp này, cô không thể nghĩ được một lý do nào cả.
Bây giờ đã là 13h25phút, cô có 10phút để chạy đến điểm đón. Cô có thể nhìn thấy chỗ đó cách mình không còn xa mình là mấy.
Rầ...m
“A..xin lỗi tôi đang vội“- cô nói khẽ và nhặt đồ của mình mà chạy tiếp
Cuối cùng, cô cũng nên được chuyến xe buýt. Cô chỉ dành thời gian từ đây đến chỗ làm để vuốt lại mái tóc rối và chỉnh lại quần áo. Chợt một cảm giác lạ trong người cô, như có ai đó đang nhìn cô chẳng hạn. Nhưng suy nghĩ đó đã bị bác bỏ, khi cô không phải người xinh đẹp đến mức người ta nhìn ngắm “nhưng mình cũng xinh trong mắt mình mà “cô tự khen chính mình. Phong cảnh bên ngoài đã thu hút ánh mắt của cô, hôm nay cũng không oi ả như mọi ngày. Chắc tại hôm qua trời mưa to, hôm nay cũng quang mây dễ chịu. Vô tình, ánh mắt phản chiếu qua chiếc cửa cũng đang nhìn về phía mình. Cô chợt rùng mình. Cô tưởng là ảo giác. Cô nhìn lại thì ánh mắt đó không còn nhìn cô nữa. Chợt cô nhận ra người đó chính là cái ông anh mà cô va phải vừa nãy. Vậy là suốt từ nãy đến giờ ông anh đó đi theo cô, rồi bây giờ lại nhìn cô. Cô không hiểu được. Cô không xinh như mấy người mẫu kia, cô cũng không phải người có tiền hay anh ta muốn gì của cô, cô nghĩ những loại như “cô em về với anh” hay “đưa tiền đây. Nếu như cô không muốn chết”
“Địa điểm tiếp theo là đường S“
Cô nhanh chân xuống xe. Và chạy một đoạn khi quay đầu không thấy ai theo mình thì cô mới an tâm bước đi. Mà hôm nay, có vẻ cô chạy hơi nhiều nhìn lại dây giày, cô vụt ngồi xuống buột lại. Khi cô ngước lên thì thấy thân hình đứng trước mặt, mà hình như người này là...cô sợ hãi giật mình lùi lại “sao anh ta lại theo cô”. Thấy một quán nhỏ bên cạnh, cô bất chợt chạy vào đó:
“Các chú ơi, giúp cháu với. Có một tên biến thái theo cháu trên đường đi“-cô hoảng hốt nói với người đàn ông trước mặt
“Có chuyện gì vậy“-một bà chủ quán chạy ra
“ Dạ. Cái người theo cháu hắn ta đang đứng chỗ kia cô“-cô run vẩy vội chỉ tay về hướng tên kia đang đứng
“Cháu cứ ngồi tạm đây đi, hắn không làm gì được đâu đợi tí nữa rồi hãy đi”-bà chủ quán nói và quay sang đám đàn ông đang bàn tán gì đó
Cô nhẹ nhành cám ơn chị chủ quán, bất giác nhìn lên đồng hồ, cô lập tức gọi cho quản lí xin đi muộn một. Bất chợt, cô thấy nhìn thấy hắn ta đang lại về phía mình cô nói khẽ“cô ơi, hắn tới kìa”-cô nói trong sợ hãi
“Sáng sớm dám manh động. Yên tâm hắn không làm gì đâu”-chị chủ chấn an
Hắn ta từng một bước, hai bước,...và hiện đang ở trước mặt cô. Cô câm nín giờ cô phải làm sao đây...cô liền đứng bật dậy chạy về chị chủ.
“Ban ngày, ban mặt mà dám dở mấy cái trò đê tiện như thế sao. Người người không đến nỗi sao lại như vậy cơ chứ”- chị chủ quán tuân một tràng vào hắn ta rồi quay sang chỗ cô nói nhỏ”giờ em đi được rồi, còn tên này để chị giữ chân, mau đi nhanh lên”
Cô cầm túi, nhỏ giọng cám ơn chị chủ quán rồi chạy nhanh ra ngoài hướng đến chỗ làm mà chạy không quay đầu lại...cô nghĩ “hôm nay là ngày gì mà xui vậy, không biết lúc ra ngoài mình bước chân nào trước” cô ngấm thở dài
Nhìn lướt qua đồng hồ. Trời ơi “14h30”. Lúc đến nơi này, ánh mắt quản lý có phần tức giận nhưng vẫn trầm giọng nói như một quản lý tốt “Không có lần sau”
“Dạ”-cô nhỏ nhẹ nói rồi vào phòng thay áo
Cô bạn tên Phan Kiều Anh hớt hả, cầm cái đĩa chạy lại hỏi: “Sao hôm nay đến trễ vậy“
“Gặp biến thái đó, giờ tim vẫn đang đập nà“-cô nói rồi đi nhanh đến phòng thay đồ
“Trời. Tim không đập thì bồ nghẻo lâu rồi đó”-Kiều Anh tít mắt trêu đùa
“Bồ đừng nói nữa xui lắm. Chả hiểu sao hôm nay bị gì toàn gặp điều không đâu. Bồ để yên cho tui thay đồ coi”-cô đáp trả
“Huh..nghe nói hôm nay có bếp trưởng bộ phận mới đó. Chắc cũng mất lắm tiền thuê về đó” Kiều Anh nghiêm túc nói
“ Ừ. Tự nhiên lại chia tay chú Tài, tui mới quen được chút mà giờ lại phải thích ứng với người mới“-cô thở dài
Chú Tài là người thầy đầu tiên, là người hướng dẫn cô. Nhớ lúc trước mới đi làm, cô chỉ là phụ bếp nhỏ, không quen ai, cái gì cũng không biết. Nhờ có chú mà cô biết mình cũng hợp trong công việc này. Chú cũng là bếp trưởng bao năm trong nhà hàng này, vì lí do gia đình nên chú xin nghỉ để có thời gian nhiều hơn cho người thân. Chắc giờ cô phải cố thích ứng với hiện tại này thôi, nghĩ bản thân phải làm việc với một người mới, tập dần cách làm việc của họ, cô phải bắt đầu lại rồi. Cô thấy mọi người từng người cô tình cờ hay vô tình gặp, cũng không thể ở bên cô mãi được, đến lúc họ phải đi, cô không thể ích kỷ mà níu kéo họ được. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Kể cả cô cũng vậy...
“Đang nghĩ gì thế? Nhanh. Quản lý đang đợi kìa”-Kiều Anh huých vai cô nói
“Ư..ừ mình xong rồi ra luôn đây”-cô bừng tỉnh trong suy nghĩ của mình, rồi nhẹ mở cửa đi ra
“Bồ lâu ghê á. Đi nhanh thôi. Không bị phạt giờ “-cô nàng nhanh kéo tay cô bước đi .
Nhắc đến cô nàng này, cô không biết tại sao mình thân với cô nàng khi nào, chỉ là tình cờ cùng nhau xin việc, tình cờ cô nàng cùng tuổi với cô và tình cờ nhất là cô với cô nàng ghét cùng một người đó là Phi Phi - bếp trưởng bộ phận bánh, thường gọi là bếp trưởng 2, người mà cô nàng phụ giúp.