Hắn ôm chặt cô trong lòng nhưng tại sao chẳng cảm nhận được một tí hơi ấm nào từ cô mà thay vào đó là một tảng đá với khuôn mặt lạnh như băng
" Tôi nhớ em , tôi nhớ em chết mất "
Nhớ! bây giờ hắn mới nói những lời đó với cô có phải là đã quá muộn rồi không ? cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra
Khuôn mặt ấy ! Vẫn cái khuôn mặt xinh đẹp và dịu hiền ấy nhưng tại sao lời nói của cô từng cử chỉ của cô lại khác với bảy năm trước đây một cách lạ lùng
" Thái tiên sinh , nghe nói ngài gọi tôi vào đây có việc muốn nói "
Thái tiên sinh ? tại sao cô ấy lại xưng hô với mình lạ lẫm đến như vậy
Em còn đang giận tôi hay đang muốn trêu đùa tôi đây , hắn níu lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Mặc dù hình tượng và tính cách đã hoàn toàn lạ lẫm nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay đó không thể lẫn lộn với bất kỳ một ai khác
" Đoan Trang em không nhận ra tôi sao ?"
Cô hất tay hắn ra bằng một hành động lịch sự và không bị cảm xúc vùi lấp.
" Thái Hàn Sinh người chồng tệ bạc bảy năm trước, làm sao tôi có thể quên chứ ?"
Tim hắn thắt chặt lại
Hắn hoàn toàn không có một lí do nào để biện cho bản thân mình .Đúng , ba năm chung sống hắn chưa bao giờ thực hiện đúng trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng , chưa bao giờ cho cô một cảm giác an toàn khi ở bên hắn
Chưa bao giờ ôn nhu hay chiều chuộng cô như những tình nhân bên ngoài của mình và giờ đây có lẽ hắn đã phải trả giá cho những lỗi lầm từ quá khứ .
Đứng trước mặt cô , Mộc Đoan Trang mà hắn ngày đêm thương nhớ
Người con gái đã đánh cắp trái tim và linh hồn của hắn bảy năm trước
Nhưng sao bây giờ cô lạ lẫm quá
Ánh mắt và nụ cười ấm áp của bảy năm trước đã thay đổi thật rồi
Khi hắn nhận được sự lạnh nhạt từ cô . Hắn mới có thể hiểu được cảm giác đau khổ của cô như lúc trước là như thế nào
Một nỗi đau không thể nói nên lời
Một vết cắt vô hình xuyên thẳng qua tim , đâm sâu vào lòng ngực
Hắn mới biết cô đã phải kiên cường như thế nào mới có thể chung sống được với hắn suốt ba năm
Mộc Đoan Trang tôi nợ em rất nhiều !
" Thái tiên sinh nếu như ngài còn lòng tự trọng của một con người thì hãy buông tay tôi ra "
Hoàn hồn lại , hắn nhìn sâu vào đôi mắt của cô . Nó có một thứ gì đó rất tà mị , sắc sảo
Một ánh mắt chứa đầy sự hận thù nhưng không bọc lộ ra hết cô chính là loại người luôn kiềm nén cảm xúc của mình .
" Bảy năm qua em sống ra sao ?"
Bảy năm qua cô đã rất kiên cường và không phụ thuộc vào Giang Lăng quá nhiều , cô chững chạc và mạnh mẽ hơn rất nhiều nhờ ngọn lửa sống cháy bỏng của cô bùng cháy lên .
Cử chỉ và hành động của cô chỉ muốn cho hắn biết rõ một điều,
Mộc Đoan Trang hiền lành , nhu nhược của bảy năm trước đã chết rồi .
" Nhờ ơn phúc của Thái tiên sinh nên bảy năm nay tôi vẫn ổn và khác xưa rất nhiều "
" Em còn hận tôi sao ?"
" Nếu không có việc gì tôi xin phép ra ngoài vì tôi không nên phá rối thời gian vàng ngọc của Thái tiên sinh "
Nói rồi cô lịch sự cúi đầu lê bước ra ngoài , dáng người cô thướt tha , uyển chuyển dần dần thu nhỏ lại trong tầm mắt của hắn . Hắn chỉ biết lấy tay hất hết đống tài liệu trong phòng làm việc rồi vò đầu đau khổ
Nhưng trong sự đau khổ đó là một tia hi vọng cho hắn . Mộc Đoan Trang bây giờ là lúc thích hợp để anh sửa chữa mọi lỗi lầm và tháo bỏ những nút thắt trong lòng với em
Cho dù em có thay đổi như thế nào đi nữa anh vẫn sẽ YÊU EM
Tại phòng làm việc mới của cô
Đầu tiên là trợ lý
" Giới thiệu với mọi người đây là Angela sẽ là thành viên mới của công ty chúng ta "
Cô bước vào như một ánh hào quang làm chói chang không khí của căn phòng
Vẻ đẹp của cô khuynh Thành các vật bày trí xung quanh không thể nào làm lu mờ nó
Cô cúi đầu thân thiện
" Chào mọi người ! rất mong mọi người sẽ giúp đỡ nhau trong công việc "
Tiếng ồ vang của những nhân viên khác vang lên
" Wow đẹp thật đó "
" Nhìn cách cô ấy phối trang phục thật thời thượng "
" Người đẹp này sẽ làm chung với chúng ta sao ? Vinh hạnh "
Tất cả mọi người đều ca tụng và khen ngợi vẻ đẹp của cô nhưng không vì thế mà cô tự cao hay xem trọng bản thân mình .
" Mọi người cứ làm việc tiếp đi , tôi không làm phiền "
Cô chậm rãi bước đến bàn làm việc của mình.
Chủ đề thời trang cô được giao phụ trách là VÁY CƯỚI
" Em ổn không , có cần giúp gì thì nói với anh nhé ? "
Một nam nhân viên đeo kính đen hiền lành kế bên bàn của cô nhìn qua
Cô từ tốn để chối bỏ lời giúp đỡ
" Không đâu ạ ! Cảm ơn anh nhé "
Thời trang nói chung và áo cưới nói riêng đối với cô mà nói không chỉ đơn thuần là việc mặc vào cho đẹp mà còn phải thổi được linh hồn của người thiết kế vào từng tác phẩm , nên mỗi khi muốn tìm cảm hứng cũng không hề đơn giản.
[RENG]
Tiếng chuông điện thoại cô reo lên
Giang Lăng từ Mỹ gọi về
" A lô em nghe "
" Anh nghe vú nói lại là em đã xin việc làm "
" Chỉ là em muốn trao dồi kiến thức thôi "
" Em có chuyện gì giấu anh sao ?"
" Không có , anh suy nghĩ hơi nhiều rồi "
" vậy à ?"
" Cúp máy nha ! em còn cả tấn hồ sơ chưa xư lí "
Cô cúp máy ngang hơi
Giang Lăng trầm tư bên tách trà rồi suy ngẫm
" Không được ! phải bay về nước gấp "
Nói rồi anh chạy vào phòng soạn sẵn hành lí cho ngày mai , còn Đoan Trang lúc này vẫn miệt mài với những bản phác họa .
Hết chương 7